Bỏ Trốn

Chương 5: Bước thứ năm: Không có mâu thuẫn




Không thể đi tìm Trần Tứ, cả đời này không thể tìm Trần Tứ nữa.

Tống Gia Mạt nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Cô mà nói chuyện với Trần Tứ nữa thì cô sẽ là chó…

Đây là ngày đầu tiên cô làm một chú chó không nên thân.

Tống Gia Mạt thức dậy từ rất sớm, không để Trần Tứ gọi mình dậy, trước khi anh tỉnh dậy thì cô đã lấy một chiếc sandwich trong tủ lạnh rồi ra khỏi nhà.

6 giờ 20 phút, Trần Tứ rời giường, anh vừa đi đến phòng cô đã thấy cửa phòng rộng mở, chăn màn được gấp gọn gàng đặt ở đuôi giường.

Anh quay đầu lại hỏi dì Giang: “Tiểu Tỉnh đi đâu rồi ạ?”

Đây là biệt danh trước đây anh đã đặt cho cô, bởi vì cô sinh vào ngày 22 tháng 2, hai số 2 tạo thành chữ Tỉnh*.

*Chữ Tỉnh (井) này có nghĩa là cái giếng nha mọi người. Được ghép từ 2 số 2 (二) mà thành nè.

Lúc vừa đặt cho cô, cô còn khó chịu một thời gian, nhưng sau đó cứ chậm rãi tiếp nhận, có đôi khi còn dùng cái tên này để đặt tên cho tài khoản mạng xã hội nào đó.

Dì giúp việc vỗ vỗ tạp dề, cười nói: “Tiểu Mạt dậy từ sớm, con bé đi học lâu rồi.”

Thiếu niên rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau anh mới ngồi xuống bàn.

“Vâng.”

*

Bầu trời dần dần hửng sáng, chuyển dần thành màu lam nhạt, thiếu nữ đeo balo, nhẹ nhàng bước vào sân trường.

Tống Gia Mạt đi ngang qua sân thể dục, sau lưới sắt có một nam sinh đang chơi bóng, bỗng nhiên cô lại nghĩ tới Trần Tứ, quay đầu đi, nhẹ nhàng “hứ” một tiếng.

Trong lớp chỉ có lớp trưởng, người chịu trách nhiệm mở cửa. Thấy cô đi vào, lớp trưởng bị dọa đến nhảy dựng lên: “Sao cậu tới sớm vậy?”

“Đến lớp giải đề.” Cô cười tủm tỉm: “Những lần thi tháng trước đây tớ cũng thế này mà.”

Cô vừa gặm sandwich vừa đọc lời giải, thời gian trôi qua rất nhanh, chưa bao lâu, trong lớp đã có hơn nửa sĩ số.

Triệu Duyệt lo lắng ngồi xuống: “Mau mau mau, toán nào!”

Chỉ mấy chữ ngắn ngủn nhưng Tống Gia Mạt cũng hiểu ý của cô ấy, lấy bài tập toán tối qua cô đã làm xong ra, còn có cả sách giáo khoa, rồi đưa cho Triệu Duyệt: “Trong sách còn có câu trắc nghiệm nữa đấy, cậu đừng có quên.”

Triệu Duyệt vội vàng chắp tay cảm ơn: “Người tốt cả đời sẽ gặp may.”

Sau đó bắt đầu gia nhập vào binh đoàn bù bài.

Mãi cho tới khi tiếng ho khan từ bàn đầu truyền tới, tổ trưởng mạo hiểm phát tín hiệu, động tác tay của các đồng chí binh đoàn bù bài đồng thời dừng lại, rờ tới sách tiếng Anh một bên, mở ra đọc diễn cảm.

Ngay sau đó, giáo viên chủ nhiệm đi qua, nhìn vào lớp mấy lần, sau đó mới hài lòng rời đi.

Triệu Duyệt mở to mắt: “Trường các cậu khủng bố quá, tớ đi học mà như đi tù ấy.”

“Đừng nói lung tung.” Tống Gia Mạt liếc cô ấy: “Ngồi tù làm gì đáng sợ thế này.”

