Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Chương 65: Rời đi




Đêm giao thừa không có tuyết nhưng vẫn rất lạnh. Bữa cơm tất niên đêm ba mươi nhà cô giáo Trần vẫn là lẩu như thường lệ. Nước lèo được nấu từ xương thơm ngào ngạt. Thịt dê cuộn và thịt bò xắt miếng đông lạnh mua từ siêu thị. Ngó sen rửa sạch cắt miếng, khoai tây, bí đao, bánh phở và giá đỗ, cải trắng. Lá sách và cật được xắt miếng, thêm vào hai sủi cảo trứng làm ở nhà. Đồ ăn đủ để no căng cả bụng, bốn người quây quần bên bàn ăn rất vui vẻ.

Giao thừa luôn là thời điểm An Tiểu Ly thích nhất. Cả đêm nghe cô tíu tít đấu võ mồm tranh cãi với cô giáo Trần. An Bất Tri thi thoảng cũng nói xen vào vài câu. Nhưng trước khi kịp mở miệng “Người ta nói rằng” thì đã bị cô giáo Trần bắt câm nín. Từ hôm qua đến giữa trưa nay, Trần Ngộ Bạch chẳng nói năng gì. Sắc mặt còn lạnh hơn bầu trời ngoài kia. Tuy An Bất Tri không để ý những việc nhỏ nhặt không đáng kể này. Nhưng cô giáo Trần lại thầm cảm thấy kì lạ. Song với truyền thống không hóng chuyện của nhà họ Trần, bà cũng không hỏi nhiều.

“Lại đây mừng tuổi nào!” Lúc vui nhất trong bữa cơm tất niên, mặt mày cô giáo Trần hồng hào, bà lấy ra hai bao lì xì cho con gái và cháu trai.

An Tiểu Ly nhìn bao lì xì trong tay mình và Trần Ngộ Bạch, nghi ngờ: “Tại sao con lại cảm thấy bao lì xì của anh ấy có vẻ dày hơn?”

Trần Ngộ Bạch không để ý tới cô, không thay đổi sắc mặt, đặt bao lì xì lên trên bàn rồi nói: “Cảm ơn cô dượng, chúc mừng năm mới.”

Cô giáo Trần cười khen anh ngoan, thuận tay lại gõ lên đầu An Tiểu Ly, “Đều là mẹ dạy dỗ cả, sao con lại kém cỏi như vậy? Lại còn giống hệt đứa ngốc, năm sau đã hai mươi ba rồi. Con xem dáng vẻ của con thế này thì lấy chồng thế nào được!”

“Con còn nhỏ!” An Tiểu Ly bất mãn nói thầm, vẫn còn nghi ngờ bao lì xì của Trần Ngộ Bạch dày hơn của cô.

“Hai mươi ba mà còn nhỏ à? Đến tuổi lấy chồng rồi! Mẹ nói cho con biết, dì Trương làm mối cho con với cháu nhà dì ấy. Thằng nhóc là quản lý cao cấp của công ty nhà đất. Người ta tài giỏi, cách đối nhân xử thế cũng tốt. Năm sau qua làm khách, đến lúc đó cho hai đứa gặp mặt, con chú ý một chút cho mẹ! Nếu người ta không thích con, xem mẹ trừng trị con thế nào!” Cô giáo Trần nói với con gái, nhưng mắt lại vẫn cố tình liếc nhìn cháu trai.

Trần Ngộ Bạch ăn cơm chậm rãi tao nhã, như thể đề tài đang trao đổi hoàn toàn không liên quan gì đến anh.

An Tiểu Ly nhỏ giọng kháng nghị, “Con không muốn xem mắt. . . . .”

Cô giáo Trần nói lời sâu xa: “Con yên tâm, người ta chưa hẳn đã không thích con đâu.”

An Bất Tri cảm thấy truyện cười nhạt nhẽo của vợ rất buồn cười. Ông vươn tay ra vỗ vai con gái tỏ vẻ đồng ý. Thậm chí còn véo khóe miệng của Trần Ngộ Bạch.

