Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Chương 70: Đùa giỡn




Cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại, Tần Tống lùi lại một bước giẫm lên chân An Tiểu Ly. Anh cũng không giẫm "> lắm nhưng cô lại đỏ hết cả mắt.

“Khóc gì chứ. . . . . .” Tần Tống sốt ruột, “Còn không đi dọn đồ đi. Mười phút nữa anh ba muốn làm gì cô thì tôi cũng không dám ngăn cản nữa đâu. Bao nhiêu năm nay chưa từng thấy anh ấy đằng đằng sát khí như vậy. Nhanh lên!”

Tiểu Ly thút tha thút thít bị Tần Tống thúc giục đi dọn đồ. Cô không cần chiếc đồng hình quả táo tìm khắp nơi không thấy kia nữa, cùng đóng gói bao lớn bao nhỏ với Tần Tống rồi xông ra ngoài như chạy nạn.

Spirit xoay vòng ngoài cửa, thấy Tiểu Ly đến liền nhào lên cắn vạt áo của cô không buông. Tần Tống nhìn đồng hồ gấp đến độ không để ý tới gì nữa, vừa đá vừa đạp đuổi Spirit đi. An Tiểu Ly vừa đi vừa nhìn lại căn nhà, càng khóc đau lòng hơn.

Lên xe cô khóc nức lên, Tần Tống vừa lái xe vừa đưa khăn giấy cho cô, “Đau lòng như vậy thì chia tay làm cái gì, quay về nói ngọt vài câu anh ba sẽ không nghiêm khắc với cô nữa đâu.”

“Là tôi đá anh ta!” Tiểu Ly khóc đỏ cả mũi, nói nghẹn ngào, “Có làm hòa thì cũng là anh ta tới dỗ!”

Tần Tống phanh gấp làm xe dừng lại xiêu vẹo. Anh không thể tin nổi nhìn cô gái khóc loạn xị bên cạnh, “An Tiểu Ly, cô chán sống rồi à? Cô đá Trần Ngộ Bạch? Mẹ nó cô đúng là. . . . . . đầu cơ trục lợi. . . . . .”

An Tiểu Ly lầm bầm nhìn anh với vẻ coi thường. Thảo nào Tang Tang không ưa anh ta, trình độ thành ngữ còn không bằng cô.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, sau đó Tần Tống khởi động xe, đến dưới căn nhà An Tiểu Ly thuê trọ. Hai người cùng chuyển đồ lên. Sau khi dọn dẹp xong, Tần Tống nói có việc cần đi trước, An Tiểu Ly buông đồ trong tay tiễn anh tới cửa. Tần Tống chợt mở miệng nói với cô bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ba sa sút tinh thần vì ai đó như vậy. Bây giờ anh ấy còn không đi làm. Mấy năm nay anh ấy chưa nghỉ việc bao giờ. Năm nay, năm ngoái và năm sau xin nghỉ nhiều như vậy đều là vì cô. Thậm chí anh cả cũng nói anh ấy đã thay đổi. Anh ấy thật sự thích cô, từ khi tôi quen anh ấy tới nay, ngoại trừ vài lần nguy hiểm cận kề tới tính mạng, tôi chưa từng thấy anh ấy ra tay đánh người. Cô nghĩ xem một người thâm độc như ấy thì sẽ mất tự chủ lúc nào chứ. Kẻ như Sở Hạo Nhiên, nếu thật sự muốn đối phải thì cũng chẳng cần anh ấy phải động ngón tay, hà tất phải mất mặt đánh nhau ở nhà họ Tần như vậy, lại còn để bị thương không nhẹ. Cô. . . . . . hãy tự suy nghĩ kỹ càng đi. Sống một mình nên cẩn thận chút, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ tới ngay.”

Tiểu Ly ngây ra một lúc, hốc mắt lại ẩm ướt, hai tay lại cấu véo khiến Tần Tống nhe răng trợn mắt.

“Cầm Thú, về sau chị sẽ đối xử tốt với nhóc.”

