Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 70




Trong ngự thư phòng, Đại lý tự khanh viên Đông Thuỵ, Hình bộ thượng thư Vũ Đức, Đô sát viện Đô ngự sử Trương Phong, và hai tướng nội các đều tề tựu, nín thở chờ cảnh đế Hoàng Đế phê đồng ý.

Cảnh Hữu đế nhìn chằm chằm tấu chương bày ra trước mặt mình, tay nặng như chì, chậm chạp di chuyển bút.

“Bệ Hạ, từ sáng sớm Trác Lập Vương gia đã thúc giục. Phán quyết này chính là thống nhất cuối cùng của Tam pháp ti, cựu thần và Mục tướng quân cũng nhất quán. Xin bệ hạ hãy nhanh chóng định đoạt.”

Chung Nhất Bạch thấy thế, kính cẩn lên tiếng nhắc nhở.

Cảnh Hữu đế quét mắt qua một đám thần tử giờ này đang đứng trước ngự án của mình.

Dưới áp lực ngôn luận triều đình nếu hắn bảo vệ Hoắc Thế Quân, như vậy thì hắn nhất định sẽ bị Đát Thản và Tây Khương tống tiền vô hạn. Nếu như bị cự tuyệt, sẽ có khả năng họ sẽ liên kết với nhau để gây chiến tranh. Đến lúc đó cho dù Hoắc Thế Quân có ra chiến trường, hắn cũng không thể đảm bảo có thể đánh nhanh thắng nhanh. Một khi chiến sự kéo dài, nhất định sẽ kêu ca ầm ĩ, quốc thổ không yên, đến lúc đó cục diện càng khó để dẹp.

Dĩ nhiên hắn là thiên tử, nhưng cũng có lúc thiên tử cũng không thể nào hành động tuỳ ý được.

Chợt thái giám chấp sự khom người đi vào, nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Vĩnh Định Vương phi đang ở bên ngoài cầu kiến.”

Cảnh Hữu đế dừng tay lại, trong phút chốc này, hắn chợt nhớ tới lỗi lầm của mình với Diệp Minh Hoa, chỉ rất nhanh hiểu ra, nói: “Có thể nói chuyện gì?”

Thái giám nói: “Vương phi bảo đến bẩm báo nguyên nhân Vương gia giết người.”

Không khí trong ngự thư phòng đột nhiên thay đổi. Chung Nhất Bạch sắc mặt khẽ biến, Mục Hoài Viễn mừng thầm, lập tức nói: “Hoàng Thượng, bản định án cần có nguyên do rõ ràng. Trong tấu chương này nói không rõ ràng, e rằng sẽ không đủ thuyết phục. Bây giờ Vương phi đã hiểu, sao không mời Vương phi vào?”

Cảnh Hữu Hoàng Đế gọi: “Cho nàng vào.” Thái giám vâng dạ rồi đi ra ngoài.

~ ~

Thiện Thủy mặc đại phục như lần được sắc phong mấy tháng trước, theo hướng dẫn của thái giám, đi vào trong ngự thư phòng.

“Nhu Nhi, hôm nay khiến nàng phải chịu sự ô nhục này, tất cả đều là lỗi của ta. Là phu quân nàng, ta chỉ có thể tạ tội với nàng. Ta làm chuyện này, chắc chắn không thể rút lui toàn vẹn, nhưng tuyệt đối không chết. Bất luận là đặt ta vào hoàn cảnh nào ta đều có thể giải quyết. Nhưng có một chút, ta không muốn cuốn nàng vào, cũng không muốn nói cho nàng biết. Hiểu ý của ta không?”

Đây là đêm Hoắc Thế Quân giết người, lúc đưa nàng về vương phủ, sau đó tự mình đi tới phủ Tông Nhân, nói với nàng lời cuối cùng.

