Bình Minh Màu Đỏ

Chương 41: 41: Đồng Nghĩa Với Sự Ấm Áp





Trong cả tháng giêng, Diệp Phi đi theo bên cạnh Lê Tiện Nam, cũng coi như là hiểu được thói quen của người này: Anh nhìn như thích đi chơi bời cùng Triệu Tây Chính, kỳ thật cũng chỉ là để cho vui, có cô ở bên cạnh, Lê Tiện Nam không thích đi ra ngoài, sở thích cũng rất giống “người già”, đối với những con cá bảo bối của anh rất tốt.

Diệp Phi hỏi anh, cái hồ này của anh lớn như vậy, anh có biết có bao nhiêu con không?
Lê Tiện Nam cân nhắc kỹ lưỡng, nói dù sao thì cũng đến mấy chục con, còn nói với cô về những chủng loại kia, sau đó Diệp Phi kiểm tra, anh thật sự coi nuôi cá như một thú vui, có mấy con cá có ngoại hình đẹp, đều có có giá lên đến sáu con số.

Diệp Phi tự giác cách xa mấy con cá của anh hơn một chút, sợ mấy con cá này quá yếu đuối.

Lê Tiện Nam nhìn dáng vẻ lo lắng sợ hãi của cô, cứ nhất định phải kéo cô đi đến đây, để cho cô ngồi ở trên đùi anh, nắm tay cô cho cá ăn, vừa rải đồ ăn cho cá, vừa nói, “Làm sao có thể quý giá bằng em, nếu làm cho em sợ, anh còn phải quăng bọn chúng ra ngoài.


Hôn quân, Diệp Phi nghĩa ở trong lòng, có một vài lời đến bên môi rồi lại ngập ngừng —— Sao anh có thể không có điểm mấu chốt gì như thế?
Lê Tiện Nam thản nhiên, không hề che giấu cô.

Chỉ là Diệp Phi chỗ nào dám thâm tưởng đâu?
Ánh trăng đồng hành cùng bạn qua một đêm đêm, bạn thể hiện tấm lòng của mình với nó, liệu bạn có thể thật sự ngóng trông để cởi bỏ nó và giấu nó trong vòng tay của bạn?
Diệp Phi cũng không biết ý nghĩ này xuất hiện từ khi nào, có lẽ là lễ đính hôn lần đó của Tông Ngọc, hoặc có lẽ là bởi vì vừa trở về từ chỗ Jenny.

—— Thật sự, mọi thứ đều rất ổn.

Jenny rất vui vẻ, Jenny và người bà yêu đã có được một nơi làm tổ ấm tình yêu, dường như ngay từ đầu ông nội Triệu Tây Chính mới chính là vai phụ, nhưng trên thực tế, Jenny như là khắc vào trên mặt trái của một tờ giấy, ngay cả khi tất cả đều tốt đẹp, điều đó không thể được thể hiện ra ngoài.

Dù sao Diệp Phi cũng còn chưa chính thức bước vào tuổi hai mươi hai, anh lớn hơn cô mười năm, tự nhiên làm cho cô hơi mê mang không thể nhìn thấu được.

Bởi vì những tâm sự này, mấy ngày nay Diệp Phi không ngủ quá ngon, rõ ràng là khó khăn lắm giấc ngủ mới tốt lên, mất ngủ cũng thật sự thay đổi thất thường, lúc vừa tỉnh lại, cô lại bắt đầu nhớ đến nút bịt tai theo bản năng.

Lê Tiện Nam tỉnh dậy trước cô, hỏi cô làm sao vậy.

Diệp Phi không nói lời nào, nói có thể là quá mệt mỏi.

Lê Tiện Nam ôm cô sang, trong giọng nói có hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cứ mang theo ý cười nói, “Em mệt vì chuyện gì, có chuyện gì phiền lòng cứ nói với anh, dù là rạng sáng anh cũng sẽ lắng nghe.


Diệp Phi ở trong lòng anh chậm rãi nhắm mắt lại, Lê Tiện Nam đưa nút bịt tai cho cô, nút bịt tai làm giảm tiếng ồn rõ ràng là làm cho tất cả mọi thứ đều rơi vào sự yên tĩnh như là trong môi trường chân không, không nghe thấy tiếng hít thở của anh, không nghe thấy tiếng tim đập của anh.