“…”

Sau khi kết thúc giờ đọc bài buổi sáng, có mười phút để nghỉ ngơi.

Tống Gia Mạt vừa đứng dậy thì Triệu Duyệt hăng hái nói: “Cậu tới quầy bán đồ ăn vặt à? Tớ đi với!”

“Không phải,” cô cười cười: “Tớ đi tìm giáo viên xin ít đề ôn tập, có rảnh thì làm.”

Triệu Duyệt nhìn lướt qua: “Làm nhiều đề thế á? Cậu cũng liều mạng quá rồi, không phải tớ đã xin đề cương ôn tập cho cậu rồi à?”

“Cũng không thể chắc chắn có đề cương ôn tập là mọi chuyện sẽ suôn sẻ mà.” Tống Gia Mạt nhún vai: “Chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân mình thôi.”

Kết quả vừa về lớp, tất cả học sinh trong lớp đang cầm sách tiếng Anh đi ra ngoài.

Tống Gia Mạt: “Sao thế?”

“Nữ thần nhớ nhầm thời khóa biểu, sáng nay cô có tiết ở lớp 5, nhưng lại còn đổi lịch của lớp 1 bọn mình, không còn cách nào khác, bây giờ chúng ta phải tới hội trường, hai lớp học chung.”

Nữ thần trong miệng lớp trưởng là Đoạn Oánh, giáo viên tiếng Anh của lớp cô, mặc dù cô giáo đã là mẹ một con nhưng vẫn xinh đẹp và khí chất, dường như không có học sinh nào trong lớp là không thích cô.

Đương nhiên Tống Gia Mạt cũng không ngoại lệ, mỗi lần nhìn thấy nữ thần đi vào phòng học, tâm trạng của cô đều sẽ trở nên tốt hơn.

Nghe vậy, Tống Gia Mạt nhanh chân lấy sách tiếng Anh và túi đựng bút, theo đám đông đi lên tầng.

Hội trường rất lớn, học sinh ngồi kín  mấy hàng đầu, Tống Gia Mạt vừa ngồi xuống đã nghe thấy đám nam sinh ồn ào.

“Cô ơi, cô là nữ thần lớn, còn Vạn Nhã lớp em là nữ thần nhỏ đó…”

Cô quay đầu lại, tâm điểm của đám đông là một nữ sinh với mái tóc dài, giờ phút này người nọ đang mỉm cười ngượng ngùng.

Sắp vào học rồi, cô thu hồi tầm mắt.

Tiến độ của hai lớp khác nhau, vậy nên Đoạn Oánh chỉ dạy một bài ngắn, thời gian mười phút còn lại để bọn họ tự học.

Lúc Tống Gia Mạt đang chuẩn bị tập trung tinh thần, Đoạn Oánh đứng bên cạnh cô cười nói: “Nghe nói lần này em cần tăng 20 hạng, liệu điểm tiếng Anh có cải thiện thêm nhiều không?”

Đây là cô bé Đoạn Oánh quý mến nhất, lúc học hành vô cùng nghiêm túc, đã thế còn xinh xắn, vì vậy cô giáo luôn chú ý tới Tống Gia Mạt theo bản năng.

Không nghĩ tới ngay cả cô giáo cũng biết, Tống Gia Mạt có hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng sửa cho đúng lại: “Không phải, là 28 hạng ạ…”

Phòng học cũng không ồn ào, vậy nên mọi người cũng có thể nghe được cuộc đối thoại của hai cô trò.

Cô cúi đầu, hai tai hồng lên, như thể gặp phải một vấn đề rất nan giải.

Ngay sau đó, có một giọng nói đầy đắc ý cách chỗ cô không xa vang lên: “Cô ơi, Nhã Nhã của lớp em tăng 40 hạng cũng không thành vấn đề!”

Giọng nói của Đoạn Oánh vẫn dịu dàng như cũ: “Cô cũng tin chắc là vậy.”

Sau đó người nọ cười hai tiếng, như thể giành được chiến thắng gì đó.

Ngay sau đó, Đoạn Oánh tiếp tục nói cho hết câu: “Lần trước Tống Gia Mạt thi được 146 điểm Anh, cũng không lên được bao nhiêu nữa. Vạn Nhã còn nhiều chỗ để cải thiện, lần sau phấn đấu đạt 100 điểm em nhé*.”