Không khí rõ ràng ấm áp, nhưng không biết sợi dây thần kinh nào xúc động khiến nước mắt lại rớt xuống trong làn khói ấm áp khắp phòng như thế. Hình như lúc này An Tiểu Ly mới chậm chạp nhận ra rằng mình đã thất tình nên đau lòng.

An Bất Tri và cô giáo Trần cũng không hiểu ra sao, còn cho rằng con gái lại trẻ con nũng nịu. Hai người vừa trêu chọc vừa an ủi nói cô còn chưa lớn. Trần Ngộ Bạch im lặng rất lâu, rồi đổi bao lì xì của mình với bao của cô, “Đừng khóc nữa.” Anh nói hờ hững, thật sự giống như ông anh họ khách sáo nhưng yêu thương em họ mình.

An Tiểu Ly nắm chặt lấy bao lì xì. Móng tay bấm "> lên mặt bao, trong lòng càng khổ sở hơn.

“Ngộ Bạch, năm sau cháu cũng hai mươi chín rồi nhỉ? Trần Thế Cương ba cháu đã gán ghép gì chưa?” Cô giáo Trần quay lại chĩa mũi nhọn vào cháu trai.

Trần Ngộ Bạch không vui, cười gượng với cô giáo Trần, “Cháu luôn tự quyết định chuyện của mình.”

“À. . . . ?” Cô giáo Trần cảm thấy hứng thú, “Vậy chắc là có bạn gái rồi nhỉ? Con gái nhà ai vậy? Tình tình có được không? Bao giờ thì kết hôn?”

“Vốn định để năm sau kết hôn, nhưng mà —— ” Trần Ngộ Bạch dừng lại, ánh mắt đảo qua An Tiểu Ly đang cúi đầu lau nước mũi, “Cô ấy đang giận cháu, lần sau sẽ giới thiệu cho cô biết. Cô ấy hơi ngốc, tính tình à, gần đây cháu mới phát hiện ra cô ấy rất khó bảo, nhưng không sao cả.”

An Tiểu Ly nghe thấy vậy, đập chiếc khăn giấy thấm đầy nước mũi lên bàn, nhìm hầm hầm vào Trần Ngộ Bạch: “Anh mới khó bảo ý!”

An Bất Tri chau mày, quát lên nghiêm khắc: “Tiểu Ly! Có lễ phép không hả?!”

Trần Ngộ Bạch nở nụ cười khó nhận thấy. An Tiểu Ly tức tối lườm anh rồi quay qua chỗ khác, không buồn nhìn anh nữa. Lại chạm vào ánh mắt có vẻ đăm chiêu của cô giáo Trần, xấu hỏ đỏ hết cả mặt.

. . . . . . .

Ăn tối xong, trong trường tổ chức tất cả giáo viên tới sân thể dục ngắm pháo hoa. Lúc cả nhà cô giáo Trần tới thì người đã rất đông rồi. Các giáo viên chào hỏi nhau. Đám con cháu luồn lách trong đám người, cười đùa ầm ĩ. Có một người xô phải An Tiểu Ly, cười hì hì rồi chạy đi, để cô ngồi dưới đất trừng mắt giận dỗi.

Trần Ngộ Bạch ở tít đằng xa, nhìn thấy bóng dáng tròn vo mặc cả đống đồ không đứng lên nổi của cô, tăng tốc bước tới, khom lưng ôm vai cô kéo dậy.

An Tiểu Ly đẩy anh ra, phủi tuyết trên người, lạnh lùng không thèm nhìn anh “Cảm ơn anh họ.”

“Không có gì, em họ.” Về phần lạnh lùng, không ai có thể sánh bằng Núi Băng.

Hai người đứng im tại chỗ, chẳng bao lâu sau pháo hoa thay nhau bắn lên trời. Hồi trước, đây là tiết mục năm mới mà An Tiểu Ly mong chờ nhất. Lúc này sóng vai ngắm pháo hoa cùng anh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi lại hơi thấy hối hận. Nếu anh vẫn là Tiểu Bạch của cô thì tốt quá, khung cảnh mỹ mãn được ở bên người yêu.