Dĩ nhiên Thiện Thủy hiểu được ý tứ của hắn. Cho nên ba ngày này, khi Diệp vương phi lo lắng hoảng sợ hỏi nàng nguyên nhân xảy ra chuyện, nàng vẫn im lặng không nói. Cho tới hôm nay, nàng từ miệng Hoắc Vân Thần biết được, Mạnh Vĩnh Quang truyền tin, cuối cùng Tam pháp ti định án, có thể phải bãi chức Vương gia của hắn thì rốt cuộc nàng ngồi không yên.

Là thê tử của hắn, chia sẻ vinh quang ngọt bùi với hắn, nàng có thể thản nhiên đối mặt, nhưng bãi chức vị trở thành bình dân, đuổi tới biên cương hoang dã an phận ở đất Nhai Châu, điều này đối với một người có dã tâm như Hoắc Thế Quân mà nói, giống như chim ưng gãy cánh, mãnh hổ gãy răng. Nói ra sự thật, danh tiết của nàng nhất định sẽ bị tổn thương, nhưng đánh đổi với tính mạng của Hoắc Thế Quân thì việc của nàng không có ý nghĩa gì cả.

Thiện Thủy bị nhìn bởi những ánh mắt chăm chú, đến ngự tiền, cung kính quỳ xuống hành lễ, sau khi bình thân, nói: “Bệ hạ, thần cả gan cầu kiến, vì sao Vĩnh Định Vương gia không thể giải thích. Vì sao hắn giết người, thần là người rõ ràng nhất.”

“Nguyên nhân là do ta.”

Nàng hít sâu một cái, nói như vậy.

Mọi người nhìn vẻ mặt nàng lúc nói câu này, lập tức khác thường, chăm chú nhìn nàng.

“Ngươi nói.”

Hoàng Đế vẻ mặt ôn hoà nói.

Sau khi Thiện Thủy nói nguyên nhân hậu quả một lần nữa, cuối cùng nói: “Thừa Tông bắt ta đến Phi Tiên lâu, muốn làm nhục ta, lúc này Thiếu Hành mới ra tay giết người. Chàng chỉ chú ý đến danh tiếng của ta, không muốn ta dính dáng vào, cho nên mới gánh chịu một mình. Chuyện đã đến mức này, thần sao có thể để chàng gánh tội?”

Mục Hoài Viễn giận tím mặt: “Buồn cười! Thừa Tông đường đường chính chính dám khi dễ Vĩnh Định Vương phi, tên ác độc này, chết không hết tội!” “Lần hành động này của Vĩnh Định vương rất chính đáng, có tội gì?” Vũ Đức đồng thanh.

Chung Nhất Bạch nhìn Đại lý tự khanh viên Đông Thuỵ, ho khan một tiếng, nói: “Bệ hạ, lời Vương phi nói, đương nhiên là thật. Chỉ là cựu thần cho là, nếu chỉ bằng những lời này của Vương phi để định án, sợ rằng sẽ không Đát Thản tâm phục khẩu phục. Dù sao thì Thừa Tông cũng đã chết, người chết thì không thể đối chứng…”

Viên Đông Thuỵ tiếp lời: “Bệ hạ, lời Chung tướng không phải là không có lý. Lần này thần thẩm án, bởi vì là chuyện trọng đại, không dám sơ sài. Đầu tiên là theo lời khai của chủ chứa Phi Tiên lâu, tầng lầu kia đơn độc nối thẳng với cầu thang ở cửa sau. Sau khi được Thừa Tông bao gọn, bảo bà ta không cần phải xía vào. Chủ chứa thấy tiền sáng mắt làm theo, cho nên không biết chuyện gì đã xảy ra ở phòng đối diện đêm đó. Thần cũng đã hỏi qua Chỉ huy thành bắc La Bắc Yến, theo lời hắn nói, lúc ấy cũng có An Dương vương ở đó, hơn nữa còn đi vào trong phòng. Tình huống lúc ấy như thế nào, An Dương vương biết rất rõ, chẳng qua là thần không nghe hắn nói qua chuyện này.”

Hoàng Đế cau mày nói: “Truyền An Dương vương đến.”

