Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng

Chương 4: Bệnh viện




Ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi, từng giọt tí tách, bầu trời bao la thoáng chốc đã chuyển sang màu nâu xanh ảm đạm. Nước mưa vẫn thánh thót gõ nhịp mạnh mẽ trên cửa sổ thủy tinh trong suốt.

Cao Nguyên đưa tay đóng kín cửa sổ, đem bó hoa mới mua cắm vào bình.

«Đây là hoa gì?" Tinh Tuệ hỏi.

"Không biết, chỉ là chủ tiệm hoa đưa nên tôi lấy thôi, không để ý lắm." Cao Nguyên thẳng thắn đáp.

"Lần sau có thể mua hoa cúc tây được không?"

"Méc cái gì? Tôi nhớ không được."

"..." Tinh Tuệ giật giật khóe miệng, "Anh không thểđể tâm một chút được sao?"

"Em lo cho mình đi. Có hoa thật không tệ."

"... Được rồi."

Cắm xong bình hoa, Cao Nguyên xoay người nhìn cô: "Biết mình bệnh gì sao?"

Tinh Tuệ mím môi, không dám trả lời.

"Loét dạ dày nghiêm trọng như vậy còn liều mạng uống rượu, " anh trừng cô, "Em muốn chết cũng đừng kéo tôi vào."

"..." Cô lại bắt đầu như không có việc gì nhìn trần nhà.

"Bác sĩ nói em thiếu chút nữa là không cứu được."

"... Ah." Cô biết rõ, nếu không trả lời lại, con khỉ sẽ nổi đóa.

Anh lại lườm cô một cái, mới nói: "Tôi muốn đi làm, em từ từ truyền dịch đi."

"A..." Để cô một mình lại bệnh viện, anh cũng thật ác độc.

"Buổi tối tôi có tiệc, chắc sẽ không đến."

"..." Tinh Tuệ nhếch miệng, ý nói anh thật bạc tình đáng khinh bỉ.

"Em mà trề môi nữa tôi sẽ gọi điện báo cho mẹ em." Cao Nguyên mặt không đổi sắc nói.

Tinh Tuệ lập tức thay đổi sắc mặt, cứng nhắc nặn nụ cười: "Ngài đi bình an!"

Cao Nguyên nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.

Cao Nguyên đi rồi, Tinh Tuệ tìm một lúc thấy điện thọai di động để dưới gối, con khỉ này trong tình thế cấp bách vẫn nhớ rõ giúp cô cầm điện thoại... cô thật phục. Suy cho cùng, dù sao anh cũng được coi là ân nhân cứu mạng, cho nên đáy lòng lửa giận thoáng cái tiêu tan hơn phân nửa.

Đã chín giờ rưỡi, cô nhìn kim truyền dịch đâm trên mu bàn tay mình rồi quyết định trước tiên phải gọi điện thoại cho J.

"Chuyện gì?" Nhã Các Bố không cần vòng vo hỏi.

"Anh đang lái xe?"

"Ừ..." giọng J nghe có vẻ bực bội, "Tôi đang kẹt tuốt trên giá đỡ đây."

"Hôm nay tôi không thể đi làm được."

"Ah..."

"Ngày mai đại khái cũng không thể đến."

"Ah..."

"Ngày kia chắc cũng không được."

"Tiểu thư của tôi, " J rốt cục nhịn không được quát, "Cô có thể nói hết một lần được không? Cô rốt cuộc muốn xin nghỉ vài ngày?"

"Không biết..."

"Cô không muốn đi làm?"

"Tôi ngã bệnh. Bây giờ đang truyền nước biển ở bệnh viện."

"Oh..." giọng điệu J thoángchốc trở nên dịu dàng, thậm chí còn mang theo một chút áy náy, "Cô bị sao vậy, bảo bối?"

"Tôi bị viêm dạ dày." Cô cố ý nói.

"Ôi trời ơi!" J la hoảng lên.

"Nhưng tạm thời đã được cứu chữa, bác sĩ nói tôi tối hôm qua thiếu chút nữa chết đi." Cô tiếp tục giải thích.

"Cô đang ở đâu?" J ngược lại hít một hơi khí lạnh, "Tôi lập tức đến thăm."

"Ở bệnh viện..." Tinh Tuệ lúng túng nuốt một ngụm nước bọt, "Nhưng anh không cần đến, bệnh tình đã ổn định."

"..." Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, một lát sau, J đột nhiên dùng một giọng diễu cợt nói, "Tiểu tử ngươi không phải là đang gạt tôi đi?"