“Hôm qua giọng điệu của anh không hay lắm, xin lỗi.” Trần Ngộ Bạch chợt nói một câu hờ hững.

“Hả?”

“Không có gì, xem pháo hoa đi.”

Anh mặc áo khoác lông cừu màu đen. Gò má sắc cạnh hơi ngẩng lên. Dường như là đang ngắm pháo hoa, lại dường như là đang nhìn một chòm sao nào đó trong màn đêm.

Trong tiếng hò reo của mọi người, lúc tám giờ, trường học phát thanh những bài hát vui vẻ mừng năm mới. Trong khoảnh khắc xung quanh đều là tiếng ca mừng tuổi tưng bừng.

“Hằng năm em đều đón năm mới như vậy à?” Đêm nay anh có vẻ rất muốn nói chuyện với cô.

“Không thế thì làm gì? Anh đón năm mới thế nào?”

“Làm việc.”

“Giao thừa cũng làm việc hả?”

“Đối với anh mà nói thì cũng chỉ là thời gian, chẳng có gì khác.”

“Máu lạnh.”

“Ừm.” Anh rất bình tĩnh. Thậm chí vẻ mặt còn có thể miêu tả bằng ấm áp, “Trước kia anh vẫn cho rằng trên đời này không có thứ gì có thể ủ ấm lòng người.”

“Hồi bé nhà anh cũng bắn pháo hoa mừng năm mới. Chẳng qua là anh chưa bao giờ đi xem. Hồi cô còn ở nhà, anh thường đón năm mới cùng cô. Lúc đó cô không biết nấu cơm nên hai người chỉ có thể ăn mì gói và trứng gà. Bữa cơm tất niên hằng năm đều như vậy. Anh và cô không thích lúc cả nhà đoàn tụ lại phải đối mặt với nhiều người không quen.” Lúc Trần Ngộ Bạch nói phả ra làn khói trắng chậm rãi. Có vẻ như cực kỳ trống trải trong bầu không khí náo nhiệt. Khuôn mặt của anh vẫn lạnh lùng. Nhưng Tiểu Ly lại cảm thấy được bây giờ Trần Ngộ Bạch dường như đã tháo lớp vỏ vẫn che kín bản thân, để lộ nội tâm yếu đuối nhất cho cô thấy.

Thật ra một người bao bọc mình bằng lớp vỏ cứng rắn, hoàn toàn bởi vì bên trong thật sự quá yếu đuối, sợ bị tổn thương.

“Lần đầu tiên anh gặp em thì cảm thấy Trần Thế Nhàn đúng là ngu ngốc. Con nhỏ tên là An Tiểu Ly kia có gì giống thiên sứ đâu. Quê bỏ xừ, gan cũng nhỏ, anh còn chưa dọa nạt gì mà đã khóc lóc nước mắt nước mũi tèm nhem, thực sực đáng ghét.”

Anh nói tới đây, bỗng dưng quay lại nhìn cô cười. Trong ánh đèn mờ ảo, điển trai đến độ làm cho người ta nghẹt thở.

Tiểu Ly không nhớ nổi lúc mình gặp anh thì có dáng vẻ thế nào nữa. Buổi chiều xa xăm kia, cô giáo Trần mới cưới đưa cô và bố về nhà mẹ đẻ. An Bất Tri bị chặn ở ngoài cửa, cô giáo Trần đưa An Tiểu Ly vào. Dẫn cô tới phòng Trần Ngộ Bạch, còn bà thì xuống nhà tranh cãi ầm ĩ với ba mẹ một trận. Về sau, cô giáo Trần nản lòng thoái trí, từ đó không nhắc tới bất kỳ ai hoặc chuyện gì liên quan đến nhà họ Trần trước mặt cô và An Bất Tri nữa.

