Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 453: Ai cũng xảo quyệt




"Báo!"

Một kỵ binh phi tới, sau lưng cắm cờ đỏ hình tam giác, đón gió phần phật, sĩ tốt đang vội vàng hành tiến thấy kỵ sĩ đó trên vai mang cờ đỏ, đều nhao nhao nhường đường cho hắn.

Kỵ sĩ tới trước ngự liễn của Triệu Quang Nghĩa thì liền tung bình xuống ngựa, quỳ một chân, ôm quyền báo: "Khởi bẩm bệ hạ, Phủ châu Chiết Ngự Huân, Ngân châu Dương Hạo, Lân châu Dương Sùng đã hội sư ở Hà Tân, hiện đang cùng nhau hành tiến tới Lam châu."

"Biết rồi." Trong ngự liễn vang lên tiếng ừ, vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Ngự liễn rộng rãi như một gian phòng, trước là phòng khách sau là phòng ngủ, ở giữa dùng một tấm bình phong để chắn. Trong phòng khách đặt một cái bàn dài, ở góc tường đặt hơn chục quyển tấu chương. Nghe thấy tín sứ đó truyền báo, Triệu Quang Nghĩa liền bước tới bàn, Mộ Dung Cầu Túy đã bước lên trước, cầm lên những cái que màu sắc khác nhau như nâu, vàng, lam, tượng chưng cho ba con đường từ Phủ châu, Lân châu, Ngân chân hợp nhau ở Hà Tân rồi sau đó tới thẳng Lam châu.

Triệu Quang Nghĩa chăm chú quan sát lộ tuyến hành quân, mỉm cười nói: "Tới nhanh thật, trẫm còn cho rằng, hắn trên đường sẽ bày không ít trò, cố gắng kéo dài thời gian cơ."

Mộ Dung Cầu Túy nói: "Hắn sao dám làm vậy chứ? Triều đình đã định trước thời gian phạt Hán là đầu tháng hai, bởi vì chuyện bên phía Khiết Đan đã làm chậm trễ một chút, hiện giờ đã quá hơn nửa tháng rồi, hắn dù có lý do cần chuẩn bị nhiều hơn thì cũng trù bị được xong rồi, còn có gì để mà kéo dài thêm nữa."

Triệu Quang Nghĩa gật đầu nói: "Nói cũng đúng, nhắc tới Khiết Đan, đám quan lại Sơn Đông đạo này đúng là hỗn trướng, suýt nữa thì làm lầm lỡ đại sự rồi!"

Mộ Dung Cầu Túy vội vàng nói: "Quan viên Sơn Đông đạo cũng không dám gánh vác trách nhiệm trọng đại như vậy, cho nên mới chưa tra rõ chân tướng đã bấm báo lên triều đình, chuyện đã qua rồi, may mà chưa tạo thành hậu quả không thể khống chế, xin quan gia bớt giận."

Thì ra, Triệu Quang Nghĩa đang thoả thê mãn nguyện ở điện Trường Xuân mở tiệc chiêu đãi chư tướng, ban thưởng thắt lưng vàng, áo lông cừu, yên và ngựa, khi đang muốn thệ sư bắc phạt thì quan viên Sơn Đông đạo đột nhiên dùng quân tình hỏa cấp mười vạn dặm tấu lên triều đình, nói rằng người Khiết Đan đột nhiên tập kết quân đội tại khu vực Vũ Thanh, Vĩnh Thanh, Hưng thành, còn có một cỗ kỵ binh nhỏ xuất hiện ở gần sông Cự mã, sông Bạch Câu nằm ở biên giới hai nước.

Triệu Quang Nghĩa nghe tin liền giật mình kinh hãi, lập tức ra lệnh cho quân đội vừa mới tập kết thẳng tiến về hướng Sơn Đông đạo, đồng thời phái rất nhiều mật thám tiềm nhập vào Bắc quốc để nghe ngóng tin tức, lại lệnh cho Hồng lư tự khanh công khai chất vất sứ tiết Khiết Đan, phí hết một phen trắc trở mới nhận được câu trở lời của sứ tiết Khiết Đan là "bỉ quốc điều binh vây diệt dư nghiệt của Khánh vương, đó là việc nội bộ của Khiết Đan, nơi dụng binh lại là trên lãnh thổ nước ta, chẳng việc gì phải thông báo lý do cho quý quốc cả".

