Bố Y Quan Đạo

Chương 1195: Giang Nam nhiều tai vạ




Trương Thanh Vân cũng trực tiếp tiến vào quân khu Giang Nam, yêu cầu tất cả trung đoàn bộ đội phải tuyên thệ khẩn cấp trước lúc xuất quân, tất cả đều phải tham gia toàn diện vào công tác cứu hộ.

Toàn tỉnh Giang Nam vì thiên tai lũ lụt mà rơi vào trạng thái khẩn cấp, Trương Thanh Vân mới chấp chính ở Giang Nam được hơn một tháng thì đã gặp tai vạ, đây có thể nói là một khảo nghiệm cực kỳ nghiêm trọng.

Nhiều thời điểm Trương Thanh Vân phải chạy một ngày hơn năm trăm kilomet, tổ chức vài chục hội nghị, đích thân đi đến nhiều địa phương gặp nạn. Lúc này nhân dân toàn tỉnh cùng chung sức chống đỡ thiên tai, Trương Thanh Vân là một bí thư, nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn là khích lệ sĩ khí. Text được lấy tại Truyện FULL

Trương Thanh Vân muốn cho tất cả quần chúng và cán bộ cơ sở thấy được sự quan tâm của lãnh đạo, cảm nhận được trách nhiệm và sứ mạng đảng. Hắn nhất định phải làm cho người mất nhà cửa thấy được hy vọng, phải làm cho người mất đi người thân thấy được lẽ sống, tin tưởng vào cuộc sống.

Làm quan phụ mẫu ở Giang Nam, vào đúng thời điểm phải để cho toàn bộ Giang Nam tin tưởng, muốn Giang Nam biết được sự hiện hữu của Trương Thanh Vân hắn. Thiên tai không đáng sợ, điều đáng sợ là dân ý và niềm tin tan vỡ, chỉ cần kiên định tin tưởng và quyết tâm thì nhất định tình hình sẽ tốt, sẽ có thắng lợi.

Khu nhà thị ủy Hành Nam, những ngày nay trung tâm ban phòng chống lụt bão được đặt ở đây, cũng là nơi trù tính chung tất cả sự vụ chống lũ lụt và phối hợp giữa các thành phố gặp thiên tai, Trương Thanh Vân tạm thời tọa trấn phụ trách toàn cục ở chỗ này.

Trương Thanh Vân và chủ tịch Viên Thánh Sở đã có sự phân công chính xác, Viên Thánh Sở tọa trấn khu tự trị Lễ Dương, phụ trách công tác cứu tế ở khu phía tây Giang Nam. Trương Thanh Vân tọa trấn ở Hành Nam, phụ trách cứu hộ khu phía nam. Hai người liên lạc điện thoại mỗi ngày hai lần, tìm hiểu tình huống của nhau, đồng thời cũng thương lượng những biện pháp khẩn cấp tiếp theo.

- Anh Viên, tốt, tốt, các anh có lòng tin là tốt, quan trọng là vật tư phải dùng đúng chỗ, không thể cho quần chúng đói bụng. Anh Mã ở phía Hoa Đông đã đồng ý sẽ chuyển đến một đợt hàng cứu trợ gồm thuốc men, nhu yếu phẩm và một đội ngũ bác sĩ y tá, tôi chuyển sang cho anh, yêu cầu anh phải dùng tốt khoản tài nguyên này.

Trương Thanh Vân lớn tiếng nói điện thoại.

- Cám ơn bí thư, tinh huống bên phía các anh còn nghiêm trọng hơn chúng tôi, phương diện vật tư tôi có thể đảm bảo với anh, đồng thời cũng đã điều động khẩn cấp vài vật tư nhu yếu phẩm, có thể chữa cháy được một khoảng thời gian ngắn.

Viên Thánh Sở nói.

- Vấn đề này không cần khách khí, cứ quyết định như vậy. Bên phía các anh là các dân tộc thiểu số anh em, chúng ta nhất định phải chú ý đến chính sách với đồng bào dân tộc, cần phải khắc ghi nhu cầu của quần chúng. Đây là nhiệm vụ của chúng ta, không thể buông lỏng.