“An Tiểu Ly, nếu lúc đó anh có thể đoán trước được tương lai, anh sẽ không bắt nạt em.”

“Nếu anh có thể đoán trước được ngày hôm nay, anh sẽ không làm nhiều chuyện khiến cho em ghét như vậy.”

Giọng nói của anh càng lúc càng nhỏ. Nước mắt của An Tiểu Ly đã tràn mi. Anh vươn tay ra lau chậm rãi, ôm lấy mặt cô, nhìn cô thật dịu dàng, “Anh thật sự xin lỗi vì đã làm cho em khó chịu như vậy. Tiểu Ly, xin lỗi em.”

Pháo hoa đến đoạn cao trào nhất, sáng rực nửa bầu trời. Tiếng hò reo trên sân thể dục không ngừng. Tất cả đều vui vẻ, ai ai cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời. Chỉ có An Tiểu Ly che miệng khóc không ngừng được. Chỉ có Trần Ngộ Bạch cúi đầu yên lặng xuyên qua đám người, bước đi rời khỏi cô.

. . . . . . . .

Đêm giao thừa ở thành phố C cũng bắn pháo hoa không ngừng. Còn trong nhà Lý Vi Nhiên, tất cả ồn ã đều bị ngăn cách ngoài căn phòng ngủ nho nhỏ.

Không biết tối nay là gì, những thứ Tần Tang và Lý Vi Nhiên biết được chỉ có triền miên và ái tình. Đói đến váng đầu hoa mắt thì gọi đồ ăn ở ngoài đưa tới, ăn uống qua loa rửa mặt xong rồi lại nhào lên giường, lại quấn quýt với nhau.

“Tang Tang, em đang sợ điều gì?” Trong khi Lý Vi Nhiên bọc cô lại trong tấm chăn của mình thì nhẹ nhàng hỏi bên tai cô.

Tang Tang, đây là cơ hội cuối cùng, cầu xin em, đừng gạt anh nữa.

Tần Tang im lặng rất lâu, cắn lên xương quai xanh của anh rồi thè lưỡi ra liếm lên dấu răng kia, “Không có gì. Thật sự, không có gì.”

Trên đường trở về thành phố C, cô gọi điện cho Trình Hạo nói rằng mình thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi. Trình Hạo nói, Tang Tang, qua ngày mùng ba, làm bạn gái anh lần cuối rồi chúng ta chia tay trong hòa bình.

Được rồi, ngày mùng ba. Vi Nhiên, chờ em chút nhé. Tần Tang thầm thở dài.

“Vi Nhiên, chúc mừng năm mới!”

Lý Vi Nhiên đợi mười phút dài dằng dặc như một năm. Cô vẫn không nói tiếp gì nữa. Vuốt mái tóc cô, ánh mắt của anh dần lạnh xuống.

Được rồi, mùng ba, Tang Tang, anh không đợi được nữa.

“Ừm, chúc mừng năm mới.”

. . . . . . . .

Mùng một đầu năm, bữa sáng là cơm nấu táo đỏ, đồ ăn là củ cải xào.

An Tiểu Ly cúi đầu ảo não nói chuyện với ba cô. Đợi mãi mới thấy cô giáo Trần tới, ngồi xuống kêu ăn cơm, “Dùng bữa đầu năm, năm mới có điềm tốt!” Cô gắp cho chồng và con gái mỗi người một miếng củ cải lớn.

An Tiểu Ly nhịn rất lâu, làm bộ như vừa nhớ ra, hỏi: “Trần Ngộ Bạch đâu rồi?”

Cô giáo Trần lại gặp cho cô một miếng củ cải nữa, “Đi rồi.”

“Đi rồi?!” Đôi đũa trong tay An Tiểu Ly rơi xuống bàn, “Đi đâu rồi?”

“Nó bảo bạn gái không vui nên về trước.” Cô giáo Trần cười ha ha, “Sáng sớm có thể để ý đến bạn gái, mẹ thật sự muốn xem con bé có dáng vẻ thế nào.”

