Bổ Thiên Ký

Chương 209: Xem cuộc vui không ngại sân khấu cao (hạ)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Minh Nguyệt được nhờ hào quang từ Sở Sở mà vào Thái Hoa Sơn, trở thành một tu sĩ Đạo môn chân chính. Thân phận địa vị như thế đối với một tu sĩ dã quán mà nói thật đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Dù vậy, Thái Hoa Sơn đã âm thầm báo lại vấn đề thân thế của Sở Sở cho tông môn đỉnh cấp nhưng lại bị chấp pháp tư của tông môn đỉnh cấp khiển trách một trận. Mắng bọn họ đặt điều hoang đường, dám hạ thấp danh dự của Tư An đại nhân- một đại tu sĩ của tông môn đỉnh cấp, nhất mực không thừa nhận quan hệ giữa Sở Sở và3Tư An. Đồng thời, tông môn đỉnh cấp của Đạo môn lại truyền mật lệnh cho Thái Hoa Sơn phải giữ Minh Nguyệt và Sở Sở lại Thái Hoa Sơn, không được để hai người họ đi lung tung, càng không được nhắc đến chuyện này thêm nữa.

Nào ngờ gần đây bọn họ đang bận rộn lo chuyện tổ chức thi nhập môn ba năm một lần, thế là để Minh Nguyệt dẫn Sở Sở chạy ra khỏi Thái Hoa Sơn mất. Hơn nữa còn chạy thẳng đến Thanh Vân Tông đứng trước mặt Tư An đại nhân!

Tu sĩ Kim Đan dẫn đường của Thái Hoa Sơn lần này thiếu điều choáng váng, trong bụng thầm chửi mắng té tát những0tu sĩ phụ trách trông chừng Minh Nguyệt và Sở Sở.

Mắng cũng chỉ mắng thế, dù sao đến khi trở về còn có thể tìm bọn họ tính sổ, còn chuyện khẩn cấp trước mắt có mắng những người đó cũng không giải quyết được gì.

“Tư An đại nhân, nó là con gái của chàng, chàng không còn nhớ thiếp sao? Thiếp là Minh Nguyệt. Ngày đó, chàng đã ở Minh Nguyệt Quán cùng với thiếp như chim liền cánh, như cây liền cành trong suốt nửa năm. Tư An đại nhân, lẽ nào chàng đã quên hết tất cả?” Minh Nguyệt nghe Tư An hỏi người bên cạnh “kia là trân bảo thất lạc của ai”, trong lòng không khỏi5thất vọng.

Lẽ nào hắn không muốn nhận nợ?

Không có dễ như vậy!

Cô ta vẫn nhớ rất rõ quãng thời gian đẹp đẽ giữa mình và Tư An!

Cô ta sống qua bao nhiêu năm, cũng chỉ có mỗi một người đàn ông trong đời là Tư An!

Sau khi Tư An rời đi, cô ta đã mang thai.

Lúc đó, Tư An giấu đi tu vi và thân phận, mà hắn khi ấy vẫn còn là một tu sĩ Kim Đan của Thái Hoa Sơn mà thôi.

Minh Nguyệt lén sinh con ra, ban đầu cũng không định ép Tư An phải chịu trách nhiệm gì.

Nhưng đến sau này, Tư An trở thành tu sĩ Hóa Thần đầu tiên của Ngũ Châu Đại Lục sau4mấy nghìn năm, đồng thời quay trở về tông môn đỉnh cấp. Thân phận của hắn bày rõ trước thiên hạ, Minh Nguyệt mới nhất mực muốn con gái Sở Sở của mình nhận tổ quy tông.

Nếu Sở Sở cứ theo mình cả đời, nó chỉ có thể làm truyền nhân của một dã quán không tên không tuổi.

Nhưng nếu theo Tư An, Sở Sở sẽ là con gái ruột của Tư An đại nhân, đại tu sĩ của tông môn đỉnh cấp Đạo môn tại Ngũ Châu Đại Lục!

Thân phận như vậy, nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ kém hơn Thánh nữ của thần điện Quang Minh một chút mà thôi!

