Bổ Thiên Ký

Chương 181: Chạm mặt lại không quen




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bây giờ cô gái mặc áo xanh che mặt này lại xuất hiện lần nữa, rồi lại mang người của Vinh gia đi tiếp.

Bách Hủy ngẩng đầu lên, cô ta có hơi oán hận trong lòng nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Đại Ngưu. Đại Ngưu đã lạnh lùng với cô ta hơn nhiều rồi, đều trách Thánh nữ của thần điện Quang Minh đó lo chuyện bao đồng. Ba năm không thể cất tiếng nói, bọn họ đã bỏ lỡ biết bao cơ hội tốt! Nếu không thì cô ta và Đại Ngưu đã sớm Trúc Cơ rồi.

May mà qua một trận này, thời gian bị cấm nói ba năm của cô ta cũng sắp hết, cô ta sẽ có thể mở miệng nói chuyện được rồi. Đến lúc đó, Đại Ngưu sẽ không lạnh lùng với cô ta như thế này nữa đúng không?

Không3thể nói chuyện, không thể giao lưu, rất nhiều chuyện mà cô ta biết đều không cách nào nói trước với Đại Ngưu được, nên cô ta cũng gấp đến độ không thể gấp hơn được nữa.

Cũng may mà Thường sư thúc của Vạn Càn Quán đối xử với cô ta không tệ, chỉ là hơi có lỗi với Đại Ngưu…

Bách Hủy đỏ mặt, trong đôi mắt ứa lệ. Kiếp trước cô ta làm lô đỉnh cho tu sĩ Trúc Cơ, mị thuật mà cô ta tu hành là một loại mị thuật hạ cấp. Dục vọng trên thân thể bị dạy dỗ đã thấm sâu vào trong trí nhớ của cô ta. Công hiệu của mị thuật đỉnh cấp dù không phải tầm thường, nhưng Bách Hủy tu luyện đến bây giờ, vẫn đang tranh đấu giữa dục vòng và tình cảm.

Mị thuật đỉnh cấp0coi trọng mặt tình cảm.

Mị thuật hạ cấp coi trọng mặt dục vọng.

Bách Hủy hiện tại đang lưỡng lự giữa tình cảm và dục vọng. Thân thể của cô ta hướng về dục vọng, cảm giác khắc cốt ghi tâm điên cuồng hút lấy linh lực của đối phương trong lúc luật động thỏa thích, vui sướng luân phiên và nước chảy thành sông.

Song tu giữa cô ta và Đại Ngưu dù là hài hòa nhất, nhưng cơ thể hai kiếp đều tu hành mị thuật, thì một người đàn ông là không thể đủ được. Huống hồ, cô ta là tu sĩ tu luyện mị thuật, trinh tiết là thứ gì, trước giờ cô ta chưa bao giờ hiểu.

Bách Hủy đã quyến rũ không ít nam nhân tôn sùng tới mức quỳ gối dưới gấu váy cô ta. Nhưng thủ đoạn của cô ta cao5cường, nhãn giới lại càng cao hơn. Nên trừ Đại Ngưu là tu vi Luyện Khí ra, thì những người đàn ông khác của cô ta đều là tu sĩ Kim Đan. Đệ tử Trúc Cơ thì khó mà đến gần cô ta được.

Bách Hủy nhẹ thở dài một hơi, trong sự mượt mà có mang theo tư vị ngọt ngào, dần dần lan ra trong phi thuyền.

Đó là tư vị độc nhất của Bách Hủy…

Đệ tử Trúc Cơ ngồi phía trước phi thuyền của Vạn Càn Quán lập tức quay đầu lại, niềm nở nói: “Qua bên này ngồi đi, đứng bên đó không thoải mái…”

Đệ tử của Vạn Càn Quán có người thì tự ngự kiếm bay lên, còn đại đa số vẫn là ngồi trong phi thuyền của Vạn Càn Quán.

