Bối Phụ Dương Quang

Chương 72






Lộ Phi mở cửa chiếc BMW Giải Ý mới mua ở Thành Đô, chậm rãi dừng bên cạnh cổng lớn của viện kiểm sát, nhìn dáng người Giải Ý dần dần đi tới.

Hiện tại đã gần kề tết âm lịch, mấy ngày gần đây trời bắt đầu lấm tấm vài đợt mưa phùn.

Giải Ý đứng ở trong gió, vạt áo ba-đờ-xuy lông dê xanh đen tại mưa gió phất phơ bay bay, đường nét lả lướt của áo khiến cho thân hình hắn càng thêm thon dài, nhưng càng làm rõ hơn nét gầy gò. Cho dù như thế tấm lưng vẫn vô cùng thẳng hé lộ sự kiên định chắc chắn vô cùng.

Hắn không giương dù, mặt đã bị khí lạnh quật vào có điểm trắng bệch, thần tình vẫn rất bình tĩnh. Phía sau hắn là cao ốc viện kiểm sát khí thế to lớn, càng phụ trợ khí chất cô độc mà mạnh mẽ của Giải Ý.

Cửa sổ xe vươn đầy bụi mưa li ti. Lộ Phi nhìn hắn, khe khẽ thở dài.

Dưới bầu trời xam xám, ánh mắt Lộ Phi dán vào thân ảnh Giải Ý, đến tận khi hắn đến chỗ xe. Cái người nam tử không giống người thường này tựa như một gốc cây sinh trưởng ở vách núi hoang vu, chỉ có thể yên lặng ngưỡng mộ nhưng không thể với tới.

Giải Ý mở cửa xe, ngồi vào trong, thần tình có một chút mệt mỏi.

Lộ Phi lập tức nổ máy. Cẩn thận mà len vào dòng xe cộ, y thân thiết hỏi thăm: “Thế nào?”

Giải Ý nhàn nhạt mà nói: “Còn nói những lời này? Một cái vòng lớn bao đi bọc lại cứ thế mà vờn, ta nói cho bọn họ ta nghe không rõ, hỏi bọn họ rốt cuộc muốn biết cái gì, bọn họ cũng không nói rõ, chỉ nói ta là người thông minh. Hừ, ta thông minh cái gì? Có thông minh hơn bất quá cũng là tiểu nhân vật. Nói chung ta chỉ buông một câu, liên quan đến tư ẩn cá nhân ta, ta có quyền bảo trì im lặng. Về phần tư ẩn người khác, cho tới bây giờ ta không có hứng thú biết, đề nghị họ đi mà hỏi người trong cuộc.”

Lộ Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lại lộ ra vài phần sầu lo: ” Ngươi thể hiện như thế, chẳng khác nào tỏ ý nhất quyết không hợp tác rồi.”

“Phải, ta đã quyết không hợp tác, lấy trứng chọi đá luôn.” Giải Ý nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thần tình vô cùng bình tĩnh.

Lộ Phi suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Vậy hiện tại… ngươi dự định làm sao?”

Giải Ý không có đáp lời, móc ra di động trong túi ra.

“A lô, Trình Viễn.” Thanh âm hắn thật êm dịu, nhưng rất rõ ràng. “Hiện tại trong tay ta ngoại trừ công trình bất động sản Vĩnh Cơ ra còn có mấy công trình đang làm, ngươi cũng biết đó, điều là hạng mục tốt cả.”

“Phải, ta biết.” Thanh âm Trình Viễn cũng rất trấn định bình tĩnh.

Giải Ý nhìn bầu trời u ám, đạm nhiên: “Ta dự định chuyển toàn bộ cho ngươi, thế nào? Ngươi có muốn hay không?”

Trình Viễn nao nao: “Toàn bộ?”

“Đúng, toàn bộ, ngoại trừ có vấn đề về kinh tế ra, hạng mục khác đều cho ngươi.” Giải Ý mỉm cười. “Ngươi có thể xem tư liệu trước, bảo chứng đều là thịt mỡ cả, không phải xương đâu.”

Trình Viễn than nhẹ: “Ngươi cần gì phải như thế.”

