Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên

Chương 5: Hôn xong bỏ chạy




Edit: RedHorn

Beta: Gián cung đình
Tiêu Dực vén chăn lên.
Trong chăn là một thiếu niên không một mảnh vải, bởi vì căng thẳng mà da thịt lộ ra một màu hồng nhạt. Y nhắm mắt lại, lông mi dài buông xuống như cánh ve nhẹ nhàng khẽ run, môi đỏ hồng nhàn nhạt.
Tiêu Dực sửng sốt, hồi lâu mới nói: "Nhân sâm của bản vương đâu?"
Đôi mắt đẹp đẽ bỗng nhiên trừng lớn, âm thanh lanh lảnh của thiếu niên có chút quen thuộc: "Ai? Ai cơ chứ? Ngươi đừng nói mò."
Tiêu Dực: "..."
Dung Vương điện hạ có chút loạn, sau khi làm rõ tâm tư, đối diện với khuôn mặt thanh tú kia, trong lòng nảy sinh mấy phần vui mừng. Hắn cố ý thăm dò: "Có nhìn thấy nhân sâm trong phòng bản vương không?"
"Không có!". Tiểu nhân sâm nắm chặt cái gối, núp ở trong chăn không muốn nhìn người.
Tiêu Dực thầm thở dài xa xăm: "Hôn xong bỏ chạy, cũng không cần bản vương phụ trách."
Trong chăn nhiệt độ đột ngột cao lên như lồng hấp. Tiểu nhân sâm sợ nóng, chỉ lộ ra được cái đầu, chân cũng lặng lẽ thò ra ngoài.
"Vẫn là bản vương nên phụ trách đúng không?" Tiêu Dức nhìn khuôn mặt hồng hồng của y, trong mắt mỉm cười.
Tiểu nhân sâm càng đỏ hơn, đầu ngón tay vô thức siết chăn, nghĩ thầm, nhanh như vậy liền muốn thành hôn sao?
Đang lúc xoắn xuýt liền nghe Tiêu Dực hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện trong phòng bản vương?"
Thiếu niên ấp a ấp úng: "Ta ta..."
Tiêu Dực ngồi trên ghế, không nhanh không chậm châm trà, kiên nhẫn chờ người trả lời.
Thiếu niên còn đang quanh co: "Ừa thì....Ta là người tốt..."
Tiêu Dực lạnh nhạt nói: "Người xấu đều nói chính mình là người tốt."
Tiểu nhân sâm lắc đầu thiệt nhanh, oan ức hề hề nhìn hắn. Trong lúc lơ đãng chân đã lộ hơn một nửa.
Tiêu Dực bình tĩnh dời tầm mắt đi, ho nhẹ một tiếng: "Đắp chăn kín vào."
"Ừm", tiểu nhân sâm giật mình đem chân thu về, mở to hai mắt: "Người đừng gọi người, ta có thể trị bệnh..."
Nói đến chữa bệnh, tiểu nhân sâm đột nhiên thông suốt, có môt biện pháp vô cùng tốt.
Tuy nói chính mình tay chân nhỏ bé nhưng chế ngự một con ma bệnh thì vẫn là dư sức. Có thể trước tiên lừa gạt hắn tại đây, thừa dịp hắn còn chưa chuẩn bị, nhanh chóng đặt hắn ở dưới thân
Red: Úi, đảo chính =]]]]]]z
Hạ quyết tâm xong, tiểu nhân sâm mím mím môi, một mặt nghiên túc: "Ừ, ta biết chữa bệnh, ngươi trước tiên lại đây."
Nhìn người một bộ làm ra vẻ nghiêm túc, Tiêu Dực ở trong lòng cười khẽ, không chút biến sắc ngồi ở bên giường, chậm rãi đem ống tay áo lộ ra cánh tay.
Thẩm Lưu Quang bắt mạch đập, quá khẩn trương, cái gì cũng không mò ra: "Vương gia ngài, ấn đường của ngài biến thành màu đen, mí mắt đỏ lên, khí tức trong cơ thể rất loạn, kì thực ngài..."
"Hả?" Tiêu Dực có chút ngạc nhiên.
Tiểu nhân sâm thần thần bí bí nói: "Người để sát vào chút, ta cho ngươi biết."
Tiêu Dực liền nghe theo lời y nói làm theo, khom lưng tới gần. Không nghĩ tới mới vừa đến gần liền bị vật nhỏ mạnh mẽ kéo xuống, một giây sau, vật nhỏ liền nhanh nhẹn cưỡi lên người mình, cưỡng chế nắm cổ tay mình ấn bên gối.