- Bây giờ cuộc sống đảm bảo, tính mạng được đảm bảo mới là quan trọng nhất, nếu có một đội ngũ y bác sĩ có năng lực thì sẽ cứu được nhiều mạng người.

Trương Thanh Vân dùng giọng chém đinh chặt sắt nói, tuy tình huống bên phía Viên Thánh Sở không nghiêm trọng bằng phía nam nhưng cũng rất khó khăn.

Khu tự trị Lễ Dương là một vùng đất xa xôi cằn cỗi, cứu tế rất khó khăn, hơn nữa đa số là vùng rừng núi, khó khăn càng cao. Mặt khác Viên Thánh Sở đến nhận chức trong thời gian quá ngắn, bây giờ uy tín ở khối chính quyền và ở cơ sở là chưa cao, phương diện điều hành không được linh hoạt như Trương Thanh Vân.

Đặc biệt là ở trên phương diện điều hành tài nguyên, bây giờ có khuynh hướng đưa tài nguyên sang vùng phía nam Giang Nam, Viên Thánh Sở không được quan tâm nhiều. Nghĩ lại cũng có thể hiểu, Trương Thanh Vân tự mình tọa trấn Hành Nam, trong tỉnh dù là ai cũng nghĩ đến phía nam, mà những cán bộ muốn biểu hiện thì lại càng muốn làm gì đó trước mặt bí thư, Viên Thánh Sở bị lạnh nhạt là chuyện nằm trong dự đoán.

Mà lúc này vấn đề đoàn kết là quan trọng nhất, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không thể la mắng cấp dưới, nhưng trong lòng hắn luôn ý thức phải giúp đỡ Viên Thánh Sở một tay.

- Cám ơn bí thư, tôi sẽ không khách khí, tình huống ở bên các anh nghiêm trọng hơn so với tôi, bí thư anh cần phải chú ý đến vấn đề an toàn, chú ý sức khỏe. Hôm nay tôi không cẩn thận và té ngã, may mà người chung quanh nhanh tay lẹ mắt, nếu không đã rơi xuống dòng nước.

Viên Thánh Sở cao giọng nói.

Rõ ràng Viên Thánh Sở nhận được vật tư và tâm tình buông lỏng một chút, chủ đề tất nhiên cũng không quá trầm trọng. Trương Thanh Vân thởi dài một hơi rồi nghiêm túc nói:

- Ngàn vạn lần không được phớt lờ, có hai điểm anh cần chú ý.

- Thứ nhất các anh phải rút tất cả mọi người khỏi khu vực Tây Sơn Yển, dù có khó khăn thế nào cũng rút lui. Mặc khác còn có sông Lễ Dương, tôi biết khá rõ về dòng sông này, tôi nói cho anh biết trong vùng núi có nhiều sông ngầm, mười năm trước đã có khảo sát qua, có một dòng sông ngầm ở dãy núi Lượng Nha, nếu cá trên sông có thể được bắt hơn phân nửa, như vậy cũng đủ cung cấp lương thực cho toàn bộ thành phố Lễ Dương ăn trong một năm.

- Anh nghĩ lại mà xem, nếu thế nước mạnh và núi lở, nước sông ngầm ào ra sông chính, như vậy là đại họa.

- Vâng, tôi đã hiểu. Tôi sẽ làm tốt công tác phòng hộ, đúng là ông trời chết tiệt, làm chúng ta hao tổn quá nhiều. Tôi cũng không tin có thể làm khó nhân dân Giang Nam.

Viên Thánh Sở lớn tiếng nói, hắn vừa lên làm chủ tịch tỉnh chưa được bao lâu thì gặp tai vạ, tâm tình ngột ngạt thế nào thì hoàn toàn hiểu được.

Trương Thanh Vân cười ha hả an ủi Viên Thánh Sở, để Viên Thánh Sở không cần suy nghĩ quá nhiều, cần tin tưởng sự việc sẽ tốt đẹp lên. Đúng lúc này thư ký Trần Gia Cường xông vào nói:

- Bí thư, vừa nhận được điện thoại, đường cao tốc ở Yến Tử Sơn xuất hiện sụt lún và lở đất nghiêm trọng, gần hai kilomet đường bị phá hủy tan hoang.

