Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 62




Đã liên tục mấy tháng, hoàng cung dường như đang chìm vào trong tĩnh lặng, một ngày này, rốt cuộc bởi vì bình định chiến sự, đại quân trở về đã hồi phục sinh khí (sức sống). Bách tính trong thành nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông trống bốn phương truyền đến theo làn gió, bàn luận rằng hôm qua lúc đại quân vào thành, bọn họ thấy rõ khôi giáp và đao kích chiếu rọi lẫn nhau. Trận vừa kết thúc, chiến trường cách bọn họ một khoảng rất xa, nhưng cũng không làm cản trở cảm xúc vui mừng hân hoan của bọn họ. Mà bầu trời hoàng cung, trải qua thời gian dài vì bệnh tình Mục thái hậu … dường như cả hơi thở mục nát cũng không còn, trong điện Thái Cực, Hoàng Đế mở yến thưởng quần thần, thấy mỗi người mỗi gương mặt đều tỏa sáng. Thậm chí ngay cả Chung gia cũng nghe được Hoàng Đế thưởng cho Hoắc Thế Quân, cũng là tập thể đều nghẹn ngào, không ai phát biểu dù là nửa câu chất vấn.

Hoắc Thế Quân được phong là Đại tướng quân phiêu kỵ nhất phẩm. Đây là một hư chức, nhưng trải qua chuyện này, ai cũng hiểu, từ nay về sau, hắn chính là dưới một người trên vạn người, cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Trừ danh hiệu đại tướng quân, hắn vẫn duy trì là Vĩnh Định vương.

Nam nhân trẻ tuổi danh tiếng lừng lẫy, vào giờ khắc này, trở thành một nhân vật nổi bật nhất từ khi khai quốc đến nay. Hắn là ánh sáng chói lọi duy nhất, không ai sánh bằng.

Thế tử là tên gọi của quá khứ, vì vậy tương ứng, là thê tử của hắn, hưởng cùng vinh hoa phú quý Thiện Thủy giờ cũng nhận lệnh vào cung, được thưởng mũ miện Vĩnh Định Vương Phi.

Tất cả đều quá mức đột ngột, vừa giống như hoa tươi nở rộ, lửa mạnh bùng cháy. Khi Thiện Thủy trở lại vương phủ, nghe được cả Bạch Quân và Vũ Tình đều cười gọi mình là Vương Phi, thậm chí nàng có một loại cảm giác như không phải thực. Cho đến lúc màn đêm buông xuống, ngàn vạn phồn hoa ban ngày như bị bóng đêm nuốt hết, tất cả xung quanh đều trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn lại tiếng nỉ non ở cửa sổ phía nam. Rốt cuộc nàng cũng đợi được đến lúc Hoắc Thế Quân đẩy cửa vào, sau khi thấy nụ cười quen thuộc của hắn, rốt cuộc thấp thỏm lo lắng trong lòng cũng được hạ xuống, cả người giống như con chim nhỏ bay về phía hắn.

Giờ khắc này, nàng giống như đã hiểu rõ, có lẽ mình đã lo lắng quá, đều là do không biết được nguyên nhân của hắn.

Hoắc Thế Quân tiếp nhận thân thể mềm mại của nàng.

“Những ngày chàng trở về, thời gian chàng gặp người khác còn nhiều hơn thời gian gặp ta…” Thiện Thủy ôm eo hắn, ngửa đầu nhìn hắn, ai oán nói: “Muốn đợi chàng về nhà thật không dễ dàng…”

Từ lúc Hoắc Thế Quân đón nàng trở lại từ bên ngoài cung, hắn có cảm giác, thái độ của nàng đối với hắn so với trước đây quả thật đã thay đổi rất nhiều. Ngày trước lúc nàng đối mặt với hắn cho dù là lúc hai người thân mật với nhau nhất, dù là vô tình hay cố ý cũng là kiểu ‘Không phải là ta muốn vậy, là ngươi ép buộc ta, ta mới không như vậy’. Đối với những việc này hắn rất không cam lòng, cố tình nhưng không thể làm gì, vẫn canh cánh trong lòng. Nhưng bây giờ, nữ nhân của hắn, ngọt ngào giống như một khối mật tan, nhiệt tình như ngọn lửa, quả thật hắn đã bị nàng hòa tan.