Cô ta chỉ không ngờ khi mình dẫn con gái9đến Thái Hoa Sơn, âm thầm tiết lộ thân thế của Sở Sở cho một vài tu sĩ cấp cao của Thái Hoa Sơn biết, thì không hiểu vì sao những tu sĩ này lại nửa giám sát mình và Sở Sở. Bọn họ không hồi báo cho tông môn đỉnh cấp cũng không dành sự đối đãi đặc biệt nào cho hai mẹ con cô ta. Điều đó khiến Minh Nguyệt thực sự ảo não một thời gian.

Cô ta cũng biết mình thế đơn lực mỏng, tu vi chỉ đến Trúc Cơ, đương nhiên không thể làm trái ý các tu sĩ cấp cao ở Thái Hoa Sơn ra mặt. Cô ta chỉ đành giả vờ như không biết gì, nhẫn nhịn không để lộ ra, chờ đợi thời cơ đến.

Đợi qua bao nhiêu năm, cuối cùng cô ta cũng thuyết phục được tu sĩ Kim Đan Hành Lư chân nhân của Thái Hoa Sơn giúp đỡ cô ta. Cô ta cũng hứa với Hành Lư chân nhân, chỉ cần Sở Sở thuận lợi nhận Tư An làm cha, được đưa đến tông môn đỉnh cấp, cô ta cũng sẽ có cách để đồ đệ cưng của Hành Lư chân nhân là Lâm Phiêu Tuyết cũng được đưa đến tông môn đỉnh cấp.

Lần này, cô ta có thể thuận lợi từ Thái Hoa Sơn chạy đến Thanh Vân Tông cũng nhờ Hành Lư chân nhân giúp đỡ rất nhiều.

Khi cô ta cuối cùng cũng gặp mặt Tư An, còn tưởng rằng sự chờ đợi và khuất nhục cô ta chịu đựng bấy lâu nay sẽ được đền bù trong ngày hôm nay. Nhưng rồi vẻ lạnh lùng băng sương của Tư An khiến tim cô ta lạnh lẽo tột cùng.

Lẽ nào cô ta lại nhìn lầm người?

Lẽ nào tất cả đàn ông đều bạc tình phụ nghĩa như vậy? Trên giường thì nói lời nỉ non, xuống giường lập tức trở mặt xem như không quen biết?!

Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Tư An, cô ta rốt cuộc cũng rơi lệ.

Tu sĩ Kim Đan của Thái Hoa Sơn bị dọa đến tan hồn lạc phách. Mặc cho Tư An đang ở bên, hắn đột ngột phóng ra luồng linh khí ác liệt nhắm vào Minh Nguyệt và Sở Sở, ý định đánh ngất bọn họ.

Tư An vốn đang rất ngạc nhiên. Hắn nhận ra nữ tu Minh Nguyệt, trước kia cũng đã từng trải qua một đoạn tình cảm với Minh Nguyệt. Nhưng có trời chứng giám, giữa hắn và những nữ tu đó chỉ luôn là nảy sinh tình cảm đơn thuần với ràng buộc lễ nghĩa, căn bản chưa từng phát sinh quan hệ xác thịt. Mà công pháp hắn tu luyện có hạn chế, đến bây giờ hắn vẫn còn là đồng nam!

Minh Nguyệt lại thề đảm bảo, chỉ vào hắn mà nói hắn chính là cha của con gái cô ta!

Sắc mặt Tư An không hề chuyển biến, mắt lại nhìn sang Sở Sở.

Lúc nhìn kĩ nó, Tư An cũng không khỏi ngẩn người.

Đứa bé này quả thực giống mình đến bảy phần.

Tư An phất tay áo, một cây châm hoa mai thật mảnh bay vèo đến chỗ Sở Sở, lướt ngang qua huyệt Bách Hội của nó, trích một giọt máu sau đó lại bay trở về trên tay Tư An.

Tư An nhìn chằm chằm giọt máu trên cây châm trong tay, tim giật thót.

Chuyện này là sao? Đứa bé này quả nhiên mang dòng máu của mình!

Nhưng bản thân hắn chắc chắn chưa bao giờ quan hệ với nữ nhân, sao có thể sinh ra được đứa bé ấy?!

Tư An ngoảnh đầu, thản nhiên nói với hộ vệ bên người mình: “Dẫn mẹ con họ sang chỗ khác trước. Đợi cuộc thi nhập môn kết thúc, ta sẽ lại điều tra rõ chuyện này.”