An Tiểu ly nuốt một miếng cơm lớn, nghẹn không xuống được. Nước mắt lại tuôn ra. An Bất Tri vội vàng rót nước cho cô, lại vẫn quở trách cô: “Con bé này làm sao vậy?”

Ăn không nổi bữa sáng đầu năm, An Tiểu Ly chỉ ăn vài miếng ứng phó với ba mẹ, lấy cớ “Năm nào cũng ăn” để thừa lại rồi trốn về phòng.

Đẩy cửa đi vào trong, không khí trong phòng dường như vẫn còn mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh. An Tiểu Ly bực mình đẩy cửa sổ thông gió ra, ôm chăn đệm trên giường xuống đất, ngồi trên giường gọi điện thoại cho Tần Tang.

Lý Vi Nhiên về nhà ba mẹ chúc tết. Tần Tang cũng về nhà trọ của mình. Khi An Tiểu Ly gọi điện tới thì cô đang ngâm mình trong bồn tắm lớn, dùng nước nóng và tinh dầu giảm bớt đau đớn trên eo và cẳng chân do vận động kịch liệt một ngày hai đêm.

“Hối hận rồi à?” Vừa mới nhận điện cô đã lười biếng hỏi.

An Tiểu Ly ca thán chỉ có Tang Tang hiểu cô.

“Vậy, quay lại đi.”

“Không,” Tiểu Ly nằm trên ván giường trơ trọi, nhìn trần nhà trắng như tuyết với ánh mắt bình tĩnh, “Thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ mình quay lại thì đừng mong trở mình nổi.”

“An Tiểu Ly, cậu thật là. . . .” Tấn Tang rất xúc động với trình độ lạm dụng thành ngữ của cô, “Vậy cậu muốn thế nào? Chia tay thì không nổi, yêu cũng không được. Bây giờ có phải cậu rất thương xót cho Tiểu Bạch nhà cậu không? Tưởng tượng ra hình ảnh anh ta đơn độc một mình bôn ba trong ngày mùng một đầu năm. . . . . . “

“Tần Tiểu Tang! Cậu có phải là người không đấy!”

“Ồ. . . . . . Có?”

“Trả lời sai rồi!”

“À – - Tớ cúp máy đây.”

“Đừng mà!” Tiểu Ly gấp rút, “Cậu còn chưa nói cậu thế nào mà. Hành động bất thình lình, chạy đến nhà anh ta tìm người có phải đã ăn vụng rồi không?”

“Đương nhiên không phải, mình không cần phải cho anh ấy ăn no quá!”

An Tiểu Ly trừng mắt, biết thừa rằng cô gái này phát huy những lý luận tri thức đó trên người Lý Vi Nhiên vô cùng nhuần nhuyễn. Đắc ý gì chứ, Tiểu Bạch nhà cô. . . . . .

Những buổi đêm khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn, những tiếng cao vút và tiếng gầm nhẹ khiến cô nổi da gà trào dâng trong lòng cô trong nháy mắt. Cảm giác làm da ấm áp thân thể thấm ướt mồ hôi của anh như thể vận còn đọng lại trên đầu ngón tay. An Tiểu Ly lại thương cảm, “Tang Tang, cậu nói xem, anh ấy khinh địch chấp nhận lời chia tay của tớ như vậy, có phải là anh ấy không thích tớ không?”

“Cậu muốn anh ấy làm phiền cậu không buông tay à? Làm ầm ĩ đến mức ba mẹ cậu cũng biết, làm loạn không cho cậu đi tìm hạnh phúc cậu muốn ư?”

“Đương nhiên không phải!”

“Vậy bây giờ không phải tốt rồi sao?”

“Nhưng Tang Tang. . . . . . Sao mình lại cảm thấy. . . . . rất khó chịu.” Tiểu Ly kêu lên đau khổ.