"Đừng nhúc nhích." Tiểu nhân sâm thở hồng hộc, lồng ngực xích lõa nhẹ nhàng phập phồng.
Dung Vương điện hạ hô hấp trì trệ, khí tức rối loạn mấy phần, mặc cho người ta đè lên mình.
Quả nhiên rất yếu ớt. Tiểu nhân sâm nhìn vương gia dưới thân thảm hề hề, cảm giác thật thành tựu.
Thiếu niên đè người, cao giọng nói: "Không cho ăn nhân sâm!"
"Đi xuống trước." Dung Vương điện hạ vẻ mặt có chút kì quái, nhiệt độ trên người đột nhiên cao lên rất nhiều.
Tiểu nhân sâm không để ý đến, cúi đầu để sát vào mặt hắn, hung dữ nói: "Nghe được không?"
Tiêu Dực nhắm mắt, cố nén nội tâm xao động, hướng y nói: "Vị công tử này xưng hô thế nào?"
Tiểu nhân sâm kiêu ngạo nói ra tên mình: "Thẩm Lưu Quang."
Tiêu Dực: "...Thẩm công tử, có thể hay không trước tiên từ trên người bản vương đứng dậy?"
Thẩm Lưu Quang không nhúc nhích, con ngươi đen bóng đảo nhanh, cảnh giác nhìn người.
Tiêu Dực đột nhiên nhíu mày, nhìn qua có chút không khỏe.
Thẩm Lưu Quang lúc này mới nhớ tới Dung Vương điện hạ thân thể yếu, không chịu nổi sức đè, sẽ nhanh hư nhược, nhưng tay vẫn không buông ra, kiện định giam cầm người.
Thời gian một cái nháy mắt, Dung Vương điện hạ liền sắc mặt tái nhợt, thái dương liền lấm tấm từng giọt mồ hôi, lộ vẻ mặt đau đớn, nhìn qua đặc biệt không thoải mái.
Chuyện gì vậy? Mới vừa rồi không phải còn khỏe mạnh? Thẩm Lưu Quang hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, có chút tay chân luống cuống.
"Ma ốm." Thẩm Lưu Quang cuống lên, duỗi đầu ngón tay vuốt ve mặt hắn.
Gò má ngứa một chút, đầu ngón tay rất mềm, vừa chạm liên tách ra, mềm nhẹ giống như gió thoảng qua.
"Ngươi đừng chết!" Thẩm Lưu Quang nói.
Tiêu Dực: "..."
"Ta đi gọi người!" Thẩm Lưu Quang nói qua liền đứng dậy.
Thân thể trần truồng thì chạy đi đâu? Dung Vương điện hạ bất đắc dĩ, đè một cái lên eo y, hơi dùng sức, đổi vị trí hai người.
Chóp mũi sượt qua, hơi thở giao nhau. Thẩm Lưu Quang mở to mắt nhìn người, trong đầu mơ mơ màng màng, một hồi lâu sau mới hé miệng nói: "Vương gia thật mạnh mẽ..."
Tiêu Dực nắm eo y, nói giọng khàn khàn: "Quá khen."
Hai người gần nhau đến mấy phần, tiểu nhân sâm tim đập mạnh như trống, có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: "Ngươi có cảm thấy tốt hơn không?"
Tiêu Dực không trả lời, nhìn chằm chằm nhìn mặt y, tinh tế quan sát.
Thẩm Lưu Quang bị nhìn nội tâm liền sợ hãi, hù dọa: "Ngươi đừng lộn xộn, không phải vậy ta liền gọi người!"
"Nghe lời ngươi". Tiêu Dực câu môi nở nụ cười, nhẹ nhàng cùng hắn cạ cạ chóp mũi: "Đây là phủ đệ của bản vương."
Thẩm Lưu Quang: "..."
Tiêu Dực rốt cục dời mắt, buông cánh tay: "Tự đi tìm bộ quần áo mang vào."
Tiểu nhân sâm đối với gian phòng này không thể quen thuộc hơn. Y nhảy đi xuống giường, mở tủ quần áo ra, bắt đầu tìm.
Nhìn động tác quen thuộc như nước, Tiêu Dực hoàn toàn khẳng định đây chính là tiêu nhân sâm của hắn, càng lớn mật đánh giá.
Từ phần lưng trơn nhẵn đến phần eo nhỏ, xuống chút nữa là cái mông vểnh, Dung Vương điện hạ cổ họng liền căng thẳng, bình tĩnh dời tầm mắt nhìn đầu giường.
