Bổ Thiên Ký

Chương 162: Nhận lầm người




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được rồi, đừng làm bộ ra vẻ ta đây nữa. Người nhà của cô đều đã bất tỉnh cả rồi, cô còn không mau đi chăm sóc họ đi?” Vinh Tuệ Khanh quay người muốn bỏ đi.

“Cô nương, xin chờ một lát!” Cô gái đó có hơi gấp gáp, để cơ thể trần trụi đuổi theo.

Vinh Tuệ Khanh không quay đầu lại, hờ hững nói: “Còn có chuyện gì nữa?”

Cô gái đó cắn cắn môi dưới, dù có chút ngại ngùng, nhưng lại không cam tâm từ bỏ. Nàng ta nhớ rất rõ, lúc mở mắt ra trong ánh trăng mờ, người đàn ông đó có tướng mạo tuấn tú như người trên trời, như một mũi tên sắc bén đâm thẳng vào3trái tim của nàng ta. Lại còn là ân nhân cứu mạng của nàng ta, nên nếu nàng ta biết ơn mà không báo đáp, thì sẽ không xứng làm người!

“Xin hỏi cô nương, vị quan nhân cứu ta rốt cuộc đang ở đâu?” Lắp ba lắp bắp, nàng ta đỏ bừng mặt hỏi.

“Hử?” Vinh Tuệ Khanh thấy hơi thích thú quay đầu lại, cô liếc nhìn cô gái đó một cái: “Quan nhân gì cơ? Nào có quan nhân gì đâu? Cô nhận lầm người rồi thì phải!” Nói xong cô xoay tay lại chỉ vào mình, rồi gằn giọng nói với cô gái đó: “Cô nhớ cho kỹ, người cứu cô là ta, không liên quan đến người khác. Cô lại0vô lương tâm như vậy, nói là người khác cứu cô, xóa sạch công lao và sự tồn tại của ta, ta thật sự thấy hối hận rồi đấy. Một khi mà ta hối hận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cô có biết không hả?”

Cô gái đó bị dọa cho một trận, nàng ta hoang mang lùi lại về sau vài bước, giọng run rẩy nói: “Vị cô nương này, ta không biết cô đến nơi này khi nào. Nhưng lúc ta vừa mới tỉnh lại, rõ ràng người mà ta nhìn thấy là một… người đàn ông, đã cứu ta…”

Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi. Vinh Tuệ Khanh vô thức không muốn để cô gái đó biết5vừa rồi là La Thần ở đây. Cô thầm suy nghĩ một chút, truyền âm nói với Khẳng Khẳng: “Kêu Lang Thất biến thành một tên đàn ông thô tục, rồi vào đây nhận làm ân nhân cứu mạng của cô gái này.”

Khẳng Khẳng đang ở bên ngoài cùng Xích Báo xem thất khiếu của Lang Thất bốc khói đến ngây người, nó nghe thấy truyền âm của Vinh Tuệ Khanh, thì liền bình tĩnh lại, vội chít chít nói với Lang Thất: “Có chuyện tốt! Mau qua đây, ta nói cho ngươi nghe!” Nói rồi, nó thêm mắm thêm muối vào lời dặn dò của Vinh Tuệ Khanh rồi nói lại một lượt.

Lang Thất vừa nghe nói là làm ra vẻ ân4nhân cứu mạng của cô gái đó, người ta còn có khả năng “Lấy thân báo đáp”, thì nó không kìm được lòng vui như nở hoa. Nó lắc mình biến hình, rồi biến thành hình dáng thư sinh lòe loẹt, tay nó phe phẩy chiếc quạt xếp rồi định xông vào trong.

“Đứng lại! Không được, dáng vẻ này của ngươi không đủ thô tục!” Khẳng Khẳng kiên quyết bác bỏ: “Làm lại đi. Ánh mắt phải đục một chút, nụ cười phải dâm đãng một chút, lưng hơi khom xuống, còn có cái chân của ngươi đi theo hình chữ bát cho ta!”

Lang Thất phẫn nộ: “Chỉ biết làm xấu hình tượng của ông Lang Thất nhà ngươi! Toàn là cặn bã!”

