Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 142: Đại kết cục (hạ)




Editor: Song Ngư| Beta-er: Ngáo“Hu hu…….Mẫu thân ôm con.” Trĩ Ngôn không nghe Phó Thiếu Vân nói, nước mắt ào ào chảy xuống, nó vươn cánh tay nó nhìn Tô Hi cách đó vài bước, tủi thân muốn ôm một cái.

Tô Hi hoàn hồn, nhanh chóng tiến lên ôm Trĩ Ngôn trong lòng Phó Thiếu Vân, sau đó khẽ vỗ lưng cho thằng bé, đau lòng dỗ dành: “Mẫu thân ở đây, Trĩ Ngôn đừng khóc……”

Trĩ Ngữ thấy ca ca khóc cũng thất tha thất thểu từ sau đi tới, tay nhỏ bụ bẫm nắm chặt váy của mẫu thân. Nó ngước mặt lên, nhỏ nhẹ an ủi: “Ca ca…….Ca ca đừng sợ. Phụ hoàng nói nam tử hán không được khóc…..”

Trĩ Ngữ chưa được hai tuổi, chỉ biết nói vài từ đơn giản, rất nhiều câu không thể nói nhanh được. Nó chỉ lắp bắp, cố gắng tìm từ.

Ngày thường đều là ca ca trầm ổn, đệ đệ nghịch ngợm, nhưng hôm nay lại trái ngược, đệ đệ nghiêm túc an ủi ca ca, còn ca ca thì nằm sấp trên vai mẫu thân khóc nức nở, tấm lưng non nớt cong lại, trông rất đáng thương. Thằng bé khóc một lát, có lẽ ca ca Trĩ Ngôn thấy đệ đệ đang nhìn nên quay đầu dụi vai Tô Hi lau nước mắt. Nó ôm chặt cổ của Tô Hi, ha hàng lông mi đẫm nước mắt, khẽ dụi vào cô khiến nàng ngứa ngáy.

Hai đứa nhỏ, một đứa nằm trong lòng Tô Hi, một đứa đứng kế bên Tô Hi, khuôn mặt xinh xắn nhìn rất giống nhau.

Phó Nghi bên kia bị Lý Hồng và Thường Hộc giữ chặt, lúc đầu nàng ta còn liên tục giãy giụa nhưng khi nhìn hình ảnh hoà thuận vui vẻ này thì ngơ ngẩn dừng lại. Không biết nàng ta nhớ tới chuyện gì mà ánh mắt ảm đạm hẳn.

Đệ đệ Trĩ Ngữ đứng sau Tô Hi, chỉ để lộ ra đôi mắt to sáng ngời, tò mò nhìn Phó Thiếu Vân, hỏi một câu rõ ràng: “Ngươi là ai?”

Sở dĩ thằng bé hỏi vậy vì nó thấy y nhìn mẫu thân mình chằm chằm. Chỉ có phụ hoàng mới có thể nhìn mẫu hậu như vậy.

Phó Thời Vân dời mắt xuống nhìn Trĩ Ngữ đáng yêu, y cúi người sờ đầu thằng bé, suy nghĩ rồi nói: “Thần là biểu ca của mẫu thân người, người có thể gọi là biểu cữu cữu.”

Y nói xong thì đứng dậy nhìn về phía Tô Hi. Trong miệng y có biết bao lời muốn nói, cuối cùng y chỉ chầm chậm lùi về sau, hành lễ với Tô Hi: “Nghi tỷ nhi mạo phạm Hoàng Hậu nương nương, thần thay nàng nhận lỗi với nương nương.”

Đã lâu không gặp, Phó Thiếu Vân trông gầy hơn trước nhưng tinh thần cũng không tệ, bỏ đi vẻ ngây ngô thời niên thiếu mà tăng thêm vẻ trưởng thành và thận trọng của nam tử. Tô Hi không quen cách hành lễ quân thần này, trong lòng nàng, Phó Thiếu Vân vẫn luôn là “Thiếu Vân biểu ca” gió xuân ấm áp, giản dị dễ gần hồi con nhỏ kia.

