Bố Y Quan Đạo

Chương 435: Lại rơi vào cửa tử




Trương Thanh Vân đưa Trần Lâm đi kiểm tra tình huống các cơ quan tỉnh ủy và ban ngành thành phố, để xem có phó phòng nào phù hợp với nhân tuyển hay không.

Mà chính Trương Thanh Vân thì không có việc gì để làm, trong lòng hắn có một cảm giác căng thẳng và bàng hoàng trước nay chưa từng có. Bóng đen về tình cảnh ba bên giáp công ở thị trấn Nguyệt Toàn đã để lại dấu ấn quá sâu trong lòng Trương Thanh Vân, cục diện bây giờ lại hoàn toàn giống như trước đó, điều này làm hắn không thể không cẩn thận.

Khi Trương Thanh Vân đang rất căng thẳng thì nhận được điện thoại của Quách Tuyết Phương, lúc này nàng đã đến Thành Đô, nàng muốn gặp mặt Trương Thanh Vân.

Trái tim Trương Thanh Vân giống như muốn nhảy lên cuống họng, chiều tan tầm hắn lập tức chạy xe về phía khách sạn quốc tế.

Quách Tuyết Phương ở trong một gian phòng khá lớn, bên trong có một phòng khách rất rộng, phái đoàn của nàng đến rất đầy đủ, ngoài trợ lý còn có hai bảo vệ đứng trước cửa. Trương Thanh Vân thấy như vậy mà liên tục nhíu mày.

- Trưởng phòng Trương, hôm nay anh có vẻ không được tốt cho lắm, có chuyện gì xảy ra sao?

Quách Tuyết Phương thấy mặt Trương Thanh Vân thì lập tức cười lên khanh khách rồi nói một câu đùa giỡn, trên người nàng là một bộ đồ ngủ, dáng vóc của nàng cực kỳ cao ráo, cặp chân cài càng được phô bày rõ ràng.

- Em đang tiếp khách sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày nói, hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn Quách Tuyết Phương từ đầu đến chân.

Ánh mắt Quách Tuyết Phương chợt lóe lên, vẻ mặt hơi hồng, nhưng nàng lại chỉ chỉ mái tóc của mình rồi nói:

- Anh không thấy tóc đang ướt sũng sao? Vừa tắm xong thì anh đến, hơn nữa em cũng không thể để anh đứng chờ bên ngoài.

- Vậy thì đúng là không thể, vừa rồi anh còn tưởng rằng có đại ca giang hồ nào ở trong phòng này, hình như phong cách của em ngày càng lớn.

Trương Thanh Vân nói.

Quách Tuyết Phương co quắp khóe miệng, nàng cũng không tiếp tục nói mà quay về phòng thay quần áo, khi đi ra thì mặc trên người một bộ trang phục rất thoải mái.

- Điều này...Thanh Vân, hôm nay ăn cơm ở đây nhé, em mời anh!

Quách Tuyết Phương híp mắt nói.

- Không, không, anh mời em, em là khách, vừa rồi anh đã đặt phòng!

Trương Thanh Vân vội vàng đứng lên dùng lời nói từ chối cắt ngang lời Quách Tuyết Phương.

Quách Tuyết Phương chợt ngẩn ngơ, nàng dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Trương Thanh Vân, nàng cảm thấy có gì đó không đúng, cảm thấy hôm nay Trương Thanh Vân đặc biệt khách khí với mình, rõ ràng xa lạ hơn trước đây rất nhiều lần.

Quách Tuyết Phương không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu, tâm tình cũng lập tức trở nên không tốt. Quách Tuyết Phương rất có hứng thú với Trương Thanh Vân, nàng lại càng xem trọng hắn, nhưng cũng không thể hiểu rõ vì sao Trương Thanh Vân lại cố chấp như vậy.

Lúc này tình hình của Quách gia ở Giang Nam đã là quá tốt, cái thiếu chỉ là nhân tài nòng cốt. Nếu lúc này Trương Thanh Vân hướng về phía Quách gia thì rõ ràng là cơ hội ngàn năm một thuở, đây chính là lý do mà Quách Tuyết Phương muốn gặp mặt Trương Thanh Vân.