Tần Tống xoa cánh tay sưng phù, nói thờ ơ: “Được, bây giờ Tang Tang chia tay với anh năm rồi, cô giúp tôi theo đuổi cô ấy đi.”

An Tiểu Ly nước mắt nước mũi tèm nhem gật đầu.

. . . . . .

Lý Vi Nhiên lạnh mặt tính tiền, nhưng ông chủ vội vàng chạy tới nhà hàng lại khăng khăng không dám lấy tiền của anh. Lại còn nhận lỗi, hỏi han cẩn thận xem không chu đáo ở đâu mà khiến Ngũ thiếu gia giận dữ như vậy.

Tần Tang bệnh nặng mới khỏi, dường như góc độ nhìn nhận đã thay đổi rất nhiều. Cô thấy chuyện này rất thú vị, không khỏi khẽ mỉm cười. Lý Vi Nhiên càng tức giận hơn, đứng trước cửa nhà hàng gọi taxi rồi nhét Tần Tang vào, đóng sầm cửa xe. Nhưng không thể không nói mấy câu với cô, nhíu mày dặn dò hổn hển: “Mấy ngày nay đừng đi lung tung,” Thấy Tần Tang ngoan ngoãn gật đầu, giọng điệu của anh ôn hòa hơn chút, “Có chuyện gì cũng có anh, em đừng nghĩ vớ vẩn nữa.”

Anh xoay người đi, tái xế hỏi mấy tiếng đi đâu Tần Tang mới bừng tỉnh. Lòng cô hoảng loạn, huống chi còn phải đợi Tần Liễu cùng về. Vì vậy cô xuống xe, đi bộ chậm rãi.

Lý Vi Nhiên. . . . . . Ngày đó anh nói chia tay là tức giận nhất thời ư? Như vậy là anh không phải thật sự không cần cô sao?

Bữa tiệc hôm mùng ba, dù cho người nào bày ra, Trình Hạo cũng phải hiểu rõ tình hình. Như vậy là Trình hạo nói cho Tần Dương biết chuyện giữa cô và Lý Vi Nhiên? Trình Hạo đã lừa gạt cô từ đầu. Anh ta không muốn hủy bỏ hôn ước à?

Phải nói với ba ư? Ba sẽ phản ứng thế nào đây?

Tần Tang cảm thấy mình thật sự đã làm mọi chuyện rối tung lên, chuyện cần thẳng thắn thì không thẳng thắn, chuyện không nên nói thì lại nói hết cho người ta.

Vẫn nên nói chuyện với Trình Hạo trước, Tần Tang quyết định. Vừa đi vừa ngẫm nghĩ chuyện này, cô không hề để ý có một chiếc xe màu đen chạy chậm rãi đằng sau cô mười phút rồi.

Ngồi trong xe, Chu Yến Hồi cười rất vui vẻ, xem ra cô bé này không mẫn cảm như anh tưởng tượng. Anh đi theo trắng trợn lâu như vậy mà vẫn chưa bị phát hiện ra.

“Tang Tang.”

Tần Tang giật mình theo bản năng nhìn lại, bao nhiêu da ga nổi lên hết, “Xin chào.” Cô vẫn cười gượng.

Chu Yến Hồi mỉm cười đi tới, cúi người cách mặt cô rất gần, “Đã lâu không gặp, Tang Tang.” Giọng nói của anh ta trầm ấm lôi cuốn, khuôn mặt như được chạm khắc. Bỏ qua cách nói chuyện không có nhân tính, Tần Tang cũng thấy Chu Yến Hồi là người đàn ông điển trai.

“Đã lâu không gặp,” Cô rất không thoải mái với khoảng cách gần như vậy, giọng điệu cũng hơi gượng gạo, “Xin hãy gọi tôi là Tần Tang.”