"Không phải! Đương nhiên không phải!" Tinh Tuệ vội vàng thét chói tai, "Có muốn tôi gọi y tá đến nói chuyện với anh không?"

"Không cần, " J nói, "Nếu là bác sĩ đẹp trai còn có thể cân nhắc."

"..."

"Muốn tôi sau khi xong việc tới thăm cô không?"

"Ừ..." Cô trầm ngâm trong chốc lát, "Cũng tốt. Vậy anh mang thêm bình rượu đỏ đến."

"Đường Tinh Tuệ..."

"Cho dù làrượu Rhum hay nước có ga cũng được." Cô cầu khẩn.

"Tôi sẽ mang sữa tới, cứ như vậy đi, tạm biệt." Nói xong, J tắt máy.

****************************

Nằm viện vô nước biển là thời gian vô cùng nhàm chán, nhất là, không có bất kỳ người nào có thể nói chuyện phiếm, cũng không có sách hoặc máy tính có thể giết thời gian. Tinh Tuệ nằm phòng bệnh đôi, vì cách nhau một tấm rèm nên ngoại trừ biết được bệnh nhân bên kia là một dì lớn tuổi, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Bà ấy toàn nằm thiêm thiếp nên phần lớn thời gian trong phòng bệnh hoàn toàn yên lặng. Cố gắng dùng một tay, sau khi ăn cơm xong, Tinh Tuệ nằm nghĩ ngợi lung tung, ngẫu nhiên có một hai cuộc điện thoại gọi đến, đều là khách hàng hoặc đồng nghiệp, cô đột nhiên có điểm chờ đợi sau khi xong việc J có thể đến thăm, cho dù mang theo sữa tới cũng tốt. Nghĩ đi nghĩ lại, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi...

Khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, mưa vẫn còn rơi, trong phòng bệnh vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Đột nhiên, Tinh Tuệ nghe một giọng rên rĩ từ giường bên cạnh, cô vểnh tai nghe trong chốc lát, phát hiện là tiếng rên của bà bệnh nhân bên cạnh, vì vậy thử thăm dò hỏi: "Dì ơi, dì làm sao vậy?"

"Y, bác sĩ..." Giọng trả lời nghe có vẻ đứt khúc, không rõ ràng.

Tinh Tuệ vội vàng xoay người rung chuông, nhưng đợithật lâu, cũng không có người đến. Vì vậy,trong tình thế cấp bách, cônhảy xuống giường bệnh, chân trần chạy ra ngoài la to tìm người.

Phòng hộ lý chỉ có một y tá trực ban, cô chẳng quan tâm mình cũng là bệnh nhân mới khỏi, cứ việc chân đất, chạy đến thở hồng hộc nói: "Cứu, cứu mạng a..."

Nữ hộ lý trẻ tuổi kinh ngạc nhìn cô, sửng sốt nửa ngày mới nói: "Cô làm sao vậy?"

"Tôi không sao, là bà trong phòng bệnh của tôi..." Cô liều mạng chỉ vào gian phòng của mình.

Nữ hộ lý rốt cục kịp phản ứng, lập tức chạy tới la to bác sĩ. Giằng co một phen, bác sĩ cùng y tá đem bà ấy đẩy ra khỏi phòng bệnh đến phòng giải phẩu. Tinh Tuệ liên tục ngơ ngác đứng ở bên cạnh, thở mạnh cũng không dám. Trong lòng không ngừng nghĩ: còn cô thế nào, cô sẽ chết sao?

Lúc J mang sữa đến thăm cô, cô như cũ chân không, nửa người dựa trên giường, bộ dạng mất hồn mất vía.

"Hi, cô...cô không sao chớ? Bàn chân củacô làm sao vậy?" J kinh ngạc.

Tinh Tuệ nhìn J, lại nhìn mình vừa rồi không cẩn thận đụng bị thương vào lưng bàn chân chảy máu, phút chốc thở phào nhẹ nhỏm: "Anh đến thật sự là quá tốt..."

Không biết vì sao,bỗng nhiên trong lúc này, cô cảm giác mình rất cần có người để an ủi.

J vẻ mặt cảm động, đi tới ngồi ở bên cạnh cô, khoác vai của cô, buồn nôn nói: "Kẻ hèn mọn... anhđến thăm em đây!"

Tinh Tuệ nhíu mày, rốt cục nín khóc, mỉm cười.