Nhưng rõ ràng Trương Thanh Vân lại không nghĩ như vậy, hắn cho rằng Quách Tuyết Phương đến cũng chính là một phần trên bàn cờ của Chiêm Giang Huy. Tình cảnh trước mắt của hắn đã là quá nguy hiểm, mà Quách Tuyết Phương lại hiện thân vào đúng lúc này, đây không phải đang ép hắn vào trong khuôn khổ sao?

Trong phòng vip khách sạn quốc tế, Trương Thanh Vân đã lâu rồi chưa đến đây nhưng hôm nay chẳng có chút cảm giác thân thiết nào, hắn và Quách Tuyết Phương ngồi đối diện với nhau, cả hai đều rơi vào trầm mặc. Khi đồ ăn thức uống được dọn lên đầy đủ thì nhân viên phục vụ bắt đầu rót rượu.

Trương Thanh Vân nâng ly rượu nói:

- Tuyết Phương, uống một ly nhé!

Quách Tuyết Phương có chút ngây ngốc, nàng cụng ly với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân uống một hơi cạn sạch, Quách Tuyết Phương nhíu mày nói:

- Anh làm gì phải uống vội vàng như vậy? Anh đang uống nước sao?

- Hôm nay anh muốn uống chút rượu!

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Em đến với ý đồ gì anh đã biết rất rõ, nhưng hôm nay chúng ta đừng nhắc đến vấn đề này.

Trương Thanh Vân nói xong lại rót cho mình một ly rồi dốc vào ruột, Quách Tuyết Phương sinh ra cảm giác nhìn không quen, cảm thấy đối phương không được bình thường. Vì vậy nàng nói:

- Anh làm sao vậy? Em cảm thấy anh có chút không đúng, anh biết em muốn nói gì sao?

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Quách Tuyết Phương, ánh mắt hắn có chút lơ lửng. Quách Tuyết Phương chậm rãi nói:

- Thanh Vân, em biết rõ anh là nhân tài, hơn nữa trước kia cũng có hiểu lầm rất sâu với anh Triệu Truyền. Nhưng đứng trên lập trường bạn bè thì em cảm thấy cần giúp đỡ anh một chút, năng lực của anh rất mạnh, không ai tán thưởng anh, dẫn dắt anh, vì vậy mà khó thể đột phá khỏi cửa khẩu, họ Quách nhà em...À, em đang nói trên lập trường bạn bè.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, trong lòng hắn lập tức chìm xuống. Mình phán đoán không sai, Quách Tuyết Phương nói rất uyển chuyển, nhìn không ra hai chữ ức hiếp nhưng lúc này trong lòng hắn lại bùng lên nổi cay đắng vô hạn, tiến vào bàn cờ, vô tình hắn sa chân vào cõi chết.

Tình cảnh ở thị trấn Nguyệt Toàn là ác mộng với Trương Thanh Vân, nhưng lúc này cơn ác mộng giống như năm xưa lại ngóc đầu dậy, nổi thất lạc và thất vọng bùng lên trong lòng Trương Thanh Vân khó thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Lời nói của Quách Tuyết Phương rất đúng, Trương Thanh Vân cảm thấy chính mình chỉ cần gật đầu thì nguy hiểm lần này sẽ bị hóa giải ngay lập tức. Nhưng Trương Thanh Vân không qua được cửa ải của chính mình, nếu đến đường chết thì lôi kéo làm quen, hắn cảm thấy mình giống như một tên ăn mày.

Quách Tuyết Phương thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm, nàng nói:

- Sao vậy? Thanh Vân, sao mặt anh trắng như vậy? Anh... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Khụ, khụ!

Trương Thanh Vân cảm thấy dạ dày mình đang co bóp, hắn khom lưng ho khan. Địa vị của hắn bây giờ không giống như trước đó, thân phận cũng khác biệt, không còn là một bí thư đảng ủy nho nhỏ của thị trấn Nguyệt Toàn, hơn nữa khó khăn bây giờ lại rất lớn. Năm xưa Hàn Tín có thể làm chuyện nhục nhã để báo thù, nhưng Trương Thanh Vân cảm thấy mình cực kỳ khó khăn và không thể làm được.

