Blue - Neleta

Chương 87-2




“Hả? Sao con biết?”

Cam Y quay đầu lại, từ phẫn nộ biến thành nghi hoặc.

Trong mắt Y Đông thoáng hiện lên phẫn uất, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Cam Y: “Mới rồi có nhận được điện thoại của bọn họ, nói rằng chúng ta phải trở về một chuyến.”

“Tại sao?” Cam Y ngày càng trở nên mơ hồ.

Y Đông không nói gì thêm, chỉ ngồi dậy mặc lại quần áo tử tế, đi dép vào rồi ôm Cam Y rời phòng ngủ.

“Con không hỏi bọn họ có chuyện gì sao? Như thế nào lại mang Thu Thu về?”

“Không hỏi.”

Trong đầu hiện lên một ý niệm duy nhất, Cam Y sợ hãi kêu lên: “Có phải Đề Cổ đã trở lại?!”

Y Đông hơi nghiến răng nói: “Không biết.” Thấy biểu tình không thể hỏi thêm được gì của Y Đông, Cam Y không dám chắc lời nói của mình, nếu Đề Cổ trở lại hẳn cậu ấy sẽ trực tiếp đi gặp Khổng Thu mới đúng, không thể để người khác đi đón Khổng Thu được. Mang theo một bụng nghi hoặc, Cam Y theo Y Đông hồi tộc.

Cùng thời gian đó, tại một trang viên không ai biết đến nào đó trên trái đất, Bố Nhĩ Thác đang thỏa mãn ôm Mục Dã ngủ trưa thì nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt y lập tức thay đổi. Tuy sắc mặt y thủy chung luôn ở cái dạng này, nhưng thân là người hầu, Mục Dã có thể rõ ràng nhận ra áp suất đột ngột giảm xuống quanh người chủ nhân mình.

“Bố Nhĩ? Xảy ra chuyện gì vậy?” Chờ Bố Nhĩ Thác đặt điện thoại xuống, Mục Dã lập tức hỏi.

“Không có việc gì.”

Miệng nói là không có việc gì nhưng Bố Nhĩ Thác lại đi đến tủ quần áo lấy ra hai bộ lễ phục, một bộ của y, một bộ còn lại rõ ràng là để cho Mục Dã mặc. Nhất định là đã xảy ra chuyện. Mục Dã trầm mặc cầm quần áo của mình lên thay, cũng không tiếp tục hỏi, cậu biết rằng lúc này mình có hỏi thì Bố Nhĩ Thác cũng không nói. Khi Bố Nhĩ Thác dùng năng lượng mở ra thông đạo trở về Miêu Linh Tộc, Mục Dã không khỏi giật mình, hồi tộc sao phải mặc lễ phục?

  ※

Khổng Thu ngủ rất say, mãi đến khi có người lay thì cậu mới tỉnh lại. Mơ mơ màng màng dụi mắt, Khổng Thu phát hiện cửa xe đã được mở ra, cậu xuống xe. Ngẩng đầu, Khổng Thu không khỏi sửng sốt, anh Cam Y ở nơi này sao? Thật giống đại trạch của gia tộc Tát La Cách. Dù sao thân phận hiện tại của Y Đông là Đường, ngụ tại những nơi giống như vậy là chuyện bình thường thôi.

“Tiên sinh.”

Có người gọi cậu, Khổng Thu chăm chú nhìn lại, là một nam nhân lạ mặt, đối phương ý bảo cậu mau vào nhà. Khổng Thu nói cảm ơn, theo người nọ tiến vào bên trong. Đi phía sau người nọ, trong lòng Khổng Thu dần nổi lên nghi hoặc, thật kỳ là, nơi này sao lại giống Miêu Linh Tộc đến vậy?

Khi tộc nhân Miêu Linh Tộc biến thành hình người thì bề ngoài so với nhân loại không khác nhau là mấy, phải sống cùng nhau một thời gian dài thì mới có thể phát hiện ra điểm khác biệt giữa họ và nhân loại.  Khổng Thu đã từng sinh sống nhiều năm trong Miêu Linh Tộc, nên điểm khác biệt đó chỉ cần liếc mắt qua một cái, cậu có thể nhìn ra được ngay, ví dụ như những người đi qua cậu tuy rằng cử chỉ cung kính nhưng thần sắc lại rất lạnh lùng, cảm giác y như cậu đang đi trong đại trạch gia tộc Tát La Cách.