“Được, Tần Tang.” Chu Yến Hồi lùi về sau một bước, mỉm cười đề nghị. Trong lòng cũng đã nghĩ phải dùng cách nào để dạy dỗ cô bé không vâng lời này rồi. Nghĩ tới dáng vẻ cô lắc eo nhỏ phóng túng cầu xin anh, anh cần phải hít sâu một hơi mới kiềm chế được dòng máu dồn xuống người dưới. “Thật trùng hợp, cùng đi uống một ly nhé?”

“Xin lỗi, tôi không rảnh. Lần sau đi.” Tần Tang rất lịch sự, rất xa cách.

Chu Yến Hồi khó hiểu nhíu mày, “Không phải tôi đã nói với cha em rồi sao, tôi sẽ trông nom Lâm Lâm thật chu đáo, ông ấy không nói lại với em à? Em vội vàng gì vậy?”

Ánh mắt Tần Tang lập tức trở nên sắc bén, thảo nào ba biết chuyện của Tiểu Hòe, thì ra là anh ta lén lút làm mấy chuyện xấu, “Chu Yến Hồi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn . . . . . .” Chu Yến Hồi cười luôn mang vẻ vừa điển trai vừa xấu xa, “Em.” Anh ta kề sát bên tai côi, ngay cả hơi thở cũng rất xấu xa.

Lúc này Tần Tang thấy như thể nuốt phải ruồi bọ, cô liếc nhìn Chu Yến Hồi bằng đôi mắt lạnh lùng, để lại hai chữ, “Đần độn.”

Chu Yến Hồi sửng sốt. Tần Tang không quan tâm tới anh ta nữa, bắt xe taxi nghênh ngang rời đi.

Vừa mới nói địa chỉ cho lái xe, điện thoại của Tần Tang đã vang lên. Một dãy số xa lạ nhưng lại là giọng nói lại vừa vang vọng bên tai.

“Hãy suy xét đề nghị của tôi kỹ càng.” Giọng điệu của Chu Yến Hồi không nhanh không chậm, dường như rất chắc chắn, “Dù sao tôi cũng rất thành tâm.”

“Cút.” Tần Tang rất bình tĩnh rất nghiêm túc.

. . . . . .

Không còn Trần Ngộ Bạch, An Tiểu Ly cũng giống những cô gái vừa đi làm khác, rất yên bình phong phú.

Ngoại trừ đôi khi nửa đêm đạp chăn tỉnh giấc vì lạnh, thường bất giác đưa tay đưa chân sang bên cạnh. Chụp hụt mới nhớ ra không còn người vừa mới bị cô đụng nhẹ như vậy đã tỉnh lại đắp kín chăn cho cô, rôi ôm cô vào trong lồng ngực ấm áp.

Ngoại trừ những buổi sáng rõ ràng đồng hồ báo thức không kêu, nhưng cô lại mơ màng suy nghĩ sáng nay phải nấu món gì cho người khó tính nào đó no bụng?

Ngoại trừ thỉnh thoảng đi siêu thị mua đồ ăn, chọn một đống đồ mới nhớ tới chỉ có một mình, không cần phải nấu nhiều món như vậy.

“Này!” Tần Tống vỗ "> lên vai An Tiểu Ly, “Rốt cuộc có đi không?”

An Tiểu Ly phục hồi lại tinh thân, xoa sống mũi cay cay, hít một hơi, “. . . . . . Trần Ngộ Bạch có đi không?”

Khi tan tầm vừa lúc gặp Tần Tống, anh ta nói đến tìm Lý Vi Nhiên cùng đi nếm đồ ăn nhà nông vùng noại thành, nhưng Lý Vi Nhiên không rảnh. Nghe Tần Tống gọi anh năm, cô liền nghĩ tới Trần Ngộ Bạch.

“Không đi, bây giờ anh ấy đã thay đổi cách động kinh rồi. Coi mình như người máy, mấy người chúng tôi, ngoại trừ anh năm ra ai cũng rảnh rang.” Tần Tống không để ý để vẻ buồn bã của cô, mở cửa đẩy cô lên xe.