Tiếp theo thám mã trinh sát cũng nhao nhao hồi báo, nói là Khiết Đan điều tập binh mã Trung kinh, đang vây diệt thế lực tàn dư của Khánh vương ở khu vực Vũ Thanh, Vính Thanh, khi bọn họ tới nơi thì dư nghiệt của Khánh vương cũng bị tiêu diệt rồi, binh mã Khiết Đan đã về Trung kinh rồi.

Một phen dây dưa này, không những tốn nhiều thời gian, hơn nữa đại quân Tống quốc tập hợp ở biên giới, suýt chút nữa cùng với biên quân của Khiết Đan đánh nhau, Triệu Quang Nghĩa tức giận vô cùng, quá trình đi đi về về này cũng chậm trễ gần một tháng thời gian, đợi tới khi hắn phát binh chinh phạt hán quốc thì đã tới lúc băng tuyết tan hết, là đầu xuân tháng ba cỏ mọc tươi xanh rồi.

Triệu Quang Nghĩa nhớ tới chuyện này, vẫn chưa hết giận hỏi: "Chúng ta hiện giờ tới đâu rồi?"

Mộ Dung Cầu Túy chỉ vào bản đồ, nói: "Mời quan gia xem, chúng ta hiện tại vừa qua Phù sơn, đi tiếp về phía trước là Bình Định rồi."

Triệu Quang Nghĩa gật gật đầu, trầm ngâm nói: "Bình Định, Bình Định, là một cái tên mang điềm tốt đó."

Mộ Dung Cầu Túy cười bồi, nói: "Tất nhiên là điềm tốt rồi, Đại Tống ta bình định các nước trong thiên hạ, không có nơi nào là không công đánh được, duy có Hán quốc này là khiến Đại Tống ta ba lần chinh chiến mà không diệt được, thực sự là rất khó chơi, có điều làn này gặp quan gia ngự giá thân chinh, quần thần Hán quốc tất nhiên sẽ bị mất đầu, Trung Nguyên rồi sẽ được nhất thống trong tay bệ hạ!"

Mộ Dung Cầu Túy có ý lảng tránh nguyên nhân mấy lần trước công đánh Hán quốc đều có Khiết Đan nhúng tay vào, lời nói lại rất dễ nghe, Triệu Quang Nghĩa không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng, hắn là không cam tâm vĩnh viễn đứng dưới ánh hào quang của Triệu Khuông Dận, hoàng huynh của hắn một tay tạo ra đế quốc Đại Tống, hơn nữa còn khiến Tống quốc trở thành cường quốc đệ nhất trong Trung Nguyên loạn thế, bình định năm quốc gia Kinh, Hồ, Thục, Hán, Đường, trong đó có một Đường quốc là có một phân công lao của Triệu Quang Nghĩa hắn. Hiện giờ thiên hạ đã gần được nhất thống, muốn trên số lượng các nước được bình định vượt qua hoàng huynh là không thể, chỉ có vượt y trên độ khó mà thôi.

Hán quốc dẫu sao cũng là một quốc gia duy nhất mà Triệu Khuông Dận tiến đánh ba lần vẫn chưa thành công, tuy nói rằng Triệu Khuông Dận đã đạt thành đồng minh với Khiết Đan, khiến Khiết Đan thôi không viện trợ Hán quốc, hiện giờ phạt Hán đã mất đi độ khó, nhưng người hái được đào dẫu sao cũng là hắn, bách tính bình dân có mấy người biết được Hán quốc hiện giờ đã khác với Hán quốc trước kia đâu.

Triệu Quang Nghĩa chỉ vào địa đồ, dè dặt hỏi: "Đánh hạ Hán quốc chưa tính là gì, rồi có một ngày trẫm còn muốn đoạt lại U Yến, lấy lại toàn bộ lĩnh thổ và con dân của dị tộc đã tiêu vong từ thời Đường mạt tới nay, đánh ra một thiên hạ rộng lớn, giang sơn bao la!"

Mộ Dung Cầu Túy vội vàng nói: "Quan gia hùng tài đại lược, văn võ đều hơn các vị hiền vương cổ kim, tất có thể công vượt Hán, Đường, lưu tiếng thơm muôn đời!"