Nàng hoàn hồn, ôm chặt Trĩ Ngôn, khó hiểu hỏi: “Sao Thiếu Vân biểu ca lại ở đây?”

Phó Thiếu Vân không giấu giếm, “Bẩm nương nương, thần đến tìm Nghi tỷ nhi.”

Lúc y đuổi tới đây, đúng lúc thấy Phó Nghi thả Trĩ Ngôn xuống, chỉ thấy sắc mặt Tô Hi trắng bệch. Y không nghĩ nhiều, lập tức nhào tới ôm đứa bé đó vào lòng. Phó Thiếu Vân biết Tô Hi sinh một đôi song sinh, chuyện này rất lớn, lần trước các triều thần gần như ngày nào cũng nói về chuyện này, ngay cả y ở trong nhà cũng có thể nghe được phong phanh. Vệ Phong không tiếc đắc tội các ngôn quan cũng muốn giữ hai đứa con lại, nói vậy đây chính là con của nàng.

Tô Hi nhìn về phía Phó Nghi đang yên lặng, nhớ tới dáng vẻ tinh thần không ổn định khi nãy, trong lòng nàng đến giờ vẫn còn sợ hãi. Nàng lùi về sau một bước, khó tin hỏi: “Nàng…..Bị sao vậy?”

Phó Thiếu Vân trầm mặc một lát, chầm chậm nói: “Đại phu nói là bị kích thích quá nhiều nên tinh thần thất thường, lúc tốt lúc xấu……”

Từ khi nàng ta bị Vệ Uyên ép uống chén canh phá thai, sau đó bị đưa vào chùa Thiện Ninh thì Phó Nghi đã yên lặng khoảng hơn một tháng rồi. Sau đó Vệ Uyên tạo phản, bị đưa ra chém đầu thị chúng, nàng cũng không có phản ứng gì. Tận đến khi Vệ Phong đăng cơ, Tô Hi được sắc phong là Hoàng Hậu thì nàng ta mới trở thành dáng vẻ như bây giờ, phần lớn thời gian đều bình thường, còn lâu lâu sẽ đột nhiên trở nên phát điên.

Phó Thiếu Vân thấy Tô Hi khó hiểu, bèn giải thích: “Nghi tỷ nhi ở chùa Thiện Ninh, chùa đó ở đằng sau núi Bình Đường. Hôm nay tiểu nha hoàn trông cửa không cản muội ấy lại nên muội ấy mới chạy tới đây. Suýt nữa khiến tiểu hoàng tử bị thương, nương nương……”

“Thiếu Vân biểu ca.” Tô Hi ngắt lời y, “Huynh đừng khách sáo như vậy……Chúng ta cứ nói chuyện như trước đây đi.”

Y cứ mở miệng là gọi “Hoàng hậu nương nương” khiến nàng rất mất tự nhiên.

Phó Thiếu Vân giật mình, khẽ cong môi, nói được.

Tô Hi thoáng nhìn qua Phó Nghi, tâm trạng phức tạp. Không phải nàng cảm thấy sung sướng bao nhiêu, mà chỉ có chút tiếc nuối mà thôi.

Cho dù nàng ta tâm thuật bất chính nhưng không thể phủ nhận tài năng của nàng ta là thật. Lúc trước nàng xinh đẹp khiến người ta phải run sợ, sau khi nàng sống lại thì cố gắng rèn luyện cả ngoài lẫn trong để cạnh tranh với nàng ta, nàng ta chính là người khiến nàng phải nỗ lực. Bây giờ nàng ta trở thành dáng vẻ thế này, nàng đã mất đi một đối thủ cạnh tranh, không phải là không đáng tiếc.