Tu vi của Đại Ngưu và Bách Hủy vốn là thấp nhất, chỉ4có thể ngồi ở phần đuôi. Nhưng mị thuật đỉnh cấp của Bách Hủy có thể khiến cho nam nhân say mê mà không tự biết được, tu vi càng thấp, thì càng dễ bị mê hoặc.

Đương nhiên Đại Ngưu là ngoại lệ, đây chính là nguyên nhân mà cho đến nay Bách Hủy không từ bỏ Đại Ngưu. Dù Đại Ngưu không còn tư chất Lôi linh căn nữa, tu hành tiến triển cũng chậm. Nhưng dường như Đại Ngưu trời sinh có lực kháng cự với mị thuật của Bách Hủy, lúc hắn còn chưa biết phải trái ngày trước, mị thuật của Bách Hủy còn hơi có tác dụng.

Chỉ là hai người song tu càng lâu thì lực kháng cự của Đại Ngưu đối với Bách Hủy lại càng lớn. Điểm này khiến Bách Hủy nghĩ mãi không hiểu tại sao. Đến Thường9sư thúc là tu sĩ Kim Đan mà cô ta mới qua lại bây giờ, số lần hoan hảo cùng cô ta càng nhiều, thì lại càng lún sâu thêm. Chứ không giống như Đại Ngưu, còn là tu vi Luyện Khí mà đã có thể chống cự lại mị thuật đỉnh cấp của cô ta.

Có thể Đại Ngưu chung quy vẫn có phúc lớn.

Bách Hủy âm thầm suy nghĩ, xinh đẹp quay đầu cười với vị sư huynh phía trước, rồi chậm rãi đi lên phía trước ngồi xuống.

Đại Ngưu lặng lẽ ngồi ở đuôi tàu, đôi mắt ngước lên nhìn trời xanh rộng lớn, đặc biệt là nơi vết nứt trắng kia biến mất.

Mặt này của vết nứt trắng, cũng là mặt khác của bầu trời. Vết nứt không gian trong mắt của tu sĩ ở nước Đại Sở, thật ra là một khoảng hư không vô cùng vô tận. Gió lớn gào thét điên cuồng, như lang sói gian ác hống hách lộng hành trong hư không, những ngôi sao như dòng sông chảy dưới chân. Một cô gái mặc áo xanh che mặt, tay cầm tấm lụa trắng đứng trong hư không, chẳng mảy may sợ hãi gió lốc, thoải mái giơ ngón tay ngọc ngà thon nhỏ ra bấm đốt ngón tay.

“Thanh Long ở phía Đông, Bạch Hổ ở phía Tây, ngọn núi đặt động phủ đó có lẽ là dưới sao Tỉnh và sao Liễu phương Nam. Từ đây qua đó, có lẽ chỉ cần một bước nhỏ là được.” Cô gái mặc áo xanh che mặt đó tự nói một mình, rồi quay người đi đạp lên vị trí giữa sao Tỉnh và sao Liễu phía Nam.

La bàn chiêm tinh trong tay xoay tròn điên cuồng, đến khi nàng ta đứng vững rồi nó mới dừng lại, chỉ chắc chắn về hướng phía dưới.

“Bỏ cái la bàn dở của ngươi đi! La bàn khác đều chỉ Đông Tây Nam Bắc là đủ rồi, cái của ngươi còn phân ra trên dưới trước sau, đúng là hợp với ngươi đấy.” Giọng nói của cô gái mặc áo xanh che mặt động lòng người, thậm chí còn có điểm rất giống giọng nói của Thánh nữ thần điện Quang Minh.

Chiếc la bàn đó đột nhiên vặn vẹo hai cái, như một đứa bé mập mạp bị người lớn trêu đùa, cất lên tiếng cười khúc khích.

Vinh Tuệ Khanh bị quấn trong tấm lụa trắng, gió mạnh bên ngoài thổi qua bên cạnh tấm lụa. Dù có thể nghe thấy tiếng gió thét gào, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của gió lớn.

