Bình Tà Chi Dục Niệm

Chương 17: Muộn Du Bình Là Cái Đồ Yêu Tinh






"Vào giờ phút này, tôi là của anh, anh cũng là của tôi."
———
"Chúng ta không dễ dàng gì, chúng ta thân bất do kỷ, tôi sợ thời gian trôi quá nhanh khiến tôi không kịp ngắm nhìn em, tôi sợ thời gian trôi quá chậm ngày đêm lo sợ đánh mất em......" Giọng hát du dương của Lâm Ức Liên vang vọng trong khoan xe nho nhỏ.

Một tay tôi nắm chặt lưng ghế, tay còn lại nắm chặt dây an toàn trước ngực, tôi dựa vào ghế, cảm nhận cánh tay Muộn Du Bình đang xoa nắn chim non của mình, động tác khi nhẹ khi nặng.

Tôi thở hồng hộc, mồ hôi rơi xuống từng giọt, cảm giác máy lạnh trong xe quá nóng, thực sự sắp thiêu chết tôi rồi, lại cảm tháy thân thể lâng lâng theo mỗi động tác của Muộn Du Bình.

Tôi không thể nào diễn tả loại cảm giác này, so với tự mình làm quả thật khác một trời một vực!
Muộn Du Bình anh giỏi lắm, phải phải, nhanh chút nữa, ông đây thoải mái muốn chết!
Bỗng Muộn Du Bình duỗi người tới, thì thầm vào tai tôi: "Thoải mái không? Ngô Tà?"
Hơi nóng từ miệng anh phải vào tai tôi, giống như muốn từ lỗ tai chui tọt vào lòng tôi, khiến tôi nhột từ lỗ tai tới cả trong lòng.

Mà giọng nói đó, tôi vừa nghe giọng nói đó liền giật bắn mình.

Mẹ ôi! Quyến rũ quá! Bình thường tôi nào có nghe được chất giọng trời phú như vậy, tại sao vào lúc này lại có thể nghe được! Âm thanh đó quyến rũ tới mức toàn thân tôi như bị giật điện, tê tê, không tự chủ được bản thân,
"Thoải mái......" Tôi ngoan ngoãn trả lời, đàn ông là phải thành thật!
"Vậy thì tốt....chỉ cần cậu thích thì tôi vui rồi......" Muộn Du Bình tiếp tục dùng chất giọng đó nói chuyện với tôi.

Tôi.........!
Ông đây bị anh giật sắp sửa thăng thiên luôn rồi! Cái tên tiểu yêu tinh này! Đồ tiểu yêu tinh mê người anh!
Tôi quay đầu nhìn anh, ông đây sắp ra rồi, ông đây muốn nhớ kỷ lần đầu của mình, ông đây nhất định phải nhớ kỹ anh! Ông đây phải nhớ, là anh, Trương Khởi Linh.


Anh là người đầu từ ngoại trừ mẹ chạm vào chỗ đó của tôi, anh là người lấy đi lần đầu của tôi!
Sau đó tôi liền trông thấy đôi mắt đen láy của anh sáng bừng lên, trong đôi mắt ấy in rõ bóng dáng của tôi, chỉ có mỗi tôi.

Vào giờ phút này, tôi là của anh, anh cũng là của tôi.

Đầu óc hỗn loạn bất chớt bật ra câu nói như vậy.

Tôi kéo áo Muộn Du Bình, anh bị tôi kéo liền áp sát vào, tôi thở gấp hướng môi về phía môi anh.

Nhưng vào lúc này, Muộn Du Bình đột nhiên đẩy tôi ra, sau đó khom người bắt đầu nôn!
Tôi hóa đá, không dám tin nhìn anh!
Rồi anh quay đầu lại, dáng vẻ biếng nhác, quyến rũ, thâm tình, phong tình vạn chủng, sau đó gục đầu xuống, ngáy khò khò, là ngáy khò khò!!!
Trong xe đầy mùi ói, loa xe chuyển qua bài hát của Trương Học Hữu.

Tôi si ngốc nhìn Muộn Du Bình mê mang ngủ hết năm phút, sau đó mới chán nản nhìn chim non đáng thương của mình, vốn dĩ nó đang hừng hừng sức chiến đấu nhưng vì tình huống đáng sợ phát sinh khiến nó giờ đây đã buông súng đầu hàng, co thành một đống.

Tôi rốt cuộc không nhịn được vươn móng vuốt ra xoa đầu Muộn Du Bình, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa xoa!
Tên khốn khiếp đáng bị thiên đao vạn trảm anh, anh mau tỉnh lại cho ông!!!
Cuối cùng anh vẫn không tỉnh, tôi bi ai buông anh ra, cả người tê liệt dựa vào ghế.

