Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Chương 79: Trở lại




Môi Tiểu Ly tê dại không còn chút cảm giác nào, miệng cũng đau rát. Cô vừa khóc hu hu, vừa không khống chế nổi nước bọt. Trần Ngộ Bạch nằm nghiêng ôm lấy cô, hài lòng đến mức không nói nên lời, chỉ đặt từng nụ hôn lên mặt cô.

“Được rồi. . . . . . Đừng khóc nữa! Vừa rồi anh quá khoan khoái, không để ý đến em!” Trần Ngộ Bạch thấp giọng dỗ dành cô: “Đừng khóc nữa. . . . . . Anh cũng làm vậy cho em. . . . . . Nhé?”

Tay An Tiểu Ly bị trói nhưng hai chân vẫn tự do. Nghe thấy anh lúc này còn muốn đùa giỡn cô, liền đưa chân đạp. Trần Ngộ Bạch cong người ôm cô, bỗng dưng bị cô đá trúng bắp chân, đau đến mức nhíu mày.

“Đồ háo sắc!” An Tiểu Ly nước mắt giàn giụa, lớn tiếng mắng nhiếc: “Tôi không làm lành với anh nữa! Tôi muốn nghe lời cô giáo Trần đi xem mắt!”

Trần Ngộ Bạch nghe vậy, tàn nhẫn đưa tay ra bóp lấy cổ cô. Cô nghiêng đầu há miệng cắn chặt lên tay anh không buông.

“An – Tiểu – Ly!” Trần Ngộ Bạch gỡ được ra, nhìn dấu răng trắng bệch sâu hoắm, bực mình đến mức nghiến răng kèn kẹt: “Cứ tưởng anh không nỡ trừng phạt em có phải không!”

Anh ngồi dậy, kéo sợi dây trên tay cô, nâng người cô lên. Tiểu Ly thét lên, vùng vẫy giãy dụa, vừa đá vừa đạp. Trần Ngộ Bạch áp cô lên đầu giường, cổ tay cô bị trói tạo thành một vòng tròn, cây cột ở đầu giường xuyên vào giữa, An Tiểu Ly bị cố định ở đầu giường.

Trần Ngộ Bạch đắc ý phát vào cặp mông trắng như tuyết của cô hai cái: “Em khóc lóc om sòm nữa đi!”

Vòng eo của Tiểu Ly bị anh giữ chặt, không thể nào giơ tay lên rời khỏi cây cột được. Gối thì quỳ nên không đá được anh, vừa quẫn bách vừa bực mình, khóc càng to, mắng anh háo sắc lưu manh cầm thú với giọng không rõ ràng….

Một tay của Trần Ngộ Bạch giữ lấy hông cô, tay kia ung dung tách cánh hoa mềm mại ướt át của cô ra, đồng thời thẳng lưng đưa dục vọng của mình vào, mơn trớn trêu chọc cô. Cô càng lắc mông giãy dụa, anh càng căng trướng sưng to lên.

“Kêu to lên nào!” Anh cười xấu xa: “Anh thích nghe cái miệng nhỏ nhắn của em kêu tiếng thật to. . . . . .” Vừa dứt lời, anh đâm "> vào, lập tức đi vào nơi sâu nhất ở chốn mềm mại, còn xấu xa cọ xát bên trên.

Bị hạ gục chỉ trong một chiêu, An Tiểu Ly cảm thấy một dòng điện dội lên từ bụng dưới, vừa đau vừa ngứa vừa tê dại. Chỗ sâu nhất còn có cảm giác nhói đau đến tận xương, giống như một cây kim đâm thẳng vào thần kinh nhạy cảm nhất của cô, rồi lại không chỉ cảm thấy mỗi đau, mà còn có khoái cảm được phóng thích, gần như là cảm giác điên cuồng.

“Hic. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . . Em sai rồi, em là lưu manh! A! Đau. . . . . . quá. . . . . !” Hai tay An Tiểu Ly nắm chặt lấy cột giường, co quắp như thể con chó con, mặt kề sát cây cột bóng loáng lạnh lẽo, không ngừng cầu xin tha thứ, nói ngọt. Trần Ngộ Bạch hưng phấn đến mức đỏ hết cả mắt, cô dịch lên thì anh liền thẳng lưng tiến thẳng về phía đầu giường theo cô, cảm thấy không thoải mái thì "> tay kéo cô trở lại, nắm lấy chân cô, vuốt ve mông cô, sức lực càng mãnh liệt hơn.

Buổi sáng đầu xuân tươi đẹp, ánh dương chiếu khắp muôn nơi. Trong căn phòng rộng rãi trang trí đơn giản, một cô gái trần truồng bị trói tay quỳ trên chiếc giường lộn xộn, để mặc chàng trai ở phía sau không ngừng giày vò rút ra đưa vào.