Hắn không biết tại sao đột nhiên nàng lại có thay đổi như vậy, nhưng hắn vô cùng thích như vậy, khao khát nàng có thể ngọt thêm mấy phần, nhiệt tình thêm mấy phần nữa. Ngoài thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), hắn cũng nghĩ thay đổi của nàng là do nửa năm ly biệt giữa hai người.

Thật ra thì nếu ly biệt cũng có công hiệu kiểu này, hắn cảm thấy cũng rất đáng. Nhất là biết lúc trước mình nhớ nhung nàng là không vô ích – khi hắn còn đang nhuốm bụi trần trong ánh trời chiều, trong đêm khuya thanh vắng nhớ nàng thì nàng cũng đang ở Lạc Kinh nhớ đến hắn, nhất thời trong lòng có chút cảm giác thỏa mãn, mấy kiểu cảm giác này, hạnh phúc không thể nói nên lời.

Cho nên bây giờ, khi hắn cuối cùng cũng đặt mọi chuyện ở sau lưng, về phòng nàng, nhìn nàng dùng dáng vẻ thiết tha để nhìn mình, nghe nàng dùng giọng điệu yêu kiều oán giận mình, trong lòng hắn lập tức có một loại cảm giác khó tả. Dù có phải đổi tất cả mọi thứ chỉ để lấy được một tiếng cười của nàng, trước đây chuyện hoang đường này tuyệt đối không hề nghĩ tới, hắn có cảm giác hắn sẽ vui lòng làm.

Hoắc Thế Quân ôm chặt nàng, cúi đầu vùi vào đỉnh đầu mềm mại của nàng, hít thật sâu hương thơm của nàng, mở miệng nói: “Đúng là ta không đúng, thờ ơ với Nhu Nhi. Vài ngày trước vẫn có chuyện, mấy ngày nữa chờ ta hoàn thành ta sẽ ở cùng nàng, ai cũng không gặp.”

Thiện Thủy đập đập lồng ngực hắn, cười nói: “Được rồi, Thế tử gia.” nàng chợt dừng lại, nghĩ tới, kéo dài giọng: “Vương --- gia, chàng cũng đừng nói ngọt dỗ ta vui vẻ. Ta hiểu rõ bây giờ chàng mới về, chuyện còn nhiều, nếu cứ quấn lấy chàng, thủ hạ của chàng…”

Lúc nàng nói chuyện, ánh mắt Hoắc Thế Quân dần rơi xuống trên người nàng

Thời tiết đang nóng, trên người nàng chỉ có một bộ áo ngủ bằng gấm mỏng manh, cổ áo mở rộng, lộ ra một mảng da thịt trắng noãn. Lúc này một mùi gió thơm xuyên qua màn đêm bay đến cửa sổ phía nam, bay vào từng hồi, khẽ lay động từng lọn tóc đen đang rủ xuống bên cổ. Một sợi tóc nghịch ngợm chui vào váy nàng, nàng đang hồn nhiên, bất giác hắn giơ tay cuốn lấy sợi tóc quấn quanh ngón tay cái mình, bắt đầu dùng đuôi tóc nhẹ quét quanh cổ nàng. Thấy nàng lập tức ngậm miệng không nói, khẽ rụt cổ lại quay người trốn tránh hắn khiêu khích. Cánh tay đặt ở eo nàng siết chặt mấy phần, không cho nàng nhúc nhích, đuôi tóc tiếp tục nhẹ nhàng chọc qua cái cổ trắng tinh của nàng, dùng một loại giọng điệu nỉ non rỉ tai nói: “Nàng chiếm cứ ta không buông cũng không sao… Ta chỉ muốn biết, tại sao Vương Phi của ta lại không muốn buông tha cho ta?”

Cơ thể hắn theo lời nói cũng dán chặt vào. Lập tức Thiện Thủy cảm thấy của hắn căng phồng, giống như một thanh bảo kiếm chờ phát động, nhưng mời ra khỏi vỏ. Trong đầu lập tức nghĩ ra mấy ngày nay sau khi hắn về, lúc hai người chung đụng, một luồng nhiệt nóng nhất thời bị chỗ bụng dưới của hắn phát lên, rất nhanh lan ra toàn thân.

