Bố Y Quan Đạo

Chương 725: Lửa giận của bí thư tỉnh ủy (1+2)




Xe chạy trên đường cao tốc từ Lăng Thủy về Hoài Dương, ngoài cửa sổ là những hạt mưa tí tách. Gần đây Trương Thanh Vân bận rộn nhiều việc, thân thể rất mệt mỏi, hắn muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng khi chợp mắt lại cảm thấy khó thể ngủ được.

Bây giờ Trương Thanh Vân là bí thư thị ủy Hoài Dương, hắn liên tục cố gắng mở rộng quan hệ ở tỉnh thành, trong đó là quan hệ với tất cả các ban ngành tỉnh ủy, các ban ngành khối chính quyền. Trương Thanh Vân được mời đến dự hội nghị chuyên đề chính là mong muốn có cấp bậc lễ nghĩa chu đáo với các lãnh đạo tỉnh, tránh cho sự việc xuất hiện tình huống không bình thường thì lại nước đến chân mới nhảy.

Trước kia Trương Thanh Vân khinh thường làm những chuyện như vậy, nhưng bây giờ hắn là người đứng đầu một thành phố, khi suy xét vấn đề phải quan tâm đến toàn bộ Hoài Dương. Hơn nữa hắn cũng biết bản thân mình không có chút căn cơ gì trong tỉnh.

Bây giờ dù là bất kỳ việc gì cũng phải quan tâm đến mặt mũi, Trương Thanh Vân là một cán bộ bên ngoài đến đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy Hoài Dương, hắn đến tỉnh thành làm việc thì tất nhiên phải xem Hoài Dương là nhà mình. Trương Thanh Vân cố gắng khơi thông quan hệ và tận lực làm việc để hy vọng người tuyến dưới không phải chịu uất ức.

Đồng thời Trương Thanh Vân cai quản một căn nhà lớn thì phải có sự đảm đương, mà vấn đề kiến tạo một ngoại cảnh tốt cũng là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.

Nhưng trên đời có rất nhiều chuyện không được như ý muốn, Trương Thanh Vân cố gắng nhưng lại bị người ta đẩy lòng vòng. Cũng có vài ban ngành trong tỉnh thành không quá tôn trọng Hoài Dương, hơn nữa Trương Thanh Vân cũng ăn nói khép nép, còn đặc biệt gọi điện thoại liên hệ với lãnh đạo ban ngành.

Nhưng sự thật chứng minh cách làm của Trương Thanh Vân không hiệu quả, người thiện thường bị người ta ức hiếp, thế giới này nhiều người thích ném đá xuống giếng mà không thích giúp nhau lúc hoạn nạn. Đặc biệt là gần đây Hoài Dương gặp phải khá nhiều nghi vấn, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng bị kéo lên đỉnh núi cao.

Khi ở Hoài Dương thì Trương Thanh Vân còn chưa cảm giác được điều này, nhưng khi tiến về Lăng Thủy thì lập tức rơi vào tình cảnh bốn mặt là địch. Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân có cơ hội gặp mặt Tần Vệ Quốc, tất nhiên hắn sẽ báo cáo tất cả những gì có trong tài liệu đã chuẩn bị.

Cũng vì đặc biệt chuẩn bị nên Trương Thanh Vân báo cáo rất cụ thể, quy nạp và tổng kết tất cả những khó khăn mà Hoài Dương đang gặp phải, cuối cùng cũng không dấu giếm băn khoăn. Tần Vệ Quốc khá hào hứng, lão tỏ thái độ giúp đỡ cho quyết sách của Hoài Dương ngay tại chỗ, hơn nữa còn tự mình ký duyệt lên báo cáo của Trương Thanh Vân.

Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không có ý nghĩ sẽ cầm báo cáo này để đi làm việc, dứt khoát một là không làm hai là làm cho xong. Mạnh Hiểu đã tỏ thái độ như vậy thì Trương Thanh Vân dứt quyết đem tất cả báo cáo, những văn kiện có liên quan đến xây dựng cơ bản, có cả chữ ký của bí thư tỉnh ủy, ném tất cả cho đối phương.

