Bối Phụ Dương Quang

Chương 88






Tia nắng ban mai nhuộm vàng rèm cửa, xuyên tấu qua lớp vải, đem toàn bộ hoa văn giản đơn trải trên mặt đất.

Giải Ý an tĩnh mà mở mắt, nằm ở trên giường không động đậy, nhìn ánh sáng nho nhỏ lọt qua rèm cửa.

Thái dương từ từ lên cao, tia sáng với những cái bóng không ngừng biến hóa, làm người ta cảm thấy như đang trong mộng ảo kỳ dị.

Một lúc lâu, hắn mới đứng dậy, mở rèm cửa sổ

Bên ngoài bầu trời xanh xanh, dương quang chiếu khắp, thật sự là một ngày tốt.

Hắn cười cười, vào phòng tắm.

Hiện tại, tắm vòi sen đã không còn là cực hình đối với hắn nữa rồi, cái cảm giác đau như kim châm kia đã sớm nhạt phai. Hắn từ trong làn nước từ từ nhắm hai mắt. Hưởng thụ dòng nước chậm rãi trải trên da thịt ôn nhuận.

Trong phòng rất tĩnh.

Loại nhà trọ cao cấp này chất lượng rất tốt, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, ở trong phòng, phảng phất như toàn bộ chỉ có một mình hắn, cùng khung trời xanh ngắt ngoài của sổ, thường thường cảm giác đó khiến hắn nhớ lại tình cảnh trên cao nguyên trước kia.



Hôm nay, cảm giác hắn rất tốt, nhẩn nha uống một ly sữa, ăn một cái trứng chiên, sau đó liền vào phòng vẽ tranh, ngồi xuống giá vẽ bên cửa sổ.

Âm nhạc nhè nhẹ, cà phê thơm nồng, tia nắng sáng sủa, gian phòng sạch sẽ, Giải Ý ngồi trong phòng, vô cùng khoái trá.

Hắn một mình chìm đắm trong màu sắc, vẽ về cao nguyên trong trí nhớ, đó là hình ảnh về một mảng xanh ngắt, bầu trời xanh lam trong veo, tô điểm thêm cho cao nguyên xanh rì kia là những con tuấn mã nâu nâu, đàn cừu trắng toát, vô số những bò Tây Tạng màu đen, chó chăn cừu màu vàng, cảnh vật phóng khoáng, nhuộm đẫm tính tự do.

Tại thế giới như thế này, cái gì đều có thể làm được, cái gì đều có thể nói, thiên nhiên bao dung cho tất cả, tất cả đều là hài hòa tốt đẹp.

——————

Bức tranh này kích thước có chút lớn, đợi đến khi hoàn thành xong, đã đến chạng vạng. Giải Ý bỏ bút, bưng ly cà phê bên cạnh thì mới phát hiện ra ly đã hết sạch từ lúc nào rồi. Hắn không khỏi bật cười, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Trời đã tối, xa xa là đèn hồng lấp lóe. Lúc này hắn mới cảm thấy đói, vì vậy đến phòng khách, mở tủ lạnh, dự định lấy bánh sủi cảo đông lạnh ra ăn.

Lúc này, điện thoại di động của hắn reo lên.

Hắn nhất tâm muốn vứt bỏ toàn bộ quá khứ, thế nên vừa đến Bắc Kinh liền đổi số điện thoại. Dãy số này ngoại trừ bệnh viện, trong nhà cùng Ly Đình, trên cơ bản không ai biết, rất ít người gọi đến.

Hắn nhìn một chút màn hình, mặt trên là một dãy số cổ quái. Hắn nghĩ hẳn là có người gọi sai số, liền mạn bất kinh tâm mà tiếp: “Alô?”

Thanh âm trong điện thoại rất trầm thấp, nhưng tràn ngập tưởng niệm vô biên: “Tiểu Ý.”

Giải Ý giật mình một chút, trên khuôn mặt bình tĩnh bỗng nhiên có một tia gợn sóng.

Tiếng nói trong điện thoại cũng lặng im.

Bỗng nhiên Giải Ý cảm thấy mình như ở tại một nơi thật là trống trải, xung quanh hoàn toàn trống rỗng.

Thật lâu, bên kia lại nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Ý.”

Giải Ý chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu mà đáp: “Vâng.”

