Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 501: 501: Nhưng Em Nhớ Anh





Xe bị hư nửa đường, Bạch Tô sốt ruột mà không có cách nào khác.

Cô đành phải bất đắc dĩ gọi điện thoại cho bên tổ chức hội nghị diễn đàn thương mại.
Điện thoại reo lên hai tiếng rồi bắt máy.
“A lô, tôi là khách quý đến dự hội nghị diễn đàn thương mại, tên tôi là Bạch Tô.” Bạch Tô tự giới thiệu.
“A lô, chào cô Bạch Tô.” Nhân viên bên tổ chức lễ phép nói.
“Xe của tôi bị hư nửa đường, bây giờ tôi đang ở trên đường cao tốc từ thành phố A đến thành phố B.

Tôi nên làm sao bây giờ?” Bạch Tô sốt ruột nói trong điện thoại.
“Cô Bạch đừng sốt ruột, mong cô hãy kiên nhẫn chờ một lát, chúng tôi sẽ xem giúp cô có vị khách quý nào tiện đường rồi nhờ người đó đón cô hay không.” Nhân viên an ủi Bạch Tô.
Sau khi cúp máy, Bạch Tô cũng không còn cách nào khác, đành phải vào xe ngồi chờ bên tổ chức thu xếp.

Sắc trời càng ngày càng tối, thậm chí đã thấp thoáng nghe thấy tiếng sấm.

Giữa chừng, bên tổ chức lại gọi điện thoại cho Bạch Tô, báo cho cô đã có khách quý tiện đường đón cô, kêu cô kiên nhẫn chờ một lát.
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn đỗ bên cạnh xe của Bạch Tô.

Bên tổ chức đã báo trước nên Bạch Tô xuống xe đứng chờ ven đường từ năm phút trước.

Chẳng qua Bạch Tô không biết… người tiện đường đến đón Bạch Tô không phải ai khác, mà chính là Caesar.
Thấy Bạch Tô, Caesar cũng hơi kinh ngạc.


Anh đã thấy ảnh của Bạch Tô từ chỗ Erica, bây giờ gặp cô, anh phát hiện cô càng có khí chất hơn trong ảnh.
Sau khi lên xe, Bạch Tô áy náy mỉm cười với Caesar: “Cảm ơn anh.”
Caesar gật đầu đáp: “Không có gì.”
Caesar vừa lên tiếng, Bạch Tô lập tức sững sờ, bởi vì giọng nói này quá giống Phó Vân Tiêu.

Lúc đó Bạch Tô chỉ lo lên xe, không nhìn kỹ người đón cô là ai.

Bây giờ Bạch Tô chậm rãi quay sang nhìn Caesar thật lâu, mãi tới khi Caesar hỏi: “Trên mặt tôi dính thứ gì à?”
Bạch Tô mới hoàn hồn: “A… Không có.”
Bạch Tô tự biết mình thất thố, vội vàng quay đầu đi.

Cô sửa soạn lại quần áo, bắt đầu lén lút nhìn Caesar.

Phong cách mặc quần áo cùng thói quen lái xe của người đàn ông này giống hệt Phó Vân Tiêu, chỉ riêng gương mặt khác hẳn.
Phát hiện Bạch Tô đang nhìn lén mình, Caesar bất giác mỉm cười.

Bạch Tô đang nghiêm túc nhìn lén, nụ cười nhẹ của Caesar như nhìn thấu hành vi của cô, khiến cô đỏ bừng mặt.

Cô hắng giọng che giấu sự xấu hổ, sau đó mới bình tĩnh lại, dứt khoát quay sang quang minh chính đại trò chuyện với Caesar.
Nói thật, Bạch Tô rất tò mò về người này.

Trừ khuôn mặt, anh với Phó Vân Tiêu quá giống.
“Anh tên gì?” Bạch Tô thử hỏi.
“Caesar.” Caesar vừa lái xe vừa đáp.
“Vậy thì… Anh là khách quý của công ty nào? Lúc trước sao tôi chưa từng gặp anh ở thành phố A?”
“Tập đoàn AC, gần đây mới tiến quân vào thị trường thành phố A.” Caesar vẫn không quay đầu nhìn Bạch Tô.
“Vậy… Trước kia anh đã từng đến thành phố A bao giờ chưa?” Bạch Tô có rất nhiều điều tò mò, tiếp tục hỏi.
Caesar mỉm cười, quay sang nhìn Bạch Tô: “Cô dự tính trò chuyện với tôi như kiểm tra hộ khẩu vậy hả? Không định giới thiệu à?” Anh hứng thú nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô xấu hổ cười.