*Điểm tối đa của bài thi Ngoại ngữ ở Trung Quốc là 150 điểm.

Nữ sinh kia nịnh nọt nhầm chỗ, xấu hổ đứng ở đó.

Động tác lật sách của Vạn Nhã khựng lại, lúc này mới ngẩng đầu cười nói: “Vâng ạ, em sẽ cố gắng phấn đấu.”

Đằng sau có người cảm thán: “Vãi thật, học sinh giỏi à…”

“Nói vớ vẩn, người ta học lớp chọn mà.”

Nữ sinh da vàng vừa rồi nghe vậy thì hung dữ quay đầu lại, trợn trắng mắt: “Câm miệng đi, các cậu còn thời gian nói nhảm à, mau tự học đi!”

Triệu Duyệt thích xem trò vui nhất, hóng hớt hồi lâu, lúc này cô ấy mới vui vẻ sáp lại gần Tống Gia Mạt.

“Tớ buồn cười chết mất, hai người này là ai vậy? Sao lại xem cậu như kẻ thù giả tưởng thế? Cậu nhắm mắt cũng thi được điểm cao hơn họ.”

Tống Gia Mạt vừa học thuộc xong một đoạn trong sách, cũng không để ý, cô nhún nhún vai: “Kệ đi.”

Mười phút nhanh chóng trôi qua, có người nghiêm túc đọc sách, cũng có người đục nước béo cò, nhân cơ hội nói chuyện riêng.

“Được rồi, từng bạn một lên cô kiểm tra một chút nào.” Đoạn Oánh nhìn một vòng quanh phòng học: “Tống Gia Mạt, em đọc đi.”

Đột nhiên bị gọi tên, Tống Gia Mạt “Hả” một tiếng.

“Vẫn chưa chuẩn bị xong chứ gì?” Nữ sinh da vàng vừa rồi lại đâm chọc lần nữa, dùng âm lượng không lớn không nhỏ để thì thầm với Vạn Nhã: “Chỉ được đến thế thôi à?”

“Chắc không đâu, giờ mà vẫn chưa học thuộc xong á? Tớ vừa nói chuyện riêng vừa học thuộc cũng xong rồi đây này, hóa ra cũng không giỏi lắm…”

Tống Gia Mạt: “Cô ơi, em vẫn chưa thuộc đoạn thứ tư lắm ạ.”

Đoạn Oánh bật cười: “Không sao, em chỉ cần nhắc lại đoạn thứ nhất cho cô là được.”

Vậy à.

Cô dạ một tiếng, khép sách lại, hơi nhớ lại sau đó bắt đầu.

Ngữ điệu của cô gái lưu loát, phát âm đúng chuẩn, mỗi chỗ ngắt nghỉ đều phù hợp, cả đoạn thơ được cô đọc lại một cách liền mạch lưu loát, lúc kết thúc, thậm chí có người còn cảm thấy cô vừa đọc diễn cảm.

Không, có lẽ đọc diễn cảm cũng không trôi chảy được như vậy.

Đã thế hình như cô còn biết căn chỉnh thời gian, bởi vì khi chuông tan học vang lên, đúng lúc cô cũng đọc đến câu cuối cùng.

Cô học thuộc được ba đoạn, đoạn thứ ba… thậm chí giáo viên còn chưa dạy tới.

Vài giây sau, mọi người mới chậm chạp phản ứng lại, không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh:

“Trời má, trí nhớ ảo ma gì thế, không hề sai lấy một từ đơn luôn.”

“Phát âm của cậu ấy nghe hay thật đấy.”

“Sao mà đầu óc và miệng lưỡi của cậu ấy phối hợp tốt thế?”

“Tống Gia Mạt trâu bò vãi!”

Mặt cô nữ sinh da vàng vừa rồi lúc đỏ lúc xanh, mặc dù chỉ có những người ngồi xung quanh mới nghe được những gì cô ta vừa nói, nhưng bị người ta liên tiếp vả vào mặt hai cái, cô ta vẫn muốn nói gì đó để đỡ nhục.

