Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau

Chương 40




Chiếc xe lầm lũi rời thị xã trong im lặng. Phan cũng không dám lên tiếng chất vấn khi thấy Việt bỏ đi đâu đó để anh phải đợi một lúc lâu. Còn Việt thì trầm ngâm mãi bên tay lái, chỉ có V. Horowitz là vẫn vô tư thể hiện tài năng của mình. Mãi sau, có lẽ bực mình vì sự ngột ngạt và khó chịu trong xe hoặc vì sự "vô duyên" của Horowitz. Phan mở hộp đựng đồ ra để tìm một đĩa nhạc khác. Chất đầy trong hộp, không phải là đĩa nhạc, mà nhiều, rất nhiều những lá thư. Những lá thư có cùng một tên người nhận, nhưng chỗ dành ghi địa chỉ thì vẫn trống trơn. Phan lặng người đi.

- Cậu...

- Bỏ vào ngay - Việt quát lên, bỏ tay ra khỏi tay lái, tính cướp lại những lá thư - Cậu không được phép.

- Xin lỗi, tớ không cố ý - Phan bỏ những lá thư lại vị trí cũ, anh đóng hộp đựng đồ lại. - Nhưng cậu...

- Tớ biết mình đang làm gì, đừng lo.

- Không, tớ chỉ không hiểu, sao cậu lại viết nhiều như thế khi mà cậu thừa biết là cậu không thể gửi đi được?

- Ngày nào tớ cũng gọi cho cô ấy. Ngày nào tớ cũng nhắn tin vào số của cô ấy. Nhưng đáp lại luôn là sự thất bại, bởi cô ấy đã tháo sim ra khỏi máy của mình. Tớ viết thư cho cô ấy, dù không bao giờ gửi, vì đó là cách duy nhất để tớ thấy mình còn có một sợi giây nào đó liên kết với cô ấy. Cho dù tớ biết tớ thật là điên rồ.

- Thật ra thì...

- Cậu không phải an ủi tớ đâu. Cảm ơn cậu. Dù sao thì tớ vẫn cảm thấy vui vì cậu luôn ở bên tớ.

- Khách sáo bỏ mẹ! - Phan bật tiếng chửi thề, anh trầm ngâm, phân vân một lúc lâu - Tớ nghĩ, thật ra, là tớ đoán, nói thế nào nhỉ? Chiều qua, trên bãi biển, hình như tớ nhìn thấy cô ấy.

Một tiếng rít của cú phanh gấp làm bánh xe nghiến xuống lòng đường đột ngột vang lên. Chiếc Lexus bất ngờ quay ngang, để lại những vệt cháy đen dài trên mặt đường. Cú xoay ngang đột ngột tới nỗi hất Phan va đầu vào cửa kính đau điếng. Việt tảng lờ những tiếng càu nhàu của Phan, những chửi rủa vang lên không ngớt từ những chiếc xe đang chạy trên đường cũng hốt hoảng vì cú phanh gấp của anh. May mà không có tai nạn nào xảy ra. Anh hét lên xin lỗi không ngớt rồi dẫm mạnh chân ga. Chiếc xe lại lao về phía biển.

***

Không khó để cả hai tìm được anh chàng cứu hộ biển tên Nam. Càng dễ dàng hơn khi Nam cho họ biết rằng cái chị Bác sỹ Hạnh mới đến đây không lâu chính là người đã giúp Việt tỉnh lại ngày hôm qua. Mọi chuyện đều đã nằm trong tầm tính toán của cả hai, nhưng Việt và Phan vẫn ôm nhau nhảy cẫn lên sung sướng như thể hai đứa trẻ khiến Nam há hốc miệng ra vì ngạc nhiên. Không biết giải thích với Nam thế nào, hai người rối rít cảm ơn anh, vội vàng hỏi chỗ ở của Hạnh rồi tìm đến.

Một ngôi nhà nhỏ tuềnh toàng, cũ kỹ, bao quanh nhà là một hàng rào bằng tre dày đặc giống như bao ngôi nhà khác trong xóm. Điểm khác biệt và dễ nhận thấy nhất, có lẽ là cây Xoài cổ thụ và quán nước sơ sài ngoài cổng. Nhưng đón tiếp họ không phải là người họ muốn tìm, mà chỉ là một bà lão trông đã già nua lắm và bà nói mình không biết Hạnh là cô nào cả.