Không hiểu sao từ khi lên xe, cô vẫn luôn thất thố.

Có lẽ là vì người đàn ông trước mắt này quá giống Phó Vân Tiêu
“Xin lỗi, tôi là Bạch Tô, là… tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị.” Bạch Tô tạm dừng một chút.

Cô vốn định nói mình là tổng giám đốc tạm thời của tập đoàn Phó thị, nhưng lúc nói câu này, cô vẫn nhìn chằm chằm Caesar, muốn xem thử anh sẽ có phản ứng gì với tên của mình và tập đoàn Phó thị.
Caesar chỉ gật đầu, không có biểu cảm gì.

Bạch Tô hơi hụt hẫng.


Hồi lâu sau, Bạch Tô chần chờ thật lâu mới nổi dũng khí hỏi: “Anh biết Phó Vân Tiêu không?”
Ánh mắt Bạch Tô tràn đầy mong chờ nhìn Caesar, đang chờ anh trả lời mình.

Caesar cau mày nhìn Bạch Tô một chút rồi thản nhiên đáp: “Không biết.”
Nghe vậy, Bạch Tô lập tức cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy buồn bã.

Anh với Phó Vân Tiêu thật sự quá giống.

Nhưng anh ấy chung quy không phải là Phó Vân Tiêu…
Ô tô im lặng chạy về phía trước, không ai nói thêm một câu.

Qua câu chuyện vừa rồi, bầu không khí trong xe tràn ngập xấu hổ.

Bạch Tô ngồi trên ghế lái phụ, còn chưa bình tĩnh lại từ cảm xúc vừa rồi.

Caesar chuyên tâm lái xe, di động bỗng vang lên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, là An Kỳ gọi tới.

Caesar thuận tay bắt máy, anh không đeo tai nghe nên trực tiếp mở loa ngoài.
“Caesar, anh đã đến thành phố B chưa?” Vừa bắt máy, An Kỳ vui vẻ hỏi.
“Còn đang trên đường.” Caesar bình tĩnh đáp.
“Ừm… Vậy anh đi đường có nhàm chán không? Có nhớ em không?” An Kỳ bắt đầu làm nũng.
“Cũng được.

Giữa đường đón một vị khách.” Caesar nói, cũng không nhiều lời.
“À… Vị khách đó là nam hay nữ?” An Kỳ chần chờ một chút rồi thử hỏi, có thể thấy cô ta rất để ý Caesar.
“Nữ, tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, tên là Bạch Tô.” Caesar vẫn chuyên chú lái xe, không chú ý tới cảm xúc của An Kỳ.

Nghe họ nhắc tới mình, Bạch Tô quay sang cau mày nhìn Caesar.

Bạch Tô rất tò mò về quan hệ giữa Caesar và người phụ nữ trong di động.

Bởi vì từ giọng nói của cô ấy, Bạch Tô có thể nhận thấy cô ấy rất thích Caesar, như là làm nũng với người yêu.

Nhưng nghe giọng điệu và trạng thái của Caesar lúc tán gẫu thì càng như giải quyết việc chung, không hề giống người yêu, hơn nữa không chú ý tới thái độ của mình mà nói cho đối phương luôn.
“Hả?” Nghe thấy tên Bạch Tô, An Kỳ rõ ràng khựng lại một chút.
“Vậy bên tổ chức có đặt phòng khách sạn trước không? Tối nay anh ở đâu? Em hơi nhớ anh, muốn đi tìm anh.” Giọng An Kỳ hơi bối rối, nhanh chóng đổi đề tài.
Caesar phát hiện sự khác thường, nhưng anh không nghĩ nhiều mà vẫn bình tĩnh đáp: “Khách sạn đã thu xếp rồi, đừng lo lắng.

Em mới tới thành phố A, kêu người khác dẫn em đi dạo đi, không cần tìm anh.”
Nói thật, Caesar cũng không thích An Kỳ bám lấy mình như vậy.

An Kỳ vẫn lãm nũng: “Nhưng em nhớ anh… muốn gặp anh.”
Đúng lúc này, xe đã chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn.

Caesar bất đắc dĩ nói tên khách sạn, sau đó cúp máy.
Khách sạn Weston, hội nghị thương mại và ăn ở đều tổ chức ở đây.

Caesar vừa đỗ xe xong thì có người đi tới mở cửa nghênh đón..