Bố Y Quan Đạo

Chương 227: Giai nhân đến thăm




Sau hôm sinh nhật Hoàng Tân Quyền thì cả tháng sau Trương Thanh Vân cũng không thu được thêm chút tin tức gì, hắn vẫn công tác như bình thường, sáng đi làm, tối về nhà.

Nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ vì chuyện trên đầu mình càng lúc càng nhiều, có rất nhiều chuyện vốn phải được sắp xếp cho mình thì Dương Hân và Đỗ Dũng đều vứt xuống cho Đường Quốc Huy trực tiếp phụ trách, đây cũng là một tín hiệu rất quan trọng.

Đối với những hành động của Dương Hân thì có rất nhiều đồng nghiệp trong phòng giám sát hiểu sai, gần đây giọng điệu của Đường Quốc Huy trong hội nghị hằng ngày ở phòng giám sát đã bắt đầu tăng mạnh, những cán bộ khác trong phòng giám sát gặp mặt Trương Thanh Vân cũng tiết kiệm nụ cười, lúc này cũng thấy rõ nhân tình ấm lạnh thế nào.

Nhưng Trương Thanh Vân lại rất nhớ kỹ Hứa Nguy, người này đáng được tín nhiệm, cũng không vì Trương Thanh Vân thất thế mà Hứa Nguy tỏ thái độ lạnh nhạt, ngược lại còn nhiều lần tìm Trương Thanh Vân nói chuyện, hy vọng có thể hóa giải được những buồn bực trong lòng. Trương Thanh Vân cũng không nói rõ ngọn nguồn, dù sao bây giờ cũng không có nhiều việc, vì vậy Trương Thanh Vân cũng vui vẻ tám dóc với Hứa Nguy, đồng thời cũng biết được Hứa Nguy là người có khả năng.

Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không ghét bỏ sự thanh nhàn, hơn nữa còn rất mừng. Hắn lợi dụng khoảng thời gian thanh nhàn vào lúc này để nghiên cứu tình hình ở huyện Tang Chương, bố trí sẵn những trình tự thi hành biện pháp chính trị. Đồng thời lúc rãnh rổi cũng đến thăm Ngải Gia, đi dạo giải trí...Công ty của Biện Huy Hoàng đã được thành lập, tên đầy đủ là công ty trách nhiệm hữu hạn nước giải khát Giang Nam, tài chính đăng ký là bốn chục triệu. Biện Huy Hoàng làm chủ tịch, Triệu Giai Ngọc là phó chủ tịch, có vài người bên công ty tài chính Khánh Kỵ gia nhập vào hội đồng quản trị, Trương Thanh Vân cũng đột nhiên có mặt trong danh sách. Trương Thanh Vân biết đây chính là ý của Triệu Giai Ngọc, lúc này có rất nhiều quan viên nhà nước đi ra làm thành viên ban quản trị, điều này không ảnh hưởng đến con đường làm quan, thậm chí còn trở thành một niềm vinh quang và biểu tượng của năng lực. Điều này rất phổ biến ở những tỉnh ven biển, một cục trưởng công thương có thể kiêm nhiệm chức vị thành viên ban quản trị của hơn mười công ty khác nhau. xem tại TruyenFull.vn

Trương Thanh Vân không hỏi đến vấn đề phân phối của công ty cổ phần, nhưng chỉ cần nhìn thấy sự nhiệt tình của Biện Huy Hoàng thì biết Triệu Giai Ngọc sẽ không làm cho lão phải thiệt thòi.

Trụ sở chính của công ty nước giải khát Giang Nam được thiết lập ở Mục Huyện, Biện Huy Hoàng có tiền, tất nhiên quy hoạch sẽ vung tay bỏ tiền, nhìn trúng một địa phương được hưởng chính sách ưu đãi của chính phủ, lão bỏ ra vài triệu đồng để có được quy hoạch.

Trương Thanh Vân cũng rất vui vì điều này, Biện Huy Hoàng quả nhiên là người có năng lực, chắc chắn lão cũng chạy khá mạnh ở Mục Huyện, chỉ tính riêng một khu đất vài trăm héc ta cũng đủ để Biện Huy Hoàng tạo ra uy thế.

