Bới Ra Một Vị Vương Gia Bệnh Tật Triền Miên

Chương 9: Là dùng tay




Chương 9: Là dùng tay đó
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Khuôn mặt trong gương dần trở nên hồng hồng làm dáng vẻ y càng thêm buồn cười.
Tiêu Dực khẽ cắn lỗ tai y liền nghe được một âm thanh câu dẫn làm lòng người ta ngứa ngáy: "Ngươi vừa là mèo vừa là nhân sâm sao?" (nhân sâm mèo =]]]]])
Thẩm Lưu Quang xấu hổ muốn chết, đưa tay muốn cướp cái gương nhưng người kia lại thích làm mấy trò xấu đè tay y lại, buộc y nhìn vào gương.
"Có xứng đôi hay không?" Dung Vương điện hạ tâm tình cực tốt, đùa nói: "Chúng ta ở nơi này có một cách nói, gọi là tướng phu thê..."
Nói đến một nửa liền cố ý dừng lại thừa nước đục thả câu.
Quả nhiên, Tiểu nhân sâm không đợi được đoạn sau, nhịn không được hỏi: "Tướng phu thế là cái gì?"
Tiêu Dực nhếch miệng: "Nhìn gương đi, chính là giống như ta với ngươi vậy."
Thẩm Lưu Quang bị đầu độc tâm hồn, thật sự nghiêm túc mà nhìn vào người trong gương.
Một ngũ quan tinh xảo, toàn thân khí tức cao quý như thần tiên, một thì khắp mặt lem nhem mực bẩn như con mèo hoa...
Thẩm Lưu Quang chớp mắt mấy cái, đần người nghĩ, cái này cũng là tướng phu thê?
Mãi đến khi bên tài truyền đến tiếng cười khẽ, y mới phát hiện mình bị người ta đùa giỡn rồi.
Tiểu nhân sâm cắn môi, không phục nói: "Ta so với ngươi đẹp hơn nhiều, đừng hòng chiếm tiện nghi của ta!"
"Ừm.", Tiêu Dực dụ dỗ nói: "Ngươi so với bản vương xinh đẹp hơn nhiều, thật sự không cân nhắc để bản vương chiếm tiện nghi?"
Thẩm Lưu Quang một mặt ngạo mạn.
Dung Vương điện hạ thức thời nói: "Tất cả món tráng miệng trong phủ đều cho ngươi."
"A", Thẩm Lưu Quang trong lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt kiêu ngạo nói: "Vậy tạm thời cho phép ngươi cùng ta có tướng phu thê."
Tiêu Dực khẽ cười, bất đắc dĩ vò đầu y. Đứa nhỏ ngốc này, bị bán đi cũng không biết.
Dung Vương điện hạ nói lời giữ lời, liền lấy một ít thức ăn cho y ăn đỡ thèm.
Tiểu nhân sâm vẫn đang soi gương không kiềm chế được chìm đắm trong nhan sắc của chính mình. Mãi đến tận khi nghe mùi thơm của điểm tâm thì mới chịu buông tha cho cái gương mà chạy đến ôm ấp đồ ăn.
Nếu đã cùng mình có tướng phu thê vậy sau nay hắn chính là người của mình, phải đối xử tốt với hắn một chút. Tiểu nhâm sâm rất khí phách mà chia cho Tiêu Dực một khối điểm tâm.
Dung Vương điện hạ thân thể ốm yếu, lại có chút gầy, cho hắn một khối là được rồi. Tiểu nhân sâm phi thường hào phóng, một chút cũng không đau lòng.
Tiêu Dực nhìn khối điểm tâm trước mặt, có chút thụ sủng nhược kinh, cảm giác địa vị của mình tăng lên rất nhiều rồi.
"Nè.", tiểu nhân sâm chống cằm, hàm hồ nói: "Ta thích nhất là ăn điểm tâm."
"Thật trùng hợp, bản vương cũng vậy.", Tiêu Dực chậm rãi tiến sát người lại.
Thẩm Lưu Quang chớp mắt, rất hiểu chuyện mà hướng hắn nhét khối điểm tâm vào miệng Tiêu Dực.
Tiêu Dực cắn vào, rồi lại nắm lấy cằm y, bức bách người há mồm, sau đó miệng đối miệng đem nửa khối kia cho y.
Lúc tách ra, đôi môi như có như không cọ sát, vừa chạm liền thôi.
"Ăn như vầy mới đúng.", Tiêu Dực ám muội nói.
"Thật không....", tiểu nhâm sâm không có chút ý thức mình bị đùa giỡn, lén lút trong lòng nghĩ cảm xúc trên môi như lông chim lướt qua kia, sợ bị phát hiện, liền giả vờ nhìn đi phía khác xoa xoa mặt mình.
Thật tốt, mặt không nóng quá.
Tiêu Dực cười khẽ, đưa tay lên lau vụn bánh trên khóe miệng y. Lúc đụng trúng ánh mắt kia, bụng dưới liền truyền đến cảm giác kì quái, Tiêu Dực dừng động tác, nhíu mày.