Báo cáo có vài chục trang, liên quan đến mười hạng mục, nếu quả thật đều chứng thực thì năm nay một phần ba tài chính của sở giao thông sẽ rơi xuống Hoài Dương. Điều này là không phù hợp với thực tế, Trương Thanh Vân cũng biết không phù hợp, nhưng Mạnh Hiểu bày ra vị trí quá cao, không cho đối phương chịu chút uất ức thì được sao?

Trương Thanh Vân muốn sử dụng uy thế của Tần Vệ Quốc, bí thư tỉnh ủy muốn suy xét hạng mục, lúc này phó chủ tịch tỉnh đem theo văn kiện đến tận nhà mà cuối cùng cũng quay về trong bất lực. Mạnh Hiểu dù sao cũng là kẻ khôn khéo, sẽ biết tình cảnh là thế nào.

Nếu xử lý không tốt thì sẽ mơ hồ bị kéo vào vòng xoáy và làm bia ngắm cho tất cả ban ngành khác, Mạnh Hiểu là lão quan trường, hắn tất nhiên có thể thấy được mối nguy hiểm bên trong.

Trương Thanh Vân chính là lợi dụng cơ hội này để gõ đầu tất cả ban ngành trong tỉnh, để bọn họ hiểu Hoài Dương không phải chẳng biết giữ lễ, nhưng nếu thật sự nổi giận thì lực lượng cán bộ đảng viên trong thành phố sẽ cực kỳ có độ nặng.

Nếu đã không thể làm cháu nội thì phải trở thành ông nội, trong khung xương của Trương Thanh Vân có cá tính này. Hắn có tàn nhẫn, muốn hoàn thành chuyện gì, có điều kiện mà không thành thì không có điều kiện cũng phải sáng tạo ra và hoàn thành.

Lần này Trương Thanh Vân đến Lăng Thủy bị kích thích khá lớn, bây giờ toàn bộ Hoa Đông xem Hoài Dương như mãnh thú và dòng nước lũ, không biết có bao nhiêu người đang đợi Hoài Dương tự đào lỗ chôn mình, thậm chí còn có cả cán bộ Hoài Dương.

Trương Thanh Vân ở Hoài Dương là đứng ở vị trí cao phải chịu lạnh, người phía dưới rất giỏi ngụy trang nên không thể cảm nhận được, nhưng sau khi đến Lăng Thủy lần này thì hắn mới biết vấn đề đã đến mức độ nào.

Loại cảm giác này rất khó chịu, từ nhỏ Trương Thanh Vân đã là người quật cường, có can đảm ra tay khi gặp khó khăn. Bây giờ việc đã đến nước này, hắn căn bản không có quá nhiều băn khoăn, trở lại Hoài Dương chính là muốn thăm dò và giải quyết vấn đề. Tuy lần này hắn bị vây hãm toàn bộ lông tóc trên người đều dựng đứng, nhưng hắn cũng không tin trên thế giới này thật sự không có manh mối trong lúc gây khó dễ lẫn nhau.

Mà lúc này ở tỉnh ủy thì Tần Vệ Quốc đang lẳng lặng lắng nghe những báo cáo của mọi người với công tác ở Hoài Dương trong hội nghị thường ủy. Hội nghị thường ủy hôm nay có vài đề tài thảo luận, trong đó vấn đề nhân sự và khu kinh tế Hoàng Hải là khá nặng nề.

Thảo luận tới thảo luận lui nhưng không biết vì sao lại nói đến Hoài Dương, người lên tiếng đầu tiên chính là trưởng phòng tổ chức Mã Học Vọng, hắn nói:

- Gần đây công tác ở Hoài Dương có vấn đề, đặc biệt là công tác tổ chức cán bộ. Chúng tôi nhận được quá nhiều đơn tố cáo, thậm chí còn có cả lãnh đạo thành phố tố cáo. Xem ra bí thư Thanh Vân vẫn có thiếu sót trong công tác khống chế đại cục, có thể là vội vàng xao động, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra vấn đề.

- Tôi đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Mã, đồng thời tôi cũng muốn nói đến vấn đề phát triển kinh tế. Trước mắt ban ngành Hoài Dương đang tan rã, Hoài Dương không có quy hoạch với tương lai, đặc biệt là thiếu thủ đoạn trong công tác xử lý các vấn đề ở quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã.

- Bây giờ có thể nói Hoài Dương cực kỳ khó khăn, người tuyến dưới phản ánh vấn đề là rất nhiều, đưa đến bằng đủ con đường...