“Ngươi9nói ai là ông hả?!” Khẳng Khẳng cũng phẫn nộ, nó nhảy lên đỉnh đầu của Xích Báo, rồi cúi xuống nhìn Lang Thất, bừng bừng khí thế.

Lang Thất liền ỉu xìu lại ngay, gục vai cúi đầu xuống. Gương mặt đã biến thành hình dáng cái đầu heo thô tục, huyệt thái dương bên trái còn có một nốt ruồi đen lớn, còn có mấy sợ lông dài bay bay. Thực sự là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.

“Lão đại Khẳng Khẳng, người xem tướng mạo này thế nào ạ?” Lang Thất nghiêng vai cười nịnh nói.

“Như này còn được.” Khẳng Khẳng nhìn đáng giá từ trên xuống dưới, nhìn thấy Lang Thất đi vào bên trong mật thất, thì nói với theo sau lưng: “Đi hình chữ bát! Nhớ là đi hình chữ bát!”

Lang Thất đi tập tễnh, mang bộ mặt thô tục dâm đãng đi theo hình chữ bát đặc biệt, ngâm nga một khúc hát tiến vào mật thất.

Trông thấy có người tiến vào, cô gái đó kinh hô lên một tiếng, rồi trốn phía sau Vinh Tuệ Khanh.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lang Thất, Vinh Tuệ Khanh cố nhịn cười, quay đầu lại nói: “Cô trốn gì chứ? Đây chính là ân nhân cứu mạng cô ban nãy đó, còn không mau lên trước cảm tạ? Lấy thân báo đáp gì gì đó, hắn có lẽ cũng không chê đâu. Đúng không hả? Các hạ Thất Thứ Lang?”

Lang Thất đắc ý cười lớn nói: “Cô nương quá lời rồi. Chăm sóc người bị thương, vẫn là tín ngưỡng suốt đời của Thất Thứ Lang ta. Vị cô nương phía sau, nàng muốn lấy thân báo đáp ở đây luôn sao?” Nói xong nó nhìn loạn xạ bốn phía, muốn tìm một nơi để “Đón nhận” người ta “Lấy thân báo đáp”.

“Ra ngoài! Các người ra ngoài hết đi! Lừa đảo! Đều là lừa đảo! Ta biết không phải chàng, tuyệt đối không phải chàng!” Cô gái đó bật khóc, co người ngồi dưới góc tường, ôm chặt lấy thân mình.

Vinh Tuệ Khanh thở dài một hơi. Người tốt không được báo đáp, khó trách mấy người ở kiếp trước kiêng kỵ nhất là giúp đỡ mấy người già bị ngã trên đường…

Cô nhớ có một truyện cổ tích, hoàng tử được nàng tiên cá cứu sống, nhưng người mà chàng nhìn thấy khi mở mắt lại là công chúa của một vương quốc khác. Chàng liền coi vị công chúa đó là ân nhân cứu mạng của mình, rồi “Lấy thân báo đáp”. Nàng tiên cá đáng thương chỉ đành hóa thành bọt biển, biến mất trên biển cả bao la.

Cô gái này rõ ràng là do cô cứu, nhưng nhìn thấy lại coi như không thấy, rồi nói là người khác cứu mình.

Đúng là cùng là người mà sao lại khác biệt quá, mình còn không bằng cả nàng tiên cá đó nữa…

Lang Thất vô cùng tiếc nuối, nó tận tình hết nước hết cái khuyên nhủ cô gái đó: “Cô nương, nàng đây là tự làm khổ sao? Chúng ta không thể xem mặt mà bắt hình dong được, đúng không nào? Sao nàng lại kháng cự chuyện này với ân nhân cứu mạng của nàng là ta? Thật sự làm tổn thương vô số trái tim của anh hùng, làm nguội lạnh ý tốt của người trong toàn thiên hạ…” Nó lải nhà lải nhải nói không ngừng.

