Bổ Thiên Ký

Chương 234: Mị thú (hạ)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mắt Đại Ngưu càng thêm đỏ đậm, đè cô ta ngã xuống đất, tách hai chân cô ta rồi lao thẳng đến

Bách Hủy khẽ hừ một tiếng, không hề giãy giụa, hai chân thon dài tự động quấn lấy eo Đại Ngưu, uốn éo trên người Đại Ngưu theo chuyển động lên xuống của hắn

Lúc Đại Ngưu tiến vào trong, hai chân Bách Hủy kẹp chặt lấy mộng hắn, đầu gối nhẹ nhàng thúc vào nơi mẫn cảm

Lúc Đại Ngưu rút ra, Bách Hủy lại gắt gao đón lấy, tự chuyển động lên xuống như được gắn động cơ

Có khí mị hoặc của Mị thú kích thích, Đại Ngưu và Bách Hủy đều cảm thấy khao khát không dứt hơn cả trước kia

“Đại Ngưu ca, huynh..

kiềm chế một chút..

A..

Đừng làm nhanh như vậy...” Bách Hủy kêu lên, hai cánh tay càng ôm chặt lấy bờ vai của Đại Ngưu3hơn

Đôi mắt Đại Ngưu hoàn toàn biến thành màu đỏ

Hắn nhìn Bách Hủy cứ như người đi săn nhìn thấy thú săn, không quan tâm đến điều gì nữa mà liên tục chuyển động, tiếc mình chẳng thể chen cả người vào giữa hai chân cô ta.

Bách Hủy dù sao cũng đã tu luyện Mỹ thuật đỉnh cấp, lúc này so với Đại Ngưu vẫn còn giữ được một chút thanh tỉnh, vội vàng vận chuyển linh lực trong cơ thể định hóa giải mị khí màu vàng kia

Tiếc rằng tu vi của cô ta không đủ, khống cự lại được mùi hương mê hoặc thiển nhiên của Mị thú

Thế rồi cô ta cũng chìm đắm vào thú vui xác thịt liên miên không dứt, cùng Đại Ngưu điển đảo mây mưa quên mất rằng mình đang

nơi nào, mặc sức kêu rên ngay giữa cánh rừng

Tiếng thở dốc nặng0nề của Đại Ngưu, tiếng rên rỉ kiều mị của Bách Hủy giao hòa, tăng thêm sự dâm đãng trong mảng sương mù ma mị màu vàng

Mị thú cảm giác được mùi dâm dục trong khu rừng, mũi giật giật ngửi tìm nơi bắt nguồn mùi vị đó đến được chỗ Đại Ngưu và Bách Hủy

Nó đứng cách bọn họ một khoảng không xa, cười mỉm nhìn lén.

Vinh Tuệ Khanh ở trên không trung nghe mà khó chịu, cuối cùng không nhịn được nữa bèn ra tay

Cô ném bộ trận kỳ Tiểu Vô Tướng Trận do chính mình luyện chế xuống, vây cả Mị thú, Đại Ngưu, Bách Hủy vào Tiểu Vô Tướng Trận

Đồng thời cũng phong tỏa thứ âm thanh khiến người nghe đỏ mặt, tim đập nhanh vào trong trận pháp.

Nhìn hai con người hầu như quên đi tất cả mà lăn lộn trong rừng, Mị thú5mừng rỡ đến nỗi ngứa ngáy toàn thân, chợt xoay người, thứ như cái đầu phụ nữ trên cổ nó lập tức biến dạng

Mũi dần dài ra giống hệt hồ ly, ra sức hít ngửi mùi vị dâm đãng trong không khí

Hai mắt lại biến thành màu vàng nhạt, bên trong không hề có con người, mà cả con mắt như thạch anh màu vàng nhạt vậy

Trên đầu mọc dài ra hai cái tai nhọn, nhìn qua cũng giống như hồ ly, chỉ có phần miệng là không giống.

Hóa ra Mị thủ có dáng vẻ thế này, nhìn cứ như một kiểu biến dị của hồ ly

Vinh Tuệ Khanh thản nhiên điều khiển phi thoa xuống khỏi đám mây, đến được chỗ trận nhãn của trận pháp thì dừng lại.

Cô nhìn Mị thú khoanh chân ngồi xuống, ngửa đầu há miệng, thổ ra một viên yêu đan màu vàng4nhạt; sau đó nhắm mắt lại, hai tay duỗi về trước, không ngừng kéo đẩy vô bắt về phía Đại Ngưu và Bách Hủy đang giao hợp

Tay tóm lấy từng cụm từng cụm gì đó có dạng sương mù, bổ khuyết yêu đan của chính mình

Vinh Tuệ Khanh đột nhiên thấy vài điểm sáng màu vàng kim cũng bị Mị thú kéo ra, đang trôi về bổ lấp cho yêu đan của nó! Những điểm sáng màu vàng kim kia trông rất quen!

Lúc này, Vinh Tuệ Khanh đã hoàn toàn xác định, Đại Ngưu chính là đối tượng mới được đại cương lựa chọn

Những hạt năng lượng đại cương đã chuyển từ trên người La Xảo Tư sang người Đại Ngưu

Chẳng trách La Xảo Tư bây giờ trốn trốn tránh tránh, căn bản không dám xuất đầu lộ diện, càng sợ phải chạm mặt cô

Nhất định là không còn9chỗ dựa nên mới không dám gặp cô.

Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ vung trường tiên phóng ra từ chỗ tối, cuốn yêu đan của Mị thú sang cầm trên tay tung lên tung xuống, sau đó rời khỏi trận nhãn.

Qua khỏi chỗ Đại Ngưu và Bách Hủy vẫn còn đang lăn lộn thở dốc không ngừng, Vinh Tuệ Khanh trực tiếp đi đến chỗ Mị thú

Cô là Trận Pháp Sư, đây là trận pháp của cô, là thiên địa của cô

Cô muốn để ai nhìn thấy ắt có thể khiến người đó nhìn thấy

Đương nhiên, cô không muốn ai thấy thì không ai có thể nhận ra cô

Như Đại Ngưu và Bách Hủy lúc này, dù họ có ở trạng thái thanh tỉnh cũng hoàn toàn không nhìn thấy được Vinh Tuệ Khanh đang ở nơi nào.

Vinh Tuệ Khanh không lo Mị thú sẽ nổi cơn làm hại người.

Mị thú đang nhắm mắt điều tức, đột nhiên phát hiện yêu đan của mình không còn thấy đâu nữa, mắt liền mở to, dùng mũi ra sức ngửi ngửi rồi lại hét lớn: “Kẻ cắp phương nào! Dám phô trương trước mặt Mị thú đại nhân nhà ngươi?!”

Vinh Tuệ Khanh lúc này mới phát hiện, mắt Mị thú vốn không nhìn thấy gì, nó hoàn toàn dựa vào khứu giác để xác định phương hướng và mục tiêu

“Yêu đan của người đang ở trong tay ta, ngươi nói ai là kẻ cắp?” Vinh Tuệ Khanh lạnh lùng nói

Càng đến gần Mị thú, Vinh Tuệ Khanh bỗng cảm thấy Tiểu Ô trong đan điền đột nhiên trở nên kích động, không còn bộ dạng gần chết” chống hai cẳng lên trời nữa, thay vào đó là phấn khởi bay tới bay lui trong đan điền

Vinh Tuệ Khanh cảnh cáo Tiểu ô: “Yên một chút! Ngươi phát điên cái gì?!” Tiểu Ô kích động không thôi: “Tiểu Ô nghe thấy mùi thịt! Tiểu ô nghe thấy mùi thịt rồi! Muốn ăn thịt yêu thú! Muốn ăn thịt yêu thú!” Vinh Tuệ Khanh im lặng một lúc lâu: “Ngoan ngoãn đợi đấy, lát nữa sẽ cho ngươi ăn thịt.”

Lúc này Tiểu ô mới yên tĩnh trở lại

Vinh Tuệ Khanh đứng trước mặt Mị thú, trong tay giữ yêu đan của nó, bóp mạnh một cái

Mị thú kêu ngao” đau đớn, ôm lấy bụng dưới ngã lăn xuống đất

Yêu đan bị cướp đi chẳng khác nào chỗ yếu hại bị nắm, yêu thú có lợi hại đến mấy thì lúc này cũng không thể tạo ra sóng gió gì, chỉ có thể đợi chết mà thôi

“Ngươi từ đâu đến? Vì sao lại tấn công Vạn Càn Quán?” Vinh Tuệ Khanh lạnh lùng hỏi: “Nếu nói thật, ta sẽ cho người chết nhẹ nhàng

Nếu dám có nửa lời giả dối, ta sẽ khiến người đến thị cốt cũng không còn, hồn phách tán diệt!” Mị thú rùng mình, xoay đầu, hai mắt hướng về nơi Vinh Tuệ Khanh đang đứng, nhìn cô mà hỏi: “Ngươi là ai?” Vinh Tuệ Khanh đột nhiên có cảm giác có người đang định xuyên thủng màn che trận pháp của cô, muốn thông qua đôi mắt không thấy gì của Mị thú mà theo dõi mình.

May sao đây là trận pháp của cô, nơi này kết nối với tất cả mọi thứ ở thế giới bên ngoài, không thứ gì qua mắt được vị Trận Pháp Sư như cô.

Bốn cây trận kỳ trong tay Vinh Tuệ Khanh lại được ném ra, gia cố vị trí trận pháp vừa rồi, hoàn toàn ngăn cách mối liên hệ với thế giới bên ngoài

“Không cần quan tâm ta là ai

Ngươi mau nói ai đã sai người tới đây, đến đây làm gì?” Vinh Tuệ Khanh nhẹ giọng hỏi.

Mị thú cười khanh khách quái dị: “Ta nói cho ngươi.” Lời còn chưa nói xong, miệng nó đột nhiên há to định phun một luồng khói vàng đến chỗ Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh sớm đã có chuẩn bị, lụa mềm trong tay tung ra quân lên người Mị thú, bao quanh mặt nó, khiến nó không cách nào mở miệng nhả khói

Nhưng làm như vậy, cô có muốn tra hỏi cũng không tiện nữa rồi

Mị thú ú ớ không thốt ra được lời nào.

Vinh Tuệ Khanh thở dài: “Mở đường cho người người lại không đi, đừng trách ta sưu hồn.” Nói rồi, cô nhét yêu đan của Mị thú vào trong túi càn khôn của mình, sau đó vươn tay ấn lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Mị thú

Linh lực Húc Nhật Quyết ào ạt tuôn ra, chảy vào biển tâm thức của Mị thú

Tìm hồn kiếm phách, nhìn thấy hàng loạt những hình ảnh khiến cô kinh ngạc không thôi.