Tim nàng đập nhanh như hươu chạy, thậm chí cả đứng cũng không nổi, nhỏ giọng khiển trách: “Chưa từng thấy người nào không chính đáng như vậy… Cuối cùng chỗ của chàng lại như vậy, không thấy khó chịu sao…” Mặc dù nói như vậy, tay cũng đã vuốt lên, cách một tầng quần áo cầm lên.

Hắn cảm nhận được bàn tay mềm mại của nàng đang an ủi. Nàng đang lựa ý hùa theo, còn dùng giọng điệu nũng nịu, khiến hắn đột nhiên có cảm giác khoái cảm thỏa mãn, giống từ xộc thẳng từ gót chân đến đỉnh đầu.

Hắn ôm ngang nàng lên, đặt nàng lên giường, lúc này mới nhìn nàng bằng đôi mắt đắm đuối, dịu dàng nói: “Nhu Nhi, nó thích nàng, kết cục mới không nghiêm chỉnh như vậy.”

~ ~

Cơ thể Thiện Thủy mềm mại trần truồng, không chút giấu giễm lộ ra trước mặt hắn.

Hắn mới vừa tắm rửa ra ngoài, bả vai còn vướng vài giọt nước trong suốt, khẽ nhắm mắt, nằm bên người nàng, mặc cho tay nàng chạy xung quanh vuốt ve thân thể hắn.

Nàng sục sạo trên dưới một hồi, dường như còn chưa đã nghiền, lại lật người bò lên trên người hắn, khẽ chạm môi hắn, từng chút từng chút nhè nhẹ, giống như một cậu bé mút kẹo, tham luyến hương vị nào đó, vĩnh viễn không biết thỏa mãn.

Mới vừa tắm rửa hắn đã mây mưa cùng nàng, hiện tại lại bị nhiệt tình của nàng thiêu đốt, cổ họng lầu bầu một tiếng, tay ôm lấy bờ mông của nàng, mở mắt ra, lật người nàng xuống, dùng đầu gối đẩy hai chân nàng ra. Ngay chính lúc đang nhô lên, lại thấy nàng đang úp ở trong ngực mình lắc lắc người cười ha ha nói: “Không cần… ta mệt…”

Hoắc Thế Quân dở khóc dở cười, há mồm ngậm cắn một ngón tay của nàng. Thiện Thủy ai ôi một tiếng, vội rút tay ra, hắn vẫn còn cắn chặt, dĩ nhiên không rút ra được, cau mày nói: “Sao chàng lại trở thành chó con đi cắn người vậy!”

Hoắc Thế Quân nói: “Ta muốn đi ngủ, nàng không cho ta ngủ ngon, khiến ta bốc cháy rồi lại không cho ta dập lửa. Ta không cắn nàng, chẳng lẽ còn thương nàng sao?”

Nhân lúc hắn nói chuyện, Thiện Thủy vội rút ngón tay ra, trên đầu ngón tay còn dính chút nước bọt của hắn, vội vàng dùng sức lau trên lưng hắn, lúc này mới cong môi nói: “Ta chỉ muốn mò mẫn chàng thôi, hôn chàng một cái, như vậy cũng không được sao? Có ai quy định sờ soạng, hôn hít thì nhất định phải làm chuyện kia?”

Quả nhiên Thiện Thủy sờ tới chỗ nhạy cảm, hoàn toàn kiêu ngạo, nóng bỏng đến mức có thể thiêu đốt ngón tay, còn muốn lên tiếng hắn đã cúi đầu, ngậm trúng miệng, hung hăng hôn, âm thanh biến thành giọng yêu kiều.

Hoắc Thế Quân thưởng thức được thứ ngọt ngào trong miệng, lại nghe thấy tiếng rầm rì của nàng, chỗ mới vừa bị nàng sờ qua đều nóng bỏng, mặc kệ để nàng giả vờ ngây ngô, đứng dậy mở rộng bắp đùi nàng, nghiêng người về phía trước, giống như dính mật, xì một tiếng liền xâm nhập vào nơi bí mật của nàng.

