Bờ Sông Xanh Tươi

Chương 27




Trải qua một cuộc thi không biết trời đất là gì, chúng tôi được nghỉ.

Thời tiết nóng bức, chỗ nào cũng không muốn đi, ở nhà xem tivi đọc tiểu thuyết.

Cuộc thi đại học đã bắt đầu, truyền thông đưa tin khí thế ngất trời. Chỉ cần nghe tin tức thi đại học trên tivi hoặc báo chí tôi đều quan tâm xem, buổi tối còn thường xuyên xem chuyên đề đưa tin thi đại học mà tranh cùng mẹ muốn xem phim truyền hình dài tập cả nửa ngày. Ba luôn cười tủm tỉm ở một bên xem cuộc chiến, ngẫu nhiên hòa giải rằng năm sau sẽ đến tôi xem, cho mẹ xem trước, làm quen một chút thôi.

Mùng bảy tháng chín, bọn họ thi xong rồi, nghe nói hiện tại đang làm một loạt hoạt động ăn mừng. Trần Kì gọi điện thoại đến, hỏi tôi muốn đi giúp vui hay không, tôi cự tuyệt.

Một cảm giác khó chịu xông lên đầu — anh phải đi.

Có lẽ, chỉ là sợ, rất có thể, cũng không liên quan.

Buồn bực không muốn ra khỏi nhà, nhiều nhất chỉ đi dạo sau vườn. Vườn sau hoa cỏ trước mắt, sắc màu rực rỡ, nhưng cũng không phải là loại hoa tôi thích.

Mùa xuân ở đây có một cây hoa hồng, cẩn thận chăm sóc, cành lá tươi tốt, nhung không ra hoa. Chờ trái chờ phải, từ tháng ba đến tháng bảy, thời gian hoa nở đã qua, nhưng vẫn không nở hoa. Hiện tại vẫn mỗi ngày nhìn nó, tưới nước cho nó, nhưng mỗi lần xem tâm tình lại kém đi một ít.

Mùa hạ nóng bức, khẩu vị không tốt, tựa hồ ngay cả bà cũng không có hứng chế biến các món ăn mới.

Aiz, thật sự là rất ghét mùa hè! Tâm tình cho tới bây giờ cũng chưa từng kém như vậy, nhưng...... nhưng...... Aiz, phiền a!

Biếng nhác qua vài ngày, Lí Phái Nhã đến nhà tôi, kiên quyết tha tôi đi ra ngoài dạo phố.

Dưới nắng mặt trời đi khắp các phố, tia khí lực cuối cùng của tôi cũng bị đốt cháy, tôi lấy đồ uống lạnh trong cửa hàng, không chịu đi nữa. Lí Phái Nhã kéo sống kéo chết, tôi cũng không đi!

"Này, cậu làm gì vậy?" Lí Phái Nhã kéo tay của tôi, "Đường bên kia có đại hạ giá, mau đi xem một chút."

"Không đi." Tay trái của tôi vẫn bị giữ bên người cô ấy, mông dính trên ghế, tay phải giơ lên đưa miếng kem cuối cùng vào miệng.

"Đi, ở đây làm gì? Kem đã ăn xong rồi." Lí Phái Nhã nhìn cái chén giấy không còn gì, dứt khoát giúp tôi cầm chén giấy ném vào thùng rác, "Ăn xong rồi đi, cùng lắm mình giúp cậu câm ô...... Này! Cậu......"

Trong nháy mắt, tôi lại gọi một lon Côca, lười biếng cắn ống hút, cam đoan uống đến tối muộn cũng không xong.

"A Tinh!" Lí Phái Nhã lửa giận phun trào, dùng tay nắm gáy của tôi, "Cậu có đi hay không?"

"Không đi." Tôi lắc đầu, miệng ngậm ống hút, "Mình chỉ có một cái mạng, thích đi thì cậu đi đi."

Phụt! Sau lưng một tiếng cười trộm, kế đó truyền đến tiếng ho khan. Lí Phái Nhã theo tiếng ngoái về phía sau, thả lỏng cổ tay tôi.