Diệp Phi nhắm mắt lại, chỉ vừa chợp mắt được vài giây, bình thường cô cũng không nằm mơ, lần này lại mơ thấy một giấc mơ khá dài, mơ thấy người trong biệt thự ở ngoại cô chính là cô, đó vẫn là Tây Giao trong sương mù, quá lạnh lẽo, những bông hoa cẩm tú cầu xinh đẹp mờ ảo dưới làn sương mù trong veo.

Một lúc sau giấc mơ lại quay trở về nơi Jenny sống, có người nói Jenny là “vợ bé” được ông nội Triệu Tây Chính nuôi dưỡng ở ngoại ô Yến Kinh.

Diệp Phi mở mắt ra, trên trán đổ một lớp mồ hôi.

Dường như Lê Tiện Nam phát hiện ra, cúi đầu nhìn xem, sờ sờ cái trán cô
“Sao lại thế này rồi?” Lê Tiện Nam nói, “Mấy ngày hôm trước anh lây bệnh cảm cho em à?”
Anh cảm thấy bị cảm một chút cũng không có là gì cả,nào ngờ sức đề kháng của cô yếu như vậy?
Khoảng thời gian đó, Lê Tiện Nam cũng chỉ nhiễm một chút giọng mũi, nhìn thấy Diệp Phi, lại không nhìn được kéo tới ôm.

“Lê Tiện Nam.


” Diệp Phi tháo nút bịt tai ra, nhét lại dưới gối đầu.

“Ừm?”
Lê Tiện Nam đáp một tiếng, nhìn cô ở trong bóng tối mông lung.

Suy nghĩ của Diệp Phi giống như cũng bị một lớp sương mù ẩm ướt bao phủ, hoặc là, giống như trở về năm đó ở Quảng Đông, mùa đông ẩm ướt lạnh thấu xương, trên cửa sổ có từng nước tích lại, cô co ro trên giường ở phòng gác mái, lạnh lẽo dùng chăn quấn chặt lấy mình, nhưng trong chăn cũng hình như cũng có hơi ẩm.

Tay chân Diệp Phi lạnh lẽo, Lê Tiện Nam lại đưa tay lên sờ sờ tay cô, cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Hệ thống sưởi ấm ở Tây Giao thật sự rất đầy đủ.

Diệp Phi đã không còn phân biệt rõ ràng được vì sao mình lại khó chịu —— Cô có một loại cố chấp gần như là hoang tưởng đối với “nhà”.

Lúc trước, khi ba còn chưa ký hợp đồng bảo lãnh, cả nhà bọn họ hoà thuận vui vẻ, mới vừa đổi sang nhà mới, kết quả là bạn của ba bỏ trốn, toàn bộ nợ nần trở thành của ba cô.

Vốn dĩ ba cũng chỉ là làm ăn nhỏ, một khoản nợ khổng lồ rơi từ trên trời rơi xuống, cuộc sống thay đổi nghiêng trời lật đất, bởi vì nợ nần, ngay cả người thân cũng không còn, không con một nhà nào lui tới với nhà cô nữa.

Tết năm ấy, nhà cô thuê một căn nhà gỗ dột nát, máy sưởi cũng không có, cô ngồi ở trong sân nhìn bông tuyết bay xuống, mái nhà bị hỏng rồi, phía dưới bỏ một cái chậu đựng đầy nước, sau một đêm nước trong chậu đã đóng băng.

Cũng may ba ba có một chút đầu óc, sau mấy năm khó khăn, trả hết nợ, lại mua một căn nhà nhỏ, ba lại mắc bệnh ung thư, căn nhà lại bị bán đi.

Hơn phân nửa ký ức của Diệp Phi, đều là lưu lạc hết nơi này đến nơi khác, còn có mùa đông lạnh lẽo thấu xương.

Cũng chính trong hai năm đó, trên tay Diệp Phi xuất hiện vết nứt da vì quá lạnh, ba nói dùng một ít rượu ngâm gì đó bôi là sẽ hết, cũng không kịp nữa rồi, những vết nứt da do thời thiếu niên để lại kia cho đến hai mươi tuổi mới biến mất không thấy tung tích.