***

Sau một hồi năn nỉ, van lơn, thuyết phục, bà lão vẫn khăng khăng không nói cho cả hai một tin tức nào về Hạnh, chứ đừng nói là xin gặp. Dù Việt nói rằng anh đã gặp cô, đã thấy cô ngoài bãi biển. Thậm chí là có người còn nói cho anh biết chỗ ở của cô nữa. Nhưng bà vẫn cho rằng cả hai đã nhầm lẫn quá mức rồi. Bà không quen, không biết, cũng chưa từng nhìn thấy người nào như anh đã tả cả. Và bà không có thời gian để ngồi đây mà dây dưa với họ mãi. Bà đã nói rồi, bà không biết cô bác sỹ nào nói giọng bắc ở vùng này. Tốt hơn hết là cả hai nên về đi, hoặc cứ ngồi đó uống nước, nếu thích, nhưng bà sẽ không trả lời bất cứ một câu hỏi nào nữa. Không một câu nào, mong cả hai hãy thông cảm.

Đêm đã về khuya, thị xã biển đã im lìm trong giấc ngủ, trời lại có mưa, và gió lạnh. Hạnh vẫn ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt đang chăm chú nhìn ra cổng, cô ngồi đó từ lâu lắm rồi. Hai người đàn ông vẫn kiên nhẫn ngồi trong đêm lạnh để đợi cô. Tại sao Việt lại phải khổ sở như vậy chứ? Cả hai chỉ tình cờ gặp nhau, rồi trở thành bạn, chỉ vậy thôi. Anh chỉ cần làm một việc đơn giản là coi như chưa từng gặp cô trên đời, và quên cô đi. Một việc đơn giản biết bao? Nhưng, cô thở dài, nhưng mà cô biết là anh sẽ không làm được, cả cô cũng vậy. Nỗi nhớ như một căn bệnh mãn tính trầm kha cứ âm ỷ mãi trong lòng giờ mới bộc phát. Nếu hôm nay cô không gặp anh trên bãi biển, nếu hôm nay cô không cứu anh. Nếu ông trời đừng quá tàn nhẫn đùa giỡn cả hai, thì cô cũng không biết là cô nhớ anh nhiều đến vậy.

Đã có lúc cô ước sao được gặp anh, gặp Phan, và cả Thảo nữa. Cô ước sao mình lại được trở về những ngày hạnh phúc xưa cũ, dù chỉ một lần thôi. Nhưng ngay lúc này, khi anh đang ở ngoài kia, gần lắm, chỉ cần cô bước vài bước chân đi ra sân. Anh sẽ nhìn thấy cô, anh sẽ chạy tới. Thì cô không dám. Trước đây cô nghĩ, nếu hai người gặp nhau, cô chỉ cần từ chối không trở về làm việc cho anh là được, mọi người vẫn là bạn như thường, chỉ cần không ảnh hưởng tới cuộc sống, tới sự nghiệp của anh. Nhưng từ ngày hôm qua, từ khi cô biết anh có vị trí thật quan trọng trong cô thì cô đã quyết không gặp anh nữa. Gặp anh để làm gì chứ? Để cô làm khổ anh ư? Để cô cản bước đường đi của anh ư? Cô đã làm anh vất vả nhiều, đã làm anh khốn đốn, đã làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh. Vậy mà anh không trách cô? Vậy mà anh vẫn đến đây tìm cô? Vì sao? Tại vì sao hả Việt? Cô muốn hỏi anh cho rõ, vì sao anh lại phải khổ sở đi tìm cô như vậy? Nhưng cô không thể.

- Con ra gặp cậu ấy đi. - Bà mẹ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, khẽ buông tiếng thở dài.

- Con không thể, con...

- Họ đã đến đây lần thứ ba trong ngày rồi. Họ đã biết con ở đây. Con không trốn tránh được mãi đâu.

- Mẹ à, con...

- Nếu con không ra, có lẽ họ sẽ ngồi mãi đó. Chi bằng con nên gặp cậu ấy. Cậu ấy là một người tốt. Con không nên...

- Nhưng nếu con gặp anh ấy, cũng có giải quyết được gì đâu?

- Ít ra con cũng nên nói chuyện với cậu ấy một lần, nói hết mọi chuyện cho nhẹ lòng con ạ.

- Con...