Triệu Quang Nghĩa cười ha ha, lại nói: "Tam phiên Tây Bắc đã ứng chiếu mà xuất binh rồi, phía Hạ châu, ngươi hãy kịp thời tiết lộ tin tức ra đi, Lý Quang Duệ chỉ cần không quá ngu xuấn thì hắn nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này."

Mộ Dung Cầu Túy ứng tiếng, nói: "Vậy, tin tức sẽ lập tức được đưa đi."

Triệu Quang Nghĩa lại trầm ngâm nói: "Nam trước bắc sau, nhất thống thiên hạ, đây là quốc sách đã được định từ lúc Đại Tống ta mới lập nước, quốc lực ngày một hưng thịnh, là lúc nên binh phong hướng về phía bắc, quất ngựa thượng kinh rồi. Bắc quốc hiện giờ cô nhi quả mẫu, triều chính bất ổn, chính là cơ hội tốt nhất để trẫm đoạt lại U Vân lục thập châu, thời cơ chỉ chợt lóe lên rồi vụt tắt, không thể nào bỏ lỡ được. Lúc này, trẫm tuyệt sẽ không để Tây Bắc níu kéo chân sau của trẫm."

Mộ Dung Cầu Túy nói: "Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là để Tây Vực tiếp tục bảo trì cục diện phân liệt và chế ngự lẫn nhau. Trong Tây Bắc chư phiên, Chiết Ngự Huân, Dương Sùng là hạng khó thành đại khí, mà Dương Hạo thì khác, hắn có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, lại thêm chiêu bài vàng của Lý Quang Sầm, chưa chắc đã không thể thay thế được Lý Quang Duệ. Chiết Ngự Huân và Dương Sùng có quan hệ rất mật thiết với hắn, một khi để hắn trở thành đệ nhất cường phiên của Tây Bắc, chư phiên này sẽ hợp lại với nhau, rất khó chế ước."

Triệu Quang Nghĩa nói: "Lý Quang Duệ đối với trẫm vẫn tính là cung kính nghe lời, hơn nữa không có dã tâm tự lập, trăm năm nay Lý gia với lưỡng phiên Chiết, Dương tranh quyền đoạt lợi, sớm đã thành thế như nước với lửa, trái lại Dương Hạo thì khác, hắn không những có lợi thế là nghĩa tử của Lý Quang Sầm, chiêm lãm được Đảng Hạng thất thi để sử dụng, mà còn kết đồng minh cùng tiến cùng lui với Phủ châu, Lân châu. Hơn nữa... người này rất có khả năng còn hoạt động ngầm với Khiết Đan, đây mới là nguyên nhân lớn nhất mà trẫm không thể dung thứ hắn."

Mộ Dung Cầu Túy gật đầu, nói: "Quan gia nói rất đúng, Dương Hạo và người Khiết Đan đồng thời tấn công Ngân châu, điều này khó tránh khỏi quá trùng hợp, tuy nói rằng bọn chúng ai có mục đích nấy, nhưng nếu nói bọn chúng không có cấu kết thì thực sự là khiến người ta khó mà tin được.

Đặc biệt là bọn chúng phối hợp công đánh Ngân châu quá hợp lý, sau khi thành Ngân châu thất thủ, người Khiết Đan trước giờ tham lam thành tính không ngờ lại buông bỏ Ngâu châu mà nhanh chóng lui binh, chắp tay nhường Ngân châu lại cho Dương Hạo, giữa hai kẻ này há lại có thể không có âm mưu không thể nói cho người khác? Khiết Đan đối với việc bị bức phải buông bỏ Hán quốc một mực không cam tâm tình nguyện, theo ý kiến của thần, Dương Hạo rất có khả năng chính là một con rối mà Khiết Đan chuẩn bị dùng để kiếm chế Đại Tống ta thay cho Hán quốc, cho nên mới không tiếc sức lực phối hợp và nâng đỡ hắn."

Triệu Quang Nghĩa cười lạnh, nói: "Để phòng hoạn còn chưa kịp xảy ra, trẫm phải mượn sức của Lý Quang Duệ, đánh cho Dương Hạo hắn trở lại nguyên hình."

Mộ Dung Cầu Túy cung kính khen: "Một mũi tên bắn chết hai con chim, quả là diệu kế."