Trong sách có câu —– “Lấy đồng làm gương thì có thể chỉnh sửa lại mũ áo; lấy người làm gương thì có thể minh bạch được mất.”

Phó Nghi chính là tấm gương của nàng.

Phó Thiếu Vân nhìn Tô Hi đăm đăm, bởi vì nàng đã mở lời nên giọng điệu của y cũng dịu đi nhiều: “Sao mọi người lại ở đây?”

Tô Hi nói: “Bệ hạ dẫn bọn muội đến đây ở vài ngày, muội thấy thời tiết tốt nên dẫn Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ ra ngoài chơi.”

Phó Thiếu Vân gật đầu, còn muốn nói gì đó, “Vậy…..”

Nhưng vừa lúc nghe hai cung tì bẩm: “Bệ hạ.”

Tô Hi lập tức xoay người, chỉ thấy Vệ Phong mặc trường bào màu xanh sẫm thêu hoa văn kim li, đứng cách đó vài bước. Trĩ Ngữ vui vẻ gọi “Phụ hoàng”.

Vệ Phong bước đến chỗ thằng bé, cúi người một tay bế nó lên, sắc mặt tối sầm, nhìn về phía Phó Thiếu Vân rồi lạnh lùng nói: “Sao Khánh Quốc Công thế tử lại ở đây? Khi nào chỗ này có thể tuỳ ý ra vào như vậy.”

Lý Hồng và Thường Hộc bên kia đã quỳ xuống trước, “Đều do thuộc hạ trông coi không chu toàn.”

Phó Thiếu Vân hành lễ: “Là do thần vào nhầm chỗ này, xin Bệ hạ thứ tội.”

Vệ Phong phê duyệt tấu chương mới xong một nửa nhưng trong lòng lại không yên tâm về ba mẹ con, nên gác bút đích thân đến xem thử. Hắn nhíu mày nhìn Phó Nghi đằng sau, lại nhìn Trĩ Ngôn vẫn còn vương nước mắt, nghiêm nghị hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Phụ hoàng, con, con biết.” Trĩ Ngữ vặn vẹo trong lòng hắn, ý muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Vệ Phong cụp mắt. Trĩ Ngữ khoa tay múa chân kể lại chuyện vừa rồi, phân tích rất chi tiết. Cuối cùng, nó chỉ tay về phía Phó Nghi, đầy tức giận nói: “Nàng ta bắt nạt ca ca. Người xấu.”

Không biết do Vệ Phong đã đến hay do Trĩ Ngữ lên án mà Phó Nghi cúi đầu, cả người co rúm lại.

Phó Thiếu Vân nói: “Mong Bệ hạ niệm tình xá muội bị bệnh, tha thứ nàng đến…….”

Vệ Phong nghe Trĩ Ngữ nói, cũng đoán được sơ sơ. May mà Trĩ Ngôn không sao, hắn dời mắt, hờ hững nói: “Khánh Quốc Công thế tử biết đây là cấm địa nhưng vẫn một mực tự tiện xông vào, ngươi cho rằng bản thân không có tội sao?”

Phó Thiếu Vân nghẹn ngào, chợt quỳ gối xuống và nói: “Thần bằng lòng chịu phạt.”

Vệ Phong ngước mắt, mặt không đổi sắc nói: “Nể tình ngươi cứu nhi tử của trẫm, lấy ưu bù điểm vào khuyết điểm, không có lần sau.”

Tô Hi đứng bên thở phào một hơi thật nhẹ, gần như không thể nghe thấy.

Tuy rằng Phó Thiếu Vân tự tiện xông vào biệt viện là không đúng nhưng nếu không phải y kịp thời cứu Trĩ Ngôn thì bây giờ chắc thằng bé không khoẻ mạnh thế được. Nếu Vệ Phong thật sự muốn phạt thì nàng sẽ cảm thấy có lỗi lắm.