Kỷ Nam chờ trên xe không còn kiên nhẫn nữa, vừa mở cửa đã tung cước, “Chậm chết đi được.”

An Tiểu Ly sao có thể tránh được cú đá của người đạt quán quân võ thuật toàn quốc, lại dùng tay đỡ theo bản năng. Sàn xe hơi cao, dáng người cô nhỏ xinh lại nghiêng về phía trước, vừa bị đáng trúng cánh tay. Cũng khá đấy, Kỷ Nam đùa giỡn, đá cũng không "> lắm, chỉ đau tới mức An Tiểu Ly rưng rưng nước mắt hít một hơi lạnh.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Kỷ Nam rất áy náy, xoa cánh tay của cô, “Cũng khá đấy, không gãy tay. Ừm, có lẽ ngày mai sẽ hơi sưng, tối nay về tôi sẽ đưa cô một lọ rượu xoa bóp. Nửa tháng sau là khỏi thôi.” Cô luyện võ thường bị thương nên rất hiểu biết về các vết thương này.

Tần Tống ngồi trước khởi động xe, thở dài lắc đầu. Lần này anh tư thảm rồi.

Kỷ Nam áy náy trong lòng, tay vẫn khoác lên vai cô. An Tiểu Ly lại khoanh tay trốn biệt sang bên. Tên tiểu thụ tuyệt thế này dù là 0 nhưng vẫn khác con gái, lại còn dán vào cô như vậy, không hay lắm thì phải?

Tần Tống lái xe hai giờ mới đến nơi. Là một nhà nông cực kỳ bình thường, trong cái nồi đất còn to hơn đầu An Tiểu Ly có một con gà mái, còn có một con tôm to. Và cả một đồng loạn xị bao gồm mộc nhĩ đen, măng thái, rau cải. . . . Không có đồ ăn khác, ba người mỗi người ăn một bát cơm, ai cũng ăn rất ngon lành.

Đang ăn dở thì sắc mặt Kỷ Nam bỗng dưng thay đổi, buông đũa xuống xông ra ngoài. Tần Tống đuổi theo sau, rồi xấu hổ gãi đầu quay lại, “À. . . . . . Tiểu Ly, ờm, cô có thể đi. . . . . . toilet không?”

“Tôi vẫn chưa ăn no.” An Tiểu Ly say sưa uống nước canh, trợn trừng mắt.

“Anh tư bảo cô đi mượn đồ hộ.” Tần Tống đỏ mặt.

“Mượn gì?”

Tần Tống ghé vào tai cô nói thầm một câu, An Tiểu Ly giật mình suýt nữa vùi đầu vào nồi đất.

“Anh ta. . . . . . diễn siêu quá.” An Tiểu Ly thì thào nói một mình, liếc nhìn Tần Tống bất đắc dĩ, cô vừa cảm khái tạo hóa trêu ngươi vừa đi tìm bà chủ nông trại mượn băng vệ sinh.

. . . . . .

Tần Tang hẹn gặp Trình Hạo nhiều lần nhưng anh luôn chối mình bận việc. Mà cô nghe cuộc đối thoại giữa ba và Tần Dương trên bàn ăn thì biết được gần đây mọi việc của nhà họ Tần cầm đầu liên minh thành Tây không thuận lợi lắm. Nhưng thương nghiệp cung cấp hàng hóa công bố vật liệu bị cướp mất, một loạt các đơn hàng bốc hơi trong một đêm, đối phương nói có người ra giá rất cao.

Trong lòng Tần Tang và Tần Dương đều hiểu rằng Lương thị ngầm làm chuyện này.

Tần Tang cũng hi vòng dạy cho Tần Dương một bài học. Nhưng cũng lo lắng Lương thị và nhà họ Tần đối đầu thì chuyện của mình càng vô vọng.

Với tâm trạng lo lắng không yên, Tần Tang hẹn gặp Lý Vi Nhiên.

Tiếp theo cô nên thẳng thắn với ba, hay là để Lý Vi Nhiên ra mặt giải quyết? Tần Tang không dám tự quyết định nữa. Vì vậy tối nay cô đến hỏi anh xem nên làm thế nào?