Trương Thanh Vân lại nhớ đến câu nói trong Tằng Văn Chính Công Gia Thư "Chính trị làm người ta giống như một con chó!" Trương Thanh Vân khẽ buông tay, ly rượu rơi xuống đất rồi vỡ tan, tấm thảm bên dưới bị rượu nhuộm đỏ thẫm. Quách Tuyết Phương chợt kinh hãi, nàng vội vàng đứng lên dùng thân thể che chắn cho hắn rồi nói:

- Anh làm sao vậy? Có phải anh thấy không khỏe phải không? Em đưa anh đến bệnh viện, anh...

Trương Thanh Vân quay đầu lại rồi chợt sững sờ, hắn ngẩn người nhìn Quách Tuyết Phương. Lúc này Quách Tuyết Phương đang rất sợ hãi, nàng dùng hai tay che chở cho hắn, cũng không lui lại, vẻ mặt không giống như đang giả vờ.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân hơi khựng lại, trong lòng dần bình tĩnh. Hắn biết rõ Quách Tuyết Phương không phải là loại người trong lòng có quá nhiều ngóc ngách, nàng xem mình là bạn, mình sao lại trở thành phế nhân thế này?

- Không có gì, không có gì, em ngồi xuống đi!

Trương Thanh Vân nói, hắn vỗ vỗ vào tay Quách Tuyết Phương.

- Phục vụ, đưa đến cho tôi một ly mới!

Trương Thanh Vân nói, lúc này nhân viên phục vụ khách sạn đã thu dọn xong mọi thứ. Trương Thanh Vân cười cười nói với Quách Tuyết Phương:

- Tuyết Phương, hôm nay không nói đến những chuyện khác, em đến Thành Đô cũng không dễ dàng, đến quán bar uống vài ly với anh nhé!

Quách Tuyết Phương gật đầu theo vô thức, nàng cũng có chút bận tâm, nhưng mấp máy môi vài lượt thì cuối cùng cũng không nói nên lời.

Hôm nay uống rượu rất say lòng người, Trương Thanh Vân không uống được bao nhiêu thì tinh thần đã hoảng hốt. Quách Tuyết Phương cũng giữ đúng lời hứa, nàng không nói đến những chuyện khác, nàng uống rượu rất trung thực, hai người nâng ly, anh đến tôi đi, uống đến mức không còn biết gì.

Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào mặt, Trương Thanh Vân cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân có cảm giác chột dạ. Hắn mơ hồ thấy rõ, thấy mình đang nằm trong phòng khách của khách sạn.

Trương Thanh Vân chậm rãi nhúc nhích người, những cảm giác gây tê trong rượu vẫn còn chưa mất đi, khó khăn lắm hắn mới lật người lại. Đúng lúc này hắn cảm thấy trong miệng có một thứ gì đó, hắn phun ra thì mới thấy một nhúm tóc, sau khi quan sát cẩn thận thì hắn phát hiện ra Quách Tuyết Phương đang nằm ngủ bên cạnh mình.

Trương Thanh Vân quá sợ hãi, hắn chợt tìm được sức mạnh ở đâu mà dựng ngược người lên rồi dùng tay sờ lên người, may mà tất cả đều còn nguyên. Hắn lại nhìn sang Lăng Tuyết Phi, nàng ngủ mặc quần áo rất đầy đủ, vì vậy mà hắn thầm thở phào một hơi.

- Này!

Trương Thanh Vân lắc lắc vai Quách Tuyết Phương, lúc này nàng cũng chậm rãi mở bừng mắt, cặp mắt ngái ngủ có chút mông lung, khi trợn mắt lên thì thấy Trương Thanh Vân đang ở trên giường, mặt nàng chợt đỏ ửng.

- Có chuyện gì xảy ra? Không phải đêm qua chúng ta ngủ chung với nhau đấy chứ?

Trương Thanh Vân nói.

Quách Tuyết Phương vén chăn xuống giường, nàng vừa nghe thấy Trương Thanh Vân nói như vậy thì gắt lên:

- Đúng là không biết xấu hổ, không nhớ tối qua anh nói gì sao? Nếu không phải em đỡ anh lên giường, anh đã sớm nằm ngoài đường chết cóng rồi.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn nói thầm một câu:

- Điều này cũng không thể giải thích em ngủ ở bên cạnh anh.