La Thần trước đó đã uống đan dược của Vinh Tuệ Khanh nên vết thương bắt đầu có chuyển biến tốt. Nhưng bị tấm lụa trắng này lôi lôi kéo kéo, lại đến trong nơi hư không này, dường như khiến y rất khó chịu, nên đã ngất đi.

Cơ thể cao lớn nặng trịch dựa lên đầu vai của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh phải vươn cả hai tay ra mới có thể ôm lấy phân nửa phần eo lưng của La Thần vào lòng. Y thực sự là quá cao lớn.

“Đến rồi.” Giọng nói của cô gái mặc áo xanh che mặt truyền đến, Vinh Tuệ Khanh luôn cảm thấy rất quen thuộc, giống như không biết đã từng nghe thấy ở đâu đó.

Một tiếng ầm lớn vang lên.

Như thể kéo một tấm màn mở ra trời đất.

Vinh Tuệ Khanh không làm chủ được cơ thể, cô với La Thần cùng bị kéo đến mức nhảy vọt lên không. Một khắc sau bọn họ đã đứng trên ngọn núi ở ngoại ô của kinh thành nước Đại Sở rồi.

Dưới ngọn núi cao dốc chính là động phủ được La Thần xây dựng.

Vinh Tuệ Khanh đã nằm trong đó vẻn vẹn hai năm.

Khẳng Khẳng, Lang Thất và Xích Báo còn có Ngũ Hồng Hoan đó đều ở trong động phủ phía dưới.

Tấm lụa trắng buông ra, Vinh Tuệ Khanh và La Thần đứng trên nền cỏ của đỉnh núi.

“Mở miệng, nhả Nguyên Anh của Ngụy Nam Tâm ra.” Cô gái mặc áo xanh che mặt nhàn nhạt nói với La Thần.

“Thúc ấy ngất rồi…” Vinh Tuệ Khanh có hơi rụt rè nói.

Tu vi của cô gái mặc áo xanh che mặt đó là mạnh nhất trong tất cả những tu sĩ mà Vinh Tuệ Khanh từng gặp qua. Thậm chí đến tu vi của Thánh nữ của thần điện Quang Minh, hay Tư An của Thái Hoa Sơn lúc Hóa Thần cũng không cho cô cảm giác lớn mạnh như cô gái này.

Sức mạnh này không phải là đấu đầu gay gắt, mà là sức mạnh sống còn - có ta thì không có ngươi.

Sức mạnh ấy giống như biển rộng lớn vì thu nạp và dung chứa được trăm sông đổ về.

Trong sự lớn mạnh đó còn mang theo tia ấm áp của mặt trời, khiến Vinh Tuệ Khanh không kìm được cảm thấy gần gũi. Thậm chí còn khiến cô thấy thân thiết hơn cả với Thánh nữ của thần điện Quang Minh.

“Ngất rồi?” Cô gái mặc áo xanh che mặt đó cau mày đi qua, đứng tại nơi cách xa họ ba thước, một bàn tay nhanh chóng giơ ra rồi thu lại, linh lực nhả ra vừa khéo đánh vào trong đan điền của La Thần. Đồng thời phóng ra thần thức chui vào trong đan điền của y.

Ở giữa đan điền có một viên Kim Đan màu xanh tím phát sáng rực rỡ. Bên cạnh Kim Đan là một Nguyên Anh có sắc mặt xanh đen đang trừng mắt thèm thuồng ngồi bên cạnh. Nó hận không thể nuốt viên Kim Đan kia vào bụng, nhưng trên viên Kim Đan đó dường như có linh lực bảo hộ nên nó không thể làm gì được. Nó vừa mới thoát chết, nên không dám lấy cứng chọi cứng. Kim Đan vẫn chưa luyện hóa Nguyên Anh, Nguyên Anh cũng chẳng thể làm gì được Kim Đan.

“May mà ta đến.” Cô gái mặc áo xanh che mặt cảm thán một tiếng, tay phải nàng ta nhẹ giơ lên đưa linh lực vào trong cơ thể La Thần, đánh thức y tỉnh lại.

La Thần ho lên một tiếng rồi bừng tỉnh.

