Bố Y Quan Đạo

Chương 86: Trần Mại gặp chuyện không may




- Thanh Vân à? Tiểu tử ngươi đang sung sướng hay sao mà gọi điện nữa ngày không bắt máy?

Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng ấm áp, thì ra là điện thoại của Trần Mại. Từ sau khi Trương Thanh Vân tiến vào trong huyện ủy thì hai người ít liên lạc với nhau, cảm giác gặp mặt nhau có chút xấu hổ làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất không thoải mái, dù sao Trần Mại cũng là bạn tốt của hắn.

- Đừng nói nhảm nữa, muộn như thế này gọi tôi có chuyện gì?

Trương Thanh Vân dùng giọng ngượng ngùng nói.

Trần Mại thở dài một tiếng:

- Không có gì, một người uống rượu giải sầu nhưng đột nhiên nghĩ đến cậu, vì vậy mới gọi điện thoại.

Trương Thanh Vân giật mình, hắn biết rõ trong khoảng thời gian gần đây Trần Vân Sơn không được tốt lắm, lão bị Liễu Thanh đè ép rất khủng bố. Đại đội cảnh sát giao thông và cảnh sát tuần tra liên tục bị phê bình. Liễu Thanh dù sao cũng cực kỳ quen thuộc trong Ung Bình, đã cắm rễ rất sâu, hắn muốn đâm chọc thì hoàn toàn dễ dàng. Trần Vân Sơn bị chèn ép thì Trần Mại chắc chắn cũng không có gì dễ chịu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Cậu đang ở đâu, tôi sẽ đến ngay.

Trương Thanh Vân nói.

- Cậu còn thời gian sao? Lần trước ta đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang đã gặp qua chị nhà, cô ấy nói dạo này cậu rất bận rộn, suốt ngày loay hoay sứt đầu mẻ trán.

- Tiểu tử cậu nói gì vậy? Thời gian uống rượu cùng bạn bè mà cũng không có sao được?

Trương Thanh Vân dùng giọng giận dữ nói.

- Kim Bích Huy Hoàng, nếu cậu rãnh thì đến đây!

Trần Mại thản nhiên nói, giọng nói có chút phiêu lãng giống như cực kỳ bất đắc dĩ và cô đơn.

Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi mặc quần áo vào dưới sự trợ giúp của Cảnh Sương, sau đó hắn lập tức xuống lầu chạy xe về phía Kim Bích Huy Hoàng. Trực giác nói cho hắn biết có lẽ Trần Mại đã xảy ra chuyện gì đó, tiểu tử này trời sinh rất vui vẻ, hôm nay trong giọng nói có chút hiu quạnh, Trương Thanh Vân nghĩ lại thì cảm thấy có chút áy náy, rõ ràng là bạn bè mà hắn quá ít quan tâm đến Trần Mại.

Trương Thanh Vân biết rõ Trần Mại rất khó tự mình quyết định, hắn là con trai của Trần Vân Sơn, số phận đã quyết định hắn không thể vi phạm lời nói của Trần Vân Sơn, vì vậy chỉ biết vùng vẫy trong phạm vi hẹp mà thôi.

Trương Thanh Vân đẩy cửa một căn phòng trên lầu hai Kim Bích Huy Hoàng, trong phòng khói bụi mù mịt, Trần Mại đang ngồi trên ghế sa lông với đầu tóc rối bời, quần áo phanh ra hở cả ngực, bộ dạng chán chường nói không nên lời. Trên mặt bàn có mười chai bia không, trong gạt tàn đã đầy chân thuốc, tàn thuốc phủ đầy mặt bàn.

- Chỉ có một mình cậu thôi sao?

Trần Mại cười khổ nói:

- Còn có ai nữa? Bây giờ không phải là hai người rồi à?

Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn nhấn chuông phục vụ, một nhân viên phục vụ tiến vào phòng thu dọn gọn gàng, sau đó Trương Thanh Vân ngồi xuống trước mặt Trần Mại.

- Cậu có chuyện gì? Sao lại chán chường như vậy? Nói ra thì tâm tình sẽ tốt hơn.

- Cậu không biết sao? Toàn bộ Ung Bình lần này đều biết, lần này tôi...

Trần Mại lắc đầu nói:

- Cậu công tác rất tốt, có biết người bên dưới nói gì về cậu không? Người đệ nhất dưới thường ủy huyện, lúc này danh vọng của phó chủ tịch Chu cũng không thể nào bằng cậu.

Trương Thanh Vân khẽ nheo mắt, thầm nghĩ không biết tên nào mở miệng nói huyên thuyên? Người nói lời này quả thật có tâm tư muốn giết người. Nhưng Trần Mại cũng không biết khoảng thời gian này Trương Thanh Vân tập trung tinh thần vào công tác, những chuyện khác đều bị hắn vứt qua sau đầu.

- Tên khốn kiếp Liễu Thanh đốc thúc chúng tôi ra quy định quản lý xe, tất cả những chiếc xe không có giấy tờ đều phải bắt. Bây giờ thì tốt rồi, đã xảy ra tai họa, lúc này hắn lại trở mặt trực tiếp chuyển trách nhiệm lên đầu tôi.

Trần Mại tức giận nói.