Jacob lúc không nói chuyện, là một người đàn ông rất tàn khốc, thậm chí... rất có nam tính. Nhưng khi J nói những lời có chút ítbuồn nôn như vậy, mặc dù ngũ quan của J sắc sảo rất mê hồn, rất nam tính, nhưng Tinh Tuệ cảm giác, ngoài vật nam tính được xác định phía dưới, là một linh hồn nữ tính trần trụi được cất dấu bên trong.

Mà cô... và J lại hoàn toàn trái ngược nhau!

J xin y tá thuốc sát trùng, băng gạc và băng dán cá nhân, giúp cô băng bó kỹ miệng vết thương ở lưng bàn chân, hâm cho cô ly sữa nóng, sau đó liên tục giục cô đi ngủ và cùng y tá tắt đèn.

"Bây giờ anh phải về nhà sao?" Đắp chăn, nằm ở trên giường, Tinh Tuệ hỏi.

J lắc lắc đầu, lơ đễnh đáp: "Trở về làm việc tiếp. Còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong."

"..." Cô gật đầu, trong lòng có điểm cảm động, nhưng ngoài miệng không nói gì.

Lúc J giúp cô tắt đèn, bệnh nhân giường bên cạnh cũng chưa trở về. Tinh Tuệ ở trên giường trằn trọc trong chốc lát, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ thật say.

Ngủ đến nửa đêm, cô đột nhiên bị đánh thức, không phải bởi vì tiếng vang, mà là có người đang sờ trán của cô.

Cô mở mắt ra, trong phòng vẫn còn tối, nhưng cô lờ mờ nhận ra bóng dáng của Cao Nguyên.

"Anh không phải nói không đến sao..." Cô mồm miệng không rõ lẩm bẩm tự nói.

Anh đến bên mép giường của cô ngồi xuống, hỏi: "Chân bị sao vậy?"

Trong bóng tối, cô mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua chân mình duỗi ra khỏi chăn nói: "Không biết tại sao lại bị vậy..."

"Dù sao sở trường lớn nhất của em chính là mù, chỉ biết lăn qua lăn lại." Anh được thể ra kết luận.

Cô chép miệng, lười phải cùng anh tranh luận, bởi vì một cảm giác rất buồn ngủ đang tấn công cô.

Đột nhiên, cô cảm thấy anh thấp tròng tử xuống, hướng đến mặt cô. Hô hấp của anh phả lên chóp mũi cô, môi anh tỏa ra nồng đậm mùi rượu.

"Anh làm gì thế... Cút ngay..." Tinh Tuệ nhắm mắt lại cố gắng đẩy ra anh, nhưng không thành công.

Cao Nguyên ban qua mặt của cô, bắt đầu không dứt hôn cô. Cô càng trốn, anh càng điên khùng.

Cơn buồn ngủ của Tinh Tuệ biến mất, cô cảm thấy tức giận, cô là bệnh nhân, rõ ràng mệt mỏi muốn chết, người này còn không thức thời làm loạn.

Cô rốt cục đẩy ra anh, gầm nhẹ: "Anh điên a?! Nơi này là bệnh viện!"

"Yên tâm, giường bên cạnh không có người..." Nói xong, anh lại muốn khom người tiếp tục hôn cô.

"Tôi là bệnh nhân!" Nếu đã không có người, cô liền rõ ràng dùng một giọng bình thường rống anh.

Cuối cùng, anhcũng dừng lại, không nói một lời, nhưng tay còn đặt tại hai bên eo cô. Một lát sau, anh đột nhiên duỗi ngón tay ra, dọc theo khóe mắt cô liên tục trượt đến đôi môi, thanh âm có điểm ngột ngạt: "Em không phải nói, làm pháo * hữu, bất cứ lúc nào người kia cần, người nọ phải tận lực phối hợp sao..."

"Cút trứng của anh đi!" Cô đẩy tay anh, "Tôi bây giờ như vậy, anh còn chỉ muốn dục vọng của mình... anh có phải là người không hay anh là một tên cầm thú!"

Ánh trăng sáng lấp loáng chiếu vào giường, anh nghiêm túc rồi lại mê ly nhìn kỹ cặp mắt của cô: "Em bây giờ không phải là... đã khỏe lại rồi à?"

"Đi chết đi!" ngực cô đột nhiên cuồn cuộn nâng lên ủy khuất, "Tôi buổi chiều lúc tỉnh lại anh chết ở đâu, lúc tôi chân đổ máu anh chết ở đâu, anh dựa vào cái gì..."

"... chân em chảy máu?" Anh khẽ nhăn đầu lông mày, cắt đứt cô, thấp giọng hỏi.