Diệp Phi chỉ muốn có một gia đình, gia đình có phải là một căn nhà không? Hay là một từ đồng nghĩa với sự ấm áp?
Sau khi thi đậu Đại học Yến Kinh, lý tưởng duy nhất của Diệp Phi chính là mua được một căn nhà nhỏ ở Yến Kinh, cho mình một gia đình.

Cô cảm thấy khi đó mình giống như cô bé bán diêm, cuộn tròn ở trong đêm đông lạnh giá, quẹt từng que diêm còn lại trên người, nhìn thế giới này lớn như vậy, có muôn vàn ngọn đèn, nhưng cô lại không có nhà.

Thắp sáng một chút hy vọng, chỉ ngóng trông mình nhất định phải cố gắng cố gắng rồi lại cố gắng hơn nữa, thi đậu vào Yến Kinh, mặc dù cô cũng biết rằng ở một thành phố lớn như vậy, giá nhà là tấc đất tấc vàng, nhưng đó là toàn bộ hy vọng của cô.

Nhưng mọi chuyện đã thay đổi, Diệp Phi gặp được Lê Tiện Nam, cô lại bắt đầu hoài nghi mình muốn “nhà”, rốt cuộc là một căn nhà, hay là một chút ấm áp?
Hoặc là dứt khoát nói, là anh thì sao?
“Làm sao vậy?” Lê Tiện Nam không biết được cô đang nghĩ những gì, thấp giọng hỏi cô một câu.

“Lê Tiện Nam……” Cô không nói ra được, hốc mắt đau nhức không chịu nổi.

Lúc này Lê Tiện Nam đưa tay ra thử thử nhiệt độ trên trán cô, mồ hôi lạnh vừa rồi rút đi, rốt cuộc anh cũng nhận ra được có điểm khác thường, nhanh chóng quyết định, vẫn còn mặc dép lê áo ngủ, bế Diệp Phi lên.

“Đi đâu……” Trong cổ họng của Diệp Phi như bị nhét một quả bong bóng, vừa nói chuyện đã bị chọc thủng ngay lập tức, vì thế muôn vàn loại đau đớn và co thắt trào ra, từ cổ họng cho đến phổi hình như đều đau.

“Đi bệnh viện.

” Lê Tiện Nam xuống lầu cầm lấy chìa khóa xe, khi đi lên lầu gọi một cuộc điện thoại, hình như là cho người chuẩn bị phòng bệnh.


“Đi bệnh viện làm gì……” Đầu Diệp Phi cũng đau, nói không rõ khó chịu bị nghẹn lại ở trong ngực.

“……”
Lê Tiện Nam không trả lời câu này của cô, trong lòng anh có chút lo lắng quá mức, nghĩ đến mình trước kia bị cảm nhẹ một chút mà đã chuyển thành viêm phổi do virus, nằm trên giường bệnh cũng gần một tháng, nửa cái mạng cũng suýt chút nữa bị mất đi.

Lúc đó nghe thấy y tá kiểm tra phòng bàn tán, nói, không biết là thiếu gia nhà nào, may mà trong nhà có tiền, ở ECMO phải tốn hết sáu con số, vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, nếu không phải trong nhà có tiền, kéo dài thêm mấy ngày nữa là người cũng xong luôn rồi.

Lê Tiện Nam nằm trong phòng bệnh nghe một cách vô cảm.

Nếu người bị bệnh chính là anh, Lê Tiện Nam cũng không hề yêu quý thân thể của mình một chút nào, lúc này người bị bệnh lại chính là Diệp Phi —— rõ ràng cũng chỉ là phát sốt, nhưng không hiểu sao anh lại hơi lo lắng, giống như trở về lúc Cố Diều qua đời.

Những người khác đều nhốt anh ở trong nhà, không cho phép anh đi nhìn, không cho phép anh tìm hiểu.

Lê Tiện Nam như là một con thú bị mắc kẹt trong lồng.

Tang lễ của Cố Diều được xử lý rất lâu —— kỳ thật mai táng chỉ cần hai ba ngày là đã kết thúc, nhưng chuyện khó xử lý chính là truyền thông luôn bắt bóng bắt gió, vì thế Lê Tiện Nam luôn ở chỗ của Jenny trong một khoảng thời gian dài, Lê Hãn mời một vài người, với mỹ danh là để chăm sóc anh.