Hôm nay Lý Vi Nhiên hình như không tức giận nữa. Nhưng ánh mắt nhìn cô cũng chưa trở lại dịu dàng tình cảm như trước. Tần Tang cảm thấy tủi thân trong lòng, lại càng ngoan ngoãn, ngay cả đi đâu ăn cơm cũng không hỏi.

Xe chạy đến một trạm gác, cảnh vệ gác hai bên đều mang súng, đồng loạt chào theo nghi thức quân đội chuẩn mực với người trong xe. Lý Vi Nhiên lái xe vào trong, dọc theo đường đi cách vài mét lại có người mặc quân trang đang tuần tra. Cuối cùng xe dừng lại trước biệt thự hai tầng ở sâu tận bên trong. Lý Vi Nhiên ra hiệu bảo cô đừng nhúc nhích, anh xuống xe trước rồi đích thân mở cửa xe dẫn cô ra.

Tần Tang được anh đưa vào nhà, các binh sĩ ở cửa đồng loạt cúi chào. Lý Vi Nhiên khẽ gật đầu, nhưng cô lại hoảng loạn vô cùng.

Đây là. . . . . . nhà anh ấy à?

“Vi Nhiên. . . . . .” Tần Tang bước chậm lại, nhẹ giọng gọi anh.

Lý Vi Nhiên cười, vươn tay ra ôm cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Hiếm lắm ba anh mới ăn cơm ở nhà, anh đưa em tới gặp ông. Em đừng sợ, ông có vẻ nghiêm túc nhưng thật sự rất thương yêu con trẻ. Di Nhiên thân với ông nhất.”

“Anh nên nói cho em biết trước, ít ra em còn chuẩn bị quà.” Tần Tang nhỏ giọng.

Lý Vi Nhiên cười trốn tránh, nắm lấy tay cô, lại cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt cô, “Ba mẹ anh không thích như vậy đâu. Lát nữa trước mặt mẹ anh em ngoan ngoãn chút, bà thích con gái nghe lời.”

Từ sau hôm mùng ba đó, anh chưa đối xử với cô dịu dàng như vậy. Trái tim thấp thỏm của Tần Tang lâng lâng vì nụ hôn nhẹ của anh. Cho dù gặp cha mẹ anh vội vàng như vậy, cô cũng không thấy sợ nữa.

Nhà Lý Vi Nhiên không hề xa hoa. Vào cửa là phòng khách rộng rãi trống trơn. Trên chiếc thảm đỏ cũ bày nội thất gỗ lim rất lớn. Tần Tang cực kỳ để ý tới bức tranh chữ trên tường. Từ phòng khách tiến vào sảnh bên, vẫn mang phong cách bố trí như vậy. Khiếm tốn mà có phẩm vị, ẩn hiện vẻ chính trực ngay thẳng.

Mẹ Lý Vi Nhiên xấp xỉ năm mươi tuổi, vừa nhìn đã biết là tiểu thư xuất thân từ nhà giàu, phong cách rất thùy mị. Thấy con trai đưa một cô gái xinh đẹp trở về, bà cũng chỉ khẽ cười, “Về rồi à? Đưa bạn tới ăn cơm ư?”

Lý Vi Nhiên buông Tần Tang ra, ôm mẹ, nhún vai nói kiểu cà lơ phất phơ: “Cô ấy cứ nói nấu nướng rất giỏi, con đưa cô ấy đến đây để xem thế nào mới là tài nghệ nấu nướng chân chính! Để tránh cô ấy không phục, cứ tưởng phục vụ con đủ tốt rồi.”

Lời nói này vừa khen tặng tài nấu nướng của mẹ, vừa ám chỉ Tần Tang đảm đang, vừa để lộ mối quan hệ của họ. Bà Lý nghe vậy mà mát lòng, vội vàng đẩy anh ra, kéo tay Tần Tang vỗ nhẹ thân thiết, “Đừng nghe nó nói bậy! Cả ngày tỏ vẻ thiếu gia, chẳng sửa đổi gì cả! Đứa con trai này của bác đáng ghét lắm. Con tên là gì?”