- Cái gì?

Trương Thanh Vân đặt điện thoại xuống, hắn đứng lên nói:

- Những chiến sĩ bộ đội công binh đâu? Tình huống thương vong thế nào?

Trần Gia Cường nhìn Trương Thanh Vân, hắn do dự không dám nói, nhưng Trương Thanh Vân lại hận không thể trực tiếp móc ý nghĩ của Trần Gia Cường ra xem.

- Bí thư, theo tin tức trước mắt thì có ba công trình cơ giới bị chôn vùi hoàn toàn, mười lăm chiến sĩ công binh mất tích. Mặt khác quần chúng được điều động và đội xây dựng cũng có thương vong, trước mắt còn chưa có công tác thống kê cụ thể.

Trần Gia Cường nghiêm túc nói.

Trương Thanh Vân cảm thấy chân tay lạnh buốt, hắn thở dài một hơi rồi chậm rãi nhắm mắt. Điều hắn lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, hắn nghĩ rằng vùng núi ở giữa Bảng Dương và Sở Dương sẽ xuất hiện lũ quét và lở đất nghiêm trọng, đặc biệt là những vùng rừng bị tàn phá.

Những ngày nay hắn đang tổ chức chuyên gia khảo sát, không ngờ người còn chưa được tổ chức xong thì sự kiện đã đến, mười mấy người mất tích, nhiều công trình bị chôn vùi, tai họa làm người ta rầu rĩ.

- Nhân viên cứu hộ đã đến hiện trường, phó chủ tịch Chu ở Bảng Dương đã nhận được tin và chạy đến, có lẽ sẽ nhanh chóng có tin tức mới.

Trần Gia Cường chậm rãi mở miệng nói.

- Chuẩn bị xe, chúng ta sang xem tình hình.

Trương Thanh Vân đứng lên nói.

Trần Gia Cường chợt sững sờ, hắn nói:

- Bí thư, điều này không được, chỗ này không có anh tọa trấn chỉ huy là không được, bí thư Hàn ở Bảng Dương điện thoại đến, nói rằng thông báo cho anh là bọn họ có năng lực xử lý tôt, anh nên yên tâm.

- Có năng lực...Có năng lực mà xảy ra chuyện sao? Tôi đã sớm nói bọn họ chú ý vùng hồ trên núi, bọn họ vì sao phải gấp rút sửa đường? Bọn họ có xem qua hiện trường không?

Trương Thanh Vân trầm giọng nói.

Trần Gia Cường nói:

- Bí thư, an toàn của anh là quan trọng nhát, trước mắt nơi đó chưa rõ tình huống, có rất nhiều tai họa ngầm, anh là bí thư, tuyệt đối không được mạo hiểm.

- Khốn kiếp, đã không rõ tình huống sao còn đưa nhiều đội cứu hộ đến. Nhanh, chuẩn bị xe ngay, không thể trì hoãn dù chỉ là một phút.

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm khắc ra lệnh.

Trần Gia Cường rất bất đắc dĩ, hắn phải phải chậm rãi lui ra nhưng trong lòng đang suy tính đến vấn đề bảo đảm an toàn cho bí thư Trương.

Phải biết rằng bâ giờ bên ngoài còn rất nguy hiểm, với khí trời thế này thì vào núi không đơn giản, Trương Thanh Vân xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm cho được?

Trần Gia Cường nghĩ trái nghĩ phải, hắn không tìm ra biện pháp, vì vậy đành liên lạc với bí thư An Danh Tuyền địa đầu xà Hành Nam. Hắn nói rõ ràng, hắn yêu cầu An Danh Tuyền phải nghĩ biện pháp ngăn chặn Trương Thanh Vân, không thể cho bí thư mạo hiểm khi sự việc không rõ ràng.

Lúc này Trương Thanh Vân cũng không biết tâm tư cấp dưới, trong lòng hắn đang lo lắng về hiện trường, nhất định phải có kế hoạch. Giang Nam gặp nhiều tai vạ, nhiều năm yên lặng bây giờ bộc phat, không ngờ lại quá dồn dập như thế.