“Mau nhả Nguyên Anh của Ngụy Nam Tâm ra đây.” Cô gái mặc áo xanh che mặt đó lại ra lệnh.

Có lẽ vì tu vi của cô gái áo xanh che mặt đó quá cao, nên La Thần không hề có chút phản kháng nào. Y nhanh chóng vận chuyển trong đan điền, một luồng linh lực lớn mạnh từ nơi đan điền của y cuốn theo Nguyên Anh của Ngụy Nam Tâm phá vòng vây phóng ra ngoài!

Cô gái mặc áo xanh che mặt đó giơ tay ra nhanh như điện, lập tức trong chớp mắt túm lấy Nguyên Anh vào trong tay, đồng thời quẳng lên trong không trung.

Nguyên Anh đó đang định chạy trốn, thì lại phát hiện cơ thể mình như thể bị khóa lại. Bất luận nó chạy đến hướng nào, đều thấy có một cỗ lực lượng chạy sát theo nó, ở ngay phía sau đầu nó rồi có thể bắt nó trở lại bất cứ lúc nào.

Mặt mày của cô gái mặc áo xanh che mặt hơi cong lên, giống như đang cười, cô nói với Vinh Tuệ Khanh: “Xem như được rồi, dưới Húc Nhật Quyết, tất cả mọi sự ô uế đều không có chỗ ẩn thân. Chỉ có linh hồn thánh khiết thực sự mới có thể chịu đựng được sự tôi luyện của Húc Nhật Quyết.”

Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên, nhưng vẫn nhìn theo hướng động tác tay của nữ tử đó.

Động tác tay quen thuộc quá!

Trái tim của Vinh Tuệ Khanh đập nhanh, đó là động tác tay nhập môn cơ bản của Húc Nhật Quyết!

Giữa hai bàn tay của cô gái mặc áo xanh che mặt cũng xuất hiện một vòng sáng, giống ánh sáng trắng thuần phát ra từ các ngón tay của lực lượng lớn trận pháp Tù Lung của Vinh Tuệ Khanh. Nhưng ánh sáng giữa các ngón tay của cô gái mặc áo xanh che mặt là trạng thái tầng mây vô sắc.

Lúc này dù trời sắp tối rồi, nhưng trên đỉnh núi ánh chiều dương vẫn sáng chói.

Cô gái mặc áo xanh che mặt hình như cũng đang đồng thời vừa hấp thụ ánh sáng của mặt trời, vừa dẫn dắt ánh sáng trạng thái tầng mây vô sắc về phía trên cơ thể của Nguyên Anh.

Nguyên Anh đó bị giữ cố định ở giữa tầng không, không thể lên trên cũng không thể xuống dưới, sắc mặt nó càng thêm xấu và hung ác.

Còn linh lực của Húc Nhật Quyết cũng bắt đầu thẩm thấu vào bên trong Nguyên Anh, bắt đầu phát huy tác dụng.

Rắc!

Nguyên Anh đó phát ra tiếng xương thô, còn thô hơn cả âm thanh phát ra khi bề mặt hòn đá lăn qua, vô cùng đày đọa trái tim và màng nhĩ của con người.

Vinh Tuệ Khanh trừng mắt nhìn Nguyên Anh màu xanh đen bị Húc Nhật quyết tôi luyện, trái tim cô lại càng đập nhanh hơn.

So với tu vi của cô gái mặc áo xanh che mặt thì Vinh Tuệ Khanh không thể so bì được. Vinh Tuệ Khanh dùng Húc Nhật Quyết “nung” xác của Ngụy Nam Tâm một lượt, như thế đã mất thời gian một nén hương.

Còn cô gái mặc áo xanh che mặt chỉ mất thời gian có hái cái chớp mắt thôi, là đã “nung” Nguyên Anh của Ngụy Nam Tâm được rồi.

Thần sắc tàn độc trên mặt của Nguyên Anh màu xanh đen dần đóng băng bất động. Cơ thể nhỏ bé của nó dần dần cứng lại biến thành cứng nhắc, cuối cùng trở thành chất như đất sét.