"Ha ha, một mũi tên bắn chết hai con chim ư?"

Triệu Quang Nghĩa cười tự đắc hai mắt nhìn về tình cảnh ở phía trước, ánh mắt dần dần biến thành lạnh lùng.

Quân nghi trượng của hắn vừa ra khỏi Phù sơn, lúc này vẫn đang ở nơi cao, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy ba lộ đại quân uốn lượn như rắn, đang hành tiến vào giữa vùng sơn dã, dưới chân núi ở phía trước, một nhánh đại quân đã bước ra khỏi sơn dã, đang tiến về phía trước, trong quân dựng một cột cờ, trên cờ thêu một chữ "Triệu".

Sắc mặt của Triệu Quang Nghĩa lại trầm xuống, Mộ Dung Cầu Túy giỏi đoán sắc mặt, liền vội vàng nói: "Bệ hạ, hiện giờ đã tiếp cận biên cảnh của Hán quốc rồi, mã quân đô ngu hậu Mã Phong, bộ quân đu ngu hậu Dương Kế Nghiệp của Hán quốc là hạng quỷ kế đa đoan, rất giỏi đánh mai phục, để đề phòng Hán quân tập kích quân ta bất ngờ, nên lệnh cho tiên phong đi trước một bước."

"Ừ, lời của ái khanh rất có lý." Triệu Quang Nghĩa gật gật đầu, Mộ Dung Cầu Túy liền cúi người vái một cái, bước ra khỏi ngự liễn, đứng ở mép xe lớn tiếng nói với thống lĩnh cấm quân Bạch Văn Liệt: "Bệ hạ có chỉ, lệnh cho tiên phong tăng tốc tiến lên, gặp núi mở đường, gặp nước dựng cầu, thám thính tin tức của quân địch."

"Bệ hạ có chỉ, lệnh cho quan tiên phong dẫn bộ đội sở thuốc tiến về trước môt trăm dặm, gặp núi mở đường, gặp nước dựng cầu, tham tính tin tức của quân địch."

Triệu Đức Chiêu nghe thấy chỉ ý, hờ hững nói: "Biết rồi, truyền lênh, tăng nhanh tốc độ hành tiến."

Ba quân của tiên phong doanh lập tức gia tăng tốc độ, dứt bỏ đại đội, lúc chạng vạng, phía trước xuất hiện một tòa thành trì, Triệu Đức Chiêu ghìm ngựa hỏi: "Phía trước là nơi nào vậy?"

Thám mã hồi báo: "Tướng quân, chúng ta đã tới thành Bình Định rồi."

"Ặc? Sắc trời đã tối, dừng tiến tới, chúng ta tối nay đóng quân trong thành Bình Định, vào thành."

Phó tướng Cao Dận kinh ngạc thưa: "Tướng quân, thành Bình Định này phía bắc là sông Miên Mạn, thành nam là Quá Thủy, phía trước là cánh đồng cỏ lau mênh mông bát ngát, địa thế này rất dễ gặp công kích. Đại quân của quan gia đi sau sắp tới rồi, chúng ta nên tiếp tục tiến lên trước, xem xét thủy đạo ở xung quanh, dò tìm cánh đồng cỏ lau ở phía trước, đốn ra một khu cách lửa mới đúng."

Triệu Đức Chiêu mặt mày tươi cười nói: "Cao tướng quân nói rất có lý, có điều bản tướng quân lần đầu lĩnh binh, quan gia cũng nhiều lần căn dặn ta phải thật thận trọng, lấy cẩn thận là trên hết. Hiện giờ đại quân chưa tới, phía trước đã tiếp cận biên cảnh của Hán quốc, ba ngàn sĩ tốt của chúng ta nếu không cẩn thận đi vào cánh đồng cỏ lau để rồi trúng phải mai phục, thua trận thì không quan trọng, bản tướng quân có ba dài hai ngắn gì cũng không quan trọng, nhưng làm nhụt nhuệ khí của quân ta thì biết ăn nói hế nào với quan gia? Chúng ta cứ tiến lên trước đi, nếu đại quân của quan gia tối nay tới được thành Bình Định, trong thành không đóng được nhiều quân đội như vậy, tiên phong doanh của ta chuyển ra ngoài thành, đóng trại dựa lưng vào thành, bảo vệ quan gia. Hán quốc binh ít tướng thưa, dù có mai phục thì lúc đó cũng biết khó mà lui. Ha ha ha, nào, vào thành."