Tôi liếc nhìn Muộn Du Bình vẫn còn ngủ say, thật sự rất muốn để anh như vậy mà ném ra đường.

Anh uống rất say.

Không ngờ anh say rồi lại thành dáng vẻ quái dị này.

Vậy......những việc anh làm với tôi, những lời anh nói với tôi khi này đều do say nên mới làm?
Tôi đỡ trán, xúc động muốn chửi thề.........!
Ông đây thật sự rất muốn ném anh ra đường..........!
Tôi dùng hai tay nâng mông Muộn Du Bình, vác anh lên vai.

Thân thể Muộn Du Bình lúc say như cứ không có xương, hơn nữa anh còn gầy như vậy, còn nhẹ hơn cả tôi.

Đừng hỏi tại sao tôi lại không đỡ anh theo cách thông thường, bởi vì anh say rồi sẽ biến thành một bãi bùn, là một bãi bùn nhão nhẹt! Ông đây đỡ anh dậy anh sẽ trượt xuống, đỡ dậy là trượt xuống, cuối cùng tôi chỉ có thể vác anh lên vai ôm đi, mệt chết ông rồi.

Tôi dùng hết sức mới có thể đưa Muộn Du Bình đã say mềm về tới nhà.

Một tay tôi vịn vai tránh cho Muộn Du Bình té ngã, một tay cố gắng mở cửa mở đèn, sau đó đi nhanh vào nhà, thả anh từ vai xuống sofa! Còn tôi thì dựa vào ghế thở hồng hộc.

Rồi làm gì tiếp đây?
Làm nữa? Giờ làm? Hay để sau rồi làm?
......!
Giỡn thôi, Ngô Tà tôi đường đường là chính nhân quân tử, muốn lăn giường với người ta thì phải là do hai người tình nguyện, tôi tình anh nguyện, có qua có lại, chứ kêu tôi ra tay với người đã say như chết, đến năng lực phản kháng còn không có, đến cả yêu cũng không hiểu là gì thì sao tôi làm được!
Huống hồ cả người anh toàn dính nước ói, không phải là lúc tốt để tôi ra tay!
Tôi thở dài lần thứ N trong ngày.

Vẫn nên tắm rửa sạch sẻ cho anh rồi tính sau.


Vào tới nhà rồi tôi cũng lười vác anh tiếp, tôi trực tiếp nắm eo anh lôi từ trên sofa vào nhà tắm.

Tôi nhét anh vào bồn, mở vòi sen, đầu tiên phải rửa sạch cơ thể dính bẩn của anh đã.

Muộn Du Bình nằm trong bồn có hơi cựa quậy, nhưng vẫn để tôi muốn làm gì thì làm.

Lát sau, tôi chóng hông đứng trước bồn tắm, nhìn Muộn Du Bình toàn thân ướt nhẹp.

Anh nằm trong bồn tắm, cả người cuộn tròn, mái tóc đen nhánh ướt nhẹp, hình như có chút lạnh, sắc mặt anh có chút trắng, trông hơi đáng thương.

"Mà cũng ngộ, người ta uống rượu thì mặt càng ngày càng đỏ, sao đến phiên anh lại càng uống càng trắng vậy." Tôi vừa nói vừa ngồi xổm xuống cởi quần áo cho anh: "Mẹ tôi nói, người uống rượu, mặt càng uống càng trắng có nghĩa là tâm tư người đó rất sâu, tôi thấy tám phần là đúng.

Bởi vì đến tôi cũng không biết được anh suy nghĩ gì.

Với lại hôm nay anh chọc vào tôi, có điều thấy anh đáng thương như thế, tôi đây sẽ không so đo với anh, lại còn tốt bụng tắm cho anh, để anh mau đi ngủ.

Nhưng hôm nay tôi không tính toán với anh, sau này anh vẫn phải báo đáp tôi nhá......"
Tôi vừa luyên thuyên nói vừa lột áo khoác của anh ra, tiếp đó là áo lông dê, đồ lót.

Vừa cởi đồ lót thì hình xăm Kỳ Lân giương nanh múa vuốt cũng xuất hiện.

Tôi dùng ngón tay chọt chọt vào miệng Kỳ Lân: "Coi kìa, chủ nhân của mày đã say bét rồi, mày còn hung dữ như vậy làm gì, coi chừng ông đây vẽ cho mày thêm cái đầu rùa bây giờ."
Trên bụng Muộn Du Bình có tám khối cơ xinh đẹp, tôi nhìn cơ bụng của anh một chút.