Giải Ý thủy chung bình ổn: “Ngươi biết tình huống hiện tại của ta mà, tài chính đóng băng, không có cách nào làm tiếp. Nếu như đến kỳ không thể làm xong thì cũng đâm đơn ra tòa thôi.”

Trình Viễn thở dài một tiếng: “Điều này cũng đúng.”

Giải Ý cười khẽ: “Thế nào? Toàn bộ đều cho ngươi, được chứ?”

“Ta đương nhiên cầu còn không được.” Trình Viễn không ngừng thở dài. “Chỉ là ngươi như vậy…..aiii, quá đáng tiếc.”

“Hết cách, hiện tại chỉ có thể làm như thế.”

“Vậy ngươi có điều kiện gì?”

Giải Ý hào hiệp mà nói: “Không có gì, tặng không cho ngươi.”

Trình Viễn thốt ra: “Đừng nói giỡn.”

“Ta nói thật.” Giải Ý bình tĩnh mà tự thuật, phảng phất như đang nói chuyện của người khác. “Lực lượng họ quá cường đại, hiện tại ta binh bại như núi đảo, không thể vãn hồi rồi, chỉ có thể bảo trụ được điểm nào thì bảo trụ điểm đó mà thôi.”

Trình Viễn biết hắn nói tất cả đều là sự thật, nhưng trong nội tâm vẫn không muốn tiếp thu: “Tiểu Ý, ta thấy ngươi tạm thời không cần bi quan như thế đâu, tính kỹ lại đi.”

“Trình Viễn, ta nói đều là thật sự. Nhìn tình thế hiện nay, đã không ai cứu được ta nữa rồi. Hiện tại đem công trình chuyển đi cũng là biện pháp duy nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất.”

“Tiểu Ý, chúng ta tại thương trường nói tiếng thương trường, ngươi chuyển nhượng công trình đi, đương nhiên có điều kiện.” Trình Viễn không cho là đúng. “Trong lòng ngươi, xem ta là người gì hả? Cho ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà hôi của sao? Ngươi biết rõ tâm ý của ta đối với ngươi. Hiện tại ta tuy rằng không giúp được ngươi đại ân cái gì, chí ít cũng sẽ không làm có hại ngươi.”

“Ta cũng biết thế.” Giải Ý cười nói. “Uh, vậy được rồi, thật ra ta có một điều kiện, ngươi tiếp thu công nhân trong công ty ta luôn, được không? Hiện tại viên chức mới đều bỏ đi cả rồi, còn lại đều là lão công nhân, hơn nữa công trình vẫn do là bọn họ làm, ngươi tiếp thu luôn cũng tiện làm việc.”

“Không thành vấn đề.” Trình Viễn lập tức nói ngay. “Vậy còn ngươi?”

“Ta? Đương nhiên là ứng phó tụng cùng truyền thông rồi.” Giải Ý cười khẽ. “Ta trận này ra tòa tuy rằng phải thua nhưng có thể triền quấn đối phương đấu một chút. Nhất thẩm thua kiện thì ta tố lên trung viện, tranh thủ trở lại phúc thẩm, sau đó lại đánh vào nhất thẩm, nhị thẩm, chí ít có thể kéo dài đối phương một năm, trên cơ bản mấy công trình của ngươi lúc đó đã xong, đến lúc đó đơn giản là ta triệt để thua kiện, bọn họ xin cưỡng chế chấp hành, đem công ty ta tận diệt. Cuối cùng, ta giải giáp quy điền (1), rời khỏi giang hồ.”

Trong lòng Trình Viễn tiếc hận không gì sánh được, nhưng ngoài miệng vẫn nói cười: “Như vậy cũng tốt, đến lúc đó ta mời ngươi đảm nhiệm tổng giám thiết kế tập đoàn chúng ta, lương một năm trăm vạn, nhã thì gọi kim lĩnh (2), tục một ít gọi là hoàng đế làm công, thế nào?” Nói đến đây, Trình Viễn khôi phục lại chiêu bài hài hước của mình.

“Đến lúc đó hãy tính vậy.” Giải Ý cười ha ha. ” Ta còn phải xem lại có nên cùng cái đồ tư bản bóc lột giá trị thặng dư như ngươi hợp tác hay không à.”

Trình Viễn cũng cười: “Vậy đi, chúng ta lúc nào nghiên cứu một chút mấy công trình ngươi chuyển cho ta?”