- Đừng cố chấp nữa, nếu con không gặp một lần để nói cho rõ, thì cả hai sẽ không thể sống thoải mái được đâu. Con ra đi.

***

Buộc lại sợi dây giày thể thao cho chặt thêm một chút để chống lại cái lạnh trong đêm. Việt đứng bật dậy ngay khi anh vừa ngẩng đầu lên và thấy cô đang đi tới. Anh mừng rỡ quay qua phía bạn nhưng Phan đã biến mất tự lúc nào. Vừa mới thấy Phan ở đây cơ mà nhỉ? Sao lại đi đâu nhanh thế? Nhưng Việt chưa kịp tìm hiểu vì sao thì cô bước tới. Cô gầy đi nhiều, đôi mắt thâm quầng, có lẽ cô bị mất ngủ. Cô bước khá nhanh, nhưng vẫn lẫn vẻ ngập ngừng.

Mưa đã ngừng rơi được một lúc lâu, đêm có lẽ đã khuya lắm. Mọi vật đều đã ngủ say, ngay cả những vì sao cũng trốn sâu vào một góc êm ái nào đó của riêng mình. Vì không còn ai canh gác trên bầu trời nên những hạt mưa được thế bắt đầu tự do rơi xuống. Mặc kệ, dường như có hai kẻ thích tiếng mưa rơi đang mải lắng nghe nhịp điệu của mưa trong đêm cuối đông.

Việt đứng im lặng, anh vẫn mải mê với trò chơi vẽ hình trên cát bằng mũi giày của mình. Còn Hạnh thì đang thực hành trò chơi mới học được từ lũ trẻ trong xóm. Cô thò hẳn tay ra ngoài mưa, rút hết những chiếc ngọn lá tre non ở bờ rào bằng tre cạnh quán. Cô ghim phần ngọn vào cuống, tạo thành những chiếc vòng bằng lá tre xinh xắn. Cả hai vẫn say sưa với công việc của mình mặc cho gió đang rít lên trên đầu. Có lẽ cảm thấy phật ý vì cái giá lạnh mà mình mang lại vẫn không mảy may có một chút ý nghĩa nào với hai kẻ đang chơi trò chơi im lặng phía dưới. Gió lại gào rú lên giận dữ, thổi ào vào trong quán, thấm đẫm không gian bằng hơi nước cộng với sự buốt giá ghê người khiến Việt run lên, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập. Hạnh ngừng trò chơi của mình lại, ánh mắt hướng về phía anh vẻ xót xa nhưng rồi lại nhanh chóng chú tâm vào việc sản xuất những chiếc vòng bằng lá tre của mình. Đến khi đã vặt trụi hết những chiếc lá tre non ở trong tầm tay của mình, cô mới phát hiện ra những chiếc vòng nằm đơn lẻ quả là không đẹp chút nào. Cô bèn tháo hết chúng ra, tỷ mỉ từng chút gắn những chiếc vòng lại với nhau thành một sợi dây xích bằng vòng tre thật dài. Việt dường như cũng cảm thấy những hình ảnh mình vừa vẽ thật là xấu xí, vậy nên anh dùng chân xóa hết đi để bắt đầu vẽ những bức tranh mới.

Giận dữ, gió thổi mạnh thêm và giục cho mưa to hơn, hắt cả nước mưa vào trong quán khiến Việt ho lên thành tiếng vì lạnh. Hạnh bối rối tiến lại gần, đưa tấm chăn mỏng mà nãy giờ cô vẫn vắt trên vai cho anh, trùm hẳn nó lên đầu Việt cho khỏi lạnh. Rồi cô bật cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ ngoài ngộ nghĩnh của Việt trong tấm chăn mỏng quấn ngoài như một cô gái hồi giáo đội khăn trùm đầu chỉ để hở mặt. Nụ cười nhanh chóng thể hiện thứ quyền năng đặc biệt của mình, bức tường ngượng ngùng, lúng túng, và căng cứng ngăn cách giữa cả hai lập tức bị tan biến hết. Cho dù chỉ là trong chốc lát. Việt cũng mỉm cười ngượng nghịu, anh nhìn cô, rất ân cần và âu yếm.

- Dạo này em thế nào?

- Tốt ạ, em nghĩ thế. Còn anh?

- Tuyệt vời, anh đoán thế. Chỉ là thiếu em thì Bệnh viện hơi khốn đốn một chút. Mọi người rất nhớ em, - Việt cười, rồi vẫn kiểu cười ngượng nghịu như thế, anh ngập ngừng một lúc lâu - cả anh cũng thế.

