Bổ Thiên Ký

Chương 242: Ứng long và tức nhưỡng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ trên cao nhìn lại, chỉ thấy được rất nhiều hào quang dọc theo mép một chỗ trũng hình vòng tròn phóng ra

Ánh sáng mặt trời màu vàng và thần lôi năm màu đan xen vào nhau, tô điểm cho đầm rồng phía sau núi Long Hổ Sơn thành một nơi đầy hào quang rực rỡ

Ẩm! Ẩm! Ẩm!

Thần lôi năm màu không ngừng đánh xuống đỉnh đầu của Mão Quang

Ông chỉ có thể vận chuyển linh lực, bảo vệ thức hải và đan điền của mình, dùng lưng cố gắng chống đỡ với từng đợt sét đang không ngừng đánh xuống.

Trên lưng của ông đã bị cháy đen, có nơi vết thương sâu đến mức suýt nữa xuyên qua phổi.

Trận Hưu Môn Thái Âm được Vinh Tuệ Khanh bố trí cũng bắt đầu vận chuyển

Từ3trong tám lá trận kỳ chôn dưới đất phát ra ánh sáng màu trắng, giống như cái kén tằm, bao bọc lấy Mão Quang vào bên trong, giúp ông đỡ một phần công kích của thần lôi năm màu

Lang Thất nấp ở sau một tảng đá cách đầm rồng không xa, đang ôm đầu, chỉ hận không thể rúc vào dưới lòng đất

Nhìn thấy sấm sét lợi hại như vậy, nó sợ mình chỉ hơi thở mạnh sẽ kéo Lối Thần qua mất

Tu sĩ Kim Đan canh giữ Mão Quang nhìn thấy uy lực của lôi kiếp lớn như thế, bên cạnh ông lại có trận pháp bảo vệ, gã căn bản không chiếm được chút lợi ích gì, nên đã sớm lén bỏ trốn..

Nếu như kiếp lỗi này bổ lệch thì làm thế nào?0Gã cũng không muốn bị vạ lây.

“Ngươi muốn kết Anh sao? Hừ, không dễ dàng như vậy đâu!” Chung Nhân Nghĩa nhìn về phía Long Hổ Môn và đột nhiên hiểu ra.

Trường kiếm của Chung Nhân Nghĩa phát ra một đường ánh sáng trắng, bay về phía Lỗ đại trưởng lão, quấn quanh thân người truy đuổi hắn

Trường kiểm của kiếm tu Nguyên Anh hậu kỳ không phải là trường kiếm bình thường, mà đã có kiếm linh, một khi đánh đấu, không cần tu sĩ khống chế cũng có thể làm cho người ta cảm thấy luống cuống tay chân.

Rõ ràng pháp khí hình nửa mặt trăng ở trong tay Lỗ đại trưởng lão đã không đủ dùng, ông ta chỉ đành phải nhanh chóng lui về phía sau để tránh ánh sáng sắc5bén của kiếm linh.

Nhân cơ hội này, Chung Nhân Nghĩa điều khiển một đám mây ánh sáng bay nhanh về phía Long Hổ Môn.

Từ phía xa, Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy ánh sáng màu lam lao về phía Long Hổ Môn thì vội vàng khởi động trận pháp cấm bay trên không trung của kinh thành, nhanh chóng kéo lệch về phía ngoài thành vài dặm.

Trận pháp di chuyển là theo phương hướng nguyên khí đất trời nên đặc biệt nhanh chóng

Chung Nhân Nghĩa và Lỗ đại trưởng lão đã chiến đấu hồi lâu, linh lực có phần cạn kiệt, nên tốc độ cưỡi mây ánh sáng lao đi cũng không nhanh

Trận pháp cẩm bay nhanh chóng bao phủ vài dặm trên không trung ở ngoài kinh thành

Dường như có một bức tường đột nhiên4xuất hiện ở trước mặt Chung Nhân Nghĩa, hắn vừa chui đầu vào, mây ánh sáng dưới chân lập tức trở nên không ổn định, rất nhanh đã tiêu tan thành từng sợi mỏng manh

Chung Nhân Nghĩa từ không trung rơi xuống giống như cái diều đứt dây.