Người không có bệnh, cũng muốn bị ép ra thành bệnh, cũng chính là lúc ấy Lê Tiện Nam bắt đầu thường xuyên cảm thấy nôn nóng và bất an, Jenny là người Pháp, giữ lại rất nhiều thói quen của người Pháp, như là buổi sáng uống sữa bò lạnh, bà cũng yêu thích nước đá.

Nửa đêm Lê Tiện Nam thường xuyên giật mình tỉnh dậy, một ly nước đá, xua tan bất an và lo lắng, cảm giác lạnh lẽo kia làm cho cả người cả người tỉnh táo hơn.

Diệp Phi đau họng, phát sốt nên đầu óc choáng váng, Lê Tiện Nam im lặng không nói lời nào, nhưng chiếc xe đang chạy rất nhanh, GPS vẫn luôn nhắc nhở chạy quá tốc độ, Lê Tiện Nam cũng không thèm để ý, camera trên đoạn đường đều đang nhấp nháy.

Lê Tiện Nam nghĩ, nếu như lúc này Diệp Phi vẫn còn tỉnh táo, chắc chắn lại bắt đầu cằn nhằn: Có phải anh điên rồi không.

Lần trước anh đỗ xe trái với quy định, nhận hóa đơn phạt, Diệp Phi đau lòng không chịu được, nói sao anh lại không chạy thêm một đoạn trước đó nữa rồi hay dừng, hai trăm mét phía trước là khu vực đậu xe, anh cứ nhất định phải dừng lại ở đây, vừa bị trừ điểm vừa bị phạt tiền.

Lúc đó Lê Tiện Nam bật cười, nói không được đâu, như vậy em sẽ phải đi bộ nhiều hơn.

Diệp Phi hiếm khi đỏ mặt, nói anh điên rồi.

Xe chạy rất nhanh đến thẳng bệnh viện tư nhân, chủ nhiệm tự mình đi ra đón, dẫn theo mấy ấy ý ta đẩy giường bệnh, còn tưởng rằng là tình trạng nguy hiểm gì đó.

Diệp Phi chỉ là phát sốt đau đầu, cũng không phải là chuyện gì lớn, cô hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, mơ hồ không rõ nói không có gì không có gì.

Cảnh tượng kia, cứ như thể chỉ một giây sau khi cô gặp phải tai nạn thì sẽ gặp phải một vấn đề gì đó rất lớn.

Mấy người không biết nói gì, chỉ có thể nói cô bình tĩnh đã, kiểm tra trước xem sao.

Diệp Phi vừa sợ hãi vừa xấu hổ, Lê Tiện Nam còn trấn an nắm chặt tay cô, nói không sao đâu, kiểm tra trước.

Kiểm tra cái gì đây?
Chỉ là bị cảm rồi phát sốt mà thôi.


Diệp Phi bị một đám người đẩy đi làm kiểm tra: Lấy máu, xét nghiệm máu, sinh hóa, chụp CT, sau đó còn có mấy cuộc kiểm tra nữa, còn cô cũng không biết là cái gì.

Cuối cùng được đưa đến phòng bệnh.

Đây vốn là bệnh viện tư nhân, môi trường vô cùng tốt, trong đại sảnh cũng không quá ồn ào, phòng bệnh Lê Tiện Nam tìm cho cô là phòng riêng, có giường rất thoải mái.

Diệp Phi căng thẳng nằm trong phòng bệnh sáng sủa, sau khi tiêm thuốc hạ sốt và kháng sinh, người đã tỉnh táo hơn một chút, loáng thoáng nghe thấy Lê Tiện Nam nói chuyện với người ở bên ngoài, anh liên tiếp đáp vài tiếng.

Diệp Phi đếm ở trong lòng.

Một, hai, ba, bốn, năm……
Lê Tiện Nam đẩy cửa ra vào được, trên người còn ăn mặc áo ngủ.

Cho dù trên xe ấm áp, rồi đến bệnh viện có hệ thống máy sưởi đầy đủ, cũng không chịu đựng nổi một đoạn đường ngắn từ bãi đỗ xe đến đây.