Lại làm cho người ta chế giễu. Tôi nằm úp sấp trên mặt bàn, không tính quay đầu, đã xấu mặt còn quay đầu lại làm gì cho người ta thấy rõ gương mặt.

"A...... A Tinh." Lí Phái Nhã giật nhẹ tay tôi, tôi không để ý, cô ấy lại giật, tôi vẫn không để ý, sau đó cô ấy quay đầu tôi về phía sau, cứng rắn bức tôi xem. Suýt nữa đánh đổ lon Côca, thiếu chút nữa xoay gãy cổ tôi rồi.

Tôi bỏ hai tay của cô ấy ra kêu to: "Làm gì? Mưu sát a.... a.... a...." Ông trời, có lỗ nào không để tôi chui xuống không?

Ở sau chúng tôi một bàn, bồn hoa lục sắc chặn hơn phân nửa mặt bàn, nhưng vẫn thấy được một phụ nữ xinh đẹp ngồi ngay ngắn, vừa cười vừa ho. Hơn nữa, người ngồi kế bên mỉm cười nhìn tôi, là Trình Định Doãn.

"Ha ha! Chào mọi người!" Lí Phái Nhã nhiệt tình lớn tiếng tiếp đón, kéo tôi đang định trốn đi đến bàn bọn họ, "Khéo như vậy, lại gặp ở đây, thật là có duyên! Ha ha!"

Tôi muốn chui xuống gầm bàn, Lí Phái Nhã dùng lực ném tôi vào cái ghế còn trống bên cạnh Trình Định Doãn, còn đá ghế này gần sát ghế kia, làm tôi thiếu chút nữa ngã quỵ.

Trình Định Doãn trấn tĩnh tôi. "Thật trùng hợp, các em cũng đi dạo phố. Đúng rồi, đây là mẹ anh."

"Chào bác ạ! Bác thật sự xinh đẹp lại tao nhã!" Lí Phái Nhã vừa có thể dùng hai tay cầm tay tôi lại có thể vừa xoay người cúi đầu, dưới còn có thể đá tôi một cước.

Đau quá! Tôi cười trừ, "Chào bác." Đoan trang cúi đầu, căng thẳng đến mức cứng ngắc, động tác rất giả!

"Chào các cháu." Bác Trình cười hiền lành, thật là mỹ nhân, khí chất có vài phần giống Trần Kì, nhìn tôi nói: "Cháu là Hà Tinh? Bác nghe Trần Kì nhắc tới cháu rất nhiều lần, có phải hay không a, Định Doãn?"

"Đúng vậy, cô ấy chính là Hà Tinh!" Đương nhiên ba giọng nói đồng loạt trả lời.

Nhưng trong đó tiếng của Lí Phái Nhã lớn nhất, tiếp tục bô bô. "Bác à bác từng nghe nói về A Tinh sao? Thật tốt quá! Thế nào? A Tinh của chúng cháu cũng không tệ lắm chứ? Cháu là Lí Phái Nhã, là bạn tốt của cô ấy. Cháu nói bác nghe, A Tinh rất ngoan, vô cùng nghe lời......"

Tôi cùng Trình Định Doãn nhìn nhau, cười cười ý tứ thật không tốt, cảm giác khẩn trương rốt cục bớt đi một chút, nhưng nghe Lí Phái Nhã điên ngôn điên ngữ lại không được tự nhiên. Không biết chạy lên bịt mồm cô ấy có phải quá thất lễ hay không?

Hiển nhiên sẽ rất thất lễ, cho nên tôi lựa chọn cách thứ hai: Đá chân cô ấy dưới chân bàn. Không dự đoán được cô ấy lại không biết kêu lên: "A Tinh, sao cậu đá mình?"

Tôi thiếu chút nữa té xỉu.

Trình Định Doãn cười khẽ.

Bác cũng cười, đứng lên. "Được rồi, nghỉ ngơi đủ, lại đi dạo đi, hai đứa không thích đi dạo phố không cần đi theo, Phái Nhã, cháu không phải mới vừa nói đường bên kia giảm giá? Đi xem đi. Định Doãn, đưa A Tinh về nhà." Cách nói chuyện tiêu sái giống Trần Kì.