Thường ủy phó chủ tịch Ngô Hiểu Minh phụ họa, đáng lý ra quy trình nói chuyện ở hội nghị thường ủy không phải là như thế, nhưng Ngô Hiểu Minh có chút kích động mà cướp lời rất nhanh.

Chu Thủ Tuân ngồi ở bên phải Tần Vệ Quốc, lão thấy tình cảnh này mà hai hàng chân mày vo thành một khối, lão cũng thầm đổ mồ hôi lạnh cho Trương Thanh Vân. Thật ra lão cũng biết Hoài Dương là khúc xương khó gặm, nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, ngay cả lão cũng không hiểu con đường phát triển của Trương Thanh Vân, vì vậy mà niềm tin xuất hiện dao động.

Vấn đề ở Hoài Dương nhìn qua thì có vẻ không lớn nhưng đụng vào sẽ ảnh hưởng đến toàn thân, nếu thật sự tạo nên hậu quả do thiếu trách nhiệm thì sẽ là tai họa. Khi Hoài Dương có vấn đề lớn thì toàn bộ Hoa Đông sẽ bị ảnh hưởng, vì vậy khó thể không chú ý đến điều này.

Chu Thủ Tuân lén đưa mắt nhìn sang Tần Vệ Quốc, bí thư vẫn bí hiểm như trước, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì thấy khóe mắt có nếp nhăn. Chu Thủ Tuân biết được tâm tình của Tần Vệ Quốc là không xong.

Trong lòng Chu Thủ Tuân thầm phát lạnh, lão thầm nghĩ tiểu tử Trương Thanh Vân lần này có khi gặp phải nguy hiểm. Nếu Tần Vệ Quốc thật sự nghe lời một phía mà điều chỉnh Trương Thanh Vân, sau này Trương Thanh Vân sẽ mất sạch chỗ dựa ở Hoa Đông, không thể lăn lộn, thanh danh thua trận trên chiến trường sẽ truyền đi cả nước. Sau này Trương Thanh Vân sợ rằng khó thể ngóc đầu dưới áp lực thất bại, đây quả thật là cực kỳ đáng tiếc với một cán bộ trẻ có tương lai.

- Anh Chu, anh có ý kiến gì không?

Chử Ngụy Cường quét mắt về phía Chu Thủ Tuân nói.

Chu Thủ Tuân giật mìn bừng tỉnh, lão biết đã đến lượt mình lên tiếng, lão ho khan rồi nói:

- Vấn đề ở Hoài Dương khá phức tạp, tôi cũng không hiểu quá rõ, bên phía chính quyền có anh Thi đã từng đến Hoài Dương, anh ấy có lẽ sẽ hiểu hơn, đáng tiếc là hôm nay anh ấy không tham dự hội nghị, rất đáng tiếc.

Tần Vệ Quốc nhìn Chu Thủ Tuân với vẻ mặt không biểu cảm, khóe miệng lão có chút run rẩy, trong lòng rất căm tức. Nhưng lão không tức tối với Trương Thanh Vân mà bực bội với đám người trước mặt. Trước đó khi Hoài Dương sinh loạn và đề cử nhân tuyển chức bí thư thì kẻ nào cũng trốn như ôn dịch.

Bây giờ Trương Thanh Vân đến Hoài Dương, từ tỉnh ủy đến chính quyền, từ các phòng đến ban đều có thành kiến với Hoài Dương. Chưa nói đến vấn đề không giúp đỡ, ngược lại còn cản chân cản tay người ta, dưới tình huống này sao có thể giải quyết cho thỏa đáng.

Hơn nữa Trương Thanh Vân đến Lăng Thủy và từng dùng cơm trưa với Tần Vệ Quốc, cũng có rất nhiều người biết rõ tin tức này, đang ngồi đây cũng có vài người biết. Tần Vệ Quốc không tin đám người biết tin mà chẳng nhìn ra chút mánh khóe.

Nếu đã tìm ra manh mối mà còn giả vờ cực kỳ tức tối với tình cảnh của Hoài Dương ở hội nghị thường ủy, đây rốt cuộc là thị uy với Hoài Dương hay với Tần Vệ Quốc?

- Thế nào? Anh Chử, anh nói đi?