Lúc Hoắc Thế Du tiến vào, Thiện Thủy nhìn về phía hắn, thấy hắn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng chợt xẹt lên tia lo lắng.

“Thế Du, ngày hôm đó con cũng ở đó, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con có nhìn thấy Vĩnh Định Vương phi không? Hãy nói thật.”

Hoàng Đế nhìn chằm chằm Hoắc Thế Du, hỏi từng chữ, ánh mắt dường như có vẻ cưỡng bức.

Hoắc Thế Du liếc mắt nhìn Thiện Thủy, nghiêng đầu, dùng giọng nói trầm thấp rõ ràng nói: “Phụ hoàng, lúc ấy con đi vào chỉ thấy đường huynh và Thừa Tông, không nhìn thấy Vĩnh Định Vương phi ở trong.”

Không khí đọng lại, yên tĩnh, Thiện Thủy dường như có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình. Nàng nhìn chằm chằm Hoắc Thế Du, thấy hắn nói xong, vẻ mặt bình tĩnh như cũ, cũng không nháy mắt, chỉ thoáng rũ mắt, nhìn giá bút đặt ở trên bàn cách hắn mấy bước.

“Tất cả lui ra đi. Thế Du, con ở lại.”

Cuối cùng, Hoàng Đế nói như vậy.

Mọi người đi ra khỏi phòng, trong ngự phòng rộng lớn rốt cuộc chỉ còn hai cha con.

Hoàng Đế nhìn chằm chằm đứa con của mình, thấy vẻ mặt bình tĩnh như cũ của hắn, ánh mắt không chút sợ hãi, rốt cuộc không chịu được nổi giận lôi đình, chợt nắm lấy khối bạch ngọc đập thẳng tới mặt hắn.

Hoắc Thế Du không tránh né, mặc cho thứ khối lạnh lẽo cứng rắn đó bay về phía mình, một hồi đau đớn. Hắn cảm thấy một luồng nhiệt đi dọc theo mặt hắn, biết trán mình đã bị đập.

“Nghiệt tử! Đồ nghiệt tử ăn cây táo rào cây sung! Trẫm nuôi ngươi có ích lợi gì kia chứ!”

Nhìn phụ hoàng mình mặc áo long bào tức giận lấy ngón tay chỉ mình, hắn dùng ống tay áo lau đi vết máu trên mặt.

“Phụ hoàng, ở trong lòng người có bao giờ coi nhi thần là con của người không?”

Trong mắt hắn nồng đậm bi thương.

Cảnh Hữu đế chợt vỗ ngự án, quát lên: “Nghiệt tử, ngươi muốn phản nghịch hay sao!”

Hoắc Thế Du từ từ quỳ xuống, nói: “Phụ hoàng, con biết những lời con nói lúc nãy là đi ngược lại với tâm ý người. Hơn nữa, nhi thần quả thật cũng đang nói dối. Nhi thần bất hiếu, nhi thần có tội, chỉ là phụ hoàng, nhi thần có lời muốn nói, chỉ xin phụ hoàng cho thần cơ hội để nói, nói xong những lời này, nhi thần có chết cũng không hối tiếc!”

Cảnh Hữu đế nhìn hắn chằm chằm, cơn thịnh nộ trong lòng từ từ giãn ra, ngồi lại trên ghế rồng.

Hoắc Thế Du nặng nề khấu đầu, ngồi dậy nói: “Phụ hoàng, con gọi người một tiếng phụ hoàng, là bởi vì người là phụ thân con, cũng là Hoàng Đế con. Bất luận con là con hay thần tử của người, lòng trung thành của con trời đất có thể chứng giám. Từ nhỏ Thế Du đã cố gắng, cố gắng trở thành đứa con ưu tú nhất trong mắt phụ hoàng, để cho phụ hoàng có thể tán thưởng và tự hào. Nhưng phụ hoàng, mặc kệ con cố gắng thế nào, từ nhỏ đến lớn, trong mắt người con vĩnh viễn không sánh bằng đường huynh con biết là con không theo kịp huynh ấy, nhưng phụ hoàng, con mới thật là con ruột người! Chỉ bởi vì mẫu thân con họ Chung, người không muốn nhìn con, cho nên người cũng không nhìn thấy được cố gắng và sự thành tâm của con. Con là con trưởng của người, cuối cùng một ngày, con không muốn bởi vì không có quyền lựa chọn mẫu thân mà bị người đời cười nhạo. Phụ hoàng, người cảm thấy người đối với con như vậy là công bằng sao?”