"Làm sao vậy?", tiểu nhân sâm nghiêng đầu, phồng má.
"Đừng ăn!", Tiêu Dực giật lấy món điểm tâm, giữ lấy cánh tay y, "Có thấy không thoải mái ở đâu không?"
Tiểu nhân sâm lắc đầu một cái, ngoan ngoãn không dám tiếp tục nhai nữa: "Làm sao vậy?"
Tiêu Dực: "Điểm tâm này có vấn đề."
Thẩm Lưu Quang mặt biến sắc, hồi tưởng một phen liền nghiêm túc nói: "Không có độc, ta đã ngửi qua."
Tiêu Dưc nhắm mắt, nhịn xuống nội tâm xao động: "Là xuân-dược!"
"Xuân dược...", Thẩm Lưu Quang miệng lẩm bẩm, nỗ lực tìm thứ này trong bộ sưu tập trong đầu mình, nhưng đầu bây giờ loạn thành một đoàn.
Nhìn Dung Vương điện hạ vẻ mặt ẩn nhẫn, tiểu nhân sâm sốt ruột nói: "Chờ một chút, ta đi tìm thuốc giải!!"
Nói xong liền hướng về phía cửa.
Không chạy được hai bước liền bị người ta kéo vào lồng ngực. Người kia ôm hông mình, nhiệt độ cao đến đáng sợ: "Chạy cái gì? Chính ngươi cũng ăn..."
Tâm tình trở nên khẩn trương, Tiêu Dực hô hấp dần khô nóng không chịu nổi, vô ý đem người trong lồng ngực ôm chặt.
Tiểu nhân sâm rất mềm mại, đến gần một chút liền nghe được mùi thuốc nhàn nhạt quanh quẩn dễ chịu, khiến hắn muốn lập tức thu thập người trong lòng.
"Này!". Thẩm Lưu Quang có chút nóng, cựa quậy giãy người ra.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Tiêu Dực dần khôi phục ý thức, lúc này mới phát hiện môi mình đã gần kề môi người ta.
"Tiểu nhân sâm..."Tiêu Dực cố nén nội tâm xúc động.
Thẩm Lưu Quang không rõ nhìn hắn: "Hả?"
"Đều đã trúng xuân dược rồi, căn phòng nay chỉ còn hai người chúng ta.", Dung Vương điện hạ hôn nhẹ lên cổ y, giọng nói khàn đi, "Dưới tình huống này..."
Thẩm Lưu Quang lại có chút ngứa, theo bản năng né tránh: "Làm sao?"
Tiêu Dực vô thức xoa nắn eo y, động tác so với ngày thường thô bạo hơn rất nhiều: "Có phải cần thuốc giải hay không?"
"Ừ.", Thẩm Lưu Quang gật gù, nhìn về phía hắn, ánh mắt đặc biệt vô tội: "Xuân dược phải làm gì mới giải được?"
Tiêu Dực nhẹ nhàng cởi quần áo cho y rồi hôn nhẹ lên trán: "Ngươi không thấy có chỗ nào không thoải mái ư?"
Thẩm Lưu Quang lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Bên trong nhân sâm sẽ không có độc."
...Tiêu Dực bị mấy chữ này đánh gục, tự giác kéo lại vạt áo của người ta, đau khổ áp sát đến hôn một cái thật kêu trên gò má y.
"Ngươi chờ một chút."Thẩm Lưu Quang đẩy người ra, nhón chân lên từ trên gác tủ lấy được một cuốn sách thuốc, nhanh chóng lật lật, miệng lẩm bẩm: "Xuân dược..."
Vị vương gia nào đó sắp bị xuân dược dằn vặt đến chết: "..."
Đột nhiên có tiếng gõ cửa lên, nương theo đó là âm thanh yêu kiều: "Vương gia."
Tiêu Dực cau mày.
Thẩm Lưu Quang không khỏi nổi một thân da gà, ngoan ngoãn nhìn Tiêu Dực trưng cầu ý kiến: "Có cần mở cửa không?"
Tiêu Dực không trả lời, trực tiếp đem y ném lên trên giường rồi ép đến.
"Này!"Thẩm Lưu Quang không hiểu gì đã bị người ta ném lên giường như thế, bận bịu chống đỡ lồng ngực hắn: "Ngươi ép chết ta rồi!"
"Nhịn một lúc."Tiêu Dực đè nén âm thanh nói bên tai y.
Thẩm Lưu Quang dù gì cũng đã nghe qua mấy câu chuyện diễm tình gì đó, tự nhiên biết sẽ phát sinh cái gì tiếp theo. Nghĩ đến hạ thân Vương gia dùng không được nên sẽ chẳng mấy chốc sẽ xong việc, liền thỏa hiệp ôm lấy cổ hắn: "Vậy ngươi nhanh chút."
Tiêu Dực đau đầu, không biết nên khóc hay cười.
"Vương gia?", nửa ngày không có ai trả lời, Thích Uyển Nhi lại gõ gõ cửa: "Nô tỳ tiến vào đây."