Lỗ đại trưởng lão đang vội vàng đuổi theo thấy thế, ông ta vui mừng, hét lớn một tiếng và ném pháp khí của mình tới.

Pháp khí hình nửa mặt trăng vọt tới

Chung Nhân Nghĩa vừa mới đứng vững giữa không trung, đã bị cái đĩa hình nửa mặt trăng đập trúng ngực, lập tức phun ra một ngụm máu tươi

Lỗ đại trưởng lão cười lớn và đuổi qua, tiện tay vẫy cái đĩa trở về, đắc ý nói: “Ngươi giơ tay chịu trói đi...” Ông ta còn9chưa nói xong, Chung Nhân Nghĩa chợt ngẩng đầu, há miệng ra, thanh kiếm bản mạng bay ra khỏi bụng hắn, lao về phía ngực của Lỗ đại trưởng lão

Đồng thời, phi kiểm truy đuổi và công kích xung quanh Lỗ đại trưởng lão lúc trước đã lặng lẽ lao tới đâm về phía sau gáy của ông ta.

Lỗ đại trưởng lão bị hai phía trước sau cùng công kích, trong lúc sửng sốt, chỉ đành phải nhảy lên tránh thoát công kích từ thanh kiếm bản mạng của Chung Nhân Nghĩa, nhưng phía sau vẫn bị trường kiếm có kiểm linh kia đánh trúng, lập tức rơi từ trên đám mây xuống.

Chung Nhân Nghĩa xoay người lại, định điều khiển mây ánh sáng bay lên, nhưng hắn phát hiện ra mình không làm được, mỗi lần đều sẽ trực tiếp rơi xuống dưới

Sau hai lần ba lượt, Chung Nhân Nghĩa cuối cùng bỏ qua

Gương mặt hắn không lộ cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm về phía Long Hổ Môn

Hắn biết mình đã không kịp ngăn cản nữa

Nếu như không thể bay, chỉ dựa vào đôi chân để đi, ít nhất cũng phải hết tám canh giờ

Tám canh giờ đã hoàn toàn đủ để cho Mão Quang Kết Anh, sau đó củng cố

Mão Quang là yếu tu, vốn chỉ coi trọng việc luyện cơ thể, sau đó mới có thể kết Anh

Đến lúc đó, thực lực của ông ta tuyệt đối không kém hơn một tu sĩ tu vi Nguyễn Ảnh hậu kỳ như mình.

Chung Nhân Nghĩa tức giận quay đầu lại

Hắn biết mình nhất định phải nắm được phố Hồ Lô trước khi trời tối

Nếu không, chờ tới khi Mão Quang trở về, bao nhiêu công sức của hắn sẽ đổ sông đổ biển hết

“Lỗ đại trưởng lão, xin lỗi.” Chung Nhân Nghĩa nói với vẻ thâm độc, trong tay lấy ra một sợi dây thừng trói tiên, trói Lỗ đại trưởng lão đang hôn mê và kéo ông ta bay về phía đại quân yêu thú của mình.

“Đánh cho ta! Bất kể của thành nào mở ra trước, ta đều sẽ có thưởng hậu hĩnh!” Chung Nhân Nghĩa cầm trường kiểm trong tay, đứng ở trên một đồi cao và lớn tiếng nói với đại quân yêu thú của mình

“Ứng Long!” Chung Nhân Nghĩa hét lớn một tiếng, gọi một yêu tu dưới quyền của mình qua: “Ngươi đi đối phó với của thành phía Bắc

Nếu như có thể mở ra cửa thành phía Bắc, ta cho người làm người đầu tiên tiến vào phố Hồ Lô!” Sắc mặt yêu tu được gọi là Ứng Long dại ra, sau đó vội vàng đáp một tiếng và xoay người hóa thành một con rồng màu trắng, lao về phía cửa thành phía Bắc.

Một đội yêu thú dưới quyền của nó vội vàng chạy theo.

Vù vù!

Ứng Long đi tới cửa thành phía Bắc, nói với bên trong thành: “Quán chủ có lệnh, bảo các ngươi mở cửa thành ra! Nếu không thì đừng trách ta không khách sáo đấy!”