Sau một lát, âm thanh oán giận của đứa nhỏ vang lên: "Cái này mặc như thế nào?"
Tiêu Dực nhìn sang.
Tiểu nhân sâm cầm quần áo ở trên người mình khoa tay, sốt ruột bó tay toàn tập: "Từ chỗ nào mang vào?"
Dung Vương điện hạ: "..."
Tiêu Dực vươn mình xuống giường, cầm lấy quần áo, bất đắc dĩ nói: "Nhấc cánh tay lên."
Tiểu nhân sâm ngoan ngoãn giơ cánh tay lên.
Dung Vương điện hạ sống lâu như vậy, chưa từng hầu hạ qua người nào mặc quần áo, trong tâm cảm giác mình đang nuôi một cái tổ tông.
Tiêu Dực ung dung đem quần áo khoác lên thân thể y, cúi đầu giúp người buộc thắt lưng.
Tiểu nhân sâm đỏ mặt, tim nhảy rầm rầm, ngơ ngác nói: "Vương gia ngài sau này nhất định có thể tìm được người tốt."
"..." Dung Vương điện hạ sắc mặt có chút đen, giúp y buộc chặt vạt áo, lại giúp y đem ống tay kéo lên lộ ra cánh tay trơn bóng: "Được rồi."
Thẩm Lưu Quang ăn mặc chỉnh tề ngồi một bên ghế, nâng cốc lên cái miệng nhỏ.
Trong phòng an tĩnh một lúc, Tiêu Dực đột nhiên mở miệng: "Ngươi từng nghe nói qua trà sâm chưa?"
"Phốc!" Thẩm Lưu Quang không nhịn được liền đem nước trà phun ra ngoài, kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên là bị dọa hoảng.
Tiêu Dực: "Yên tâm, đây không phải trà sâm."
Cũng còn tốt. Thẩm Lưu Quang thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, liền nghe Tiêu Dực lạnh nhạt nói: "Bản vương trước nuôi một củ sâm."
"!" Thẩm Lưu Quang tay run lên, nước trà suýt nữa đổ, nửa ngày mới đứng vững.
Tiêu Dực thở dài, ngữ khí có chút ai oán: "Hôn một cái, sau đó vô duyên vô cớ làm mất đi."
Thẩm Lưu Quang chột dạ nâng cốc trà ấm: "Nha."
"Bản vương thân thể hư nhược, nghe nói có thể dùng nhân sâm ngàn năm để bồi bổ." Dung Vương điện hạ vừa nói vừa quan sát phản ứng của y.
Thẩm Lưu Quang trong lòng lộp bộp một hồi.
Tiêu Dực nói nhẹ như mây: "Bản vương cũng không kén chọn, trộn rau, hầm, hấp, nấu canh đều có thể ăn."
Thẩm Lưu Quang nghe được run lẩy bẩy.
"Ngươi thấy sao?" Tiêu Dực một bộ thương lượng.
Ta làm sao biết được!! Thẩm Lưu Quang quả thực muốn khóc thét, mũi lúc này cũng đỏ lên: "Vương gia ngài bình tĩnh, nhân sâm thành tinh không thể ăn, vừa đắng vừa chát, vị khó ăn lại dễ bị nhiệt a!"
"Vị không tốt?" Tiêu Dực chậm rãi tiến gần, nhếch miệng: "Rõ ràng cảm thấy không tồi mà."
Thẩm lưu quang không dám động đậy, mãi đến khi vị kia gảy ở trán nó một cái: "A?"
"Không thể không ăn à?" Thẩm Lưu Quang nhăn mặt, một giây sau nước mắt lưng tròng.
Rốt cuộc vẫn là tiểu nhân sâm thiệt đáng yêu mà...
"Ừ." Tiêu Dực giơ tay vò vò đầu y, trong lòng bàn tay cảm thấy mềm mại vù vù: "Liền ở lại vương phủ có được không?"
Không đời nào, có người ngốc mới ở lại. Thẩm Lưu Quang giả bộ phối hợp, chớp mắt: "Vậy ta ở chỗ nào?"
Không đợi hắn trả lời, y liền đưa ra yêu cầu trước: "Ta muốn một gian phòng thoải mái, có thể tắm nắng, mỗi ngày đều phải có điểm tâm, phải có giường thật mềm nữa."
Tiêu Dực kinh ngạc nhìn y: "Ngươi không biết vương phủ rất nghèo sao?"