Minh Nguyệt nghe vậy cũng không kiềm chế thêm được. Cô ta ôm lấy đầu Sở Sở, cả giận nói với Tư An: “Chàng không nhận thiếp cũng được, nhưng chàng không thể không nhận đứa con này!”

Tất cả mọi người ở đây đều xôn xao cả lên.

Người đứng ở phía sau nhón gót chân, ló đầu nhìn về phía trước, sợ bỏ lỡ mất cảnh náo nhiệt này.

Lang Thất càng hưng phấn nhảy tới nhảy lui, hận không thể chạy đến bên chân Minh Nguyệt để có thể nghe chuyện này không sót chữ nào, rồi còn có cái mà về ba hoa với Xích Báo và Khẳng Khẳng.

Vinh Tuệ Khanh kinh hãi đến há hốc miệng.

Hóa ra Minh Nguyệt và Sở Sở có lai lịch thế này. Chẳng trách ở đại điển thu đồ đệ của tông môn cấp ba ở nước Đại Sở khi xưa, những người đó đã công khai mở cửa sau cho Sở Sở, tặng cô nhóc đó một cơ hội vào tông môn cấp hai vô cùng quý giá.

Hóa ra người ta cũng không coi trọng tông môn cấp hai gì cả, người ta chỉ trông mong đến được tông môn đỉnh cấp mà thôi!

Trên mặt Vinh Tuệ Khanh hiện lên nụ cười kì quái. Quả nhiên dù có ở thời đại nào thì cũng đều phải dựa vào cha ông cả...

Tư An đứng dậy trên khán đài, uy áp của tu sĩ Hóa Thần toàn lực phóng ra, khắp đất trời nhất thời đổi sắc. Bầu trời vừa rồi còn trong xanh đột nhiên lại chuyển thành âm u, sắc trời trở nên u ám. Gió núi từ khắp nơi rít gào ập đến, nhiệt độ không khí hạ thấp nhanh chóng, khiến tất cả mọi người lập tức cảm thấy lạnh buốt.

Mà vốn dĩ những tu sĩ đang đứng đây tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí hậu kỳ, phản ứng với cái lạnh cái nóng đã không còn mạnh mẽ như so với những người bình thường nữa.

Thế mà Tư An vừa nổi giận, tất cả mọi người đều được thể nghiệm sâu sắc cái cảm giác mà chỉ có người bình thường mới cảm nhận được. Ai nấy đều run lẩy bẩy, thi thoảng lại có người ngã rầm xuống đất, không bò dậy nổi.

Chín tầng trời gió bão cuồn cuộn, mây đen thấp dần treo giữa đường chân trời. Như sắp ầm ầm đổ xuống, nặng nề đè lên người tất cả, nghiền nát mọi vật thành bột phấn.

Minh Nguyệt chỉ là tu vi Trúc Cơ, Sở Sở thì mới Luyện Khí hậu kỳ, cũng bị uy áp của Tư An vây khốn, quỳ rạp xuống mặt đất ngay trước khán đài.

Vinh Tuệ Khanh và Miêu Viện Trúc là người của Thanh Vân Tông, có trận pháp thiên nhiên của núi Côn Ngô bảo vệ. Đồng thời cũng nhờ gắt gao nắm lấy chiếc bàn dài trước mặt mình mới không bị mất mặt như những tu sĩ tông môn cấp ba khác, nằm úp sấp xuống mặt đất.

Một hộ vệ của Tư An tiến lên phía trước, chỉ vào Minh Nguyệt và Sở Sở đang quỳ dưới đất, cao giọng nói: “Các ngươi có mục đích gì tạm chưa nói đến. Nhưng chuyện hôm nay nhất định phải cho mọi người một lời giải thích, tránh cho sau này có người bắt chước theo, mưu đồ tráo giả thành thật.” Nói rồi, gã nhìn sang Tư An vẻ thăm dò.

Tư An chậm rãi gật đầu với gã.

Hộ vệ đó liền cất giọng: “Đại tu sĩ Tư An đại nhân của Đạo môn bọn ta vốn tu luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công!”