Trần Ngộ Bạch thay đổi các góc độ khác nhau, thậm chí kéo hai chân của cô lên làm nửa người cô hướng lên trên không, khuấy động mãnh liệt từ trên xuống khiến cô nói không nên lời. Phần đầy đặn của Tiểu Ly cọ phải drap giường, ma sát trước sau theo động tác của anh, khoái cảm sắc bén bộc phát từng hồi. Trần Ngộ Bạch tóm chặt hai chân nên Tiểu Ly hơi đau, định rút chân ra. Trần Ngộ Bạch không đề phòng, lảo đảo về phía trước một bước, người sững lại, nhưng vì vậy mà dục vọng đẩy vào càng sâu. Trong tiếng kêu cầu xin tha thứ ngọt ngào của An Tiểu Ly , anh rốt cuộc cũng tốt bụng nhấc cô đang thở hổn hển khỏi cây cột. An Tiểu Ly cười nịnh bợ, không có chí khí vươn người cọ cọ vào anh, đáng thương tỏ vẻ biết ơn. Trần Ngộ Bạch cũng cười, hôn lên mặt cô chừng hai cái, sau đó lật người cô lại, rồi lồng tay cô vào cây cột hệt lúc nãy.

An Tiểu Ly gào thét chói tai, Trần Ngộ Bạch cười dịu dàng, hai tay tách chân cô ra vòng lên hông mình, đẩy người vùi sâu vào thân thể cô. Tán thưởng cho sự mềm mại chặt khít đó, anh khoan khoái đưa đẩy.

Khi kết thúc, cổ Trần Ngộ Bạch đã thay thế cho cây cột, An Tiểu Ly mềm nhũn như đống bùn buộc phải thân mật vòng tay lên cổ, gục trên người anh. Hạ thân ngậm lấy vật khổng lồ của anh, để mặc cho tay giữ lấy hông và mông cô khống chế tiết tấu. Cuối cùng, anh cắn lấy vai cô, kêu rên. Qua lớp bao, An Tiểu Ly cảm thấy anh chợt phồng lớn lên, khiến cô co quắp như điện giật. Cô không cam lòng yếu thế, cũng nghiêng đầu cắn anh. Trần Ngộ Bạch run kịch liệt hơn, bàn tay ôm thắt lưng cô chặt đến mức làm cô đau. Hai người kề sát nhau, thở hổn hển.

Sau khi bình tĩnh trở lại, cô muốn xuống nhưng anh không chịu. Anh đưa tay mò xuống, lấy dục vọng đã thu nhỏ ra ngoài cơ thể cô, rút chiếc bao nặng nề ra, quấn chân lên cô, ôm cô không buông tay.

An Tiểu Ly rên la từ đầu đến cuối, bây giờ mệt đến mức không nhúc nhích nổi, để mặc anh hèn mọn dùng ngón tay thấm chất lỏng không biết là của ai viết chữ lên tấm lưng trần của cô.

“Đừng ngủ!” Trần Ngộ Bạch lắc lắc cô đã lim dim ngủ, “Đoán xem anh viết chữ gì?”

An Tiểu Ly mềm nhũn tựa vào cổ anh, mệt mỏi lắc đầu. Trần Ngộ Bạch giở trò đe dọa, rốt cục cũng chọc cho cô tỉnh ngủ, đã được lợi rồi còn khoe mẽ. Mà Trần Tiểu Bạch chính là người như vậy!

“Ừm, chữ đầu tiên à. . . . . Anh?”

“Đúng.” Trần Ngộ Bạch hôn cô một cái, giọng trầm thấp vui sướng.

“Còn hai chữ tiếp~~~~~” An Tiểu Ly kéo dài giọng: “Là heo!”

Trần Ngộ Bạch sửng sốt, bực mình lật người vòng cô lên cây cột một lần nữa, nhào tới như hổ như sói.

. . . . . .

Khi cô giáo Trần và Tần Tống xách túi lớn túi nhỏ trở về đã là hơn bốn giờ chiều.

“Hả? Hai đứa tan sở sớm vậy sao?” Cô giáo Trần sai Tần Tống đem đồ ăn vào bếp, còn bà ngồi xuống sô pha ngoài phòng khách, Tiểu Ly thức thời rót chén trà sữa mời bà.

“Làm sao mà hai đứa mặc lắm thế?” Cô giáo Trần nghi ngờ nhìn áo len cao cổ của cháu trai và con gái: “Bật máy sưởi lên, hai đứa cũng thay đồ đi, đợi mẹ xuống bếp làm thịt kho cho mấy đứa.”

