Bổ Thiên Ký

Chương 157: Đánh một ván cờ lớn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ta ra ngoài đưa tiểu quận chúa trở về. Các ngươi chăm sóc vương phi cẩn thận, nếu để vương phi không hài lòng, đợi đến khi ta trở về nhất định không tha cho các ngươi.” Ngụy Nam Tâm lớn tiếng sai bảo nha hoàn và bà tử trong phòng Quản Phượng Nữ. Đêm đó ông ta không về nội viện mà ra khỏi vương phủ, đến sư môn Hoàng Vận Tự.

Hoàng Vận Tự có một am ni cô dưới trướng. Ngày thường am ni cô vắng vẻ vô cùng, không hề giao lưu quan hệ với bất cứ ai.

Mạnh Lâm Chân theo chân Ngụy Nam Tâm đến am ni cô, trong lòng có chút bất an bèn hỏi: “Sư3phụ, người định làm vậy thật sao?”

Ngụy Nam Tâm gật đầu: “Gần đây sức khỏe của sư nương con không tốt. Mỗi ngày đều mệt mỏi vô cùng. Giờ đưa cho nàng một cô con gái sẽ khiến nàng an tâm ít nhiều.”

Ngụy Nam Tâm tín nhiệm Mạnh Lâm Chân vô cùng nên có một số việc, dù có giấu con trai mình thì cũng không giấu y.

Còn về nguyên nhân thì Mạnh Lâm Chân hiểu rõ do mình là tu sĩ.

Con trai độc nhất của Ngụy Nam Tâm là Ngụy Kiến Thần không có linh căn, không thể tu hành cho nên rất nhiều chuyện không thể cho hắn biết.

Hơn nữa, Mạnh Lâm Chân vốn tu luyện Tiểu Thiên Ma0Cảnh cho nên ảo cảnh và lòng người, y nắm chắc trong lòng bàn tay. So với tu sĩ bình thường thì y mạnh hơn không ít.

Nếu Ngụy Nam Tâm muốn làm chuyện khuất tất gì đều phải có Mạnh Lâm Chân hỗ trợ.

“Gần đây con sao rồi? Kim Đan đã ổn định chưa?”

Mạnh Lâm Chân cười khổ: “Từ sau khi trở về, mặc dù lần thứ hai Kết Đan nhưng quả thật vẫn có chút bất ổn. Hiện tại con đang cố gắng củng cố căn cơ, bồi dưỡng đạo tâm. Nguy cơ trăm bề khiến con lo lắng, chỉ sợ sẽ vỡ đan lần nữa.”

Trong gương y từng Kết Đan một lần, nhưng bởi vì Vinh Tuệ Khanh phá5vỡ Lang Hoán Bảo Kính khiến cho Kim Đan của y vỡ vụn theo. Từ khi thoát khỏi thế giới trong gương, y lấy kính hạch làm gốc rễ để thành công Kết Đan một lần nữa. Thế nhưng mỗi mặt gương bên trong đều là một nét cười duyên, một cái nhíu mày của Vinh Tuệ Khanh. Chính vì thế, y chẳng thể tránh khỏi việc đối mặt với cô gái ấy mỗi khi tu luyện.

Tu vi đã đạt nhưng đạo tâm không tròn nên tu vi Kim Đan hiện tại chỉ dừng lại ở bước sơ kỳ.

Ngụy Nam Tâm hiểu rõ cảm giác ấy. Bây giờ ông ta đã chững lại ở cảnh giới Kim Đan hậu kỳ đại4viên mãn rất lâu rồi nên không còn hy vọng Kết Anh. Ông ta cướp Quản Phượng Nữ đi cũng là để thành toàn đạo tâm của mình. Mặc dù Quản Phượng Nữ không thể tu hành nhưng linh hồn của bà vô cùng thuần khiết, không nhiễm bụi trần. Chính sự thuần khiết trong trẻo ấy là sự cám dỗ lớn nhất đối với những người tu hành khô khan như ông ta.