Tần Vệ Quốc thản nhiên nói.

Chử Ngụy Cường cười cười nói:

- Tất cả mọi người đều nói như vậy, tôi còn biết nói sao? Đồng chí Thanh Vân còn trẻ nhưng thời gian nhận chức vẫn quá ngắn, lúc này có kết luận không phải còn quá sớm sao?

Tần Vệ Quốc thản nhiên cười nói:

- Vậy ý của anh là khi nào có thể định luận? Đợi đến lúc đó mới kết luận chẳng phải quyết sách quá chậm rồi sao?

Vẻ mặt Chử Ngụy Cường chợt cứng đờ, lão ngậm miệng rất mất tự nhiên, vẻ mặt có chút che giấu. Tần Vệ Quốc cầm ly trà nhấp một ngụm, sau đó đập manh ly xuống bàn. Một tiếng ầm vang lên, đám người đang ngồi đây chợt chấn động, tim đập phình phịch, đều không kìm lòng được phải ngồi thẳng người lên.

- Trước tiên nói vài lời, chuyện thứ nhất chính là phòng tổ chức. Trước đó Trương Thanh Vân miễm chức của hai vị bí thư quận ủy không theo trình tự tổ chức, chuyện này tôi biết, cũng yêu cầu nghiêm túc xử lý.

- Nhưng sau khi chuyện này qua đi thì thành phố Hoài Dương quyết định làm một loạt quy hoạch trên phương diện nhân sự, trong đó có cả vấn đề khảo hạch ban ngành chủ chốt dưới quận huyện, giáo dục huấn luyện ở trường đảng, thay đổi hình thức phân công tổ chức cán bộ truyền thống. Những thứ này là tốt hay xấu? Nếu là chuyện tốt thì những đơn tố cáo mà phòng tổ chức tỉnh ủy nhận được là gì? Là từ đâu ra?

- Thứ hai là về kinh tế, Hoài Dương đã có quy hoạch ba mươi ngàn mẫu đất để trồng rau, vì sao báo cáo lên sở nông nghiệp đã ba tháng mà không giải quyết? Nếu đã không giải quyết thì sao chẳng phản hồi? Đây rốt cuộc là ai không làm? Đảng ủy chính quyền Hoài Dương hay là sở nông nghiệp?

Tần Vệ Quốc cất cao giọng nói.

Tần Vệ Quốc càng nói càng lớn tiếng, cũng không phải lão bất bình thay cho Trương Thanh Vân, chẳng qua thấy đám thường ủy hôm nay líu ríu rời xa chủ đề, đám người này thấy Trương Thanh Vân không vừa mắt, chẳng phải nói bọn họ muốn tạo phản, muốn dạy cho Tần Vệ Quốc biết nên đề bạt cán bộ thế nào sao?

Từ khi Tần Vệ Quốc lên chấp chính ở Hoa Đông đến giờ chưa từng trải qua tình cảnh này, xem ra trong khoảng thời gian vừa qua người khác hành động lớn gan, lão không ra tay mà người ta tưởng rằng là mèo bệnh. Nếu đã như vậy thì bây giờ nên phát uy để người ta phải căng tinh thần lên.

Tần Vệ Quốc nói đến câu cuối cùng thì còn chụp lấy văn kiện đập ầm lên bàn, lão nói:

- Trưởng phòng Mã, phó chủ tịch Ngô, thế nào? Các anh không biết những vấn đề này sao? Không biết hay là còn nguyên nhân gì khác?

Bí thư tỉnh ủy nổi giận, trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Đây chính là hội trường thường ủy tỉnh ủy, cấp bậc hội nghị là rất cao và tỉ lệ bí thư tỉnh ủy nổi giận là rất hiếm thấy. Những người ngồi đây đều là cán bộ cấp cao, người người đều có uy tín và danh dự, nào cần bí thư phải dùng lời lẽ nghiêm khắc như vậy để mở lời?