“Ồ!”

Tu sĩ Đạo môn đều hít vào một hơi khí lạnh, lại nhìn về phía Minh Nguyệt và Sở Sở mang theo vẻ khinh thường.

Dâm phụ thật là to gan!

Ngay cả đại tu sĩ Hóa Thần tu luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công cũng dám miệt thị! Quả là không muốn sống nữa!

Minh Nguyệt cũng thấp giọng kêu lên một tiếng, chợt ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Tư An mà khó thể tin được: “Là thật sao? Chàng thật sự... luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công?!”

Không chỉ tu sĩ Đạo môn mới biết mà ngay cả Phật tông và Pháp gia chỉ cần có chút kiến thức đều hiểu rất rõ.

Hỗn Nguyên Tam Thanh Công là một môn công pháp khó tu luyện nổi danh của Đạo môn. Môn công pháp này dị thường ở chỗ chỉ có đồng nam mới có thể tu luyện, một khi người nam phá tân thì nguyên dương mất đi, công pháp cũng theo đó mà tiêu tán, tất cả tu vi đều bị mất sạch. Hơn nữa, càng về sau, độ khó càng nâng lên rất nhiều. Nhưng công pháp này có một chỗ tốt, đó là có thể tu luyện thẳng đến đẳng cấp Hóa Thần.

Cả Ngũ Châu Đại Lục, chỉ dựa vào một bản công pháp mà có thể trực tiếp từ Luyện Khí lên Hóa Thần cũng chỉ có Hỗn Nguyên Tam Thanh Công mà thôi.

Những công pháp khác đến Nguyên Anh thì phải tìm một công pháp cấp cao hơn mà luyện lại từ đầu, tiêu tốn thời gian và tinh lực cũng không hiếm thấy.

Theo đó, có lẽ tu sĩ tu luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công tương đối nhiều. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.

Vạn năm trở lại đây, dù là đồng nam tu luyện Hỗn Nguyên Tam Thanh Công thì ở Ngũ Châu Đại Lục cũng chỉ có một người có thể đạt thành đại đạo. Những người khác tu luyện nhiều nhất là lên đến Kim Đan, tu vi đã đứng mãi một chỗ không tiến rồi.

Mà Tư An lại là người đầu tiên trong vạn năm nay dựa vào Hỗn Nguyên Tam Thanh Công có thể trực tiếp thăng đến đại tu sĩ Hóa Thần.

Hắn vừa triển hiện tu vi Hóa Thần là để chứng minh cho tất cả mọi người nguyên dương của hắn không hề mất đi. Cho nên, Sở Sở không thể nào là con gái của hắn được.

Không cần đến những chứng cứ khác nữa, chỉ một bằng chứng này đã đủ để khiến Minh Nguyệt câm miệng. Đồng thời cũng đủ để những nữ tu khác từng phát sinh tình cảm với Tư An phải từ bỏ ý định dùng cách tương tự đến lừa gạt hắn.

Vinh Tuệ Khanh không hiểu lắm về Hỗn Nguyên Tam Thanh Công. Cô nhìn thấy vẻ mặt như ngộ ra gì của Miêu Viện Trúc mới quay sang hỏi Hỗn Nguyên Tam Thanh Công rốt cuộc ra sao.

Miêu Viện Trúc truyền âm cho Vinh Tuệ Khanh nói về chỗ đặc biệt của Hỗn Nguyên Tam Thanh Công.

Vinh Tuệ Khanh vừa nghe vừa gật đầu, đồng thời để ý sắc mặt cùng ánh mắt của Minh Nguyệt.

Thật kỳ lạ, Vinh Tuệ Khanh không thấy dấu hiệu Minh Nguyệt nói dối, cũng không thấy cô ta có vẻ gì chột dạ khi lời nói dối bị vạch trần.

Cô chỉ thấy Minh Nguyệt như gặp phải đả kích vô cùng lớn, giống như mất đi cha mẹ vậy.

Sở Sở thì kinh hoảng, không biết chống đỡ vào đâu, tiến sát vào bên Minh Nguyệt cả người run lẩy bẩy.

Nói đi nói lại, dựa vào người khác cũng vô dụng, chỉ có dựa vào chính mình mới là hữu dụng nhất.