Cao Dận ăn phải cái đinh mềm, mắt thấy Triêu Đức Chiêu chuyên quyền độc đoán, đã hạ lệnh vào thành rồi, chỉ đành lui ngựa sang một bên.

Triệu Đức Chiêu ghìm ngựa đứng nghiêm, nhìn quân sĩ vào thành, trong lòng không ngờ lại nhớ tới lời dặn dò của ân sư: "Quan gia lòng mang ý xấu, lệnh cho ngươi làm tiên phong, tuyệt không phải là có ý tốt, đây là mượn đao giết người đó. Nhưng lý do mà hắn đưa ra rất đường hoàng, không thể nào cự tuyệt được. Có điều, đây cũng là một chuyện tốt, ít nhất thì chứng tỏ quan gia không dám công khai động tay động chân với ngươi, hắn có điều cố kỵ, ngươi mới có một tia hi vọng.

Ngươi lần này đi không cầu có công, nhưng cầu không tội, phải thật cẩn thận. Ngươi tuy là tiên phong, nhưng ngàn vạn lần không được xung phong lên trước, trong loạn quân, địch nhân không thể giết ngươi, nhưng phải phòng bị bắn lén ở phía sau. Vô luận là như thế nào, qua được một cửa này, quan gia sẽ càng khó tìm được cơ hội để hạ thủ đối với ngươi, ngươi mới có cơ hội báo thù cho tiên đế, tru sát tên tặc nhân giết vua đoạt quyền này."

Nghĩa tới đây, khóe miệng Triệu Đức Chiêu phác ra một nụ cười lạnh, đúng lúc này thì có người tới bẩm báo: "Tướng quân, tiền doanh đã vào thành rồi."

Triệu Đức Chiêu thúc ngựa nói: "Cao tướng quân ở phía sau, trung quân theo ta vào thành!"

Khi bộ đội tiên phong của Triệu Quang Nghĩa tới thành Bình Đinh thì nhân mã của Dương Hạo, Chiết Ngự Huân, Dương Sùng đã tới Lam châu. Đóng đại doanh xong, Dương Hạo phân phó phó tướng Lý Nhất Đức an bài việc hạ trại, còn mình thì tới trung quân của Chiết Ngự Huân.

Hắn mang Lý Nhất Đức theo bên cạnh, tất nhiên là bởi vì đại tướng tâm phúc đều dùng vào việc khác rồi, hắn mang nhánh tạp quân này tới Hán quốc thực chất cũng một phần là không tìm đâu ra được mấy nhân vật có thể cáng đáng được việc, một phương diện khác cũng không gì ngoài bởi vì Lý Nhất Đức tính tình chất phác, bách tính Ngân châu có một khu vực đều có quan hệ phức tạp chồng chéo với Hạ châu Lý gia, nếu đại quân của Lý Quang Duệ giết tới, rất khó bảo chứng khi đại quân của Lý gia áp cảnh, sẽ không vì tiền trình của gia tộc Lý thị mà bội phản một lần nữa. Vì sự an toàn, chỉ đành mang vị gia chủ của Lý thị này theo bên cạnh, Lý gia muốn đưa ra quyết định gì cũng phải nghĩ thật kỹ.

Dương Hạo tới đại doanh trung quân của Chiết gia, thấy chỉ huy sứ Xích Trung đang chỉ hủy bộ đội sở thuộc đào chiến hào, đóng cọc gỗ, bố trị bụi gai, rào chắn ngựa. Tuy nói rằng thám mã không dò la được tung tích của địch, quân đội của Hán quốc cũng không thể mạo kiểm đi xa mà công kích quân đội của họ như vậy, nhưng trên đường đi, Xích Trung an doanh đóng trại thủy chung không hề cẩu thả, tuyệt không qua loa một chút nào.

Dương Hạo và hắn quen biết nhau, lúc trước dẫn bách tính Bắc Hán dời tới Tây Bắc, người đầu tiên tới nghênh đón, và một đường hộ tống hắn về Phủ châu chính là vị Xích tướng quân này. Dương Hạo mỉm cười gật đầu chào: "Xích tướng quân, Chiết soái có ở trung quân không?"