Căn cứ vào kế hoạch của Biện Huy Hoàng thì trước tiên phải xây dựng trung tâm hậu cần, đồng thời hạng mục nước trái cây cũng cần phải được đưa vào sản xuất. Lúc đầu công ty sẽ gia công cho những tập đoàn nước giải khát trong nước, kiếm lãi từ lợi nhuận gia công. Trong vòng hai năm thì công ty sẽ mở rộng nhãn hiệu, mà quan trọng nhất chính là dự trữ tài nguyên và kết hợp với lãnh đạo các ban ngành, cố gắng lợi dụng khoảng thời gian mở rộng thương hiệu để trở thành bước ngoặt, đào tạo ra một đội ngũ quản lý, đặt nền tảng cơ sở cho tương lai.

Những tin tức này phần lớn đều là những thứ mà Biện Huy Hoàng đã bàn luận với Trương Thanh Vân vào trước đó, sở dĩ lão không để Trương Thanh Vân tham gia vào ban giám đốc, vì lão cần phải đem kế hoạch phát triển công ty cho Trương Thanh Vân xem xét. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không có lời dị nghị, hắn cũng mong sao công ty nước giải khát Giang Nam có thể phát triển, dù sao công ty cũng có tâm huyết của hắn.

Hôm nay Trương Thanh Vân vẫn tan tầm như bình thường, khi vừa mới lái xe đến dưới lầu thì nhận được điện thoại của Ngải Gia muốn hắn đến Vienna. Trương Thanh Vân cười cười, thầm nghĩ nha đầu Ngải Gia sao lại hào phóng như thế? Nhà hàng Vienna cũng thường xuyên vào được sao?

Trương Thanh Vân cảm thấy rất nghi ngờ, hắn lái xe phóng về phía nhà hàng Vienna. Sau khi lên phòng vip trên lầu, bước vào cửa thì hắn chợt sững sờ, Ngải Gia không phải đang cười nói với A Sương sao? Hắn dụi dụi mắt, đúng là Cảnh Sương. Nàng mặc một bộ váy dài màu tím, tóc vén lên và búi thành một cục trên đỉnh đầu, toàn bộ gương mặt lộ ra ngoài không khí, một cảm giác trưởng thành và quyến rũ bao đập thẳng vào mặt kẻ đối diện.

- A Sương!

Ngải Gia và Cảnh Sương đều quay đầu, Ngải Gia nháy mắt với Trương Thanh Vân, hai gò má Cảnh Sương thì ửng hồng, nàng đột nhiên quay đầu về phía Ngải Gia nói:

- Nha đầu cô đúng là, không phải anh của cô cũng đến đây rồi sao? Biết ngay là lừa gạt.

Cảnh Sương nói xong thì đứng dậy, Trương Thanh Vân cười cười, hắn tiến lên ôm lấy vai nàng, hai người cùng nhau ngồi xuống.

Ngải Gia cười hì hì nói:

- Chị dâu, chị cũng đừng trách em lừa gạt, nhưng anh trai mong nhớ chị suốt ngày đêm, nếu không sử dụng chút thủ đoạn thì rất khó chịu.

- Cô!

Cảnh Sương đỏ mặt, nàng ra vẻ sẽ cho Ngải Gia một bài học, Ngải Gia lại càng cười lớn, bộ dạng tuyệt đối không biết sợ.

Trương Thanh Vân nhìn Cảnh Sương và Ngải Gia náo loạn mà cảm thấy rất ấm áp, hắn giống như nhớ về những khoảng thời gian ở huyện Ung Bình, đáng tiếc là lúc này mọi thứ đã qua, dù là mình hay Cảnh Sương cũng đã có thay đổi, tình cảnh ấm áp thế này cũng khó xuất hiện.

- Thanh Vân, anh đúng là thần, những tháng vừa qua em đều làm việc theo sự chỉ bảo của anh...

Cảnh Sương cười nói, nàng chỉ nói nửa câu nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt rạo rực và vui sướng thì Trương Thanh Vân biết rõ nàng đã đạt được rất nhiều lợi ích.

- Em đã đổi văn phòng, đã chuyển sang tòa nhà Trung Tín.

Cảnh Sương nói, bàn tay không tự chủ được níu lấy cánh tay Trương Thanh Vân, cuối cùng cũng không còn gì e ngại rồi nép vào người Trương Thanh Vân như một chú chim nhỏ.

Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý, hắn không hỏi tình hình lợi nhuận của Cảnh Sương, nhưng chỉ cần công ty chuyển sang thuê văn phòng ở tòa nhà Trung Tín ở Hoàng Hải thì Cảnh Sương đã phát triển rất tốt. Với tính cách của Cảnh Sương thì không có lợi nhuận lớn sẽ chẳng chuyển văn phòng làm gì.

Sau đó Cảnh Sương giới thiệu để Trương Thanh Vân biết rõ tình hình lúc này của công ty, trước mắt đã có quỹ đầu tư, chỉ sau vài tháng mà phát triển như vậy cũng làm cho những nhân vật có chút danh tiếng trong giới đầu tư ở Hoàng Hải phải tức giận.

Ngải Gia thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Cảnh Sương, thầm nghĩ chị dâu đúng là quá giỏi, chỉ ra ngoài vài năm mà đã làm ăn ngày càng lớn, không biết sau này chị và anh có thể ở cùng một chỗ với nhau hay không, nếu ở cùng thì quá tốt.

Mọi người ngồi tâm sự với nhau mà không gọi cơm, Trương Thanh Vân cũng không nôn nóng, hắn hưởng thụ cảm giác ấm áp và yên lặng vào lúc này, trong lòng thầm nghĩ đến vấn đề mình sẽ chuyển xuống huyện Tang Chương, vài lần hắn muốn nói nhưng lại thôi. Hiện nay không cần phải nhắc đến đề tài này, dù sao có được bầu không khí thế này quả là rất khó khăn.

- Cốc, cốc!

Hai tiếng gõ cửa vang lên.

Cảnh Sương và Ngải Gia đưa mắt nhìn nhau, Cảnh Sương đột nhiên buông tay Trương Thanh Vân và tiến ra mở cửa.

- Triệu tiểu thư, chị đã chờ em rất lâu rồi đấy, nãy giờ cũng chưa ai gọi món!

Cảnh Sương cười nói.

Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn vội quay đầu, người đứng ở cửa không phải Triệu Giai Ngọc thì là ai? Hắn hít vào một hơi thật sâu, thầm nghĩ Cảnh Sương cũng thật là, xem ra cũng cố tình, nếu không thì việc gì phải kéo Triệu Giai Ngọc đến đây?

Hôm nay Triệu Giai Ngọc ăn mặc rất trang nhã, cũng là một bộ đồng phục công sở, xem ra tám phần là vừa tan tầm, sau đó chạy thẳng đến đây. Chỉ sau khoảng thời gian ngắn không gặp mà Trương Thanh Vân lại cảm nhận được hương vị tinh tế và giỏi giang trên người nàng, hơn nữa thân thể lại lồi lõm chết người. Triệu Giai Ngọc mặc quần áo công sở quả nhiên quyến rũ không thua kém gì Quách Tuyết Phương.

Quách Tuyết Phương mặc đồng phục công sở thì tư thế rất oai hùng, Triệu Giai Ngọc thì có mùi vị nồng nàn của người phụ nữ.

Nếu Triệu Giai Ngọc mặc váy thì bùng ra một cảm giác cao không thể với tới giống hệt như tiên tử. Nếu nàng mặc đồng phục công sở thì cũng cao cao tại thượng như nữ thủ trưởng, cảm giác lạnh lùng làm người ta không có tâm tư khinh thường.

Triệu Giai Ngọc gật đầu với Cảnh Sương, sau đó nàng chậm rãi cười với Ngải Gia. Cảnh Sương vội vàng mời Triệu Giai Ngọc ngồi xuống bên cạnh Trương Thanh Vân, chính nàng thì ngồi xuống bên cạnh Ngải Gia.

Gương mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ ửng, nàng đột nhiên quay đầu nói với Trương Thanh Vân:

- Anh...Anh sắp phải xuống tuyến dưới rồi à?

Trương Thanh Vân gật đầu, Cảnh Sương và Ngải Gia liếc mắt nhìn nhau, Ngải Gia nói:

- Sao vậy? Anh trai phạm phải sai lầm rồi mất chức à?

Trương Thanh Vân cười, hắn lắc đầu nói:

- Không phải mất chức mà công tác được điều động, rất có thể tổ chức sẽ chuyển anh xuống nhận chức bí thư huyện ủy huyện Tang Chương.