Cô gái mặc áo xanh che mặt lấy ra một cái kim chùy nhỏ, gõ hai cái vào Nguyên Anh đã biến thành đất sét.

Lớp vỏ bên ngoài lập tức chia năm xẻ bảy, lộ ra một vòng sáng trắng thuần khiết bên trong, kích cỡ của nó bằng quả trứng vịt. Như thời hồng hoang, giống như quả trứng vàng mở đầu cho đất trời, cất chứa và sinh ra tất cả sinh linh vạn vật trong trời đất.

Vinh Tuệ Khanh cảm nhận được hơi thở thân thuộc bên trong ánh sáng ấy, lập tức gương mặt cô giàn giụa nước mắt: “… Mẹ.”

Theo tiếng gọi của Vinh Tuệ Khanh, ánh sáng ấy khẽ động, giống như dáng vẻ của một người vừa mới ngủ dậy ban sáng ngáp một cái, sau đó đỡ lấy cái eo mỏi đứng dậy.

Thân hình và dung mạo hư ảo trong suốt của Quản Phượng Nữ dần hiện ra trong ánh sáng đó, rồi dần biến thành kích thước như một người thật.

Vinh Tuệ Khanh kìm nén kích động muốn chạy qua, cô tìm lấy linh hồn của Quản Phượng Nữ ở trong thức hải của mình rồi ném vào trong ánh sáng đó.

Thu nạp linh hồn cuối cùng, thân hình của Quản Phượng Nữ lập tức biến thành nửa trong suốt.

“… Tuệ Khanh.” Bà khẽ gọi một tiếng, trong đôi mắt nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh của bà có đầy sự thương yêu.

Vinh Tuệ Khanh ra sức cắn lấy ngón tay, không thể cho mình phát ra tiếng khóc.

Dù sắc mặt của La Thần thành màu đen, đôi môi tái nhợt, nhưng đôi tay cứng rắn của y vẫn ôm lấy cơ thể sắp ngã xuống đất đến nơi của Vinh Tuệ Khanh: “Mạnh mẽ lên. Đó là linh hồn của mẹ nhóc. Nhóc không muốn mẹ mình vào luân hồi hay sao?”

Vinh Tuệ Khanh ra sức gật đầu, nghẹn ngào nói: “Đương nhiên là ta muốn!” Nói rồi, cô hành đại lễ với cô gái mặc áo xanh che mặt.

Cô gái đó cũng không từ chối, nàng ta nhẹ khua tấm lụa trắng trong tay, vạch hướng lên trên cửu thiên, rồi lại vạch một vết nứt trên trời.

“Ta phải tiễn bà ấy đi rồi. Ngươi phải tự giải quyết ổn thỏa. Nhớ kỹ, tu hành cho tốt thì ngươi mới có cơ hội cứu vãn vận mệnh cha mẹ và người nhà của ngươi. Nếu ngươi từ bỏ, họ sẽ vào địa ngục vô gian, vĩnh viễn không thể siêu sinh!” Cô gái mặc áo xanh che mặt bỏ lại một câu với Vinh Tuệ Khanh rồi quay người bay lên trời, đuổi theo linh hồn của Quản Phượng Nữ phía trước. Sau đó nàng ta chui vào trong vết nứt vừa mới vạch ra trên nền trời kia.

Bọn họ vừa tiến vào trong thì vết nứt đó liền khép chặt lại, không còn nhìn thấy gì nữa.

Vinh Tuệ Khanh nghe lời nói đó của cô gái mặc áo xanh che mặt thì kích động tới mức toàn thân run rẩy, nước mắt lưng tròng, bụp một cái quỳ xuống trên đỉnh núi dập đầu ba cái với nơi mà linh hồn của mẹ cô biến mất trên trời.

Cô vốn tưởng giết chết Ngụy Nam Tâm rồi, cô đã báo được đại thù. Có lúc cô đã mất sự yêu thích và dũng khí tiếp tục tu hành, vì cô không biết tiếp tục tu hành là để đạt mục đích gì.