Trong điện thoại, Dung Tịch không nói gì.

Giải Ý hầu như có thể chạm đến sự tịch mịch thương cảm của y, một thời trăm mối ngổn ngang. Hắn giương mắt nhìn bầu trời đêm bị ánh đèn nhuộm thành một mảnh rực rỡ, vẫn không thể mở miệng.

Một lát sau, Dung Tịch nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Ý, ngươi có khỏe không?”

Giải Ý ôn hòa mà nói: “Ta vẫn khỏe.”

Dung Tịch trầm ngâm một lát, rồi thở một hơi thật dài.

Giải Ý cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng hỏi: “Ngươi đang ở đâu?”

Dung Tịch lập tức trả lời: “Sydney.”

“A, vậy hẳn là đã nửa đêm rồi.” Giải Ý mỉm cười. “Thế nào còn không ngủ?”

Tuy rằng Giải Ý không hỏi, Dung Tịch cũng rất muốn cùng hắn nói thêm vài câu, nên nói: “Ta đang tham gia đại hội thế giới về năng lượng. Bị sai giờ một chút, cho nên hiện tại cũng không buồn ngủ.”

“A, vậy cũng tốt, bất quá phải chú ý thân thể.” Giải Ý đối với công tác của y không có hứng thú đàm luận, đành hời hợt căn dặn.

Dung Tịch vô cùng khổ sở, thanh âm càng ngày càng thấp: “Tiểu Ý, ta….rất nhớ ngươi….”

Giải Ý lại trầm mặc.

Dung Tịch ngồi trong phòng một khách sạn xa hoa ở Sydney, nhìn ngọn đèn biển bên ngoải, cảm thấy bản thân mình thật quá yếu đuối cô đơn. Y khó chịu cực kỳ, cảm giác muốn thoát khỏi nơi cô độc này.

“Tiểu Ý.” Y nhẹ giọng: “Tiểu Ý, nếu như ta….bây giờ về hưu, ngươi có nguyện ý cùng một chỗ với ta không?”

Giải Ý cũng đồng dạng nhìn ra ngoài cửa sổ, các quán bar ở công viên Triều Dương đã sáng đèn, không ngừng xe xe nối tiếp nhau, người người nối đuôi nhau đi vào, tuy rằng cách khá xa, cũng có thể cảm thấy được sự vui sướng của nơi đó.

Hắn ngồi ở trong phòng, tâm tình rất bình tĩnh, thanh âm rất ôn hòa: “Nếu quả thật là như vậy, ta tự nhiên là nguyện ý. Thế nhưng, ngươi mới bốn mươi tuổi, còn đang trẻ trung khoẻ mạnh, thật sự có thể về hưu sao?”

Dung Tịch cười khổ: “Ta phấn đấu nhiều năm như vậy, có được thành tựu như ngày hôm nay, trong lòng đã rất tự hào rồi, thế nhưng, từ khi đem tình cảm trả đến đại giới, ta đã bắt đầu hoài nghi giá trị phấn đấu của mình. Lẽ nào cái ta muốn chính là những thứ hào nhoáng bên ngoài sao, trong khi cuộc sống thực tế lại là một mảnh hắc ám?” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm y run nhè nhẹ, hiển nhiên rất kích động.

Trên thế giới này, đại khái chỉ có một mình Giải Ý mới có thể khiến y mở rộng thế giới nội tâm chân thực của mình mà thôi. Hắn khe khẽ thở dài, dời đi trọng tâm câu chuyện: “Đại hội năng lượng lần này là chủ đề gì a?”

Tâm tình Dung Tịch lúc này mới thoáng ổn định một chút, rầu rĩ mà nói: “Năng lượng hạt nhân. Năng lượng thế giới đang đứng trước nguy cơ, rất nhiều quốc gia Á Châu càng ngày càng phát triển thị trường công nghiệp năng lượng hạt nhân. Đại hội lần này, năng lượng hạt nhân Á Châu đã tiến thêm một bước lớn, trong đó Trung Quốc cùng Ấn Độ biểu hiện xông xáo nhất. Trung Quốc tuyên bố, đến 2020 (1) sẽ đem điện hạt nhân chiếm 1,8% tổng điện lực lên 4%, nói cách khác , tại mười sáu năm sau, chúng ta sẽ tăng ba nghìn vạn Watt điện bằng hạt nhân.” Nói đến công sự, tựa như thuốc an thần, khiến Dung Tịch dần dần bình tĩnh trở lại.