Đương nhiên, tu sĩ canh giữ ở cửa thành chẳng thèm để ý tới lời nó nói, mỗi người cầm lấy pháp khí và đồ phòng hộ để bảo vệ bản thân, chuẩn bị nghênh chiến

Ứng Long chờ một lúc lâu, thấy những tu sĩ này vẫn không chịu mở cửa thành ra, nó nổi giận gầm lên một tiếng, mở cái miệng lớn ra, một trận sóng thần rất lớn từ trên cao ùa vào bên trong thành

Bản thân Ứng Long chính là yêu tu hệ thủy nên muốn sử dụng một thần thông điều động nước là chuyện hoàn toàn đơn giản

Nước lũ từ trên cao trút xuống, chảy vào thành Bắc.

Tu sĩ bên trong thành không sao, nhưng dân chủng bình thường lại gặp họa

Vô số người kêu cha gọi mẹ chạy ra khỏi nhà của mình, định chạy đến chỗ cao hơn để tránh nước lũ.

Nhưng nước lũ tới vừa nhanh lại vừa khẩn cấp, rất nhiều người mới chạy được vài bước, đã bị nước lũ nuốt chửng

Phía Bắc kinh thành lập tức biến thành một vùng ngập nước

Lục Kỳ Hoằng nhận được tin tức, biết yêu tu Ứng Long làm mưa làm gió ở thành Bắc, vội vàng dẫn theo Vinh Tuệ Khanh đi đến chỗ của thành phía Bắc.

“Lục sư thúc, ngươi có thể đối phó được với Ứng Long không?” Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy cả khu thành phía Bắc bị lũ lụt, biết đây là thần thông do Ứng Long tạo ra

Để đối phó với loại nước lũ này, cũng phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt.

“Lục sư thúc, ngươi tạm thời chống đỡ một lát, ta đi tìm một thứ xong sẽ quay về đối phó với nước lũ này.” Vinh Tuệ Khanh nói xong lại điều khiển phi thoa, lao về phía phố Hồ Lô”

* Lúc trước tác giả viết phố Hồ Lô ở thành Vĩnh Chương gần Dốc Lạc Thần, giờ phố Hồ Lô lại ở kinh thành nước Đại Sở

(BT) Bây giờ, ở lối vào của phố Hồ Lô đã không có tu sĩ theo dõi nữa

Từ khi tu sĩ tông môn cấp hai bọn họ tiếp nhận và quản lý kinh thành và sau khi Vinh Tuệ Khanh sử dụng trận pháp làm cho nhóm tu sĩ theo dõi tự giết lẫn nhau, ở đây đã không có tu sĩ qua theo dõi nữa

Lần trước cô tới đây, Mão đại nương đã cho cô mấy tín phù liên lạc

Vinh Tuệ Khanh đi tới lối vào thì bóp nát một tín phù.

Mão đại cương nhận được tin tức, vội vàng bảo Mão Tam Lang qua đón cô vào.

“Mão đại cương, yêu tu Ứng Long đang làm mưa làm gió ở thành Bắc, nó đã sử dụng nước lũ biến thành Bắc trở thành một vùng ngập lụt rồi

Ta muốn hỏi thử xem, ở chỗ của các ngươi có ai có Tức Nhưỡng không?” Vinh Tuệ Khanh sốt ruột hỏi thăm

Tức Nhưỡng là một loại bùn đất đặc biệt được dùng vảy trên thân của Ứng Long để làm ra, đây cũng là biện pháp tốt nhất để đối phó với nước lũ của Ứng Long

Mão đại nương và Mão Tam Lang liếc mắt nhìn nhau, nói: “Nhà ta có, cháu đợi một lát, ta sẽ lấy tới cho cháu.”

Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ

Mão đại nương đi vào trong lấy Tức Nhưỡng

Mão Tam Lang lại giải thích cho Vinh Tuệ Khanh: “..

Trước đây, Ứng Long phạm phải sai lầm lớn nên bị cha ta đuổi ra khỏi phố Hồ Lô

Lúc đó, cha ta đánh bại hắn, lấy một mảnh vảy rồng trên người hắn làm thành Tức Nhưỡng, vẫn luôn để ở nhà.”

Vinh Tuệ Khanh cũng nói với cậu về Mão Quang: “Mão đại thúc đang Kết Anh...”

