Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 160: Về sau, đôi môi này chỉ thuộc về mình!




Edit: Miêu - CQH​

Trời sáng.

Bùi Vân Khinh mở mắt, liếc thấy cánh tay bị mình làm gối đầu.

Trong tầm mắt bàn tay ngọc ngà, đốt ngón tay thon dài.

cô giật mình quay sang, quả nhiên phía sau mình là Đường Mặc Trầm, người nằm nghiêng mà ngủ bên cạnh mình.

Chú nhỏ thế nhưng cùng mình ngủ trên một giường, hơn nữa không có chạm qua mình?

Nắng sơm nhàn nhạt, chiếu trên thân thể người đàn ông đang mặc áo thun đen rộng thùng thình, vớ chiếc quần rộng, càng phản chiếu làn da như ngọc.

Giờ phút này, anh còn đang ngủ, lông mi buông xuống.

Đôi mắt kia tựa hồ có thể chiếu thẳng vào lòng người, lúc này đã nhắm lại, trên khuôn mặt thiếu vài phần uy mà sợ như ngày thường, càng toát kên vẻ xuất chúng.

Đây là lần đầu tiên Bùi Vân Khinh nhìn Đường Mặc Trầm như vậy.

cô kìm lòng không được để sát vào mặt anh, gần trong gang tấc,

Trước kia thời điểm anh ở trại lính, làn da bị phơi đen, nhưng cũng đã hơn một năm bởi vì có nhiều công việc nên làn da đã khôi phục như bình thường lại.

trên khuôn mặt nếu tách ra mà nhìn hay gộp chung lại đều tinh xảo nhưng vẫn khiêu khích.

Đường cong lông mày rõ ràng.

Lông mi dài mà cong.

Đôi môi khêu gợi, lúc này thành một đường cong xinh đẹp.

Dừng ở trên môi anh, Bùi Vân Khinh dừng ánh mắt lại.

Về sau, đôi môi này chỉ thuộc về mình thôi!

“hiện tại, cho anh mượn trước đấy!”

nói nhỏ một tiếng, cô cúi người xuống, dè dặt đem môi mình phủ lên môi anh.

Hai môi chạm vào nhau, đôi mắt của người đàn ông chợt mở ra.

Tiếp theo một cái chớp mắt, cô đã bị anh nắm gáy đè thật mạnh xuống giường.

Chống lại đôi mắt đen như mực kia, Bùi Vân Khinh đã quen đi hô hấp.

Thấy cô như vậy, Đường Mặc Trầm vội vàng buông tay ra, đỡ cô ngồi dậy.

“Em không sao chứ?”

Nhiều năm huấn luyện đã tạo cho anh tính cảnh giác cao, và đã tạo thành bản năng, động tác của anh toàn bộ đều là phản ứng theo bản năng của mình thôi.

Nào nghĩ đến, là cô làm như thế!

“không…. không có việc gì!”

Hôn trộm còn bị bắt tại trận, nháy mắt trái tim đã nhảy lên, Bùi Vân Khinh hốt hoảng bò dậy.

“Em… đi toilet.”

Nhảy xuống giường, cô ba bước biến thành hai bước chạy vào toilet, đem cửa đóng lại mới dám thở ra.

Đường Mặc Trầm chống đỡ cánh tay để đứng dậy, vẫy vẫy cánh tay bị cô đè, cảm giác trên môi có chút ẩm ướt, anh giơ ngón tay lên vuốt.

Vừa rồi… Là cô hôn anh?

Rửa mặt đơn giản, Bùi Vân Khinh nghiêng tai nghe ngóng, không có nghe được âm thanh nào khác nên dè dặt mở cửa ra.

không nhìn thấy người nào đó, thế này mới dám thở nhẹ rồi bước ra.

Chú ý đến tủ đầu giường có hộp nhỏ, cô nghi ngờ đi đến mở hộp ra.

Hộp gỗ nhung màu đen có một khẩu súng lúc màu bạc tinh xảo, phía dưới có hai viên đạn màu bạc nhìn qua như hại đậu phộng thôi.

Rốt cuộc ai đưa cho cô quà tặng?

cô đưa ay đem cây súng lục nằm trong tay, nhìn qua không lớn, hơn nữa còn có đạn.

Chẳng lẽ… Đây là súng thật?

“Đừng bắn loạn, đây là súng thật.”

Từ cửa phòng truyền đến âm thanh Đường Mặc Trầm.

Súng thật?

Bùi Vân Khinh quay sang kinh ngạc nhìn chăm chút vào quân trang mà anh đã thay.

“Cho em?”

“Ừ!” Cất bước đến trước mặt cô, anh khẽ giơ cằm lên,

“Còn nhớ rõ cách dùng súng không?”

“Tất nhiên!”

cô dứt khoát cầm viên đạn lên, nhét vào băng đạn, mở chốt an toàn, làm ra tư thế nắm bắn tiêu chuẩn.

“Chú nhỏ, động tác của em đúng không?”

“không sai!”

Nhìn động tác của cô thuần thục, Đường Mặc Trầm vừa lòng gật gật đầu.