Nếu dùng lời quá nghiêm khắc, chưa nói đến vấn đề mặt mũi, nếu làm ban ngành sinh ra chính kiến thì tỉnh ủy không phải là huyện ủy, một tỉnh biết bao nhiêu triệu dân? Nếu trong tỉnh xảy ra vấn đề thì trong thiên hạ có một địa phương bất ổn, vì vậy đây là chuyện rất kiêng kỵ, vị bí thư nào chịu để tình cảnh nguy hiểm như thế xảy ra? nguồn TruyenFull.vn

Nhưng hôm nay Tần Vệ Quốc chính thức nổi giận, hơn nữa ngôn từ lại không khách khí, ý vị là thế nào? Người ngồi đây đều là hào kiệt một phương, tất nhiên hiểu rõ những điều này, hôm nay bọn họ lên tiếng bổ khuyết cho nhau đã đốt một mồi lửa lên người bí thư.

Nếu không tình cảnh sẽ không đến mức như lúc này, khi nghĩ đến đây thì vẻ mặt người nào cũng biến đổi, đặc biệt là hai người đặt chuyện đầu tiên là Mã Học Vọng và Ngô Hiểu Minh, vẻ mặt đỏ bừng, hai tay không biết đặt đâu cho phù hợp, cực kỳ xấu hổ.

- Các đồng chí, trước nay tôi luôn cường điệu đoàn kết, chúng ta phải đoàn kết phục vụ đảng, phục vụ nhân dân. Có thể là một vài người, đương nhiên tôi không ám chỉ ai đang ngồi đây, mọi người đều là lãnh đạo cao tầng ở Hoa Đông, không thể nào có vấn đề về giác ngộ.

- Nhưng các anh không có vấn đề thì chẳng có nghĩa là tuyến dưới cũng như vậy, mà khi chúng ta gặp vấn đề thì phải tự mình tìm nguyên nhân. Đối với những cán bộ có vấn đề thì phải tìm hiểu, phải trợ giúp, phải giáo dục mà không phải giáng một gậy chết tươi. Thái độ như vậy là khoa học sao?

Tần Vệ Quốc lại nói, khi nói ra những lời này thì giọng điệu của lão đã hòa hoãn trở lại, bầu không khí trước đó đã không còn.

Tần Vệ Quốc là bí thư, tất nhiên có bản lĩnh khống chế tâm tình, có thể nói là thu phóng tự nhiên và hoàn toàn không có vấn đề, thủ đoạn gõ một gậy rồi sau đó lại vuốt ve đã được sử dụng cực kỳ thuần thục. Bây giờ nhìn một Tần Vệ Quốc với lời nói thấm thía nào có thể nghĩ đến hình tượng vừa mới vỗ bàn mắng người?

Sau khi hội nghị thường ủy giải tán thì những nhân vật có thế lực nhất Hoa Đông lục tục rời khỏi khu nhà thường ủy, bên ngoài đã sớm dừng lại những chiếc xe chuyên dụng của lãnh đạo, mọi người tìm đến vị trí của mình, tiến vào xe, đường ai nấy đi...

Đây là một chuyện rất bình thường nhưng hôm nay lại khác lạ, hôm nay tin tức trong hội nghị thường ủy truyền ra ngoài thì bí thư thành phố Hoài Dương Trương Thanh Vân sẽ lại được đưa lên đầu sóng ngọn gió. Bí thư tỉnh ủy Hoa Đông đập bàn mắng người trong hội nghị thường ủy, tin tức này đủ để chấn động quan trường Hoa Đông.

Tin tức truyền đi rất nhanh, khi trưởng phòng sở giao thông Mạnh Hiểu đến khu nhà khối chính quyền thì cũng cảm thấy bầu không khí có chút khác thường. Trước đó hắn không cẩn thận trong quá trình tiếp đón Trương Thanh Vân, trong lòng rất căm tức, sau khi trải qua thời điểm khủng hoảng và lo sợ thì lập tức thẹn quá hóa giận.

Trương Thanh Vân khinh người quá đáng, ỷ vào cấp bậc cao hơn Mạnh Hiểu mà lấy thế đè người, điều này làm cho một Mạnh Hiểu thường được người ta rước đi bằng kiệu hoa đâu có thể nuốt trôi cơn tức?

Mạnh Hiểu cầm báo cáo mà Trương Thanh Vân chuyển giao, hắn cẩn thận châm chước cuối cùng quyết định không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải xong. Hắn dứt khoát tiến lên tố cáo, trước tiên phải chọc sự việc này đến lãnh đạo được phân công quản lý khối giao thông ở chính quyền tỉnh, thứ nhất là dứt khoát ném củ khoai lang nóng này ra, thứ hai cũng cho người khác thấy sự kiêu ngạo của Trương Thanh Vân.