Tiểu Ly kém cỏi lùi về sau một bước, Trần Ngộ Bạch ho khan một tiếng. Vừa lúc Tần Tống chạy ra từ phòng bếp, càu nhàu trong nhà lạnh quá. Theo thói quen anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, rồi mặc thêm cái áo lông cừu không tay trong lớp áo khoác. Vào nhà cởi áo khoác ngoài ra, bây giờ không chịu nổi nữa.

Trần Ngộ Bạch đang lúng túng, nghe thấy Tần Tống ầm ĩ thì trừng mắt nhìn. Cầm Thú gần như đóng băng tại chỗ, yên lặng bám vào góc tường nhón chân rời khỏi phòng, tìm quần áo mặc.

Cô giáo Trần sững lại một lát, cũng không nói gì nữa mà xắn tay áo xuống bếp nấu ăn. Tần Tống khen ngon, tâng bốc nịnh nọt cô giáo Trần lên tới tận trời. Khui vài chai rượu đỏ quý giá của Trần Ngộ Bạch, bốn người ăn một bữa thỏa thuê. An Tiểu Ly vừa mệt tửu lượng lại thấp, được chút xíu đã ngà ngà say, gục xuống bàn ngủ mê man. Tần Tống thấy ánh mắt giao nhau của cô giáo Trần và Trần Ngộ Bạch vô cùng khốc liệt, ăn uống no say cũng thức thời xin về từ rất sớm.

Cô giáo Trần nâng chai rượu lên, véo tai cháu trai, đạp cửa ban công, đuổi Sprite đang hoảng loạn đi, ngồi xuống ghế dựa một cách vô cùng khí thế.

“Trần Thế Nhàn, cô vẫn lỗ mãng như vậy.” Trần Ngộ Bạch xoa vành tai ửng hồng, nói lạnh lùng.

Cô giáo Trần cười thích thú: “Ngộ Bạch, lâu lắm rồi chúng ta không uống rượu với nhau!”

“Muốn ôn lại chuyện xưa với cháu sau?”

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cháu muốn tâm sự chuyện tương lai với cô?” Cô giáo Trần nói bóng nói gió.

Trần Ngộ Bạch nghiêng đầu, liếc nhìn cô ngốc vẫn còn nằm sấp trên bàn ăn. Anh mỉm cười, đi tới ngồi sóng vai với bà: “Cháu nhận thua. Đừng vòng vèo nữa, cô nghĩ thế nào?”

Cô giáo Trần cười to, trong bóng đêm sâu thẳm, nếp nhăn ở khóe mắt thoạt nhìn vô cùng ấm áp: “Cô không muốn nó chịu khổ!”

“Rất tốt, điểm này chúng ta nhất trí!” Trần Ngộ Bạch bình tĩnh nói, cầm chai rượu nốc một ngụm.

“Ngộ Bạch, cuộc đời của cô, ngoại trừ An Bất Tri và Tiểu Ly ra, việc tự hào nhất là có thể một tay nuôi nấng cháu!” Cô giáo Trần nhìn bầu trời bao la ở đằng xa, chậm rãi nói: “Từ bé cháu đã chẳng giống đứa trẻ bình thường, khi đó nhiều lúc cô cũng sợ đời này cháu không tìm được hạnh phúc. Cháu có biết Tần Tang không? Con bé chơi thân với Tiểu Ly đó!”

Trần Ngộ Bạch gật đầu. Tần Tang, hừ, đâu chỉ biết.

“Cô từng muốn giới thiệu Tần Tang cho cháu. Trong mắt cô, người có tính cách bá đạo lại nhạy cảm tinh tế giống cháu mới thích hợp với cô gái như vậy!”

“Tiểu Ly là cô bé rất tốt. Ngộ Bạch, nó đi theo cháu sẽ rất mệt, cháu cũng sẽ mệt. Tới lúc đó, chắc hẳn là nó đáng thương lắm. Nhân lúc bây giờ cháu còn yêu thương nó, hãy nghĩ cho nó xem. Không bằng, chấm dứt đi?” Cô giáo Trần không cười đùa nữa, nói rất chân thành.

Trần Ngộ Bạch không nói gì, uống từng hớp rượu.

“Trần gia có hoàn cảnh như vậy, Tiểu Ly phải khó khăn thế nào mới bước qua cửa được? Sau khi lấy cháu thì sao? Tên ngốc Trần Thế Cương kia chắc chắn không thích nó!” Cô giáo Trần không còn dáng vẻ say rượu nữa, bà căm thù đến xương tủy cái gia đình bảo thủ cứng nhắc đó. “Hai đứa ở bên nhau sẽ không tốt đẹp mãi giống như lúc này. Cháu là đàn ông, không thể chỉ nghĩ cho mình, còn phải nghĩ cho người khác. Huống chi, người khác đó lại là đứa con gái mà bà cô thân ái của cháu thương yêu nhất!”