“Buổi chiều nay đi, ngươi xem thế nào?”

“Được, ba giờ ta đến công ty ngươi.”

“Để ta đến chỗ ngươi vậy.” Giải Ý ôn hòa.

Trình Viễn lập tức hiểu ý của hắn, thuận tiện nói: “Tốt.”

Giải Ý buông điện thoại, làm như yên tâm sau khi trút được một tảng đá lớn, mệt mỏi rã rời mà dựa vào ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Lộ Phi nghe đối thoại của hắn cùng với Trình Viễn, thần tình trên mặt vô cùng phức tạp, kính phục, yên tâm, tiếc hận, khổ sở, đúng là ngũ vị tạp trần. Nhìn Giải Ý hiển lộ ra sự uể oải, y chuyên tâm mà lái xe. Một lát sau, mới nhẹ giọng nói: “Chỉ cần Dung tổng qua cửa này, muốn trợ Giải tổng Đông Sơn tái khởi cũng không phải việc gì khó.”

Giải Ý phảng phất như đang ngủ, không nhúc nhích cũng không trả lời y.

——————

Chuyển nhượng công trình tiến hành tương đối thuận lợi, chủ yếu là thanh danh tập đoàn nội thất Viễn Đại trong nghề đã truyền xa, chỉ cần câu thông chút chút với bên A, liền tiến hành thuận lợi. Hành động của Giải Ý cùng Trình Viễn vô cùng mau lẹ, lập tức sét đánh không kịp bưng tai mà cùng bên A ký kết hiệp nghị tam phương, từ pháp luật xác nhận bản quyền chuyển nhượng.

Về phần công nhân công ty Tân Cảnh Giới, ngoại trừ Lộ Phi cùng một trợ lý hành chính khác, những người khác toàn bộ đều chuyển qua tập đoàn nội thất Viễn Đại, đãi ngộ phúc lợi không đổi.

Mọi người tự nhiên là yên tâm, rồi lại thủy chung đối với vị lão bản chiếu cố bọn họ lưu luyến không rời. Tại lúc Giải Ý mời dự họp đại hội toàn thể công nhân lần cuối, tiếng khóc nữ viên chức ri rỉ như mưa, nam công nhân cũng đỏ cả vành mắt thiếu chút nữa rớt nước mắt.

Trên mặt Giải Ý thủy chung vẫn mỉm cười: “Tất cả mọi người không cần khổ thế. Người ta thường có câu: Trời không biết được nắng mưa, người không biết được may rủi. Tất cả cũng không có gì. Cây có chết thì người còn sống, mọi người đổi một hoàn cảnh khác cũng tốt hơn ở chỗ này mà. Các ngươi đều tại công ty Tân Cảnh Giới công tác nhiều năm, thành tựu của ta đều do các người nỗ lực cùng đổ mồ hôi cả. Hôm nay, ta muốn ở chỗ này đối với mọi người nói một tiếng ‘Cảm ơn’, cảm tạ ơn mọi người ủng hộ cùng giúp đỡ ta tới tận bây giờ. Song song cũng muốn với mọi người nói ‘Tái kiến’. Tình huống hiện tại không tốt, cho nên không thể trả được mọi người bao nhiêu đồng, chỉ có thể trả cho mọi người ba tháng tiền lương biểu thị áy náy. Một hồi chờ tan họp xong, mọi người ra bộ tài vụ lĩnh.”

Tiếng khóc phía dưới càng cao hơn.

Có người nói: “Giải tổng, ngài cho chúng ta an bài đường lui như thế, chúng ta không có gì oán giận cả, đối với ngài chỉ có cảm kích mà thôi.”

“Đúng vậy.” Có người tiếp lời. “Hiện tại công ty trắc trở như vậy, còn phải lên tòa án, tiền lương chúng ta sẽ bỏ.”

“Đúng, chúng ta bỏ.”

Nhân viên thất chủy bát thiệt, nhiệt huyết sôi trào cả lên.

“Ta cảm ơn ý tốt của tất cả.” Giải Ý ôn hòa. “Bất quá, tiền là phải phát thôi. Công ty dù có trắc trở, tiền này cũng phải đem ra, mọi người đừng chối từ. Tết cũng sắp đến rồi, coi như là tiền lì xì cho tất cả vậy. Được rồi, hiện tại tan họp thôi, buổi tối ta mời mọi người ăn, cũng coi như chúc mừng năm mới luôn thể.”