"... Tôi không sao." Cô quay đầu đi chỗ khác, bỗng hạ quyết tâmkhông để ý, không muốn hỏi anh... bởi vì cô nhớ lại một chuyện vô cùng quan trọng... chiều hôm qua, cũng là bởi vì lời nói của con khỉ này làm cô tức giận, cho nên buổi tối cô trở về mới không thể không mượn rượu giải sầu, sau đó cứ uống cứ uống, rồi thì cô vào bệnh viện.

"Em giận tôi?" Anh nhéo mặt cô, không nhìn vào mắt cô.

"... Không có." Cô giương mắt lên nhìn trời trần nhà, chính là không muốn nhìn anh.

Cao Nguyên cúi đầu thở dài, giống như là muốn nói gì, nhưng lại im lặng.

"Anh cút đi, tôi muốn đi ngủ..." Do gò má bị anh nắm cứng, nên lúc nói chuyện không thể cử động hàm dưới, làm cho thanh âm của cô nghe rất buồn cười.

Nhưng anh không để ý, vẫn đang cúi đầu xuống hôn cô, nhưng lúc nàyđã dịu dàng hơn rất nhiều.

Tinh Tuệ giãy giụađẩy ra anh, hung hăng trừng anh: "Cao Nguyên! Anh là không phải uống rượu say đi!"

Anh ngẩn người, sau đó lại cười rộ.

Cô không còn gì để nói rồi. Thì ra, con khỉ này là mượn rượu điên khùng giở trò lưu manh đây...

Đang lúc cô tránh nhìn thì anh đột nhiên vén chăn của cô lên, chui vào. Trong phòng bệnh, điều hòa trung tâm điều chỉnh 26 độ C, nhưng thân nhiệt của Cao Nguyên lại nóng hổi, Tinh Tuệ cảm thấy bị anh dán vào mình quả thực muốn đổ mồ hôi.

Chóp mũi anh thân mật cọ cọ chóp mũi cô, anh ngẫu nhiên lè lưỡi, không phải là hôn cô, mà là liếm môi của cô.

Cô quả thực giận không kềm được, nhưng những lúc rất tức giận, cô ngược lại một câu cũng không nói nên lời.

"Em đến rồi sao..." Anh thực không phải bình thường gian trá, mỗi lần muốn bức cô đi vào khuôn khổ, thường cắn vào lỗ tai cô... con khỉ này biết rõ đó là điểm trí mạng của cô.

"Tôi... Tôi la to...người." Tinh Tuệ kiệt lực duy trì giọng điệu tỉnh táo, nhưng chất giọng khàn khàn đã bán đứng cô.

Không biết là sợ cô thật sự kêu lớn hay là đã mất đi tính nhẫn nại, Cao Nguyên thoáng chốc trở nên thô lỗ chặn lên miệng của cô, không có cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào, nhanh chóng kéo cô nằm xuống rồi kéo lưng quần của mình ra, bắt đầu hành động.

Tinh Tuệ gắt gao cắn môi, tại một nơi xa lạ làm tình thật gây cho cô kích thích lớn, hơn nữa về vấn đề sinh lý mà nói, cô tuyệt đối không hề kháng cự, nhưng con người cũng không phải là súc sinh, trong đầu cô còn đang suy nghĩ đến chuyện khác. Chiều hôm qua, Cao Nguyên nói câukiabây giờ vẫn còn vangbên tai cô tiếng vọng:

"Không trách được Kỷ Dần Hạo khôngthích em..."

Anh thật nghĩ như vậy?

Anh là thuần túy muốn sàm sở cô, hay là đang thương hại cô?

Một người con gái bị chồng vứt bỏ, xem ra anh, có phảihay không đang thương hại cô?

"Gọi..." Anh thở dốc bên tai cô nói, "Gọi đi..."

Cô cứ không!

Quật cường chống đỡ đối phó các giác quan kích thích đangnhanh mangđếncảm giác, cô cưỡng bách chính mình không cần phải làm bất kỳ động tác nào vì như vậy sẽ làm cô xấu hổ chết đi được.

"Tinh Tuệ...!" Trong bóng tối, Cao Nguyên nhíu mày, giống như là đang ra lệnh, vừa giống như cầu khẩn.

Cô cũng chỉ biết gắt gao cắn môi, cho dù Cao Nguyên mấy lần muốn cạy hàm răng của cô ra cũng không được.

"Đường Tinh Tuệ, gọi tên của tôi!" giọng Cao Nguyên nghe như kiên nhẫn, giống như không đến thời điểm cuối cùng sẽ không tự nguyện bộc phát.

Nhưng cô, Đường Tinh Tuệ, làm sao lại có thể khuất phục với dục vọng của mình?