Xích Trung quay đầu lại thấy là Dương Hạo, trên khuôn mặt luôn luôn nghiệm nghị lộ ra một nụ cười hiếm có: "Dương soái tới rồi đấy à, Chiết soái nhà ta đang ở đại trướng, có nói là lát nữa sẽ tới trung quân của Dương soái để bái phỏng, mời vào mời vào.

Dương Hạo thấy hắn muốn dẫn đường cho mình, vội vàng khách khí nói: "Sao dám phiền đến Xích tướng quân, tướng quân cứ làm việc của mình đi, Chiết soái là nghĩa huynh của ta, vốn không cần phải khách khí như vậy đâu, ta tự đi là được rồi."

Dương Hạo cất bước đi về phía trướng bồng lớn nhất, phó tướng Tiêu Thần của Xích Trung nhìn theo bóng lưng của Dương Hạo, than: "Ài, nhân sinh tế ngộ đúng là khó đoán. Hai năm trước, Dương Hạo vẫn là quan nhi cửu phẩm, nếu không phải là mang danh phận khâm sai, đừng nói là Chiết soái của ta, cho dù là tướng quân ngài, cũng không cần phải hạ mình đi gặp hắn. Hắn tới Biện Lương lòng vòng một hồi, làm quan càng lúc càng lớn, hiện giờ Tiết soái đã xưng huynh gọi đệ với hắn rồi, ngày xưa tướng quân cao cao tại thượng, hiện giờ gặp hắn lại phải vái chào, thuộc hạ trong lòng thật sự là con mẹ nó thấy chua xót sao ý."

"Nói cái rắm gì vậy, đi làm chuyện của ngươi đi!"

Xích Trung trợn mắt lên mắng hắn rồi quay người bỏ đi, đi tới chỗ xa xa, đưng ở mép sông Phần Thủy, đối diện với nước sông phẳng lặng, nhìn những cách hoa vàng lác đác trên mặt nước, Xích Tùng đột nhiên thở dài một tiếng.

Dương Hạo tới trung quân đại trướng của Chiết Ngự Huân, bên trong đã nhận được tin tức, Chiết Ngự Huân và Dương Sùng cùng nhau đứng dậy nghênh đón, Dương Hạo cười nói: "Nhị ca cũng tới rồi à?"

Dương Sùng cười nói: "Bọn ta đang nói tới đệ thì đệ đã tới rồi, vào trong ngồi đi nào."

Ba người vào trướng ngồi xuống, Chiết Ngự Huân lập tức hỏi: "Có tin tức gì chưa?"

Dương Hạo biết là hắn đang hỏi tới phía Hạ chân, liền lắc đầu, mỉm cười nói: "Làm gì mà nhanh như vậy được, muốn có được tin tức từ phía Hạ châu, e rằng phải mất mấy ngày."

Dương Sùng thở dài, nói: "Lão tam đúng là nhân tài làm đại sự, nếu đổi lại là ta, tuyệt không dám vứt bỏ căn cơ, mạo hiểm cử một lộ kỳ binh tới công đánh bản trận của Lý Quang Duệ đâu. Nếu thật sự làm vậy, e rằng ta sẽ ăn ngủ không yên, lão tam thì lại thản nhiên như không có chuyện gì, đảm phách này ta thật không thể sánh bằng."

Dương Hạo lắc đầu nói: "Trong lòng ta sao mà không thấp thỏm cho được? Có điều kế nghị đã định, nghĩ nhiều cũng vô ích, ta đã xuất chiêu rồi, hiện tại chỉ có thể chờ xem Lý Quang Duệ ứng chiêu như thế nào. Nếu như kế này của ta thành công, hai vị huynh trưởng, mấy chục năm mưa máu gió tanh của Tây Vực sau này có thể sau cơn mưa trời lại sáng trong mấy năm ngắn ngủi, điều này đối với ta hay đối với hai huynh đều là chuyện tốt. Lần này đáng để mạo hiểm mà.