- Em xin lỗi.

- Ừm!

Sự yên tĩnh của màn đêm lại được tái lập chỉ trong phút chốc, dường như chút xao động vừa qua không có một chút ảnh hưởng nào với cả hai. Bởi họ nhanh chóng quay lại với công việc yêu thích của mình. Sợi dây xích lá tre của Hạnh giờ đã được nối thêm ra một đoạn dài nữa, còn Việt thì bắt đầu một trò chơi mới, có lẽ anh đang muốn tìm hiểu kết cấu của thứ cát ở vùng này, bởi anh cứ mãi di di mũi giày lên nền cát. Mãi sau, khi sự kiên nhẫn đã đi quá giới hạn của nó, cô lên tiếng:

- Tại sao?

- Tại sao cái gì? - Anh hỏi lại, dù thực sự thì anh thấy mình thật quá nực cười với câu hỏi ngớ ngẩn vừa rồi.

- Tại sao cứ phải tìm em cho bằng được. - cô tỏ ra rất kiên nhẫn.

- Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé?

Cô tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời của anh, có lẽ cô chờ đợi một câu trả lời khác kia. Nhưng rồi cô không nói gì, chỉ hơi cúi mặt xuống, vẻ chờ đợi.

-...

- Sao anh không kể đi? Em đợi lâu lắm rồi.

- Anh chưa nghĩ ra nên bắt đầu từ đâu.

-...

-...

- Hài hước nhỉ? - Cô lại phá vỡ sự im lặng.

- Em bảo gì?

- Không! Em có nói gì đâu?

Anh cười lặng lẽ, anh đã nghĩ ra rất nhiều điều để nói với cô. Nhưng rồi khi gặp cô thì anh quên hết. Anh không biết bắt đầu từ đâu? Và như thế nào? Nói chuyện gì với cô giờ nhỉ? Nói rằng anh nhớ cô? Hay nói về mẹ cô để cô yên tâm? Hay là kể cho cô chuyện Hoàng Việt đã bị đuổi khỏi ngành vì bị tố cáo việc anh ta đòi phong bì của bệnh nhân và bớt xén vật tư tiêu hao của bệnh viện? Anh không biết, cô đang đứng trước mặt anh, vẫn dáng vẻ quen thuộc như thế, nhưng khả năng ngôn ngữ đang dần trở nên là một món quà xa xỉ đối với anh. Cô nhìn anh thông cảm.

- Hà Nội thế nào anh?

- Vắng em thì xuống sắc một chút, nhưng nói chung là vẫn kiêu sa chán.

- Anh trở lại bình thường rồi đấy. - Cô bật cười, cố làm không khí trở nên tự nhiên hơn.

- Lạ thật, anh đã nghe câu nói này ngày hôm qua, từ Phan. Hoặc đại loại thế. Bây giờ trông anh giống như là một con người khác lắm à?

- Đại loại thế. - Cô lại bật cười, lần này trông nụ cười có vẻ tự nhiên hơn.

- Đi dạo nhé.

- Đang mưa mà anh?

- Không to lắm đâu, với lại, anh vừa kiếm được một tấm áo mưa loại xịn đây rồi - anh nâng tấm chăn lên ngang đầu, ra hiệu cho cô nắm lấy một góc. Điệu bộ của anh khiến cô phá lên cười nắc nẻ.

- Coi bộ ổn rồi đây. Giờ là lúc mình nên nghĩ tới vòi nước nóng và chiếc giường thật êm. Cố lên nhé, anh bạn thân mến.

Phan rời khỏi bụi cây, mưa làm áo anh ướt hết, lạnh run lên. Anh bước vội vã về phía khách sạn, trước khi chính bản thân mình trở thành một chiếc kem khổng lồ. Chiếc mobile trong túi rung lên từng hồi, tiếng chuông báo hiệu anh có tin nhắn, ai nhắn tin cho mình lúc 3h sáng thế này nhỉ? Anh tự hỏi.

- Anh đang ở đâu thế? Em đã ra Hà Nội sáng nay, cứ tưởng sẽ gặp được anh, nhưng anh không về nhà. Lạnh quá, em không ngủ được, em nhớ vòng tay ấm áp của anh. Anh mau về nhé. Em nhớ anh.