Mấy năm nay tôi toàn sống đại cho qua ngày rồi chờ chết, càng đừng nói tới rèn luyện cơ thể, cơ bụng đã sớm biến mất không thấy đâu.

Xem ra sau này phải rèn luyện cho tốt mới được.

Nghĩ tới đây tôi liền tiện tay chọt vào cơ bụng anh, chọt tới nổi anh nhẹ run người một cái.

Phía trên đã sạch giờ chỉ còn phía dưới, tôi lột xong quần ngoài ném qua một bên, sau đó tôi nhìn thấy phần dưới của anh chỉ mặc mỗi chiếc quần lót màu đen.

Muốn tắm thì phải cởi sạch, nhưng ông đây chưa từng lột quần lót người đàn ông khác bao giờ.

Tôi do dự một giây rồi vẫn lột nó ra.

Bộ anh sờ tôi được còn tôi sờ anh thì không sao?
Với lại không tắm thì sáng mai anh có thể sẽ bị cảm.

Mà cũng lạ, bình thường bị Muộn Du Bình rù quến một chút tôi đã mặt đỏ tim đập, vậy mà lần này anh ngủ, cái gì tôi cũng thấy hết rồi, vậy mà ngược lại tôi không hề kích động gì cả.

Mặc dù vẫn có chút kích động.

Nhưng ít nhất tôi vẫn có thể bình tĩnh nhìn vào nơi đó của anh: "Anh là cái đồ tay mơ......" Tôi dùng nước nóng tắm cho anh.

Muộn Du Bình đang ngủ mê mang bị nước nóng dội vào bỗng nhúc nhích, da thịt tái nhợt cũng từ từ trở nên ửng đỏ.

Tôi dùng khăn lông lau mặt cho anh, lau chùi cả lỗ tai và cổ.


Lau tới cổ và tai anh đều đỏ.

Lúc này anh bất chợt mở mắt.

Tôi giật mình, cầm khăn lông ngẩn ngơ.

Cái này cái này cái này......!
Sao lại tỉnh dậy vào lúc này.

Anh nhìn thấy cơ thể mình trần truồng liệu có hỏi tôi vì sao tôi lại lột đồ anh không?
Tôi........tôi phải nói gì?
Cũng may Muộn Du Bình chỉ mở mắt nhìn tôi một cái rồi nhắm mắt lại.

Tôi yên tâm được một chút, hóa ra anh chưa tỉnh.

Vừa lúc đó, Muộn Du Bình đột nhiên vươn tay kéo tôi về phía anh! Lúc bấy giờ phòng tắm rất trơn, tôi lại bất ngờ không kịp phòng bị bị anh kéo luôn vào trong bồn tắm!
Tôi nhất thời bối rối, theo phản xạ muốn bò dậy, nào ngờ Muộn Du Bình lại ôm chặt lấy tôi.

Tôi chôn mặt trong ngực anh, cảm xác da thịt co dãn chạm vào nhau.

Tay chân tôi quơ loạn xạ, không cẩn thận chạm vào chỗ đó, đáng giận là cái đó của Tiểu Ca bởi vì tôi chạm vào mà có xu hướng ngóc đầu dậy!
Mặt tôi nóng bừng, cộng thêm nước trong bồn vốn là nước nóng, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng.

"Tiểu Ca, Tiểu Ca mau buông ra!"
Muộn Du Bình nghe tôi kêu gào không những không buông tay, ngược lại còn ôm tôi lăn một vòng trong bồn, lại còn đặt tôi dưới thân anh ấy!
Lần này thảm rồi! Anh chính là người say, không nặng cũng không nhẹ, lần này anh đè cả người tôi lại, toàn bộ mặt tôi đều bị anh ấn vào nước!
Xong đời! Tôi nín một hơi, cảm thấy bản thân muốn điên lắm rồi!
Chẳng lẽ Ngô Tà tôi phải chết kiểu này sao? Rốt cuộc tôi đã dính phải cái vận xui gì vậy!
Nếu ngày mai Tiểu Ca biết tôi bị anh dìm chết liệu sẽ có biểu tình gì đây!
Tôi có nên điểu chỉnh tư thế một chút không, coi như có chết ngạt cũng chết tốt một chút, chớ để anh đang không có sức bị hụt tay, thế là hại Muộn Du Bình cũng chết chung.

Ngay vào lúc này, Muộn Du Bình đứng dậy, kéo tôi lên ôm vào lòng.

Tôi như được sống lại lần nữa, mặt chôn trong cổ anh, miệng cố sức há to hít thở.

Lúc này tôi lại nghe Muộn Du Bình nhẹ giọng nói bên tai: "Ngô Tà, tôi muốn cậu, cậu không được rời xa tôi."
Hết chương 17..