“Đó chính là cơ duyên. Đã là cơ duyên thì chỉ có thể ngộ ra, không thể cầu được. Nếu sau này vẫn không thể Kết Đan thì con đi đâu một thời gian đi. Ở một chỗ chờ đợi cũng không được gì.” Ngụy Nam Tâm vô9cùng hy vọng đồ nhi của mình có thể tiến thêm một bước. Bởi vì thế sẽ khiến thực lực của ông ta càng thêm lớn thêm, cũng có lợi cho kế hoạch của mình.

Hai người nói xong liền đi vào bên trong am ni cô.

Trụ trì am ni cô vội vàng bước lên nghênh đón. Hai tay chắp lại hành lễ với Ngụy Nam Tâm: “Sư bá, người ngài muốn tìm chúng tôi đã lựa ra mấy người. Trước hết ngài hãy nhìn qua một chút.”

Ngụy Nam Tâm gật đầu, ông ta ngồi vị trí chủ vị trong phòng còn Mạnh Lâm Chân đứng bên cạnh.

Trụ trì vỗ tay một cái, bốn cô bé tầm tám, chín tuổi liền nối đuôi nhau bước vào. Bọn họ đều mặc quần áo giống nhau, tóc búi hai bên rồi đứng ngay ngắn trong phòng.

Ngụy Nam Tâm thờ ơ liếc qua rồi nói với Mạnh Lâm Chân: “Con quen nhất thì tới chọn ra một người.”

Mạnh Lâm Chân từ từ bước lên phía trước, sau đó đi qua trước mặt bốn cô bé và cẩn thận đánh giá.

Vốn dĩ Mạnh Lâm Chân xinh đẹp hơn cả con gái nên dù bốn cô bé này mới lên tám lên chín, có hai người trưởng thành sớm hơn đã biết đỏ mắt, không ngừng liếc mắt đưa tình nhìn Mạnh Lâm Chân.

Mạnh Lâm Chân cau mày, chỉ vào hai cô bé nhìn trộm mình: “Hai người này không được, đưa đi.”

Hai cô bé tái mét mặt mày, vừa che miệng đã bị một ni cô mang ra ngoài.

Còn hai cô bé trong phòng, một người nước mắt ngắn dài, một người lạnh nhạt thờ ơ, không thèm liếc Mạnh Lâm Chân dù chỉ một chút. Chính thái độ lạnh nhạt kia lại có chút giống dáng vẻ của Vinh Tuệ Khanh khi còn ở trong gương.

Mạnh Lâm Chân đến trước mặt cô bé, vươn bàn tay đang cầm chiếc quạt ra đặt dưới cằm của cô bé. Y hơi dùng lực một chút ép cô bé phải ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạnh Lâm Chân.

Sâu trong ánh mắt ấy ẩn chứa sự sợ hãi, nhưng được che giấu rất kỹ. Dù có cố gắng bình tĩnh đến độ khiến người bình thường không nhận ra, nhưng làm sao qua nổi ánh mắt tu sĩ giống như Mạnh Lâm Chân.

“Đã là giả, dù có giống như thật thì cuối cùng vẫn là giả.” Mạnh Lâm Chân thầm lắc đầu trong lòng, nhưng vẫn quay đầu nói với Ngụy Nam Tâm: “Người này đi.”

Ngụy Nam Tâm gật đầu, đứng lên phân phó: “Giữ lại người này, các ngươi ra ngoài cả đi.”

Trụ trì am ni cô đưa cô bé còn lại ra ngoài, khi bước ra còn nhân tiện khép cửa lại.

Trong lòng chỉ còn hai người Ngụy Nam Tâm và Mạnh Lâm Chân.

“Con xem, con có thể sửa lại dung mạo của con bé này không? Ta muốn giống hệt chứ không phải bộ dạng hiện tại.” Ngụy Nam Tâm nhìn kỹ cô bé kia, trông gương mặt thanh tú kia quả thật giống Vinh Tuệ Khanh một năm trước. Tuy nhiên ánh mắt lại có chút khác biệt.