“Vậy không phải rất tốt sao?” Giải Ý mỉm cười. “Ngươi thấy lĩnh vực này có thể mở rộng chứ ?”

“Cạnh tranh rất kịch liệt.” Dung Tịch thở dài. “Mới đầu, bởi vì Chernobyl (2) cùng một ít sự cố an toàn khác ảnh hưởng nên công nghiệp năng lượng hạt nhân khu Âu Mỹ hơn hai mươi rất ít phát triển. Thế nhưng , thị trường Á Châu rất nhanh đã phát triển đến ngành công nghiệp năng lượng hạt nhân thế giới, mang đến một nguồn sinh lực mới. Lần này, đại biểu Âu Mỹ đều đối với hạng mục phát triển năng lượng hạt nhân biểu hiện rất hứng thú, mà hạng mục phát triển năng lượng hạt nhân Á Châu cũng thành tiêu điểm cho giới doanh nhân Âu Mỹ. Rất nhiều người cho rằng, phát triển năng lượng hạt nhân Á Châu, chắc chắn cũng xúc tiến nghiên cứu cùng hợp tác quốc tế kỹ thuật về năng lượng hạt nhân, cũng chắc chắn xúc tiến thị trường. Cho nên, lần này đối thủ mà ta phải đối mặt cũng rất mạnh.”

Tiếu ý Giải Ý càng đậm: “Thế nên, có thể vĩnh viễn lưu giữ được sức sống cùng ý chí chiến đấu của ngươi a.”

Dung Tịch vừa nghe, cũng nở nụ cười: “Tiểu Ý, dù cho chỉ là nghe thanh âm của ngươi thôi, ta đã cảm thấy khoái trá vô cùng, có thể khiến ta thật tâm mà cười.”

Giải Ý nhẹ giọng cười, lại cùng y nói chuyện phiếm vài câu, hỏi han khí trời nam bán cầu như thế nào, đàm luận phong cảnh Sydney, sau đó mới thân thiết nói: “Ở chỗ ngươi đã quá muộn rồi, nhanh ngủ đi, nghe ngươi nói như vậy, tuy rằng chỉ là họp, trên thực tế cũng không nhẹ a, phải ăn nghỉ đầy đủ, đừng quá mệt mỏi.”

“Ừ.” Dung Tịch trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên thốt. “Tiểu Ý, ta muốn ôm ngươi. Chẳng biết thế nào nữa, hôm nay đặc biệt nhớ ngươi. Chính là muốn ôm lấy ngươi, chỉ muốn ôm ngươi thôi, cái gì công tác cũng không muốn làm nữa, mưa gió bên ngoài đều không để ý nữa, cái gì cũng không quan tâm tới, chỉ có hai ta, ta và ngươi….”

Giải Ý lắng nghe cường liệt khát vọng trong lời nói của y, trong mắt dần dần không còn tiếu ý, chỉ có bi thương.

Một lúc lâu, Dung Tịch cũng không nói nữa, trong điện thoại chỉ còn yên lặng.

Qua một hồi lâu, Giải Ý mới nhẹ nhàng mà khuyên: “Đi ngủ đi.”

Dung Tịch thở dài một tiếng, tắt điện thoại.

___________

(1) nguyên gốc là nhị nhị niên. Chẳng hiểu dịch đại thành 2020

(2) sự kiện Chernobyl: Thảm hoạ nguyên tử Chernobyl xảy ra vào ngày 26 tháng 4 năm 1986 khi nhà máy điện nguyên tử Chernobyl ở Pripyat, Ukraina (khi ấy còn là một phần của Liên bang Xô viết) bị nổ. Đây được coi là vụ tai nạn hạt nhân trầm trọng nhất trong lịch sử năng lượng hạt nhân. Thảm hoạ này phát ra lượng phóng xạ lớn gấp bốn trăm lần so với quả bom nguyên tử được ném xuống Hiroshima. Vụ tai nạn làm dấy lên những lo ngại về sự an toàn trong ngành công nghiệp năng lượng hạt nhân Xô viết, làm đình trệ sự phát triển của ngành này trong nhiều năm.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A3m_h%E1%BB%8Da_Chernobyl