Một cán bộ đến từ bên ngoài vốn đã không được chào đón ở Lăng Thủy, không ngờ lại chẳng biết trời cao đất rộng, chơi trò đâm đao sau lưng. Mạnh Hiểu phán đoán nếu chuyện này chọc lên người lãnh đạo chính quyền được phân công quản lý giao thông, chắc chắc đối phương sẽ không bỏ qua cho Trương Thanh Vân.

Mạnh Hiểu nghĩ là làm, hắn lập tức sắp xếp xe phóng thẳng về phía khu chính quyền tỉnh. Khi vào cửa hắn đã thấy bầu không khí có chút không đúng, hắn lên lầu tám, đây là phòng của phó chủ tịch tỉnh Triệu Hải Dân được phân công quản lý khối giao thông. Mạnh Hiểu là một thủ hạ của Triệu Hải Dân cho nên trước nay rất tùy tiện, khi gõ cửa thấy bên trong không trả lời thì đẩy cửa tiến vào.

Sau khi Mạnh Hiểu vào cửa thì thấy giống như Triệu Hải Dân có tâm tư, một người ngồi bên bàn trà hút thuốc, trong phòng mây khói lượn lờ. Mạnh Hiểu cau mày, hắn hơi khựng người rồi đi đến trước mặt Triệu Hải Dân nói:

- Chủ tịch Triệu, thế nào? Anh có tâm tư gì sao?

Triệu Hải Dân lắc đầu, hắn rút một điếu trong gói thuốc trên bàn đưa cho Mạnh Hiểu rồi nói:

- Làm một điếu đi, thế nào? Lúc này đến có chuyện gì không? Nếu tối nay có hoạt động gì thì xin miễn, hôm nay không được, con tôi từ Mỹ quay về...

- À, vậy sao? Hôm nào tôi phải đến nhà anh gặp mặt nó mới được, từ sau khi nó học xong phổ thông thì tôi chưa được gặp mặt, đã nhiều năm rồi, không biết đã du học xong chưa?

Mạnh Hiểu dùng giọng toan tính nói.

Triệu Hải Dân cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ hiền lành, hắn nói:

- Chuyện kia nói sau, hôm nay anh đến chắc chắn có chuyện, không có gì thì tôi sẽ về nhà sớm.

- À, thật sự có chuyện, tôi để cho anh xem thứ này.

Mạnh Hiểu vừa nói vừa lấy phần văn kiện của Trương Thanh Vân đưa cho Triệu Hải Dân. Lúc này Triệu Hải Dân nhận lấy văn kiện vào trong tay mà có chút nghi hoặc, hắn nhìn tiêu đề mà gương mặt giãn ra, sau đó nhanh chóng mở ra xem.

- Chủ tịch Triệu, không phải tôi càu nhàu nhưng phó chủ tịch Trương rõ ràng khinh người quá đáng, anh ấy có ý gì? Đây không phải là lột da hổ làm cờ sao? Bên trong có mười hạng mục, anh ấy xem sở giao thông tỉnh chính là người được phân công chăm sóc một mình Hoài Dương thôi à?

- Tôi không đồng ý thì anh ấy đã sử dụng thủ đoạn, anh nói xem đây là tâm tư xấu xa gì? Tôi không tin văn kiện này thật sự là chữ ký của bí thư Tần, hơn nữa chuyện lớn thế này tôi cũng không làm chủ được, vì vậy...Chủ tịch Triệu, việc này anh nhất định phải cho tôi câu trả lời công bằng...

Mạnh Hiểu nói, hắn càng nói càng tức giận, càng nói càng nghiến răng nghiến lợi, giống như hận Trương Thanh Vân đến tận xương tủy. Phần văn kiện trên tay hắn chính là củ khoai lang nóng, nếu không kéo Triệu Hải Dân xuống nước thì chẳng phải hắn sẽ khúm núm đến gặp Trương Thanh Vân sao?

- Bừa bãi!

Triệu Hải Dân chợt đập mạnh văn kiện lên mặt bàn, cặp mắt muốn phun lửa, vừa rồi mặt mũi còn hiền lành, lúc này đã xám như tro tàn, tình cảnh nổi giận đã bùng lên trên mặt hắn.