Phụ nữ bẩm sinh đều có khuyết điểm nói một đằng nghĩ một nẻo, đặc biệt là về chuyện đàn ông. Lý trí nói cho cô biết đừng có dong dài dây dưa. Sâu trong nội tâm lại hi vọng người đàn ông kia tốt nhất vẫn nên quấn lấy mình nói lời yêu thương.

“Cô giáo Trần muốn sắp xếp cho mình đi xem mắt, cậu bảo mình có nên đi hay không?”

“Không đi. Vừa mới chia tay với Trần Ngộ Bạch xong đã đi xem mắt. Làm tổn hại tới mặt mũi của anh ta, cũng không tôn trọng đối tượng xem mắt của cậu.”

“Ừm, đúng! Ặc – - Nhưng cô giáo Trần sẽ đánh chết mình mất.”

“Ngày mai về thành phố C, mình cần cậu giúp sức.”

“Hả? Tang Tang, cậu muốn nói với Lý Vi Nhiên chuyện cậu là tiểu như nhà họ Tần à?”

“Ừm, phải nói thôi. Chẳng qua là lúc trước, mình muốn thẳng thắn với ba chuyện Lý Vi Nhiên trước. Năm nay có thể mình cực kỳ thê thảm rồi.” Giọng điệu của Tần Tang hờ hững, nhưng lại cực kỳ chắc chắn nghiêm túc.

Sau bữa tiệc ngày mùng ba sẽ nói với ba, Tần Tang thầm hạ quyết tâm. Làm con gái ngoan ngoãn nhiều năm như vậy, cô vẫn muốn nổi loạn một lần.

. . . . . . . .

Ngày mùng ba ở nhà họ Tần.

Bốn giờ sáng Tần Liễu đã thức dậy, chạy qua chạy lại giữa phòng của mình và phòng Tần Tang. Thay không dưới mười lăm bộ lễ phục, tóc và trang điểm lại càng khỏi phải nói, làn da mềm mại trên mặt đã chà xát đến ửng đỏ cả lên.

“Tần Liễu, chị mặc bộ nào cũng đẹp hết cả, thật đấy.” Tần Tang thoa má hồng, nhìn Tần Liễu chỉ mặc đồ lót lựa chọn đồ bên giường qua tấm gương trang điểm, “Thật ra đối với những người đàn ông này mà nói, quan trọng không phải chị mặc đồ gì, mà là chị không mặc đồ có dáng vẻ thế nào.”

“Tần Tang em xấu lắm!” Tần Liễu hờn dỗi, sốt ruột so sánh ba bộ váy dạ tiệc ngắn một trắng một đen một hồng, “Em xem, là màu đen đoan trang nổi bật tốt hơn, hay là màu trắng tinh khiết nhã nhặn tốt hơn? Hay là màu hồng hoạt bát tao nhã, thanh xuân dào dạt?”

“Chị muốn đạt hiệu quả gì?”

“Ừm. . . . Hôm nay có một người tới, chị muốn làm cho anh ấy thấy kinh ngạc.” Tần Liễu nói rất trang nhã.

Bữa tiệc bắt đầu lúc mười hai giờ đúng, Tần Tang nhìn thời gian, còn chưa tới một tiếng nữa. Cô đã sửa soạn xong xuôi, mặc chiếc váy dài tơ lụa màu xanh, vô cùng đơn giản. Nhìn kỹ thì trên váy có hình vẽ hoa hồng chìm, cực kỳ đặc biệt. Cô uốn tóc lên, dùng kẹp tóc màu đen để cố định, đánh rối và dùng gel để định hình. Cô đeo chiếc vòng cổ Lý Vi Nhiên tặng cô đêm tốt nghiệp, sáng lấp lánh tinh tế trên cần cổ thon dài trắng nõn của cô, làm cả người cô hoạt bát hẳn lên.

“Người đàn ông thế nào khiến cho nhị tiểu thư nhà họ Tần nảy mầm tình yêu vậy?” Tần Tang đi tới chọn đồ cho cô ấy, cười hỏi.

Tần Liễu cắn môi cười, “Một người đàn ông. . . . hư hỏng.”