Vệ Phong nói với Lý Hồng và Thường Hộc: “Giúp Khánh Quốc Công thế tử đưa người về. Nếu ai còn bước vào biệt viện một bước thì trẫm sẽ hỏi tội các ngươi.”

Lý Hồng và Thuờng Hộc vâng một tiếng.

Phó Thiếu Vân cảm tạ thánh ân rồi đứng lên. Cách đó không xa có một phụ nhân búi tóc, mặc áo vàng vội vã đi tới, đứng bên cạnh Phó Thiếu Vân. Nàng ấy cúi người, nói: “Thần nữ Bạch thị tham kiến Bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương.”

Ban đầu Tô Hi còn chưa kịp phản ứng, tận đến khi Phó Thiếu Vân giải thích: “Bệ hạ, nương nương, đây là phu nhân của thần.”

Lúc này Tô Hi mới sực nhớ phủ Khánh Quốc Công đã tổ chức hỉ sự vào đầu mùa xuân. Phó Thiếu Vân cưới tiểu nữ nhi Bạch Đàn của Lễ Bộ Thượng Thư, nói vậy đây chính là Bạch thị. 

Bạch thị khoảng mười bảy, mười tám tuổi, da dẻ trắng trẻo, mắt ngọc mày ngài, dung mạo thanh tú. Đời trước Tô Hi cũng từng gặp nàng ấy, có điều hai bên không thân, cộng thêm đã lâu vậy rồi nên nàng cũng không nhớ rõ nữa.

Tô Hi đỡ nàng ấy dậy, nói: “Mau đứng lên đi.”

Bạch thị đứng dậy: “Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.”

Trên đường quay về, Tô Hi xoay người nhìn thoáng qua. Bạch Đàn đứng chung với Phó Thiếu Vân cũng xem như trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.

Nàng chưa kịp dời mắt thì đã bị một bàn tay to xoay đầu lại, sau đó đối diện với đôi mắt nặng nề của Vệ Phong. Hắn nheo mắt, nguy hiểm nói: “Ấu Ấu, nàng còn xem nữa, không sợ ta hối hận rồi trừng phạt hắn thật nặng sao?”

Hai đứa bé không biết đã ngủ từ bao giờ rồi, đang được cung tì ôm trong lòng.

Tô Hi chớp mắt. Người khác là thùng thuốc nổ thì phải châm ngòi mới nổ được, còn bình giấm chua hắn chưa thấy giấm đã uống rồi. “Sao Đình Chu biết thiếp nhìn ai chứ? Thiếp chỉ muốn nhìn xem Bạch cô nương và Thiếu Vân biểu ca có xứng đôi hay không thôi. Huống chi quân vô hí ngôn, chẳng lẽ còn muốn rút lại lời đã nói?”

“Trẫm nói có là có.” Vệ Phong dõng dạc.

Tô Hi âm thầm trợn trắng mắt.

Quay lại biệt viện, sau khi thu xếp cho Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ, nàng cũng giáng chức hai cung tì không chăm sóc được cho Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ, sau đó kêu ma ma dạy dỗ lại các nàng. Ban đầu nàng cũng muốn về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ lại bị Vệ Phong gọi đến thư phòng. Cho đến khi nàng bị hắn đè trên bàn nâng bằng gỗ tử đàn có hoa văn chạm khắc bồ đào thì nàng mới vỡ lẽ tại sao Vệ Phong lại tức giận.

Vệ Phong chống hai tay lên hai đầu bàn nâng, hắn cúi người tựa chóp mũi mình lên chóp mũi của nàng, gằn từng chữ: “Lúc ta nói muốn phạt hắn, nàng rất lo lắng sao?”

Hoá ra cái thở phào của nàng đã bị hắn nghe được.