Vừa định đẩy cửa thì nghe được bên trong truyền đến tiếng giường lắc lư, kèm theo âm thanh lanh lảnh: "Nhẹ chút..."
Động tác đẩy cửa của Uyển Nhi cứng đờ.
Âm thanh của thiếu niên rất dính người, rất có ý tứ dục cự hoàn nghênh (đã thích còn giả bộ chống cự -_-) làm một đại cô nương nghe được mà mặt đỏ tới mang tai.
Trong phòng có vẻ còn rất kịch liệt.
Tiểu nhân sâm vểnh tai lên, đẩy cái đầu to kia ra: "Được rồi, người ta đi rồi."
Mắt Tiêu Dực đỏ lên, ở cổ y nhẹ nhàng mút một cái.
Thẩm Lưu Quang"A" một tiếng, có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang cấn vào người, trong đầu trống rỗng.
"Tiểu nhân sâm...", bên tai truyền đến tiếng thở ồm ồm, nhiều lần vẫn nói có vài chữ như thế.
Thẩm Lưu Quang ôm hắn, không biết làm gì, luống cuống nói: "Khó chịu sao? Ta hôn nhẹ ngươi nha..."
Nói xong liền nghiêm túc hôn một cái lên mặt hắn.
Dung Vương điện hạ nhân lúc lí trí vẫn còn, sợ làm y bị thương mà khổ sở nhẫn nhịn. Hắn nhoài người lên cổ y, hơi thở trầm thấp hổn hển, đỉnh nhẹ thân thể: "Cho ngươi ba giây."
Thẩm Lưu Quang không chút nghĩ ngợi nhanh chóng từ trên giường lăn xuống, trốn trong góc phòng ôm đầu gối.
Tiêu Dực: "...giữa người với người thực sự lạnh lùng như vậy sao?"
Tiểu nhân sâm nhanh chóng liếc mắt nhìn hạ thân của hắn, mặt đỏ lên, che lỗ tai lại.
Dung Vương điện hạ: "..."
Sau đó chính là ai làm việc nấy.
Thẩm Lưu Quang ngồi xổm ở trong góc đọc sách. Trên giường truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp đầy từ tính. Tiểu nhân sâm cắn cắn ngón tay, mặt có chút hồng, lại lật lật vài trang ở trong lòng nói thầm, ma bệnh sao còn chưa xong nữa?
Nhìn sách nửa ngày, trong phòng rốt cục an tĩnh lại.
Thẩm Lưu Quang dè dặt dịch đến bên giường, thấp giọng nói: "Tiêu Dực?"
Dược vẫn chưa hết hoàn toàn, Tiêu Dực căn bản nghe giọng nói của người này liền không xong nên đơn giản không đế ý đến.
Thẩm Lưu Quang có chút ngạc nhiên, thừa dịp người ta không để ý liền lén lút nhìn phía dưới.
Dung Vương điện hạ: "..."
Người này mới đó mà đã không thèm để ý mình, Thẩm Lưu Quang đánh bạo liếc thêm vài lần.
"Lại nhìn nữa bản vương sẽ thực sự không nhịn được!", âm thanh của Tiêu Dực vang lên.
Thẩm Lưu Quang nhanh chóng thu hồi ánh mắt, một bộ không có chuyện gì xảy ra.
Dung Vương điện hạ: "Ngươi tới làm cái gì?"
Tiểu nhân sâm âm thanh vô tội nói: "Ta không nghe thấy động tĩnh gì liền có chút lo lắng cho ngươi..."
Tiêu Dực hắng giọng, bình tĩnh nói: "Bản vương không sao."
"Vậy thì tốt!"Thẩm Lưu Quang giống như an ủi mà vỗ vai hắn, tức giận bất bình nói: "Đến tốt cùng là ai làm? Ngươi đã đủ yếu ớt, lại còn cho ngươi cái loại dược này!"
...A, là ta hư nhược. Dung Vương điện hạ không buồn phản bác.
Trầm mặc một hồi, Thẩm Lưu Quang yếu ớt nói: "Không phải chỉ có cái kia....mới có thể giải dược sao? Vương gia ngài làm sao giải được..."
Âm thanh ngày càng thấp, đoạn sau liền không nghe được nữa.
Tiêu Dực nhịn cười: "Lại đây, bản vương nói cho ngươi biết."
Thẩm Lưu Quang ngoan ngoãn đem mặt mình đến gần.
"Dùng tay nha!", hắn ở bên tai y nhẹ giọng trêu chọc.
Tiểu nhân sâm mặt lập tức đỏ bừng lên, nhanh chóng thu đầu lại, không tự nhiên lắp bắp: "Ngươi...", đến nửa ngày cũng không nói được chữ nào nữa.
"Dù sao cũng không có vương phi", Dung Vương điện hạ nhân cơ hội đau buồn, thở dài: "Nghĩ đến thì cũng không ai nguyện ý làm vương phi của ta..."
Thẩm Lưu Quang cực kì đau lòng, dứt khoát không nghĩ ngợi gì mà cắn môi, nghiêm túc nói: "Ta làm vương phi của ngươi, ngươi có muốn hay không?"
Hết chương 9