Vinh Tuệ Khanh thầm cổ vũ chính mình. Trước kia, cô có cha mẹ, có người thân để dựa dẫm, nhưng chỉ chớp mắt, nhà tan cửa nát cô chẳng còn ai. Sau này gặp được Thần thúc, y đối với cô yêu chiều che chở hết mực. Nhưng bây giờ, cô không những phải bảo vệ được bản thân mà còn phải bảo vệ Thần thúc.

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh dâng lên ý chí đấu tranh vô hạn.

Chỉ khi cô mạnh mẽ hơn nữa, cô mới bảo vệ được chính mình, hơn nữa còn có thể bảo vệ được cho những người khác!

Thần thúc, trước khi người tỉnh lại, ta nhất định sẽ bảo vệ người...

Vinh Tuệ Khanh tự thề với mình, cảm thấy gánh nặng trên vai lại nhiều thêm vài phần, ý chí cũng càng thêm kiên định quả quyết.

“Dẫn bọn họ xuống dưới trước.” Tư An lạnh nhạt phân phó, thu lại uy áp của tu sĩ Hóa Thần rồi ngồi trở lại.

Trên bầu trời đỉnh Vọng Nguyệt, mây đen tan đi, trời xanh vạn dặm, gió núi ôn hòa trở lại, hương hoa tiếng chim lan tỏa khắp nơi nơi.

Một hộ vệ tiến lên trước, nhấc Minh Nguyệt và Sở Sở vẫn còn nằm nhũn ra trên mặt đất lên, bước đi vài bước sau đó biến mất trước mặt mọi người.

Tu sĩ Kim Đan của Thái Hoa Sơn không ngừng lau mồ hôi trán, vừa nói với những tu sĩ dưới đài: “Mời mọi người mau chóng đứng ổn định, phân theo từng môn phái. Bài thi nhập môn của Thái Hoa Sơn sắp bắt đầu rồi. Hôm nay sẽ nói về quy tắc cuộc thi trước. Những tu sĩ mong muốn tham gia thi nhập môn phải là đệ tử hiện ở trong tông môn cấp ba của Đạo môn, tu sĩ thuộc những tông môn khác, hoặc là thuộc các dã quán lần này chúng tôi xin được từ chối tiếp đãi, mong các vị không đứng lẫn vào.”

Câu này vừa nói ra khiến không ít người thất vọng kêu gào.

Tông môn cấp hai của Đạo môn trước kia thu đồ đệ chưa từng quy định điều kiện như vậy. Chỉ cần ngươi muốn tham gia thi nhập môn, chỉ cần ngươi có thiên tư, có tư chất, có thể thông qua thí luyện nhập môn thì Thái Hoa Sơn đều sẽ mở rộng cửa tiếp đón.

Lần này lại giới hạn trong đệ tử chính tông của Đạo môn, đừng nói là tán tu, ngay cả đệ tử dã quán cũng không thể tham gia thi nhập môn.

“Thật sự không được sao? Xin hỏi tiền bối, vì sao lần này lại có yêu cầu như vậy?” Thân phận đệ tử chính tông của Đạo môn không phải dễ dàng mà có được.

Tông môn cấp ba cũng là đại môn phái chính thống. Lại nói, trước kia không hề có quy tắc này, rất nhiều tán tu có lòng tự cao không muốn hòa lẫn vào tông môn cấp ba mà trực tiếp tham gia thi vào tông môn cấp hai, thông qua thì sẽ đứng trên đầu tông môn cấp ba rồi.

Tu sĩ Kim Đan của Thái Hoa Sơn cuối cùng cũng khôi phục phong thái thường ngày, tươi cười đáp: “Mọi người đừng sốt ruột. Lần này không thể tham gia thì năm sau mọi người có thể đến tham gia đại điển thu đồ đệ của tông môn cấp ba. Đợi khi vào tông môn cấp ba, có được thân phận đệ tử chính tông của Đạo môn rồi, ba năm sau lại tham gia thi vào tông môn cấp hai bọn ta. Cùng lắm chỉ đợi qua hai năm thôi mà. Mọi người đều là tu sĩ, tuổi thọ dài hơn người bình thường rất nhiều, đợi hai ba năm có là bao?”