Cô ta há miệng thở dốc.

Vạn Nhã đẩy nhẹ cô ta một cái, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa…”

*

Tiếng chuông tan học vang lên rất đúng lúc, Tống Gia Mạt cảm thấy hình như mình có hơi đói bụng.

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng học, cô đảo mắt nhìn qua, trong tầm mắt xuất hiện một nữ sinh da vàng, bên cạnh cô ta là một nữ sinh tóc dài cao ráo, hẳn là người được gọi là “nữ thần nhỏ” trước đó.

Da vàng nói vì đó với tóc dài, đám đông ồn ào, cô không nghe rõ, chỉ có thể nghe thấy câu được câu không cái gì mà “phát thanh”, “tiếng Anh”, “âm nhạc” các thứ.

Đúng lúc này, Triệu Duyệt cũng hỏi cô: “À đúng rồi, không phải có người cũng đăng ký tham gia câu lạc bộ phát thanh với cậu à, cậu có biết người đó là ai không?”

“Không biết.” Tống Gia Mạt lắc đầu: “Đến lúc đó là biết ấy mà.”

Cô rất chờ mong tới lúc biết ai là người có cùng lý tưởng với mình.

*

Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, buổi chiều có tiết thể dục.

Đương nhiên, bởi vì hôm nay các giáo viên bộ môn khá bận, không có thời gian lên lớp nên tiết thể dục này mới được diễn ra.

Giáo viên thể dục không đến dạy, bảo bọn họ tự học trong lớp, Tống Gia Mạt nhìn mấy câu cô làm sai một lúc, lúc quay đầu lại thì thấy Triệu Duyệt lại đang tán  gẫu.

“Ngày nào cậu cũng bận rộn thật đấy.” Cô thành khẩn nói.

“Đương nhiên rồi, vốn dĩ tớ có muốn vào lớp chọn đâu, nhưng do bố tớ cứ nhất định phải tìm quan hệ để nhét tớ vào đây, tớ đang muốn mau chóng tìm một chỗ để chơi đây.”

“…”

Cậu thú vị thật đấy.

Triệu Duyệt bận rộn cất điện thoại, đi vào chủ đề chính: “Cậu có hỏi thăm xem hôm nay anh cậu có rảnh hay không chưa?”

“… Vẫn chưa.”

“Có phải do hôm qua tớ nhắn muộn quá không? Haiz, đều tại bạn tớ cả, một lúc lâu sau mới nhắn lại cho tớ.” Triệu Duyệt nói: “Hay là cậu tranh thủ thời gian hỏi thăm hộ tớ chút đi? Tối nay có một ban nhạc biểu diễn ở nhà hàng món Âu, khó khăn lắm tớ mới đặt được hai chỗ, nếu anh ấy không tới thì sẽ lãng phí lắm, ban nhạc kia nổi tiếng cực.”

Dừng một lát, Triệu Duyệt nói tiếng: “Nhưng hẳn là anh ấy có thể tới chứ nhỉ?”

“Khó nói lắm.” Nói đến đây, cuối cùng Tống Gia Mạt cũng có cơ hội nghiêm mặt nói: “Nếu như cậu thật sự muốn cua Trần Tứ thì tớ khuyên cậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”

“Sao cậu lại nói vậy?”

“Anh ấy căn bản không thiếu người theo đuổi, nhưng chưa từng yêu đương bao giờ, ít nhất theo tớ thấy là vậy.” Tống Gia Mạt đổi sang một tư thế khác, “Tớ đã từng thấy đủ các loại cách thức người ta dùng để theo đuổi anh ấy rồi, từ chờ một phút cho đến ba tiếng, cuối cùng bọn họ đều phải thất bại quay về.”

Triệu Duyệt sửng sốt: “Ba tiếng á?”

“Đúng vậy, tên Trần Tứ này giỏi ở chỗ những nữ sinh công khai theo đuổi anh ấy nhiều nhất cũng chỉ theo đuổi được ba tiếng,” Tống Gia Mạt nhớ lại, “Có khả năng là vì… bọn họ thật sự không nhìn thấy chút hi vọng nào, anh ấy lạnh lùng quá, chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào. Từ chối là từ chối thẳng thừng luôn, ngay cả một ánh mắt cũng không cho người ta.”