Tuy rằng hắn cực lực duy trì dáng dấp dễ dàng khoái trá, nhưng mỗi người công nhân vẫn biểu lộ nét thương tâm. Bọn họ đều cúi đầu, lục tục ra khỏi phòng họp, đến bộ tài vụ lĩnh tiền lương cùng phân phát chi phí, nhìn qua người người tâm tình trầm trọng, khó có thể kiềm chế.

Giải Ý nhìn thoáng qua Lộ Phi vẫn còn ngồi im không nhúc nhích, con người rắn rỏi, tuấn lãng, trầm ổn này mắt cũng đã đỏ ngầu cả lên, hiển nhiên tâm tình đang kích động. Hắn đứng dậy, an ủi mà mà vỗ vỗ vai y, sau đó vững vàng trở về văn phòng chính mình.

Trước đây, nơi này luôn luôn đầy ấp các loại bản vẽ cùng hồ sơ công trình, giờ tất cả đã chuyển giao, ngay cả tủ văn kiện cùng tủ sắt cũng đều đưa sang cho Trình Viễn cả.

Giải Ý lần này đặc biệt hào hiệp, nói được làm được, quả nhiên tại chuyển nhượng không đề ra bất cứ điều kiện gì cả. Trình Viễn cũng tình thâm nghĩa trọng, không chỉ chủ động chia đôi lợi nhuận công trình tương lai cho hắn còn đem tất cả những phương tiện thiết bị gì hắn đưa cho mua lại cả, nhưng cũng không bỏ vào tài khoản đã bị đóng băng trong ngân hàng của hắn mà bỏ vào tài khoản cả hai đồng hợp tác, đưa đó thành khoản Giải Ý lấy tư cách tư nhân mượn riêng công ty.

May là công ty này lúc thành lập, Giải Ý lấy danh nghĩa công dân, căn cứ quy định lập công ty, cổ đông công ty trách nhiệm hữu hạn không thể toàn bộ do pháp nhân cấu thành, cho nên, hình thức bỏ vốn của Giải Ý là đầu tư cá nhân, cho nên không có bị ảnh hưởng.

Mùa đông rét mướt, rất nhanh hoàng hôn mờ mịt buông. Giải Ý trong văn phòng có vẻ ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lật qua lật lại chỉ có một đoạn trong “Hồng lâu mộng”.

“Gia nghiệp làm quan suy tàn, vàng bạc phú quý tan hết. Có ân tìm được đường sống trong chỗ chết, vô tình thì phân minh báo ứng. Nợ mạng thì lấy mạng trả, nợ lệ thì lệ đã hết, oan oan tương báo không phải nhẹ, chia lìa tụ họp vốn là duyên mệnh. Muốn hiểu số mệnh con người ngắn ngủi thế nào phải hỏi người đi trước, già rồi mà còn phú quý quả thật may mắn. Đã xuất gia thì sẽ hiểu được, tất cả si mê trong đời chỉ là hư vô. Bọn chim rời rừng diệt bằng hết để rồi cuối cùng cũng chỉ còn lại nơi mặt đất lạnh tanh, khu rừng vắng lặng.” (Đại để là người thấy lợi quên nghĩa, căm tức tiêu diệt thì cuối cùng người bọ tổn hại là bản thân, vì cuộc đời không có bọn xấu thì không phải là cuộc đời, như rừng không chim thú không còn là rừng.)(3)

___________

(1) giải giáp quy điền: cởi giáp về quê, xuất ngũ.

(2) kim lĩnh: ông chủ lớn, tổng giám đốc hay quản lý cấp cao, giai cấp giàu có nhiều tiền.

(3) Đoạn này đã cố gắng hết mức rồi. Chỉ đại khái hiểu là Tiểu Ý đang nghĩ ngợi về cuộc đời thôi. Đừng ai hỏi gì về đoạn này là khúc nào trong Hồng lâu mộng, mình không biết đâu. Còn ai mà hiểu hay có bản dịch khúc này trong truyện Hồng lâu mộng thì nhớ nói cho mình sửa lại nghen.