Cô không sợ nhìn thẳng dục vọng của mình, nhưng cũng sẽ không khuất phục... điều này cũng làm cho cô trở nên rất lạnh lùng.

Cao Nguyên rốt cuộc nhịn không được phóng ra, vô lực nằm ở trên người cô thở dốc.

Tinh Tuệ cảm thấy trên người mình, trên người Cao Nguyên, đều là mồ hôi. Một loại cảm giác nhẹ nhàng rồi lại uể oải truyền khắp toàn thân cô.

Một lát sau, Cao Nguyên ngẩng đầu lên đang muốn nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác đẩy ra. Hai thân thể vội vàng ép vào nhau, cách một tấm màn ở giữa, nhưng Tinh Tuệ vẫn cảm thấy tim mình và tim Cao Nguyên đập rất mạnh.

Tiếng bánh xe ma sát vào mặt đất vang lên, sau đó là giọng nói yếu ớt của người bệnh lúc nãy: "Đào, lái xe cẩn thận nhe, các con về đi, ngày mai lại đến thăm mẹ..."

"Mẹ..." Giọng cô gái có chút lo lắng.

"Mẹ không sao, " người đàn bà cố gắng hạ thấp giọng, "Mau trở về đi thôi, đừng cãi lời mẹ..."

"Vậy cũng được..."

Sau đó, một giọng nói không ngờ vang lên ở cửa phòng bệnh "Dì à, cháu chở Bội Bội về, sáng mai sẽ trở lại thăm dì."

Tinh Tuệ thoángchốc ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt, nhìn Cao Nguyên trước mặt... trong mắt của anh cũng thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Đó là giọng của Kỷ Dần Hạo!

Tuyệt đối sẽ không sai.

Trong nháy mắt, Tinh Tuệ bị một cảm giác hoang đường nhục nhã bao phủ.

Người đàn ông đó đã từng vứt bỏ cô, đã từng làm cô đau giờ đây đang đứng ở cửa, có lẽ anh đang tay trong tay một người phụ nữ. Mà cô đây... lại đi cứu mẹ của tình địch, đồng thời lại nằm cùng một phòng bệnh chỉ cách bởi một tấm màn. Còn người đàn ông vẫn đang còn ở trong cơ thể cô đây... và cô là không có tình yêu, chỉ là sưởi ấm lẫn nhau.

Cửa phòng bệnh được đóng nhẹ lại. Nước mắt Tinh Tuệ cũng ngăn không được chảy xuống.

Cao Nguyên không biết đang nghĩ gì, vẫn duy trì tư thế cũ, giống như căn bản không muốn xuống từ trên người cô, không ngừng lấy ngón tay bôi đi nước mắt trên gò má cô, mà bôi thế nào cũng không sạch sẽ.

Cô không có, cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ là quật cường mím môi. Hiếm khi thấy Cao Nguyên ôn nhu như vậy hôn lên trán cô, hôn khóe mắt cô, mà cô lại hận không thể một cước đạp anh xuống.

Một lát sau, giường bên cạnh truyền đến tiếng ngáy đều đều, Tinh Tuệ cuối cùng dùng sức đẩy Cao Nguyên ra. Anh thiếu chút nữa từ trên giường té xuống đất, nhưng tuyệt nhiên không chút tức giận.

Anh đứng dậy mặc quần áo tử tế, sau đó như lúc mới tới, cứ như vậy ngồi ở mép giường quan sát cô.

Tinh Tuệ quay lưng về phía anh, lúc này cô thật không muốn nhìn mặt anh.

Không biết qua bao lâu, cô mơ hồ nghe được anh cúi đầu thở dài, ngón tay sờ chút vành tai của cô, cô tức giận đẩy tay anh ra, tiếp tục quấn mình trong chăn.

Anh lại ngồi một hồi lâu, mới đứng dậy rời đi. Trước khi đi, mở hé tủ trên đầu giường thả vào một tập vé taxi.

Đêm nay Tinh Tuệ dường như không hề chợp mắt, trằn trọc đến 4,5 giờ sáng. Thừa dịp lúc y tá giao ban, cô len lén chạy ra khỏi bệnh viện. Cô ngồi trên xe taxi, cảm thấy tối hôm qua quả thực là một cơn ác mộng, mà lại là một cơn ác mộng khó tin!

Lúc xuống xe, cô móc tập vé taxi ra đưa cho tài xế.

Có phải hay không, Cao Nguyên đã sớm nghĩ đến, người không có đồng nào như cô sẽ phải làm như vậy?