"..." Thẩm Lưu Quang bất giác nhìn về phía cái giường của hắn.
Dung Vương điện hạ rất cực kì hài lòng, nói tiếp: "Làm cận vệ của bản vương đi."
Thẩm Lưu Quang không rõ: "Là làm gì cơ?"
Tiêu Dực chậm rãi nói: "Chính là như tên, ở bên cạnh bản vương."
Tiểu nhân sâm rất nhanh trí mà kề sát lại gần hắn đến chặt chẽ.
Tiêu Dực hắng giọng, tiếp tục: "Hầu hạ bản vương, rửa mặt mặc áo, xoa vai đấm chân."
Thẩm Lưu Quang ở trong lòng ghi nhớ, ngây ngốc nói: "Chỉ những thứ này?"
Tiêu Dực nhếch miệng: "Còn có làm ấm giường."
..................
Luôn muốn đem ta nấu canh, giờ còn bắt ta làm việc. Tiểu nhân sâm trong lòng giận dữ, đêm đó liền chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi.
Ánh trăng trong suốt chiếu lên sân làm cho vương phủ yên tĩnh dị thường. Có một bóng người lén lén lút lút từ trong góc tường chạy ra.
Thẩm Lưu Quang sớm lên kế hoạch bỏ trốn, thừa dịp Tiêu Dực không có mặt, mau chóng lén lút chạy ra ngoài. Tiểu nhân sâm thuận một đường tìm thấy sân sau, sau đó dựa vào lưng núi giả thở hổn hển.
Đột nhiên, bên kia núi giả truyền đến tiếng động nhỏ. Cẩn thận lắng nghe, hình như có người đang ở đó xì xào bàn tán.
Thẩm Lưu Quang tò mò hướng về phía kia hai bước, tiểu tâm cẩn thận thò đầu ra.
Khoảng cách quá xa, sắc trời lại quá mờ mịt, Thẩm Lưu Quang không thấy rõ dáng vẻ hai người kia, đành từ bỏ rồi vểnh tai lên chăm chú nghe.
"Còn chưa lấy được tín nhiệm của hắn?"
Nữ tử cúi đầu: "Thuộc hạ ngu dốt, đến nay vẫn chưa gần gũi được với nhị hoàng tử."
Nam nhân kia lạnh giọng trách mắng: "Phế vật!"
"Thuộc hạ đã tận lực, nhưng Dung Vương cũng không như lời đồn đãi ham luyến mỹ sắc, thuộc hạ căn bản không tìm hiểu được hắn thích cái gì."
"Được rồi." Nam tử đánh gãy lời nàng, từ trong áo móc ra một cái bình nhỏ: "Nghĩ biện pháp để hắn ăn vào."
Thẩm Lưu Quang động động mũi, nhưng khoảng cách quá xa, không nghe được gì cả.
Khẳng định không phải thứ tốt lành gì!! Thẩm Lưu Quang trong lòng có chút khó chịu, nắm chặt nắm đấm. Dung Vương điện hạ tốt như vậy, sao lại luôn có người muốn hại hắn?
Đột nhiên y không còn tâm tư rời đi nữa. Thẩm Lưu Quang ngồi xổm ở một góc bí mật, xoắn xuýt đến muốn mọc mầm.
Ma bệnh đang nguy hiểm như vậy, chính như thế này lén lút rời đi thì còn gì là nghĩa khí a.
Nhưng hắn mới luôn muốn mang mình đi nấu. Theo lí mà nói hắn mới càng không có nghĩa khí!
Thẩm Lưu Quang buồn bực trong lòng, tiện tay lượm một cái cảnh cây ở trên đất quet tới quẹt lui, cuối cùng quyết định trở về nhìn hắn một chút, sau đó sẽ lập tức rời đi.
Thật vất vả mới tìm được nơi tường thấp, Thẩm Lưu Quang xoa xoa tay, khí thế mạnh mẽ mà bò lên đầu tường.
Còn chưa kịp đứng vững, liền đối diện mới một khuôn mặt quen thuộc. Gương mặt trước sau như một đẹp đẽ tinh xảo, khóe mắt giương lên, bình tĩnh thong dong dị thường, hiển nhiên là đã chờ y một lúc lâu.
Tiểu nhân sâm bị dọa không nhẹ, dưới chân đạp hụt một cái liền không kịp chuẩn bị mà đổ về phía sau. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, eo bị người khác nắm lấy, một giây sau đầu liền đụng vào lồng ngực kiên cố.
"Trăng đêm nay không tồi." Bên tai có người trêu nói.
Hết chương 5