Thiện Thủy rên một tiếng, truy đuổi cùng hắn, không quá nửa thời gian uống một chung trà, cảm giác quen thuộc đó mới chạm tới, một hồi thần hồn điên đảo, mặc cho hắn ôm lấy đụng lấy, cả cơ thể lẫn tinh thần, đột nhiên bật thốt lên một câu hỏi: “Tại sao chàng lại đối xử với ta tốt như vậy.”

Hoắc Thế Quân ngẩn ra, ngừng lại, chợt che người đè xuống, nâng nàng lên, ôm gáy nàng, ngửi một hơi thật sâu: “Rốt cuộc nàng cũng hiểu ra là ta đối xử tốt với nàng sao? Ta còn nghĩ rằng nàng hồ đồ…”

Hắn thở hổn hển, tiếp tục ôm eo nàng, nặng nề đánh tới chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng.

Thiện Thủy ô ô một tiếng vui vẻ, tay gắt gao ôm lưng hắn: “Ta muốn chàng nói… Tại sao chàng lại đối xử tốt với ta…”

“Nhiều nữ nhân, mà ta muốn đối xử tốt với nàng. Ta thích nàng những lúc nàng hiểu chuyện, có lúc lại rất ngốc nghếch. Thích nàng uống rượu sẽ say, say rồi sẽ rất nghe lời ta. Thích nàng thao thao bất tuyệt giảng giải đạo lý cho ta, ngay cả mắng giọng nói cũng rất yêu kiều…” Hắn dừng lại, đôi tay bưng lấy mặt nàng, le lưỡi liếm mồ hôi trên chóp mũi nàng, nghiêm túc nói: “Ta còn thích dáng vẻ xinh xắn của nàng, lúc cười lúc khóc đều rất dễ nhìn… Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã nhớ dáng vẻ nàng. Khi đó nàng mới vừa leo núi xuống, trán đầy mồ hôi chưa khô, tóc còn dính trên trán, gương mặt hồng hào, mắt sáng trong. Nàng đi về phía ta, ta có thể nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt nàng, cảm giác đó, rất kỳ diệu…”

“Chàng lừa ta, người kia sao có thể nói thích ta, lúc động phòng còn dữ dằn đối với ta như vậy…”

Trong lòng Thiện Thủy đã sớm như cơ thể nàng, hóa thành một người một lòng một dạ với nam nhân mình yêu, trong miệng vẫn không chịu buông, lầm bầm hỏi tới.

Hoắc Thế Quân cảm giác nơi dưới thân bị nàng kìm lại, rất khổ sở, rồi lại cho lui quân, nghiến răng tấn công vào: “Nhu Nhi ngoan, đừng hỏi nhiều như vậy. Dù sao về sau ta đối xử với nàng tốt hơn là được… Không tin nàng cứ dẫn binh chém giết.”

Thiện Thủy suýt chút nữa bật cười, hừ nói: “Ta tin. Không cần truy đuổi chàng…”

Gió đêm từng trận thổi vào, làm rung nhẹ chuỗi ngọc treo dưới màn, phát ra tiếng động nhẹ, càng lộ vẻ tĩnh mật bên trong phòng

Nam nhân bên người dường như đã ngủ, Thiện Thủy ôm hông hắn, mặt dán vào cánh tay hắn, trợn mắt nhìn đỉnh màn mờ tối.

Cơ thể nàng mềm nhũn, muốn nghỉ ngơi, đầu óc lại tỉnh táo khác thường, không buồn ngủ chút nào.

Nàng còn suy nghĩ tới cảnh phồn thịnh hôm nay, nghĩ tới nam nhân bên người và tương lai của hắn.

Có thể nói là như vậy, ngay hôm nay đi trên đường, hắn đạt được vinh hoa phú quý cực hạn. Vinh hoa phú quý đi qua như vậy, sau đó còn có gì? So với vinh hoa còn có vinh hoa hơn sao? Còn là…

Nàng không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó ở Phương Quỳnh uyển, bỗng dung tâm trạng trở nên trầm trọng.

Nàng cảm thấy mình rất quen thuộc với nam nhân bên cạnh này. Nhưng có lúc nàng biết, nàng còn cảm thấy hắn rất xa lạ, bởi vì nàng cũng không biết rõ ràng rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Nàng khẽ thở dài một cái, nhắm mắt lại, đang chuẩn bị ngủ, chợt nghe hắn mở miệng nói: “Nhu Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?”