Lí Phái Nhã lườm tôi một cái, cười hì hì đi cùng bác Trình.

Tôi cùng Trình Định Doãn trở lại ngồi trên ghế, lập tức an tĩnh lại. Yên lặng ngồi trong chốc lát, tôi ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt anh, lại hoảng sợ, mặt cũng đỏ: "À...... Mẹ anh thật tốt."

"Phải không?" Anh cười cười, "Lần sau gặp lại nói cho bà. Bà sẽ cao hứng."

"À, được." Tôi gật đầu. Nói xong, lại giống như không có gì có thể nói, anh cũng không tìm đề tài, dường như rất thích trầm mặc như vậy, tôi càng không được tự nhiên, ánh mắt đảo đi đảo lại. Bỗng nhiên thấy anh cầm trong tay một cái chìa khóa tinh xảo, ở trên móc một cái móc điện thoại hình chú bé. "A? Anh cũng thích móc điện thoại sao?"

"Móc điện thoại," Anh ngẩn người, sau đó nhìn vật trong tay, "À, đây là vừa rồi khi đi mua đồ với mẹ anh được tặng kèm. Em thích không? Tặng cho em."

"A...... Cám ơn!" Tôi cười khờ tiếp nhận, lập tức lấy chìa khóa của mình ra, bỏ một cái móc chìa khóa ra rồi treo nó vào, sau cầm lấy nhìn trái nhìn phải, cười thực vui vẻ.

"Em thật đúng là giống trẻ con." Anh đột nhiên nói.

Tôi ngây người. "Như vậy sao, không thể nào?" Tôi biểu hiện thật sự rất ngây thơ sao? Không tự giác ngồi thắng người, ưỡn ngực thu bụng.

Anh cười. "Không sao, em như vậy tốt lắm, thực đáng yêu."

Tôi mặt đỏ bừng, toàn bộ tâm bị vui sướng bao phủ, cơ hồ đem ưu phiền đuổi đi. Nhưng lại không thể đuổi hết. "Anh thi đại học xong, sẽ rời khỏi nơi này." Tôi cúi đầu nói.

"Cũng không phải không trở lại. Mỗi học kỳ chỉ có ba bốn tháng mà thôi, nghỉ sẽ trở lại." Anh nói đơn giản, "Người nhà anh, bạn bè thân thích, mọi thứ đều ở đây, trốn không thoát."

"Ách? Đúng rồi!" Tôi ngẩng đầu, trời đất rộng mở.

"Hơn nữa, năm sau em cũng phải đi." Anh còn nói.

Tôi gật đầu," Đúng vậy!"

Ô? Tôi mấy ngày hôm trước phiền não cái gì chứ? Nghĩ không ra. Thật là A Tinh khờ ngốc!

"Anh học ở đại học X." Một lát sau, tôi lại cúi đầu nói. Aiz, tôi liều chết cũng không thi cao như vậy được.

"Đúng vậy, không cần ra tỉnh, học ở gần nhà thôi." Anh thực nhẹ nhàng nói, "Ở tỉnh chúng ta cũng có trường đại học, khẳng định sẽ có rất nhiều bạn học cũ."

Tôi nghĩ, gật đầu, "Đúng vậy!" So với các trường đại học trọng điểm khác, X là gần nhất.

"Ngày mười ba tháng bảy, thứ Ba. Bữa tối là cá chép bạc cùng măng xào, còn có gừng hấp, bỗng nhiên khẩu vị lại tốt. Thực ngoài ý muốn gặp được Trình Định Doãn cùng mẹ xinh đẹp của anh...... Tâm tình tốt lắm, kỳ thật không chỉ vì anh, còn bởi vì Phái Nhã giúp tôi cười rất nhiều, cô ấy có đôi khi rất ngoan...... Anh tặng tôi một cái móc chìa khóa, là móc hình một chú bé nha...... Hôm nay anh nói rất nhiều...... Tôi có thể vụng trộm coi hôm nay là hẹn hò không?"