Tô Hi nhìn đôi mắt hắn, nói đạo lý với hắn: “Thiếu Vân biểu ca cứu Trĩ Ngôn, về tình về lý chàng cũng không nên…” Dưới ánh mắt của Vệ Phong, giọng nói lúc sau càng ngày càng nhỏ. Nàng mếu máo vòng tay quanh cổ hắn, ngước khuôn mặt nhỏ lên cắn yết hầu của hắn một cái, “Tại sao chàng cứ so đo với Thiếu Vân biểu ca vậy? Chàng đừng lấy quy củ ra doạ thiếp, hôm qua thiếp còn gặp Tạ đại nhân với hai vị đại nhân nữa đấy, nếu người khác thật sự không thể đi vào, vậy mấy đại nhân đó có phải cũng nên bị phạt không?”

Tiểu cô nương ngày càng khôn khéo, nói một lèo khiến Hoàng thượng cũng phải cạn lời.

Tô Hi khẽ hừ một tiếng, nói: “Chàng lấy việc công làm việc tư.”

Hoàng thượng giương khoé miệng, bế cô nương ngồi lại trên ghế, suy nghĩ rồi nói: “Nàng nói đúng, ta chính là lấy việc công làm việc tư.”

Vệ Phong khẽ vuốt ve mang tai của nàng, giọng nói trầm thấp: “Ấu Ấu, ta không học được cách công tư phân minh trước mặt người từng mơ ước nàng.”

Tô Hi khẽ giật mình, “Chàng nói gì vậy? Thiếu Vân biểu ca đã có thê tử, cho dù huynh ấy từng đến Tô phủ cầu hôn thì cũng đã trôi qua lâu lắm rồi.”

Nàng xem Phó Thiếu Vân như biểu ca bình thường, nhưng Phó Thiếu Vân chưa chắc đã nghĩ thế.

Ánh mắt nam nhân nhìn nam nhân rất chuẩn. Vệ Phong rất quen thuộc với khát vọng và ngưỡng mộ trong mắt Phó Thiếu Vân. Ngược lại, khi Phó Thiếu Vân nhìn thê tử Bạch thị lại không có biểu cảm như thế.

Vệ Phong ôm eo của Tô Hi, không trả lời. Nàng không biết cũng tốt, nếu nàng biết thì nhất định sẽ suy nghĩ lung tung. Nàng xem Phó Thiếu Vân thành biểu ca bình thường là được rồi.

Vệ Phong cúi đầu cắn lên môi của nàng, nói: “Từng mơ ước cũng không được.”

Tô Hi không phục: “Chàng ngang ngược không nói lý lẽ……”

*

Ba ngày sau, đoàn người rời khỏi núi Bình Đường quay về cung. Hai đứa Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ rất ngoan, có lẽ tụi nó nhớ mình đã đồng ý với phụ hoàng rằng chỉ ở thêm ba ngày, ai chơi xấu là chó nhỏ. Vì vậy lúc gần đi, tuy tụi nó lưu luyến nhưng vẫn vặn vẹo đi theo sau Tô Hi và Vệ Phong, mỗi đứa nắm một bên tay của phụ hoàng và mẫu hậu cùng lên xe ngựa.

Hồi cung không bao lâu thì Ân thị và Lục tẩu tẩu Úc Bảo Đồng cùng vào cung thăm Tô Hi.

Nhi tử của Úc Bảo Đồng đã ba tuổi, lớn hơn Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ một tuổi rưỡi, nhũ danh là Đoàn Đoàn, thằng bé thừa hưởng tính cách của phụ thân nó, cực kỳ thẹn thùng. Đoàn Đoàn gặp hai đệ đệ, khuôn mặt đỏ bừng trốn sau lưng Lục tẩu tẩu, không chịu gọi ai.

Nhưng còn Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ nghe lời Tô Hi gọi một tiếng “Ca ca”. Trĩ Ngữ là đứa bé hoà đồng, to gan tiến lên nắm lấy tay của biểu ca, cười nói: “Tại sao huynh lại trốn vậy? Huynh muốn chơi trốn tìm sao?”

