Blue - Neleta

Chương 89-2: Phiên ngoại 1: Anh không phải là mèo!




Người đâu? Người đi đâu rồi? người nọ sẽ không định vứt anh lại cái chỗ xó xỉnh này chứ hả? Lấy bộ dạng lo lắng cho anh ngầy hôm đó của người nọ, không lý nào đã nhiều ngày vậy rồi mà chẳng thấy tăm hơi đâu, nhưng mà, người đâu rồi? A! đáng chết! Anh không phải là mèo! Đừng hòng bắt anh  uống nước trong cái thố mèo đó! Anh không phải là con mèo!!!!!

Khốn kiếp, khốn kiếp, lần này đại nạn không chết nhưng chân anh đã bị thương nặng, nếu không anh đã sớm chuồn khỏi cái nơi chết tiệt này để đi tìm người nọ rồi. Người nọ chính là người định mệnh sắp đặt cho anh, nên dù người nọ có không thích mèo đi chăng nữa, người nọ cũng phải lưu anh lại!!! Anh muốn cho người nọ rõ ràng, anh không phải là mèo, lại càng không phải là loại vật nuôi đáng buồn cười sớm tối cần được con người nâng niu chăm sóc, hình thái này của anh chỉ là tạm thời mà thôi. Nhưng cuối cùng thì người nọ đã chạy đi đâu rồi hả? Thật không thể tin nổi, người nọ khi cứu anh lo lắng đến thế vậy mà chỉ chớp mắt một cái đã lạnh lùng vứt anh lại một mình ở nơi chết tiệt này! Đem cái thố nước cho mèo khốn kiếp kia đi ngay cho khuất mắt anh! Anh không phải là mèo! Thả anh ra ngoài  ngay! Thả ra ngay! Cư nhiên lại có dũng khí dám dùng cái chuồng sắt hôi hám bẩn thủi này để nhốt anh!!!! Ghê tởm! Ghê tởm! Trong lòng lại một lần nữa ngũ mã phanh thây Bố Nhĩ Thác, anh ra sức dùng miêu trảo cào cấu vào cái lồng sắt chết tiệt, anh muốn ra ngoài!!!

“Ngao ô! Ngao ô!!!Ngào ngào ngào!”

Cút ngay, không được đến gần anh, đừng hòng chích cái kim tiêm kia vào người anh, cút ngay!!!

“Mèo con thông minh, ngoan nào, chủ nhân của mi sắp về tới rồi. Mi muốn nhanh chóng khỏe lại rồi theo cậu ấy về nhà thì phải ngoan nhé.”

Cút ngay! Hả? Cái gì? Trở về? Người nọ trở về? Có ý gì đây? A! đáng chết! Tên hỗn đản này dám cả gan cắm cây kim chết tiệt đó vào chân anh.

Chẳng lẽ người nọ hiện giờ không ở đây sao? Chính là bởi vì lý do này nên mới mất tích suốt mấy hôm? Vốn nghĩ bản thân đã vô vọng, nhưng không ngờ, mọi chuyện cứ như thế, luận lý thành chương mà biến thành sự thật, anh thậm chí còn không xác định được người nọ đã có người nào khác hay chưa? Nhưng bây giờ anh chỉ là một con mèo nhỏ vô dụng, anh phải làm sao cho phải đây? Phải làm sao để người nọ cam tâm tình nguyện một lòng một dạ trao trọn trái tim cho anh? Mẹ từng nói, nếu một ngày anh gặp được người chân ái mà định mệnh sắp xếp, thân thể anh sẽ cho anh biết chính là người đó chứ không phải bất kỳ ai khác. Những chuyện mà mẹ nói chưa bao giờ sai, cái cảm giác mãnh liệt đã kéo anh lên khỏi bờ vực tử thần ấy, anh nghĩ chắc cũng chẳng cần phải nghi ngờ làm gì. Chính là người nọ, thanh âm êm tai, bộ dáng nhìn rất dược, là một nam tử nhân loại.

“Meo meo ô ô…” Người kia đến khi nào mới trở về chứ hả? Lần đầu tiên trong suốt mấy mươi năm, anh mới biết “tưởng niệm” là gì.

Bịch! Bịch! Bịch! Đang say ngủ, anh bỗng có một cảm giác phi thường mãnh liệt đánh thức. Là người kia đến! Là người kia đến! Vành tai khẽ rung động, dường như anh nghe được tiếng người xì xầm, trong đó có một thanh âm mà anh không tài nào nhầm lẫn được. Quả nhiên là người kia đã đến!!!

“Meo meo ô!!”

Cửa bật mở, anh trừng to hai mắt, là người kia! Đúng là cậu!

“Meo meo ô!! Meo meo ô!!”

Tựa như có một luồng điện chạy dọc toàn thân anh, người kia không bỏ mặc anh! Người kia đã về! Đã về rồi!

“Meo meo ô! Meo meo ô!!” Mau đến đây, mau tới đây, để anh ôm một cái!!

“A, dường như nó nhận ra cậu đó!”

“Meo meo ô! Meo  meo ô!” Mau tới đây với anh.

Người nọ bước đến gần, anh vội vàng vươn chân ra, cố xuyên qua cái lồng sắt. Mau thả anh ra!!

“A, nó quả nhiên nhận ra cậu!”