- Anh nói sao?

Quách Tuyết Phương cuối cùng cũng không nhịn được mà trở nên tức giận, vẻ mặt cũng đỏ lên:

- Sau khi vào phòng thì em định đi ra, em...Em vốn là ngồi trên giường, nhưng không biết ngủ từ lúc nào.

Ánh mắt Quách Tuyết Phương rất lấp lánh, nàng cố ý tránh ánh mắt Trương Thanh Vân, nhưng dư quang khóe mắt lại không nhịn được phải xem xét những biến hóa trên gương mặt đối phương.

- Đi ra ngoài!

Trương Thanh Vân tức giận nói, Quách Tuyết Phương chợt ngẩn ngơ, nàng hé môi rồi tức giận đi ra khỏi cửa. Trước khi đi cũng không nhịn được phải nói một câu:

- Ăn xương mà còn ngại tủy, bà đây đã gặp qua không ít người!

Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng của Quách Tuyết Phương mà lắc đầu, hắn không thấy quần áo của mình, có lẽ đã được đưa đi giặt, hắn đành phải mặc một bộ đồ ngủ đi ra cửa. Khi tiến vào phòng khách thì Trương Thanh Vân nhìn thấy Quách Tuyết Phương đang nói chuyện với nữ trợ lý.

Cô gái nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt đỏ như máu, vẻ mặt cổ quái và mập mờ, điều này làm cho tất cả đều xấu hổ.

- À...Giám đốc Quách, em...Em sẽ đến tìm sau.

Cô gái ấp úng nói, nàng cũng không quan tâm Quách Tuyết Phương có đồng ý hay không mà lập tức đi ra như bỏ chạy.

Người ta nói như vậy thì đã quá rõ ràng, Quách Tuyết Phương sao có thể chịu đựng được, vì vậy mà trong lồng vừa tức vừa vội. Trương Thanh Vân ho khan, hắn cố gắng che dấu vẻ xấu hổ của mình rồi nói:

- Quần áo của anh đâu?

- Sao em biết được? Anh...Anh đúng là làm tổn hại danh tiết của em!

Quách Tuyết Phương tức giận nói.

Trương Thanh Vân thấy Quách Tuyết Phương nổi giận mà nhịn không được phải cười một tiếng, vì vậy mà nàng lại càng tức, nàng xách ghế sa lông nhỏ đánh tới. Trương Thanh Vân vội vàng lẩn tránh, hắn phải bỏ ra sức lực chín trâu hai hổ mới bắt được tay của nàng rồi nói:

- Em làm gì vậy? Chẳng phải anh chỉ ngủ trong phòng em một đêm thôi sao? Chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng em lại ra vẻ giống như mất đi trinh tiết, hơn nữa trước đây em cũng đã có bạn trai, vừa rồi cũng không phải nói gặp qua nhiều loại đàn ông rồi sao?

- Anh!

Quách Tuyết Phương nghe câu đầu thì cảm thấy khá tốt, nhưng càng nghe lại càng kỳ cục, nàng đâu thể nhịn được? Vì vậy mà tay phải vung lên rồi bắt đầu hành động, Trương Thanh Vân dùng ngón tay đặt lên môi rồi suỵt một tiếng, Quách Tuyết Phương chợt khựng lại, nàng cũng nhịn không được mà quay đầu lại xem.

Trương Thanh Vân lợi dụng cơ hội này mà tước vũ khí của Quách Tuyết Phương rồi khống chế cả hai tay. Quách Tuyết Phương á lên một tiếng, nàng không vùng vẫy nhưng lại dùng chân đá lên, Trương Thanh Vân đành phải buông tay chạy vào phòng tắm, hắn cũng khóa trái cửa lại. Sau khi chờ không gian bên ngoài trở nên yên tĩnh thì hắn lặng lẽ chui ra, phóng khách không có ai, khi hắn còn đang cảm thấy quái lạ thì đột nhiên có hai bàn tay tập kích từ phía sau, hơn nữa còn kéo áo chính mình. Trương Thanh Vân cuống quýt quay người lại, nhưng trong lòng lập tức tràn đầy hương thơm và cực kỳ mềm mại.