“Cái gì?!” Mão Tam Lang nghe được tin tức này, thoáng cái đã nhảy dựng lên: “Kết Anh vào lúc này à? Sao có thể như vậy được? Liệu có nguy hiểm không? Không được, ta muốn đi bảo vệ cha.” Cậu suốt ruột đến mức không ngừng đi đi lại lại ở trong phòng

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Không cần

Ta bày trận pháp ở đó để bảo vệ cho Mão đại thúc rồi

Chung Nhân Nghĩa cũng bị ta nhốt ở gần kinh thành, ông ấy tạm thời không có nguy hiểm gì đâu.”

“Lúc trước chúng ta nghe thấy tiếng lôi kiếp, hóa ra là cha con đang Kết Anh!” Mão đại nương từ trong nhà đi ra, cũng nghe thấy được lời Vinh Tuệ Khanh nói, bà tiện tay nhét một bao Tức Nhưỡng vào trong tay Vinh Tuệ Khanh: “Cháu nhanh cẩm đi cứu người.”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu, cô cùng Mão Tam Lang ra khỏi sân nhà họ Mão

Nhưng không ngờ, hai người vừa ra đến phố đã thấy một đám yêu tu tập trung lại, mỗi người đều cầm pháp khí của mình với khí thế sôi sục

“Tuệ Khanh, chúng ta đi chung với cháu

Các người vì yêu tu chúng ta mà chiến đấu với đám người khốn kiếp giả nhân giả nghĩa Chung Nhân Nghĩa kia, chúng ta không thể chỉ trốn ở phía sau làm kẻ nhát gan được.” Một yêu tu bực bội nói.

Vinh Tuệ Khanh rất cảm động, vội hỏi: “Mục tiêu của Chung Nhân Nghĩa là phố Hồ Lô

Mọi người nên bảo vệ tốt quê hương của mọi người mới phải chứ? Tu sĩ Nhân giới chúng ta vẫn muốn giữ thỏa thuận liên minh năm đó, nên rất khinh thường hành vi của Chung Nhân Nghĩa

Mọi người yên tâm, có chúng ta ở đây, đại quân yêu thú của Chung Nhân Nghĩa sẽ không tấn công được đâu.”

Những yêu tu lại không muốn chỉ canh giữ ở chỗ này

“Chúng ta đi canh giữ cửa thành, cũng chính là bảo vệ quê hương của mình

Tuệ Khanh, cháu để chúng ta đi chung với cháu đi.”

Vinh Tuệ Khanh cũng không có nhiều thời gian thuyết phục bọn họ, đành phải thỏa hiệp nói: “Như vậy đi, mọi người để một nửa số người lại đây, số còn lại đi theo cháu.” Biện pháp này được mọi người đồng ý

Vinh Tuệ Khanh dẫn theo một đám yêu tu đi canh giữ cửa thành

Mão Tam Lang cũng đi cùng cô.

Khi đi tới gần khu thành Bắc, mọi người đã nhìn thấy nước lũ đang tràn qua những nơi khác trong thành.

Giữa không trung, Lục Kỳ Hoằng đầu với Ứng Long khó phân thắng bại.

Trong tay Vinh Tuệ Khanh cầm một miếng Tức Nhưỡng nhỏ, ném về phía nước lũ đang ùa tới trước mặt.

Tức Nhưỡng này vừa rơi vào trong nước lũ, lập tức điên cuồng lớn lên, từ một miếng đất nhỏ lại biến thành một đống đất, lại biến thành một mảng đất đai rộng lớn và tiếp tục nhanh chóng lớn thêm trong dòng nước lũ

Nước lũ do Ứng Long gây ra vừa gặp phải Tức Nhưỡng, lại giống như gặp phải kẻ địch trời sinh, phải nhanh chóng rút đi

“Giết...!” Yêu thú bên ngoài thành thấy thế lại phát ra một tiếng hét long trời lở đất, rất nhiều mũi tên sắt còn quấn theo vật dễ cháy được bắn lên trên tường thành.

Ầm ầm!

Lại một tiếng sấm vang lên

Trên không trung không ngừng có mưa to trút xuống

Tia chớp chiếu sáng cả bầu trời, soi sáng gương mặt đẹp trai của Mão Tam Lang, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.