Trần Ngộ Bạch bỗng bật cười một tiếng. Rượu đã thấy đáy, hơi thở của anh có mùi rượu thoang thoảng, bốc lên đầu thấy nong nóng.

Anh quay đầu nhìn vào mắt bà, mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh: “Cô già rồi!” Anh cười ngạo nghễ: “Bây giờ cô thử nghĩ xem, năm đó cô muốn bỏ trốn với An Bất Tri, bà nội có sắc mặt thế nào? Bây giờ cháu tìm cái gương thì cô biết ngay!”

Cô giáo Trần sửng sốt, sắc trời đã tối đen nên không thể thấy rõ nét mặt của bà. Một lúc lâu sau, bà vẫn yên lặng.

“Người khác không biết, cô vẫn không rõ sao? Trần Thế Nhàn, cháu và cô giống nhau, không thể nào bị bất kỳ ai trong Trần gia điều khiển.” Trần Ngộ Bạch nói: “Cháu muốn cưới cô ấy!”

Cô giáo Trần cười ha ha, đứng lên, “Không quản được nữa, con cháu tự có phúc của con cháu. Cháu tính rồi làm, cô sẽ ủng hộ về mặt tình cảm — giải quyết An Bất Tri. Trần Thế Cương bên kia cô không quan tâm, nếu Tiểu Ly chịu thiệt thòi chạy về nhà, dù có phải vác dao kề cổ cũng phải ép nó đi xem mắt lấy người khác.”

. . . . . .

Xuân về muôn hoa đua nở. Tần Tang đi gần một tháng. Mâu thuẫn giữa thành Tây và Lương thị nhờ ông ngoại của Tần Tống và Lý Vi Nhiên ra mặt cuối cùng cũng giải quyết êm thấm. Hằng ngày Lý Vi Nhiên đi làm, tan sở, nhớ Tần Tang, cuộc sống đơn điệu đến mức ngay cả Tiểu Ly cũng không chấp nhận được. Gọi điện thoại hỏi Tần Tang thì cô ấy lại chỉ mỉm cười.

Vẫn chưa định ngày trở về. Tần Tang luôn trả lời như vậy.

Nói qua về chuyện Kỷ Nam bị ép cưới. Cô gái bị tổn thương nguyên khí nặng nề, táo bạo đi núp bóng khắp nơi, dĩ nhiên ngoại trừ Trần Ngộ Bạch.

Còn Tần Tống vẫn thần bí không chịu gặp ai.

Trần Ngộ Bạch vẫn núi băng kỳ cục như vậy. Gần đây hai người cãi lộn vì chuyện rốt cuộc có nên trả căn phòng Tiểu Ly thuê để ở cùng nhau không. An Tiểu Ly nhanh chóng đổi đồ ngủ thành loại hai mảnh trên dưới, sau đó, số lượng cà vạt của Trần Ngộ Bạch cũng không ngừng giảm bớt.

Cuộc sống giống như thuyền trôi trên mặt nước, là những gợn sóng tái diễn đơn điệu nhưng lại không bao giờ dừng bước.

Mà cuối cùng, Tần Tang đã sắp trở về.

. . . . . .

“Tiểu Lục?” Lý Vi Nhiên mở cửa, vẻ mặt kinh ngạc: “Chuyện gì thế? Sao mà chưa gọi điện thoại đã chạy tới rồi?”

Tần Tống xách túi trên tay: “Tới tìm anh uống rượu mà, sao vậy? Bữa trưa có hẹn rồi à?”

“Không có!” Lý Vi Nhiên cười, máy bay của Tang Tang ba giờ chiều hạ cánh, anh sợ tắc đường nên định ra ngoài sớm hơn “chút”.

Tần Tống bày đồ ăn lên chiếc bàn thấp trước ghế sô pha, khui rượu ra, rót đầy cho hai người.

Lý Vi Nhiên nhìn đồng hồ, còn bốn tiếng nữa. Đi từ nhà anh đến sân bay cũng không mất đến một tiếng, chắc là tới kịp. Anh ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vai cậu em: “Sao vậy? Giữa trưa tới tìm anh uống rượu.”

“Có mấy lời, em uống rượu mới dám nói!” Mặt Tần Tống không có biểu cảm, bưng ly lên uống một hơi cạn sạch.

Giọng điệu của Tần Tống bất thường, Lý Vi Nhiên sống với anh ta từ nhỏ nên dĩ nhiên nghe ra được. Hơn nữa, anh có rất dự cảm xấu.

Quả nhiên, Tần Tống cười với anh: “Anh Năm!” Anh vuốt mũi, đây là động tác anh thường làm khi phạm lỗi bị mắng: “Vụ của Trình Hạo, là em sai người bắn!”