- Bí thư huyện ủy sao?

Ngải Gia trợn trừng mắt, nhưng chỉ khoảnh khắc sau thì vẻ mặt lại trở nên ảm đạm:

- Chúng ta đã đến Thành Đô nhưng anh lại phải rời đi, bí thư huyện ủy thì rất tốt nhưng huyện Tang Chương lại quá xa xôi, em không muốn cho anh đến đó.

- Ha ha!

Trương Thanh Vân cười, hắn dùng tay dí lên trán Ngải Gia rồi nói:

- Em đấy, cũng không biết khi nào thì có thể trưởng thành, em cho rằng cứ ở Thành Đô thì sẽ có tương lai sao?

Ngải Gia đỏ mặt không nói lời nào, sau đó hướng ánh mắt về phía Cảnh Sương xin được giúp đỡ. Vẻ mặt Cảnh Sương cũng có hơi lóe lên cái nhìn không muốn, nhưng vì sự có mặt của Triệu Giai Ngọc mà nàng cũng không dám nói nhiều, nàng chỉ nói:

- Huyện Tang Chương còn xa xôi hơn cả huyện Ung Bình, Anh sang đó có thích ứng được không?

- Em thấy thế nào?

Trương Thanh Vân hỏi ngược lại, hắn đảo mắt về phía Triệu Giai Ngọc:

- Chuyện tôi sắp xuống huyện Tang Chương là bí thư Hà nói với cô sao?

Triệu Giai Ngọc nhướng mày, nàng gật đầu nói:

- Tôi nghe nói huyện Tang Chương rất bài ngoại, chú Hà cho rằng vụ việc điều động anh đến Tang Chương là có người cố ý sắp xếp, nếu không...Nếu không...Nếu không em sẽ nói với anh trai...

Gương mặt Trương Thanh Vân cũng hơi run, Triệu Giai Ngọc cũng biết nói ra những lời quan tâm như vậy à? Nhưng những lời này cũng rất trắng trợn, có nói cũng như không, nói với Triệu Truyền thì có tác dụng gì sao? Triệu Truyền có dám đối mặt với Hoàng Tân Quyền hay không?

Huống hồ vụ việc đến huyện Tang Chương là chính Trương Thanh Vân hắn tình nguyện. Chẳng phải hắn không biết huyện Tang Chương rất nguy hiểm nhưng nếu không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con. Hoàng Tân Quyền là một nhân tài mà Trương Thanh Vân vất vả lắm mới có được, chính hắn chỉ cần vượt qua cửa ải huyện Tang Chương, chỉ cần giải quyết vấn đề Tang Chương thì sẽ có lòng tin được đề bạt.

Sau khi biết rõ thân phận của Hoàng Tân Quyền thì trong lòng Trương Thanh Vân cũng hiểu rõ đây là nhân vật rất có quyền lực trong Giang Nam, Hà Khôn căn bản không thể nào so sánh được. Dù hắn là người thuộc thế lực họ Triệu, nhưng thế lực Triệu gia ở Giang Nam lại rất kém, hơn nữa hắn đã sớm kết thù kết oán với Hà gia, nếu trông cậy vào Hà Khôn thì mười năm sau mình vẫn chỉ là một phó chủ nhiệm phòng giám sát. Làm chính trị đôi khi phải bỏ sức vật lộn, ý của Hoàng Tân Quyền đã rất rõ ràng, chỉ cần Trương Thanh Vân có thể làm tốt vấn đề huyện Tang Chương thì lão sẽ báo đáp.

Trương Thanh Vân đối mặt với cơ hội hiếm có như vậy thì chắc chắn sẽ không buông bỏ, thừa dịp mình vẫn còn sức mạnh và nghị lực mà xuống dưới vật lộn một phen. Nếu không chỉ cần trải qua vài năm nữa mình sẽ trở thành lão quan trường, như vậy cũng sẽ sinh ra tư tưởng an phận cả đời. Trương Thanh Vân đã quyết định phải xông vào phần mộ của bí thư huyện ủy ở Tang Chương, hắn có nhiều kinh nghiệm quan trường, đã vài năm tích lũy tin tức và trí lực, nếu không nắm bắt được một huyện Tang Chương thì nên về nhà giữ con cho vợ.