Nói đến đây, Tống Gia Mạt lại nhịn không được mà thầm mắng anh hai câu cho hả giận.

Cô nhìn về phía Triệu Duyệt, ánh mắt mang thêm vài phần nể phục: “Liệu cậu có thể phá vỡ kỷ lục này hay không đây? Chúng tớ rửa mắt mong chờ.”

Không biết Triệu Duyệt đang suy nghĩ gì, sau đó cô ấy quay đầu sang hỏi cô: “Sao cậu đột nhiên lại gọi anh ấy là Trần Tứ thế, bọn cậu cãi nhau à?”

“…”

Tống Gia Mạt sờ sờ vành tai, nghĩ thầm mình vừa thay đổi cách xưng hô là đã có người nhận ra ngay, cô khụ khụ hai tiếng: “Cũng, cũng không phải chuyện gì lớn cả.”

Triệu Duyệt ừ một tiếng, lúc này mới quay lại vấn đề chính: “Nếu như những người khác đã tìm đủ mọi cách để theo đuổi anh ấy, vậy thì có ai từng tìm cậu nhờ giúp đỡ chưa?”

“Chính thức thì không có, chỉ có nhờ tớ tặng quà hộ thôi.”

“Tớ không giống bọn họ, hai chúng ta thân thiết thế này, chắc chắn cậu sẽ giúp tớ.”

Triệu Duyệt thả lỏng đôi chút, “Nhà hàng đó ở gần THPT số Một, nếu cậu có thể giúp tớ hẹn anh ấy qua đó thì tớ sẽ lập tức tới trường lấy đề cương ôn tập của THPT số một cho cậu luôn, hàng thật giá thật, chắc chắn sẽ có, nếu không được thì ông đây sẽ đi trộm.”

Tống Gia Mạt: “…Không cần đến mức đó đâu.”

“Dù sao cậu chắc chắn sẽ giúp tớ mà!” Triệu Duyệt cổ vũ cho cô, “Tớ tin cậu!”

“Cậu thật sự tin tưởng tớ như vậy à?” Tống Gia Mạt rơi vào trầm tư, “Không lừa cậu, lúc tớ học cấp hai, tớ không chỉ một lần hoài nghi xu hướng tính dục của anh ấy.”

Triệu Duyệt: “…”

“Đề cương gì đó thế nào cũng được, nhưng để tớ thử xem, tớ sẽ giúp cậu theo đuổi anh ấy.”

Tống Gia Mạt gãi gãi cằm: “Chủ yếu là tớ muốn thử một chút xem sau này chị dâu của tớ sẽ là nam hay nữ, vấn đề này tớ băn khoăn lâu lắm rồi.”

Biểu tình trên mặt Triệu Duyệt vô cùng phức tạp, như thể không biết nên vui hay buồn.

Tống Gia Mạt cũng cảm giác mình nói vậy thì có hơi quá, vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Không sao đâu, chỉ cần cố gắng, nỗ lực nhiều một chút, tớ chắc chắn sẽ giúp cậu tìm ra thứ anh ấy thấy hứng thú.”

Triệu Duyệt lập tức vỗ tay: “Được, vậy lát nữa cậu nhìn ảnh khóa màn hình của anh ấy giúp tớ nhé, con trai thường cài thứ mình thích làm ảnh khóa màn hình lắm, ví dụ như manga, anime, xe đua các kiểu ấy!”

Tống Gia Mạt vui vẻ gật đầu, sau khi tan học, cô thu dọn cặp sách, lên đường đi tìm anh trai.

Cô khẳng định không phải vì đề cương ôn tập mà bán đứng anh trai, lần này cô đồng ý với Triệu Duyệt, thứ nhất là vì cô muốn giải đáp vấn đề mình đã thắc mắc từ lâu về xu hướng tính dục của Trần Tứ, tiếp đó là…

Thật ra cô không phải là người thù dai, dễ giận nhưng cũng dễ quên, lúc này cơn giận đã vơi đi hơn phân nửa, cô biết Trần Tứ cũng chỉ muốn tốt cho cô, anh chỉ sợ cô gặp phải tình huống không thể giải quyết được, nhưng lúc ấy lửa giận đang xông lên đầu, vậy nên sống chết mới không chịu cúi đầu.