Diệp Phi nằm ở trên giường, nhìn anh đến ngẩn người.

Lê Tiện Nam đi tới, thở phào nhẹ nhõm, vén lại góc chăn cho cô, mi tâm hơi nhíu lại có một chút mệt mỏi, nhưng vẫn nói đùa, “Phi Phi của chúng ta thật đúng là yếu đuối, lỗi của anh, bị anh lây bệnh, ngày mai tỉnh dậy sẽ đền bù cho em.


Diệp Phi bĩu môi, đầu óc mơ màng, cô lại xốc chăn lên vỗ vỗ.

Lê Tiện Nam lại cười, “Em đang gọi chó con hả, còn vỗ vỗ giường.


“Chúng ta…… Có thể trở về không?” Diệp Phi thấp giọng nói, “Em sợ anh ở chỗ này không ngủ ngon.


“Không được, chờ em hạ sốt, ngày mai sẽ đưa em về nhà.


Lê Tiện Nam cũng phối hợp với cô, ít nhiều gì chiếc giường này cũng lớn, Lê Tiện Nam xoay người lại, ôm lấy cô, nhỏ giọng hỏi cô, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Khá hơn chút rồi.

” Cổ họng của Diệp Phi lúc nói chuyện vẫn còn hơi đau, giống như bị nuốt phải xương cá.

Nghe anh nói bốn chữ đưa em về nhà này, làm cho hốc mắt cô lại chua xót, hít sâu vài lần, mới đè nén xuống được.

Lê Tiện Nam nói xong, ôm lấy cô một lúc lâu không nói gì, im lặng vài giây, cúi đầu nhìn, Diệp Phi cũng không ngủ.

Anh nói, “Phi Phi, phải bỏ nút bịt tai, cứ phụ thuộc vào nút bịt tai lâu như vậy không tốt, anh nghe bác sĩ nói, có phải em đã phụ thuộc và nút tai rất lâu rồi không? Chuyện nghiện này, anh đã cai thuốc lá rồi, em cũng nên bỏ nút bịt tai đi.


Trong phòng bệnh chỉ có một ngọn đèn nho nhỏ sáng lên, anh ngồi dựa vào đầu giường, tay đặt ở trên vai cô, giọng nói hơi trầm thấp mà nhẹ nhàng, lặng lẽ trấn an tựa con đường đàn hương cổ xưa.

“Không bỏ được thì làm sao bây giờ?” Diệp Phi nhỏ giọng hỏi, giống như hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Hiện tại cô có thể rời khỏi nút bịt tai, là bởi vì có anh ở bên cạnh, lỡ có một ngày anh không còn ở đây nữa thì sao?
Khi cô mở mắt ra lại là đêm tối, cuối cùng cô cũng không tìm được một Lê Tiện Nam nữa.

“Có anh ở bên cạnh em.


Anh như là dỗ dành cô, trong giọng nói đều có thêm một chút cưng chiều.


Diệp Phi vùi vào trong lòng anh cọ cọ, Lê Tiện Nam khẽ cười, duỗi tay nắm lấy tay cô, nắm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, thấy có một vài vệt đỏ rất nhỏ ở góc ngón giữa trên mu bàn tay cô, Lê Tiện Nam vuốt ve một chút, Diệp Phi hơi ngứa, muốn rút về tay, Lê Tiện Nam không buông ra.

“Sao lại có cái này?” Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô hỏi, “Va vào chỗ nào à?”
“Không phải,” Giọng của Diệp Phi mỏng manh như bông tuyết, chỉ cần có một chút hơi nóng là lập tức tan chảy thành nước, “Khi còn nhỏ…… Khi còn nhỏ bị đông lạnh, mấy năm trước tốt hơn rồi, vừa bị gió lạnh thổi một chút là chỗ này rất dễ đỏ lên.


Tuy rằng nứt da có thể khôi phục bình thường, nhưng cho dù là có bình thường như thế nào, vừa bị trúng gió lạnh, vừa bị cảm, chỗ này vẫn là dễ bị ửng đỏ, một vài dấu vết nhỏ này nhắc nhở cô phải giữ ấm thật tốt, nếu không tình trạng nứt da sẽ lại tái phát.