Trĩ Ngữ không đợi Đoàn Đoàn trả lời thì lập tức bày vẻ ông cụ non nói: “Phụ hoàng nói chỉ nữ hài mới chơi trốn tìm thôi.”

Đoàn Đoàn: “…..”

Ba đứa nhóc bên kia chụm đầu chơi với nhau, bên này Tô Hi nói chuyện với mẫu Ân thị và Úc Bảo Đồng.

Cũng vào lúc này, Tô Hi mới biết lần trước phủ Khánh Quốc Công tổ chức tang sự——–

Phó Nghi treo cổ tự sát ở chùa Thiện Ninh.

Tô Hi kinh ngạc một lúc lâu. Từ lần trước nàng gặp Phó Nghi ở biệt viện chỉ mới nửa tháng, sao nàng ta bỗng dưng tự sát? Những nghĩ lại thì cảm thấy tuy bất ngờ nhưng cũng hợp lý. Ngày ấy Phó Nghi vốn đã không bình thường, nghe ý của Phó Thiếu Vân thì nàng ta đã bị như vậy một thời gian dài, cộng thêm trước đây nàng ta kiêu ngạo, bây giờ thanh danh bị huỷ hoại, còn không có hài tử, nhất thời nghĩ quẩn cũng là hiểu được.

Sau khi Tô Hi tiễn mẫu thân Ân thị và Lục tẩu tẩu đi thì ngồi trên giường sát cửa sổ suy nghĩ một lúc.

Kiếp này Phó Nghi có kết quả như vậy cũng đều là gieo gió gặt bão. Nếu lúc trước nàng ta không âm thầm quan hệ bất chính với Lệ Diễn, không có ý định hãm hại Vệ Phong thì sẽ không bị phủ Dự Vương bỏ rơi, cũng sẽ không huỷ hoại thanh danh của mình. Ngẫm lại thì cho dù Phó Nghi không bị Vệ Uyên bỏ, sau đó Vệ Uyên khởi binh tạo phản, nàng ta là chính thê của y thì cũng khó thoát cái chết.

Bây giờ trái lại nàng ta lại sống thêm được mấy năm.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Hi không hề rối rắm với chuyện này nữa.

Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ chơi mệt nên cũng được cung nữ đưa về rồi, bây giờ đằng nằm ngủ trên giường La Hán. Tô Hi đắp mền cho hai đứa rồi đi đến vườn hoa đằng sau đi dạo. Cuộc sống trong cung rất buồn tẻ nên nàng phải tự kiếm vui vẻ, điện Tuyên Thất có một khoảng đất trống nên nàng trồng loài hoa mình thích ở đó, có thể thư giãn cũng có thể dùng dưỡng da, một công đôi việc.

Đằng sau vườn hoa còn có giàn nho, bây giờ đã có thể nhìn thấy mấy chùm nhỏ tròn xoe. Tô Hi nằm dưới giàn nho một lát, bây giờ Vệ phong đang bàn chuyện khoa cử với các triều thần ở Ngự Thư Phòng.

Chuyện Vệ Uyên tạo phản đã liên luỵ đến nhiều quan viên, bây giờ nhân tài trong triều rất hiếm nên Vệ Phong rất coi trọng khoa cử lần này.

Tô Hi không đến làm phiền hắn mà kêu cung nữ lấy một cái gối lụa màu vàng bạc đến rồi nằm sấp xuống, sau đó nàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Cũng không biết mấy ngày nay nàng bị sao nữa, còn chưa đến mùa Đông mà nàng cứ ngủ gà ngủ gật, dường như ngủ đến nổi không muốn tỉnh. Tô Hi đổ hết những chuyện này lên đầu Vệ Phong, đều do buổi tối hắn toàn quấn lấy nàng khiến nàng không nghỉ ngơi tốt, nên ban ngày nàng mới buồn ngủ thế.