Hiện giờ phải lập tức tiến vào Hán quốc, hội hợp với đại quân của quan gia, Hán quốc giờ đã không còn như xưa, lào sao mà kham nổi một trận? Nhưng quan gia lại bày ra trận trượng lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ là để khoe khoang binh uy với một Hán quốc đang bấp bênh bên bờ sụp đổ hay sao? Quan gia điều chúng ta xuất binh, e rằng không chỉ đơn giản là điệu hổ ly sơn, tạo cơ hội cho Lý Quang Duệ thôi đâu."

Dương Sùng không nhịn được liền buột miệng hỏi: "Đệ nói sao cơ? Chẳng lẽ quan gia còn dám nhất loạt thu thấp chúng ta ư?"

Dương Hạo cười nhạt nói: "Loại chuyện đó thì hắn tất nhiên là không làm được, có điều mượn vào binh của hán quốc, diệt thế lực của ta và huynh, lại chỉ phải đùng cái miệng một chút là được, nếu đổi lại huynh là Triệu Quang Nghĩa, huynh có làm không?"

Chiết Ngự Huân cười lãnh nói: "Cái này ta cũng từng nghĩ tới rồi, quan gia chưa chắc đã không có tâm tư này, chúng ta cũng không phải là con rối để mặc cho người ta điều khiển, nếu hắn muốn để chúng ta đi đánh trận đầu, chúng ta không thể thừa cơ phóng nước ư?"

Dương Hạo mỉm cười, nói: "Ta chính là có ý này, chúng ta lần này đi phải đồng tâm hiệp lực, cùng tiến cùng lui, chỉ cần ba huynh đệ chúng ta một lòng, quan gia rất khó mà giở được trò gì."

Nói tới đây, hắn lại quay sang Dương Sùng, nói: "Nhị ca, bộ quân đô ngu hậu Lưu Kế Nghiệp của Hán quốc là bào huynh của huynh, lần này, Hán quốc e rằng khó mà tránh khỏi kiếp nạn, lệnh huynh nếu như không kịp thời tránh đi... nhị ca có tính toán gì không?"

Nụ cười trên mặt Dương Sùng lập tức biến mất, da mặt của ít co giật mấy cái, trầm giọng nói: "Đại ca... cùng ta đã hơn hai mươi năm không qua lại rồi. Cái mà ta phải bảo vệ là Dương gia của ta, cái mà đại ca bảo vệ là Hán quốc Lưu thị. Từ sau khi hắn trở thành cháu nuôi của Hán đế Lưu Sùng, ta đã nhiều lần viết thư cho hắn, khuyên hắn bỏ Hán quay về, nhưng đại ca cảm niệm ân tình Hán đề, kiên quyết không nghe. Sau khi Hán đế Lưu quân bái hoàng đế Khiết Đan làm cha, trên tộc phổ ở từ đường của Dương gia đã gạch tên của đại ca rồi, để tránh tổ tông vì hắn mà hổ thẹn. Hiện giờ hắn nếu ở trước trận trở giáo, nhận tổ quy tông, Dương Sùng vẫn nhận hắn là đại ca, nếu không, duy chỉ có đao kiếm gặp nhau, tình huynh đệ khó mà giữ được!

Dương Hạo nói như chém đinh chặt sắt, Dương Hạo nghe mà vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, hắn biết Dương Kế Nghiệp tuyệt đối sẽ không làm ra loại hành vi ở trước trận mà bỏ chủ, hiện giờ bất kể Dương Sùng khí phách lẫm liệt, hay là không muốn để có người làm lung lay địa vị gia chủ Lân châu Dương thị của hắn, nhưng đã rõ tâm ý của hắn, vậy thì mình vẫn có một tia hi vọng thu phục Dương Kế Nghiệp.

Con cháu của ngũ đại thế gia danh tướng thời Tống sơ là Dương, Tào, Chủng, Chiết, Lý cũng có rất nhiều người làm danh tướng, chiến công hiển khách. Hiện giờ Tào gia Tào Bân, Lý gia Lý Kế Long đã theo Tống, Chiết gia Chiết Ngự Huân là đại ca kết nghĩa mình, Chủng gia, thế gia duy nhất từ văn thần đại nho thế gia trở thành võ tướng thế gia hiện giờ vẫn chưa biết người ở nơi nào. Dương gia bài danh đệ nhất có thể lọt vào tay mình hay không, thì phải xem xem hắn lần này có thể từ trong miệng của Triệu Quang Nghĩa đoạt được vị Dương lão bệnh công này không.