Tần Tang rất ngoan ngoãn khẽ cúi đầu ngượng nghịu, lúc này mới thoải mái cười với bà Lý, “Con chào bác ạ. Con là Tần Tang, bác gọi Tang Tang là được rồi ạ.”

Bà Lý mỉm cười gật đầu, vui vẻ nói muốn nấu thêm hai món, bảo hai người lên lầu trước. Lý Vi Nhiên biết như vậy là mẹ đã hoàn toàn thông qua, đắc ý kéo Tần Tang lên tầng hai gặp cha mình.

Từ nhỏ Tần Tang đã có sở trường trong việc ứng phó với những hoàn cảnh thế này, nhưng vừa rồi cũng căng thẳng mà đổ mồ hai tay. Lúc lên lên tầng hai, Lý Vi Nhiên gõ cửa, cô lại càng nhũn chân.

Cha của Lý Vi Nhiên quả thật cực kỳ nghiêm túc. Giống với bà Lý, không chủ động hỏi Tần Tang là ai, chào một tiếng rồi tiếp tục múa bút vẽ tranh.

“Ba, sắp ăn cơm rồi, bà đừng vẽ nữa. Con dẫn bạn gái về nhà, ba còn chưa cho ngồi.” Lý Vi Nhiên đùa vui, Tần Tang véo anh một phát.

Giọng nói của ông Lý cực kỳ hồn hậu, bình tĩnh, “Ngồi thì có thể tới bàn trà, vẽ tranh tối kỵ thấp thỏm nóng nảy. Vi Nhiên, con vẫn chưa tiến bộ gì cả.”

“Con không hiểu những thứ này, không có hứng thú.” Lý Vi Nhiên gãi đầu, “A, Tang Tang viết tiểu thuyết, hai người làm công tác văn hóa so chiêu là được rồi. Con xuống nhà xem mẹ con nấu món gì ngon cho con đây.” Nói xong anh lại thật sự bỏ lại Tần Tang đi ra ngoài.

Tần Tang hít sâu một hơi, cũng không dám lên tiếng giữ anh lại, cứ lẳng lặng đứng trước bàn như vậy.

“Về phần ý gửi gắm tình cảm, dùng cây tùng sum suê hay cây đào mận thơm để diễn tả hình ảnh thì hơn?”

Tần Tang yên lặng, không biết cây gạo cội giới chính trị này muốn nghe điều gì. Về trí tuệ thì chắc chắn cô không phải là đối thủ, liền đáp đơn giản thành thật: “Xưa nay có những người chí khí "> mẽ, phần lớn đều dùng núi sông hùng vĩ để thể hiện sự quang vinh chính đại của bản thân. Con thấy đào mận tự nhiên hơn, nhưng lại phồn vinh hơn, không mất vẻ tự nhiên giản dị, và cũng gần gũi hơn.”

Ông Lý suy nghĩ rồi lắc đầu. Trái tim của Tần Tang trầm xuống.

“Cháu tới xem tranh của bác.” Sau khi vẽ xong, ông Lý ngẩng đầu lên, vẫy tay gọi Tần Tang tới.

Tần Tang ngắm nhìn một lúc lâu rồi lắc đầu, “Xin lỗi bác, con không hiểu tranh vẽ.”

“Cứ nói bừa đi.”

“Dạ, rất đẹp ạ.”

Ông Lý dường như sững sờ một lúc, về sau lại cười rộ lên, trên mặt cũng có nét khoan dùng và ôn hòa.

Phụ nữ hoặc là cực kỳ thông minh, hoặc là thông minh tiềm ẩn. Không có người đàn ông nào thích phụ nữ tỏ vẻ thông minh. Tần Tang cảm thấy may mắn, mình đã đi đúng một bước này.