Ngụy Nam Tâm vẫn nhớ rõ ánh mắt của Vinh Tuệ Khanh. Trong đôi mắt ấy như có một ngọn lửa bùng cháy, bất cứ thời điểm nào cũng có thể hủy diệt thiên địa, thiêu đốt tất cả những thứ cản đường mình.

Có vài lần ông ta tưởng rằng Vinh Tuệ Khanh không nhịn được sẽ để lộ chuyện của Quản Phượng Nữ ra ngoài. Thế nhưng không hiểu vì cớ gì mà Vinh Tuệ Khanh vẫn nhẫn nhịn được.

Vinh Tuệ Khanh càng chịu đựng, Ngụy Nam Tâm càng khiếp sợ, càng không thể tha cho cô. Bởi vì ông ta hiểu, nhẫn nại bây giờ là để bùng phát về sau. Nhẫn nhịn càng lâu, bùng phát càng mạnh mẽ quyết liệt. Người có đôi mắt như Vinh Tuệ Khanh tuyệt nhiên không phải kẻ dễ dàng đối phó.

Mà cô bé trước mặt này, mặc dù vẻ ngoài vô cùng lạnh nhạt nhưng thần sắc sâu bên trong đáy mắt đã bán đứng cô bé. Ngoại trừ sự lo lắng và sợ hãi ra, không hề có sự bền bỉ khiến lòng người bất an.

Có thể xuất thân và trải nghiệm khác nhau đã tạo nên hai con người với tính cách hoàn toàn khác biệt.

Với lại, Ngụy Nam Tâm cũng không muốn kẻ có tính cách giống hệt Vinh Tuệ Khanh, thế chẳng khác nào nuôi cáo trong nhà.

“Chỉnh sửa khuôn mặt cho đứa bé, kể cả trí nhớ lẫn huyết thống.” Ngụy Nam Tâm nhìn cô bé kia giống như đang ngắm nghía một khối gỗ, hoặc xem tấm lụa may quần áo. Lúc này ông ta đang dặn dò người thợ xem nên đẽo gọt tạo hình thế nào.

Mạnh Lâm Chân khom người nhận lời: “Sư phụ yên tâm, đồ nhi đã hiểu.”

“Ta cho con thời gian ba ngày. Sau ba ngày hãy đưa đứa nhỏ đến vương phủ tìm thế tử. Nó sẽ để cho con đưa đứa nhỏ ở lại vương phủ đến khi ta về.” Ngụy Nam Tâm đưa lệnh bài giao cho Mạnh Lâm Chân.

Mạnh Lâm Chân nhận lấy lệnh bài, trong lòng có chút khúc mắc: “Sư phụ muốn đi ra ngoài sao? Không mang theo đồ nhi đi cùng ạ?”

“Không cần. Con trấn giữ kinh thành giúp ta. Ta đi thỉnh thánh chỉ rồi qua núi Quán Đào ở phía Tây một chuyến. Chính Nghĩa Minh ở đó đã phát hiện ra tung tích của con nhóc kia, lần này nó có chạy cũng không thoát được!” Ngụy Nam Tâm vừa cười vừa nói, ánh mắt chăm chú nhìn Mạnh Lâm Chân.

Mạnh Lâm Chân không khỏi ngạc nhiên: “Con nhóc đó quả nhiên mệnh cứng. Chính Nghĩa Minh cũng phái ra không ít người nhỉ?”

Ngụy Nam Tâm sa sầm mặt mày, nắm tay nện một quyền xuống bàn: “Con nhóc đấy không đáng để tâm. Cái khó chính là người đàn ông bên cạnh con nhóc đó. Nghe nói tu vi của gã là Kim Đan. Nếu không tóm gọn được bọn chúng, chờ đến lúc gã Kết Anh thì chúng ta sẽ gặp phiền phức.”

Hai người trò chuyện như thể bên cạnh không có ai, còn cô bé kia chẳng khác gì bàn ghế kê trong phòng.

Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Lâm Chân. Cô ta cảm nhận được người đàn ông kia có cảm giác khác lạ với mình. Cô ta biết chắc không phải xuất phát từ vẻ đẹp của mình, bởi vì cơ thể này chẳng có chút quyến rũ nào. Cô ta cũng không tự tin cho rằng, chàng trai xinh đẹp hơn con gái này sẽ trúng tiếng sét ái tình với đứa bé chín tuổi. Nhưng bản thân có thể cảm nhận được, chàng trai ấy không chỉ có cảm giác với mình, mà cảm giác còn rất phức tạp..

“… Cứ vậy đi. Con nhanh chóng đưa đứa bé này đi. Ba ngày sau dắt nó đến vương phủ. Ngày mai ta sẽ tiến cung thỉnh chỉ, sau đó rời khỏi kinh thành.” Ngụy Nam Tâm dặn dò. Ông ta là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, dưới một người trên vạn người, nhưng nếu không có chiếu chỉ thì ông ta không thể rời khỏi kinh thành được. Nếu tự ý rời đi, đồng nghĩa với loạn đảng. Mặc dù Ngụy Nam Tâm không quan tâm đến tội danh “loạn đảng” nhưng ông ta không thể ra tay trực tiếp với hoàng đế. Bởi vì hoàng đế không phải người tu hành.

Mạnh Lâm Chân dõi theo bóng lưng Ngụy Nam Tâm biến mất bên ngoài thiền phòng, sau đó quay đầu lại nhìn cô bé kia. Đúng lúc đụng phải ánh mắt đầy suy tư của cô bé.

Mạnh Lâm Chân khẽ nhếch miệng, lắc lắc đầu ngón tay: “Ngươi không cần phải nhìn. Có nhìn cũng không nhìn rõ đâu.”

Rồi một luồng linh lực đánh tới khiến cô bé lảo đảo ngã xuống.

Trong cơn mê man, cô ta quay trở về trạng thái lúc ban đầu là một linh hồn phiêu bồng giữa không trung. Cô ta nhìn thấy chàng trai xinh đẹp tuyệt trần đang vươn tay ra, chạm vào gương mặt cô bé kia, vừa lưu luyến lại đầy thương yêu.

Cô bé kia có gì tốt? Linh hồn trôi nổi giữa không trung chợt nhếch môi. Sau đó đau đớn ập tới, trên cơ thể nhỏ nhắn kia bỗng phát ra lực hút mạnh mẽ, kéo cô ta trở về cơ thể của cô bé kia.

“Nếu như ta biến cô bé này thành nàng, có phải sẽ xóa sạch hình bóng của nàng trong Kim Đan đi không?” Mạnh Lâm Chân tự nhủ. Đôi tay y chứa đầy linh lực tỉ mỉ đẽo gọt gương mặt cô bé kia như nhào nặn tượng đất.

Lông mi dài ra một chút. Trán rộng thêm một chút. Mũi cao lên một chút. Đôi gò má thêm chút hồng hào. Bờ môi dày thêm chút nữa.

Chỉ một chút, chỉ thiếu một chút thôi, cô bé sẽ trở thành nàng.

Đúng rồi, hiện tại khuôn mặt dưới tay mình đã giống hệt Vinh Tuệ Khanh thuở đầu gặp gỡ.

Hai tay Mạnh Lâm Chân khẽ nâng gò má cô bé lên, y nhắm mặt lại rồi mường tượng như quay về thế giới trong gương. Khi ấy, y vẫn là con trai duy nhất của vị tướng quân kia. Còn Vinh Tuệ Khanh lại là vị hôn thê thanh mai trúc mã của y.

Trong lòng vừa chua xót lại xen chút ngọt ngào. Y muốn bắt lấy nàng, hung hăng tiến vào cơ thể ấy. Vì sao nàng không để ý đến ta? Vì sao nàng lại chạy theo người khác?

Nàng đã không quan tâm đến ta, thì sẽ có người khác để ý đến ta. Một người giống nàng như đúc.

Rồi sẽ có một ngày, người này sẽ thay thế được nàng. Người đó chính là nàng, nàng chính là người đó. Nàng sẽ mãi mãi ở bên ta, theo ta một đời…