Để trường sinh bất lão ư? Hay là lĩnh ngộ đạo tối cao giữa trời đất, từ đó trở thành người thế ngoại nắm rõ giới luật tam giới, thật sự đạt đến tự tại chân chính? Hay là hi vọng có đủ khả năng đạt được năng lượng tối cao, thay trời đổi đất, xoay chuyển càn khôn?

Phải tới tu vi gì, cô mới có thể có được năng lực như vậy?

La Thần khép hờ mắt nghiêng người dựa lên tảng đá bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói có vài pháp bảo ra đời trong thời hồng hoang, nằm trong tay tu sĩ Hóa Thần, đủ khả năng có đại thần thông nghiền nát hư không.”

Nghĩa là nếu có thể làm theo lời nói của cô gái mặc áo xanh che mặt thì tu vi của cô bắt buộc phải đạt tới mức Hóa Thần mới được.

Đối với Vinh Tuệ Khanh mà nói, cô không hề thấy hứng thú với trường sinh bất lão, hay nắm giữ tam giới. Thứ duy nhất cô thấy hứng thú chính là hi vọng đủ khả năng cứu vãn người nhà của cô kiếp này.

Dưới mưu mô của Ngụy Nam Tâm, bọn họ vô tội chết thảm, đó là đả kích lớn nhất mà Vinh Tuệ Khanh nhận phải.

Dù cô đã báo được thù, nhưng cha mẹ và ông nội của cô đều đã chết cả. Dù cô có lăng trì Ngụy Nam Tâm hết lần này tới lần khác một trăm lần, thì cha mẹ và ông nội của cô cũng không thể sống lại được.

Có phải nếu cô tiếp tục đi trên con đường tu hành thì có lẽ một ngày nào đó cô có cơ hội quay lại quá khứ, cứu người thân của cô khỏi bàn tay tàn độc của Ngụy Nam Tâm?

La Thần không cách nào trả lời được câu hỏi của Vinh Tuệ Khanh, y xoa nhẹ tóc mái của cô, rồi cười nhẹ nói: “Ta không có tu vi cao như vậy, nên không biết nhiều. Nhưng ta nhớ từng nghe có người nói rằng, dù tu sĩ Hóa Thần có thể tìm thấy pháp bảo nghiền nát hư không, xuyên qua thời gian, cũng có nhiều quy tắc không thể không tuân thủ. Nếu làm trái quy tắc thì sẽ phải chịu tai họa ngập đầu. Cho nên không phải chỉ muốn quay lại quá khứ, nhóc có thể làm việc mình muốn. Nếu thật sự như vậy, tất cả mọi thứ há không phải đều loạn hết lên rồi sao.”

Vinh Tuệ Khanh lập tức nhớ lại đại cương trong thức hải bị cô cắt đứt hôm nay. Thứ đó là đến truy sát cô vì linh hồn cô không nghe theo sự sắp xếp ban đầu của kịch bản.

Vinh Tuệ Khanh có hơi chột dạ cười khổ mấy tiếng, cô đỡ lấy thân thể của La Thần bên cạnh: “Thần thúc, chúng ta đi xuống thôi.”

Động phủ của họ được xây dựng ở nơi cao dốc lưng chừng núi.

La Thần bị Ngụy Nam Tâm và Chung Nhân Nghĩa đánh trọng thương, hiện tại đến đi bộ cũng thở dốc, nên không cách nào ôm lấy Vinh Tuệ Khanh nhảy xuống dưới đó được.

Một mình Vinh Tuệ Khanh vẫn có thể leo trèo xuống núi được, nhưng đỡ theo La Thần thì tuyệt đối không thể.

Vinh Tuệ Khanh thở dài. Đúng là trăm sự nhưng không sự nào làm được chính là Luyện Khí.

Nhất thời cả hai người đều không đi nổi, Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ rồi lôi một cây bút than củi từ trong túi càn khôn đeo bên hông ra. Cô viết mấy chữ lên khăn tay, sau đó bọc lấy hòn đá định ném xuống dưới khe núi.