Vinh Tuệ Khanh cười kinh ngạc, cô nhớ lại ngày trước từng nghe bạn học của mình thảo luận. Họ nói mấy cô gái lấy thân báo đáp ở thời cổ đại đó, đều là thấy ân nhân cứu mạng họ có địa vị cao, hoặc là tao nhã hiên ngang, nên mới dám khóc lóc đòi lấy thân báo đáp. Đổi lại nếu là một người bình thường không có tướng mạo đẹp, thì nói một tiếng “Cảm ơn nhiều” đã là được lắm rồi. Nói không chừng lại nói thêm mấy câu, nói là mình quấy rối cô ta, rồi cô ta muốn chặt tay mình để trả lại sự thanh bạch ý chứ…

Thật không biết nên nói là vật đổi sao rời, hay là lòng người từ xưa đã như vậy.

Vinh Tuệ Khanh lắc lắc đầu, không muốn lằng nhằng ở đây thêm nữa, cô quay người đi ra khỏi mật thất.

“Đi thôi, ở đây không còn việc của chúng ta nữa rồi.” Vinh Tuệ Khanh bay người lên, nhảy lên mái nhà.

Khẳng Khẳng và Xích Báo cũng nhảy lên theo.

“Đợi ta với!” Lang Thất gọi lớn đuổi theo, trên mặt nó là vệt bị tát rất rõ ràng. Vì da nó trắng nên nhìn rất rõ.

Khẳng Khẳng cười lớn: “Sao ngươi lại bị đánh vậy? Không chiếm được tiện nghi của người ta hả?!”

Lang Thất hậm hực nói: “Con mụ đó có mắt không tròng, không nhìn thấy tính tình thực sự của Lang Thất ta… Lang Thất ta! Đây là tổn thất cả đời của mụ ta!”

Vinh Tuệ Khanh vội nói xin lỗi với Lang Thất: “Lang Thất, xin lỗi ngươi. Ta không biết cô gái đó lại như vậy. Nếu ta sớm biết vậy, thì đã trực tiếp đi luôn rồi. Đùa giỡn với nàng ta như vậy, cũng là ta không đúng.”

Lang Thất không ngờ tới Vinh Tuệ Khanh lại nói lời xin lỗi với nó, nên nhất thời nó bị khiếp sợ, dưới chân trơn trượt, thiếu chút nữa là ngã từ trên nóc nhà xuống.

Xích Báo cũng có hơi ngạc nhiên, cậu ta nhìn Vinh Tuệ Khanh một cái.

Vinh Tuệ Khanh giơ chân ra, chặn đỡ ở lưng Lang Thất, kéo nó lên: “Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi tìm xem Thần thúc ở đâu đi.”

Vừa rồi Thần thúc không quan tâm bỏ đi, Vinh Tuệ Khanh vừa nghĩ liền thấy hơi kinh hồn bạt vía. Biểu tình của La Thần lúc đó hoàn toàn là dáng vẻ bị phệ huyết.

“Thần thúc đi đâu được nhỉ?” Bọn họ đứng trên nóc nhà cao, nhìn xuống toàn bộ thị trấn Thạch La.

Đêm càng muộn, trên thị trấn Thạch La lại càng heo hút, thỉnh thoảng lại truyền đến mấy âm thanh chó sủa. Trong màn đêm ẩn chưa màu xanh da trời, như thể nổi lên từng tầng mây mù mờ ảo che phủ thị trấn Thạch La, có cảm giác hơi hư vô lúc ẩn lúc hiện.

Rốt cuộc có thể đi đâu được chứ? Vinh Tuệ Khanh vắt kiệt óc suy nghĩ.

Một cơn gió thổi qua, mũi của Xích Báo và Lang Thất đều co rúm lại: “Có sát khí! Có mùi tanh của máu!”

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc: “Ở hướng nào? Lên trước dẫn đường đi!”

Xích Báo nhảy bổ xuống dưới, biến lại nguyên hình chạy thật nhanh lên phía trước.

Một đường thân ảnh Xích Báo màu đỏ xuất hiện tại cổng ra vào đầu đường của thị trấn Thạch La, theo phía sau là hai thân ảnh vút nhanh chạy cấp tốc đến nơi mấy hộ gia đình giàu có của thị trấn Thạch La.

Đúng là gia đình giàu có, đình viện rộng lớn, chiếm nhiều đất đai.