Người nọ dẫn Khổng Thu tới trước cửa một gian phòng, đẩy cửa để Khổng Thu đi vào rồi mới đóng cửa ly khai. Đứng trong căn phòng trải đầy hoa hồng trắng, Khổng Thu lấy làm ngạc nhiên, anh Cam Y là muốn lấy phương pháp này làm tâm tình cậu tốt hơn sao? Chậc, dù sao cậu cũng không phải phụ nữ, nếu đêm hết chỗ hoa trong phòng đổi lại thành khoai tây chiên có lẽ cậu sẽ cảm thấy vui hơn nha. À, mà quên hỏi người kia anh Cam Y ở đâu rồi. Nghĩ lại, Khổng Thu lại lắc đầu, quên đi, anh Cam Y có thể đang cùng Y Đông thân thiết, cậu tốt nhất vẫn là nên ngoan ngoãn ngồi trong phòng đợi thì hơn.

Đi đến bên giường, ngồi xuống, nhìn bao quát tổng thể căn phòng, ngoại trừ một phòng trải đầy hoa hồng trắng, cũng chỉ có thêm một chiếc giường cỡ lớn, à còn cả một tấm gương to đối diện với giường. Trong gương là một một người có sắc mặt tái nhợt, quầng mắt hơi đen, hẳn là cơn buồn ngủ của cậu vẫn chưa được đẩy lui hết. Khổng Thu nhíu mày nhìn chính mình trong gương, thật sự là xấu chết đi được. Còn y phục của cậu nữa, sao lại có thể nhăn nhúm đến nhường này cơ chứ, với cái bộ dạng này, cậu chắc chắc sẽ khiến cho anh Cam Y lo lắng. Lúc này đây, Khổng Thu mới nhớ ra hành lý của mình hình như không ai mang tới.

Bụng có điểm đói, cũng không thể tìm ra đồ gì có thể ăn được trong phòng, Khổng Thu dự tính đi ra ngoài lấy hành lý và đồ ăn vặt của cậu tới, cậu còn phải thay một bộ quần áo khác nữa. Vừa đi đến trước cửa phòng, cánh cửa đã được mở ra. Là người vừa nãy dẫn cậu vào. Trên tay người nọ là một bộ quần áo, còn có cả giày và thắt lưng.

“Tiên sinh, mời ngài thay bộ y phục này.”

Người nọ đặt quần áo trên giường rồi dời đi luôn, không một lời giải thích, khiến cho Khổng Thu chưa kịp hỏi câu nào.

“Anh Cam Y làm gì mà thần bí thế?” Lẩm bẩm một câu, Khổng Thu đi đến bên giường cầm lấy quần áo – là một bộ âu phục màu trắng, đến cả nơ, giày da cùng đồng một màu trắng thuần. “Không lẽ anh Cam Y muốn mở yến hội sao? Như thế nào lại là lễ phục.” Ướm thử bộ lễ phục vào người rồi nhìn vào gương, Khổng Thu lại tự nói: “Còn rất vừa người nha.” Dù gì anh Cam Y ở với cậu lâu như vậy, biết được số đo của cậu cũng là chuyện không khó đoán, chỉ là sao phải làm vẻ huyền bí thế?

Quên đi, không cần nghĩ nhiều, cậu chỉ cần phối hợp với Cam Y là được rồi. Thân là người đã có chủ nhân, Khổng Thu không quá sợ có người rình coi. Chẳng qua là ở trong phòng này chỗ nào cũng bị tấm gương lớn nhìn thấu, nhưng Khổng Thu không cần quản nhiều như vậy, cậu trực tiếp đứng trước gương cởi quần áo trên người mình, một khung người gầy gò không có chút thịt hiện rõ trong gương.

Lúc Khổng Thu thoải mái thay quần áo, cậu không biết ở mặt sau tấm gương đang có một người đem thân thể cậu nhìn kỹ đến từng sợi lông tơ, đương nhiên cả đến khuôn mặt tiều tụy của cậu. Khi y nhìn thấy khuôn ngực mỏng manh lộ rõ xương sườn cùng xương bả vai, vẻ mặt lãnh đạm của y có thêm vài phần lo lắng. Lam nhãn không rời khỏi Khổng Thu cho đến khi cậu mặc xong lễ phục, y nâng tay, cách tấm gương sờ lên hình ảnh người trước mắt một cái, rồi mới đè nén cảm xúc xoay người rời đi bằng một cánh cửa nhỏ.