Vinh Tuệ Khanh nhớ rất rõ, phía dưới này là một khoảng trống nhỏ đột nhiên xuất hiện ở cửa động phủ của họ. Khẳng Khẳng, Xích Báo và Lang Thất có lẽ đang canh chừng trong đó.

Còn có Ngũ Hồng Hoan.

Sắc mặt của Vinh Tuệ Khanh khẽ biến, chiếc khăn tay bọc viên đá trong tay cô bị vân vê tới mức toát mồ hôi. Bản thân cô cũng không phát giác ra rằng trong giọng nói của mình đang có sự run rẩy nhè nhẹ: “Thần thúc, cô nương Ngũ Hồng Hoan đó, tại sao lại ở động phủ của chúng ta? Ta nhớ hình như cô nương ấy là người phàm mà?”

Cô vừa tỉnh lại đã phát hiện thời gian đã qua hai năm. Sau đó liền vội vội vàng vàng kéo La Thần vào trong thành, giúp Hoàng đế đối phó với Ngụy Nam Tâm trước.

Bây giờ đại thù đã báo, tâm tư của cô mới để ý đến điểm nhỏ này. Lúc trước cô căn bản không hề hỏi vấn đề gì liên quan đến Ngũ Hồng Hoan.

Là cô lo rằng khi đối diện với chân tướng sẽ không thể chịu đựng nổi, cho nên căn bản là không dám hỏi, hay trong lòng cô hoàn toàn không quan tâm đến Ngũ Hồng Hoan?

Bản thân Vinh Tuệ Khanh cũng không thể nói rõ ràng được.

La Thần cười cười như đang hồi tưởng lại: “Hai năm trước, nhóc bỗng nhiên ngủ mãi không tỉnh. Ta tìm đủ mọi cách cũng không thể khiến nhóc tỉnh lại được. Nhưng bắt mạch cho nhóc thì thấy cơ thể vẫn bình thường. Có một lần, ta đi đến cửa hàng trong kinh thành mua y phục và thuốc cho nhóc, vừa hay gặp Ngũ cô nương. Nàng ta đến kinh thành tìm người thân, nhưng thúc ruột của nàng ta không muốn thu nhận một cô nương chỉ biết ăn không biết làm, lại còn phải tốn của hồi môn nên đuổi nàng ta đi. Nàng ta dựa vào số vàng mà nhóc cho để mở một hiệu y phục, tự làm tự ăn, rất giỏi.”

Thế là rất giỏi rồi? Lấy tiền của mình đi mở tiệm thì có gì mà giỏi cơ chứ?

Vinh Tuệ Khanh bĩu môi: “Sau đó thì sao ạ?”

“Nàng ta nghe nói là mua y phục cho nhóc, liền kiên quyết phải tự mình đưa qua để giúp nhóc thử đồ. Lúc đó, Ngụy Nam Tâm vừa hay đang lùng sục chúng ta khắp nơi, để đánh lạc hướng sự chú ý của họ, cứ cách một thời gian ta lại lộ diện một chốc ở các nước lân cận. Ta nghĩ nhóc là con gái, lúc ta không ở bên cạnh thường không thể để Xích Báo và Lang Thất đến trông nom được. Cho nên ta đã thương lượng với nàng ta, mời nàng ta đến động phủ của chúng ta, lúc ta không ở đây, nàng ta sẽ giúp ta chăm sóc cho nhóc. Về sau Lang Thất nói, nàng ta đã lên núi, nếu thả nàng ta xuống núi thì sẽ để lộ tin tức, nhưng cũng không thể để nàng ta ở trên núi mãi được. Ta sẽ để Lang Thất hạ khống chế nàng ta, nếu nàng ta dám bán đứng chúng ta, thì chỉ cần một ý niệm thôi là Lang Thất sẽ phát giác ra ngay, sau đó giết nàng ta.” Lang Thất và Xích Báo đều là yêu thú, nên không chịu khống chế pháp tắc của luật trời.