Đám Vinh Tuệ Khanh đứng ở trước gian nhà thứ nhất, lập tức cảm thấy sởn tóc gáy.

Cánh cửa lớn đóng chặt, nhưng phía dưới chân cửa lại rơi rớt huyết tương màu đỏ mờ.

Vinh Tuệ Khanh nghiến răng, nói với Xích Báo và Lang Thất: “Đừng lưu lại dấu chân trên nền đất, chúng ta bay qua!” Nói rồi, cô bật nhảy lên bay qua bức tường, đi vào bên trong tìm kiếm.

Chỉ thấy bên trong sân tứ tung lộn xộn, đều là xác của yêu thú. Thỉnh thoảng lại có xác của người, nhưng không còn nguyên vẹn, thậm chí đều bị mục nát từ rất lâu rồi.

Càng đi vào bên trong, thì lại càng thấy mà giật mình.

Bên trong toàn bộ phủ đệ này dường như không có một nhân chứng sống nào, tất cả đều đã bị một đao mất mạng.

Vinh Tuệ Khanh nén cảm giác buồn nôn xuống, nén nhịn nhìn qua đó.

Đợi tìm kiếm xong cái xác cuối cùng, Vinh Tuệ Khanh lau mồ hôi nói: “May mà đều là yêu thú.”

Khẳng Khẳng biết Vinh Tuệ Khanh đang suy nghĩ gì, vội an ủi nói: “La Thần dù có lạm sát, cũng không thể đi giết người bình thường…” Nhưng nhớ lại chuyện phát sinh ban nãy, Khẳng Khẳng lại ngượng ngập im miệng lại. La Thần vẫn có khả năng giết người bình thường, phải xem y có thể khống chế bản thân mình hay không.

Gương mặt của Lang Thất bị dọa cho đến mức trắng bệch. Nó quen những con yêu thú này! Chúng đều là những con yêu thú giai đoạn Trúc Cơ ở cùng với nó một năm ở nơi Âm Tê!

“Mùi ở chỗ bên đó giống ở bên này.” Xích Báo cũng tìm kiếm một vòng, cậu ta xác định những xác vừa chết đều là yêu thú, hơn nữa còn không để lại một nhân chứng sống nào.

Vinh Tuệ Khanh mang theo Khẳng Khẳng, Xích Báo và Lang Thất lại chạy nhanh sang gian nhà bên cạnh.

Cảnh tượng vẫn giống như vậy, đều là yêu thú, vả lại đều là tu vi Trúc Cơ.

Nhưng rất nhiều yêu thú ở đây đều bị móc mất yêu đan, so với yêu thú lúc nãy, chúng còn chết triệt để hơn nữa.

“Còn một gian phòng nữa…” Lang Thất cũng chỉ chỉ về hướng đối diện.

Họ lại chạy bổ sang đó lần nữa.

Lần này, La Thần vẫn chưa đi khỏi, gương mặt y u ám đứng ở đó, hai mắt nhìn thẳng. Thanh trường đao trong tay trải qua nhiều giết chóc vô tận, nhưng lại không nhuốm chút bụi trần, hay dính chút máu nào.

Khắp bên trong sân đều là xác yêu thú bị chém thành hai nửa, các loại máu đủ màu sắc, như dòng nước cuồn cuộn chảy ra ngoài cửa.

Vinh Tuệ Khanh chạy như bay qua, cô túm lấy tay của La Thần, lo lắng nói: “Thần thúc, dù thúc muốn giết đám yêu thú làm xằng làm bậy này, thì cũng không cần một mình im hơi lặng tiếng qua đây. Bọn ta có thể giúp thúc mà!”

La Thần chầm chậm quay đầu lại nhìn Vinh Tuệ Khanh. Dục vọng trong đáy mắt y quay cuồng, bất luận giết chóc bao nhiêu cũng đều không áp chế nổi một nửa khí sương mù màu vàng của Dực Xà mà y hít vào.

“Ta muốn nàng!” Nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đang đứng trước mặt, La Thần không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Y ôm lấy eo của Vinh Tuệ Khanh rồi bay lên cao, biến mất giữa tầng không trên mấy gian phòng.