Trương Thanh Vân trở nên trầm mặc, hắn biết rõ Trần Mại còn tiếp tục nói. Quả nhiên một lúc sau tâm tình Trần Mại hòa hoãn trở lại, hắn dùng giọng khá êm tai nói về những chuyện đã xảy ra. Thì ra tháng năm Liễu Thanh đôn đốc quản lý xe, đại đội cảnh sát giao thông đưa ra một quy định quản lý hoạt động của tất cả các loại xe, bắt buộc cảnh sát giao thông trong huyện phải triển khai tháng hành động, kiểm tra gắt gao những xe không có giấy tờ, đối tượng chủ yếu chính là xe máy.

Ung Bình là một huyện miền núi, khi cuộc sống của dân chúng ngày càng phát triển thì xe máy trở thành phương tiện giao thông chủ yếu, có thể nói là nhiều vô số. Đội cảnh sát giao thông của Trần Mại cũng có khá nhiều người, toàn bộ huyện có mười xã và hơn vạn chiếc xe máy, phần lớn đều không có giấy tờ và bằng lái, hắn sao có thể kiểm tra hết được?

Dưới tình huống không có biện pháp giải quyết thì Liễu Thanh lại chủ trương thành lập hiệp hội quản lý giao thông, những thành viên của hiệp hội này phần lớn đều là những tên lưu manh và du côn bản địa, cũng vì vậy mà tình hình trở nên lộn xộn. Trong vài tháng, huyện Ung Bình đã xảy ra vài vụ tai nạn giao thông vì những thành viên của hiệp hội quản lý giao thông truy đuổi người đi đường, hai ngày trước đã có một người chết. Người vừa chết vì tai nạn giao thông rất có bối cảnh, có người thân là đại biểu quốc hội, nghe nói đang trực tiếp làm rùm beng mọi chuyện.

Nghe xong những lời của Trần Mại thì trong lòng Trương Thanh Vân khẽ trầm xuống, rõ ràng chuyện này rất khó xử lý, cũng không biết Liễu Thanh cố ý hay vô tình mà làm cho cha con Trần gia phải khốn đốn. Cảnh sát giao thông nhờ lưu manh đuổi theo bắt xe người vi phạm, đã xảy ra sự cố giao thông, hơn nữa còn chết người, như vậy những lãnh đạo sao tránh khỏi liên quan?

- Chú Trần đâu? Ý của chú thế nào?

Trương Thanh Vân nhíu mày hỏi.

- Ông ấy đang đi Vũ Đức, thái độ của công an thành phố quá mức nghiêm khắc, công an thành phố sẽ lập tức phái tổ giám sát xuống xem xét.

Trần Mại nói, đột nhiên vành mắt ửng hồng, nước mắt lập tức chảy xuôi:

- Thanh Vân, lần này tôi thật sự xong đời rồi, cha của tôi đắc tội với Liễu Thanh, Lệ Cương và bí thư Hoàng, khi tổ giám sát của công an thành phố xuống thì bọn họ sẽ giúp tôi nói chuyện sao?

Trương Thanh Vân chợt cười khổ, hắn thầm nghĩ đã sớm biết có ngày hôm nay sao trước đó vẫn gắng gượng? Lúc này đại đội cảnh sát giao thông xảy ra chuyện, dù năng lực của Vũ Đức Chi thông thiên cũng không thể nào thay đổi được. Hơn nữa cha con nhà họ Trần cũng không phải là thế lực trực hệ của lão, chưa chắc lão sẽ sử dụng quan hệ với phó chủ tịch thành phố Cao.

- Thanh Vân, tôi nên làm gì bây giờ? Lần này thì xong rồi, tôi sẽ không thể nào đứng dậy được, cha tôi cũng gặp nạn...

Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt cầu xin.

Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng phát lạnh, lúc này hắn cũng không có kế hoạch cụ thể, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Trần Mại mà hắn không nhịn được quát lớn:

- Tiểu tử cậu tỉnh lại cho tôi, không cần phải giống như đàn bà, trời sập xuống đầu sao? Có cái quái gì phải khóc, giờ khóc thì được gì? Lập tức đi theo tôi.

Trần Mại bị những lời trách mắng của Trương Thanh Vân làm cho giật mình, hắn dùng ánh mắt si ngốc nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau vẻ mặt hắn chợt biến đổi và nói bằng giọng lo sợ:

- Đi...Đi...Đi đâu? Chạy án?

Trương Thanh Vân nhịn không được phải bật cười, Trần Mại đúng là quá ít kinh nghiệm, đúng là cậu ấm chưa phải chịu đựng mưa gió, vừa có chuyện xảy ra thì đã trở thành bộ dạng này.

- Còn đi đâu nữa, đi Vũ Đức! Nếu cậu ngồi đây mà đợi đám công an thành phố xuống thì tất cả sẽ nát bét hết.

Trương Thanh Vân dùng giọng tức giận nói, hắn nói xong cũng không đợi Trần Mại trả lời mà trực tiếp kéo ra ngoài.

Khi hai người Trương Thanh Vân và Trần Mại đi xuống dưới lầu thì Cảnh Sương đã sớm nhận được điện thoại mà chạy chiếc Honda Accord đến. Trương Thanh Vân đơn giản giới thiệu tình hình cho nàng, vì mọi chuyện quá khẩn cấp nên hắn dặn dò Cảnh Sương giúp hắn xin nghỉ bệnh hai ngày. Sau đó Trương Thanh Vân lại gọi điện cho Vương Đào, bắt buộc Vương Đào phải chăm chú vào tổ công tác, dặn dò hắn nếu có ra ngoài thì cũng không nên có những hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi bố trí tất cả mọi thứ thì Trương Thanh Vân đẩy Trần Mại vào trong xe, hắn lập tức lái xe phóng về phía thành phố Vũ Đức.