“Quỷ nhỏ đáng thương,” Lê Tiện Nam bọc lấy tay cô kín kẽ, “Anh trông em, em ngủ một chút đi, ngày mai muốn ăn gì? Anh mua cho em, mang về Tây Giao ăn.


Diệp Phi cảm thấy áy náy, nhỏ giọng nói với anh, “Lê Tiện Nam, chỉ là bị cảm một chút mà thôi.


“Vậy không được, Phi Phi của nhà chúng ta đã trả qua những ngày tháng khổ sở mà, đúng không? Lại không chịu nói với anh, anh cũng không đoán được, bị cảm, nhưng cũng có người quan tâm.

” Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô, ngữ điệu có chút lười nhác, có lẽ cũng đã mệt mỏi.

Diệp Phi ở trong lòng anh hơi ngẩng đầu lên nhìn, Lê Tiện Nam ngồi dựa vào đầu giường, trên người vẫn là áo ngủ.

Tóc anh dài hơn một chút, vuốt ngược ra sau, xương mày hơi cao, càng làm nổi bật đường cong trên trán cùng sống mũi rất đẹp, rõ ràng trời sinh có khuôn mặt lạnh lùng, cảm nhận được ánh mắt của cô, Lê Tiện Nam chậm rãi mở mắt ra, mỉm cười với cô, thế mà lại thật sự rất dịu dàng.

Thứ cô vẫn luôn muốn, rốt cuộc là một căn nhà, hay là một chút ấm áp này?
Hoặc là nói một cách thẳng thắn hơn, cô ở lại Yến Kinh, là muốn mua được một căn nhà ở đây, hay là muốn có nhà của Lê Tiện Nam?
Mối quan hệ của bọn họ là gì đây? Diệp Phi nghĩ, là không nói đến quan hệ sau này.

Cô thức thời không bao giờ đề cập đến, anh cũng không bao giờ đưa ra lời hứa hẹn nào với cô.

Đoạn quan hệ này, tựa như mùa đông lạnh lẽo màu xám trắng, giống như sân ở Tây Giao, ban đầu âm u mờ mịt, nhưng những chậu hoa cẩm tú cầu anh chuyển từ nơi ấm áp đến, đã thêm một chút màu sắc tươi sáng, nhưng rốt cuộc hoa cẩm tú cầu cũng không phải là là hoa theo mùa, nó không nở được trong toàn bộ mùa đông, đều dựa vào anh có tình nguyện hay không.

“Lê Tiện Nam, hoa cẩm tú cầu thật sự có thể vẫn luôn nở từ đông đến hè sao?” Diệp Phi đang mơ màng buồn ngủ, nhỏ giọng hỏi anh một câu.

Lê Tiện Nam nửa tỉnh nửa mơ, chống đỡ tinh thần trả lời cô, “Có thể chứ, em muốn ngắm thì nó sẽ nở, em thích, anh sẽ làm cho nó nở từ đầu năm cho đến cuối năm, hoa cẩm tú cầu của người khác không nở được, nhưng chỉ cần Phi Phi muốn ngắm, thì cẩm tú cầu ở Tây Giao sẽ nở một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có thể ngắm bất cứ lúc nào.


“……”
“Sao thế, hôm nay không vui lại là vì hoa cẩm tú cầu kia?” Lê Tiện Nam đột nhiên tiến đến gần thấp giọng hỏi cô, “Có phải mấy ngày nay cái đó sắp tới rồi không, cảm xúc mẫn cảm đến vậy?”
Diệp Phi không nói gì.

Lê Tiện Nam cười vỗ vỗ tay cô, “Ngủ đi, dù trời có sập anh cũng sẽ làm cho em được ngắm cẩm tú cầu, chỉ vì chút chuyện này mà không vui cũng không đáng, ngủ một chút đi, sáng mai em hạ sốt rồi anh đưa em về Tây Giao ăn cơm.


“Về nhà ăn cơm.

” Cô rầu rĩ bổ sung một câu.

“Ừm, về nhà ăn cơm.

” Lê Tiện Nam tiếp lời, thúc giục cô, “Nhanh ngủ đi nào.

”.