Nghĩ đến khả năng sáng nay Trần Tứ bị cô cho leo cây, bỗng nhiên cô cảm thấy có hơi áy náy.

Mượn cô hội này, cô cũng muốn hàn gắn lại tình an hem yếu ớt của hai người.

Bạn học của Trần Tứ nói anh không ở trong lớp mà tới sân bóng rổ tập luyện rồi, vì thế cô lại tìm tới đây, đứng từ xa nhìn bọn họ đang làm nóng người.

Cô tìm một vị trí rồi ngồi xuống, tính toán đâu vào đấy, thầm nghĩ đợi lát nữa tập luyện xong, Trần Tứ thấy cô đột nhiên xuất hiện chắc chắn sẽ rất bất ngờ, đã bất ngờ thì anh sẽ tới chỗ cô để hỏi, đến lúc đó cô có thể nương vào đó để tha thứ cho anh, nhân tiện hỏi thăm một chút về chuyện của Triệu Duyệt.

Chậc, một công đôi việc.

Tống Gia Mạt, mày thông minh quá, xuất sắc.

Hôm nay trong sân bóng không có ai, cô ngồi ở hàng ghế thứ hai, phía trước là hàng ghế dành cho thành viên đội bóng rổ để balo và điện thoại.

Nói là điện thoại… thật ra chỉ có điện thoại của Trần Tứ, ngoại trừ anh ra thì cả trường chẳng có ai dám công khai dùng điện thoại mà có thể chắc chắn sẽ không bị tịch thu.

Cô đang nghĩ ngợi thì điện thoại Trần Tứ bỗng nhiên sáng lên.

Cô nhớ lại chuyện Triệu Duyệt nhờ mình xem ảnh khóa màn hình của Trần Tứ, thế là cô nghiêng người về phía trước, giương mắt nhìn.

Xe đua hả? Hay là manga, anime? Hoặc cũng có thể là idol xinh đẹp nào đó…

Vào khoảnh khắc nhìn thấy, thậm chí cô còn căm giận thị lực 1.2 của mình.

Trên màn hình là một cô bé khoảng chừng mười mấy tuổi đang há to miệng ăn ngấu nghiếm chiếc bánh kem, chiếc mũ sinh nhật trên đầu xiên xiên vẹo vẹo cũng không thèm quan tâm, hai bên má phúng phính vẫn còn nét trẻ con, mặt, cằm và trên váy của cô bé đều dính bơ.

Giống như chú heo trong phim “Sen và Chihiro”, ăn no quá rồi sẽ bị giết thịt.

Nếu như cô nhớ không nhầm, ảnh khóa màn hình trước đây của Trần Tứ là tấm ảnh cô trượt băng rồi bị té ngã vào sinh nhật năm chín tuổi, khi đó cô ngồi dưới đất khóc lóc đến mức chóng mặt, chỉnh thể của bức ảnh muốn thảm thiết thế nào thì thảm thiết thế ấy, làm ảnh khóa màn hình thật sự có thể trừ tà.

Cô phản kháng một lúc lâu, cuối cùng Trần Tứ cũng đổi…

Sau đó anh đổi thành bức ảnh này J

Thế này thì có khác gì tấm ảnh trước đây hả?

Tống Gia Mạt cúi đầu, chôn mặt vào balo, tay cũng với vào trong khởi động điện thoại.

Cuối cùng cô cũng hiểu rõ rồi, người ta thường đặt thứ mình thích làm ảnh khóa màn hình, còn ảnh khóa màn hình của Trần Tứ dùng để dọa người lạ nhìn trộm, trên ảnh chỉ có năm chữ: Nhìn mẹ của con này.

Ba phút trước, Triệu Duyệt gửi tin nhắn cho cô: [Sao rồi, mâu thuẫn giữa hai người đã được giải quyết chưa?]

[Bọn tớ không có mâu thuẫn] cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh tuyên bố, [bọn tớ đoạn tuyệt quan hệ rồi.]