Không biết nàng ngủ bao lâu, trên eo như có một bàn tay to khẽ nhéo vào chỗ đau của nàng. Nàng mở mắt lên, đối diện với hai hàng mày nhíu chặt của Vệ Phong, “Sao nàng lại ngủ ở đây? Thời tiết trở lạnh rồi, lỡ nàng bị cảm lạnh thì sao?”

Tuy hắn nói thế nhưng tay mát xa vòng eo cho nàng lại không nặng không nhẹ, sức lực rất đúng mực.

Tô Hi cụp mắt nhìn áo choàng màu đen của hắn trên người mình. Nàng chui tọt vào lòng hắn, “Ừm, chàng không bận sao?”

Nàng vừa làm nũng thì sắc mặt của hắn quả nhiên dịu hẳn. Hắn giãn mày ra, cười nói: “Cho dù có bận cũng phải chăm lo cho Hoàng Hậu của trẫm chứ.”

Tô Hi không thèm để ý tới hắn, nàng thấy trời đã chập tối, sợ Trĩ Ngữ và Trĩ Ngôn tỉnh lại không thấy nàng sẽ khóc, nên xoa bắp chân, “Chàng buông thiếp xuống đi, chúng ta về thôi.”

“Đừng nhúc nhích.” Tô Hi vỗ mông của nàng một cái, tận đến khi cô nương trong lòng thành thật thì hắn mới ôm nàng đứng lên, sau đó đi về phía điện Tuyên Thất.

Tô Hi kinh ngạc, “Chàng, chàng làm gì đấy? Thiếp tự đi được.”

Vệ Phong cụp mắt nhìn nàng, “Nàng không đau eo sao?”

Hôm qua phiên bang có tiến cống một loại rượu nho ủ, Tô Hi thấy mới lạ nên uống hai ly. Vệ Phong thấy rượu này không gắt, cũng ngọt nên không cản nàng lại. Ai biết tửu lượng của cô nương này lại kém đến vậy, uống vài chén đã say khướt, ban đêm nàng quấn lấy hắn còn nhiệt tình và triền miên hơn mọi ngày. 

Tuy tối qua Tô Hi say rượu nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ. Nàng nghĩ tới hai chân mình vắt trên eo của Vệ Phong, còn nói mấy câu xấu hổ đó, gương mặt bỗng đỏ bừng lên, vùi mặt vào lòng Vệ Phong, cao giọng cảnh cáo: “Chàng không được nhắc đến chuyện này nữa.”

Vệ Phong nở nụ cười, vừa đi về phía điện Tuyên Thất vừa nói: “Được được. Ta không nói nhưng trong lòng ai đó rõ ràng.”

Tô Hi giận dỗi: “Vệ Phong!”

Tối qua, hai má Tô Hi đỏ ửng, mắt hạnh mê man, dáng vẻ chủ động của nàng rất quyến rũ. Vệ Phong vừa nhớ tới thì bụng dưới lập tức khô nóng, xem ra về sau hắn phải kêu phiên bang tiến cống ít rượu nho hàng năm mới được. Có điều dáng vẻ khi say của Hoàng Hậu hắn, chỉ mình hắn có thể nhìn.

Mặt trời lặn về phía Tây, ánh chiều tà xuyên qua gạch ngói lưu ly trên hành lang, mạ lên bóng dáng của Vệ Phong và Tô Hi một lớp màu cam.

Vệ Phong ôm Tô Hi chầm chậm bước đi, dường như không nỡ đi đến điểm cuối.

Đám cung nhân dưới hành lang đã quen với cảnh Đế Hậu yêu thương nhau, thấy nhiều nên không lấy làm lạ nữa, ai nấy đều cúi đầu hành lễ.

Tận cho đến khi Vệ Phong ôm Tô Hi đi vào điện Tuyên Thất, cửa điện khép lại.

Rặng mây đỏ vạn dặm bên ngoài điện, trời quang mây tạnh, giang sơn đúng lúc.

[HOÀN CHÍNH VĂN]

20/05/19 – 08/11/20