“Meo meo ô ô! Meo meo ô ô!!Meo meo ô!” Mau thả anh ra!!! Miêu trảo của anh bị cậu nắm lấy, một dòng điện bỗng vụt qua trong thân thể anh, rồi chạy tán loạn khắp nơi. “Meo meo ô ô…” Vì sao đến bây giờ em mới chịu đến hả? Cái thứ khốn kiếp gì trên cổ thế này, làm sao anh ôm hôn em được chứ!!!

“Xin lỗi, mi bị thương, nhưng ta lại không thể ở bên cạnh chăm sóc mi, xin lỗi, ta đến trễ rồi.”

“Meo ô.” Đừng nói xin lỗi với anh, đến, đến đây, để anh ôm em một cái nào. Mùi vị thanh khiết, sạch sẽ, không vương nhiễm mùi vị của bất kỳ nam nhân, hay phụ nữ nào. Người này là của anh! Của một mình anh!!”

“Có thể bỏ cái này xuống được không?”

“Cái vòng này là để phòng ngừa trường hợp mèo liếm vết thương, chậc, bây giờ cậu có thể gỡ ra cho nó, nhưng những lúc cậu không có bên cạnh, tốt nhất vẫn nên cho nó đeo vào thì hơn.”

“Được.”

Cái thứ đág ghét trên cổ, cuối cùng cũng được gỡ ra, anh không thể chờ thêm một giây nào nữa mà tham lam hít ngửi thêm hương vị của cậu, cọ xát mùi của mình lên thân thể cậu. Thì ra cảm giác khi bản thân được ở cùng người định mệnh của mình lại tuyệt với đến thế này, thật thoải mái, thật thoải mái, vô cùng, vô cùng thoải mái.

Đắm chìm trong cảm giác thoải mái đến tê dại, chờ đến khi anh định thần lại thì đã theo cậu lên xe mất rồi. Người nọ muốn dẫn anh đi sao? Cũng hay. Nếu không thì với tình trạng của mình hiện tại, anh lại phải tốn công nghĩ xem nên dùng cách nào để cậu mang anh ra khỏi cái bệnh viện thú y chết tiệt đó.

“Blue, ta kêu mi là Blue được không? Blue trong tiếng anh có nghĩa là màu lam, khi vừa nhìn thấy mắt của mi, ta đã nghĩ ngay đến cái tên này đó!”

“Meo…” Tùy tiện, chỉ cần em thích là được rồi. Ừm? Sao lại bắt anh phải đeo cái thứ khốn kiếp này nữa!!!!! Anh không phải là mèo! Không được phép dùng cái thứ vòng xấu hổ chuyên áp lên người lũ chó mèo mà đặt lên cổ của anh!!!

“Nếu mi hứa không liếm miệng vết tương, ta sẽ không bắt mi đeo cái thứ này nữa, chịu không?”

“Ngào ngào ngào!!” Anh không phải con mèo!!!

Hô, cái thứ chết tiệt trên cổ cuối cùng cũng được gỡ xuống. Duỗi cổ liếm láp tay của cậu như tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của bản thân. Cậu là người hầu của anh, ngọt quá, ăn thật vừa miệng. Nhưng đáng chết, bây giờ ngoại trừ liếm ra, cái gì anh cũng không làm được!!!

“Blue, ngủ thêm chút nữa đi, chúng ta còn khoảng nửa tiếng nữa mới về đến nhà.”

“Meo ô.”

Nhà? Ừm, cũng đúng. Bắt đầu từ hôm nay, anh đã có nhà của chính mình rồi. Mặc kệ người này đã có người yêu hay chưa, mặc kệ có kẻ nào dám mơ tưởng đến người này đi chăng nữa, từ giây phút này trở đi, người này chính là của anh –  Đề Cổ Cát Kha. Được rồi, nể tình gặp được người hầu thân yêu của mình, anh sẽ nhân từ tha cho Cam Y một mạng. Nhưng mà hiện tại, anh vẫn không biết người hầu của mình tên là gì.

“Blue, ta tên là Khổng Thu, hoan nghênh mi trở thành một thành viên trong nhà của ta, nhưng có điều nhà ta chỉ có mỗi mình ta, mi sẽ không ngại đâu nhỉ.”

Nhà của em chỉ có thể có một người mà thôi, như vậy tốt quá rồi còn gì. Khổng Thu? Thu Thu? Tên của người hầu yêu dấu dúng là nghe hay quá đi mất. Thu Thu, đến một ngày nào đó em sẽ biết, anh không phải là mèo, anh là chủ nhân của em, là chủ nhân mà thượng đế đã định cho em.

Anh lại một lần nũa vì thân thể suy yếu mà khép mắt lại dưỡng thần, tuyệt đối không bao giờ cho phép bản thân chật vật như thế này thêm một lần nào nữa. Bố Nhĩ Thác, như ngươi mong muốn, ta sẽ nhanh chóng đạt đến Cung, ngày đó cũng chính là ngày chết của ngươi. Vốn ta định sẽ chừa lại cho ngươi nửa cái mạng, nhưng chính vì tên hỗn đản nhà ngươi mà ta không ôm được người hầu của mình, ta thề không bao giờ buông tha cho ngươi!

“Blue, đói bụng sao?”

“Meo..” Đói muốn xỉu rồi.

“Vậy về nhà ta mở Whiskas cho mi ăn nha!”

“Meo meo ô!” Không! Anh không phải là mèo!!!!