“Vô liêm sỉ!”

Bắp thịt nơi gò má Hoàng Đế bởi vì tức giận nên hơi vặn vẹo, tay đưa về phía nghiên mực lần nữa.

“Phụ hoàng, nếu con chết có thể làm cho người hết giận, có thể tiêu trừ dã tâm nắm quyền trong triều của Chung gia, nhi thần nguyện ý chết. Nhưng phụ hoàng, người biết rõ ý nghĩ của nhi thần sao? Nhi thần còn hận Chung gia hơn người. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ luôn miệng nói, tất cả những gì bọn họ làm đều vì tốt cho con, vì lót đường cho tương lai của con. Nhưng nhi thần biết, nhi thần chính là một con rối trong tay bọn họ. Nhi thần thề với trời, nhi thần càng nguyện ý theo phụ thân con. Chỉ cần phụ thân con chịu nhìn con, chịu thể nghiệm, quan sát con của người một chút, nhi thần có chết cũng không hối tiếc!”

Hoàng Đế nhìn chằm chằm đứa con trai đang quỳ trước mặt mình, vẻ mặt dần chậm lại.

“Phụ hoàng, nhi thần biết phiền muộn trong lòng phụ hoàng. Chung gia dã tâm nắm quyền khuynh triều, môn sinh trải rộng khắp thiên hạ, nếu không ngăn cản, hậu hoạn vô cùng. Nhi thần là con của phụ hoàng, nguyện ý chia sẻ phiền muộn với phụ hoàng. Chung gia vẫn cho rằng con chịu sự điều khiển của bọn họ, tuyệt không hai lòng. Bởi vì hôm nay phụ hoàng đã sớm không coi con là gì, nhi thần nếu không dựa vào bọn họ còn có thể dựa vào người nào?”

Cảnh Hữu đế khẽ nheo mắt: “Ý ngươi là…”

“Ra trận phụ tử binh. Nhi thần nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của phụ hoàng, giúp phụ hoàng diệt trừ hoạ tâm phúc!”

Trong mắt Cảnh Hữu đế chợt xẹt qua tia kinh ngạc, giống như lần đầu tiên mới biết đứa con trai này,

Hoắc Thế Du không chút e sợ, nói: “Phụ hoàng, nhi thần mới nói dối trước mặt những người đó, cũng là do suy tính của nhi thần. Thứ nhất, đây là ý tứ Chung gia, bây giờ dĩ nhiên con không thể vạch mặt bọn họ. Thứ hai…”

Hắn lưỡng lự, tiếp tục nói: “Đường huynh con, hắn tuyệt không phải là một người phụ thuộc, lại hừng hực khí thế gấp bội, lúc này mới khiến cho phụ hoàng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như hôm nay. Vì sao phụ hoàng không nhân cơ hội lần này, vừa có thể áp chế nhuệ khí của hắn? Ở triều đình, thân là thần tử, sống chết, phú quý đều do thiên tử nắm giữ. Nếu hắn thật sự hiểu rõ đạo lý này, sau này lúc phụ hoàng sử dụng hắn, dĩ nhiên sẽ một lòng vì phụ hoàng.”

“Phụ hoàng, nếu nhi thần nói sai, cúi xin phụ hoàng trách phạt!”

Hoắc Thế Du nói xong, lại nặng nề dập đầu xuống đất, trường phục không dậy nổi.

Cảnh Hữu Hoàng Đế ngồi trên bảo toạ trầm ngâm bất động, khẽ nhắm mắt, cả người như đang ngồi thiền.