Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi

Chương 17: Cây bóng nước




(Bóng nước (danh pháp khoa học: Impatiens balsamina) còn gọi là móng tay, phượng tiên hoa, là một loài thực vật thuộc họ Bóng nước (Balsaminaceae).

Bóng nước là loài cỏ thấp, sống một năm. Lá mọc so le, có cuống, hình mác, đầu nhọn, mép có răng cưa rất rõ, dài 7-8 cm, rộng 2-2,5 cm. Hoa mọc ở nách lá, có thể có màu trắng, đỏ hay hồng. Quả nang, hình quá trám, có lông tơ. Khi dùng tay bóp nhẹ quả già thì quả co nhanh và vỏ nứt thành 4-5 mảnh có hình dáng giống như móng tay bị co lại.

Bóng nước phân bố ởẤn Độ,Trung Quốc và khu vựcĐông Nam Á.. Bóng nước được trồng rộng rãi với mục đích làm kiểng.

Lá được dùng để nấu nước gội đầu làm cho tóc mọc tốt.

Cây còn được dùng trong y học, được ghi trong Bản thảo cương mục với tên phượng tiên (鳳仙). Hạt bóng nước được ghi trong Cứu hoang bản thảo với tên gọi Cấp tính tử (急性子). Theo những tài liệu cổ thì toàn cây có vị cay, tính ôn, hơi có độc, có tác dụng khử phong thấp, hoạt huyết, chỉ thống, thường dùng chữa phong thấp, bị thương sưng đau, rắn rết cắn. Phụ nữ có thai không dùng được).

Tiếng nhạc du dương trên xe làm dịu đi không khí nặng nề.

Ôn Thuấn ngồi co quắp, có chút bất an, cảm thấy mình và người bên cạnh thuộc tầng lớp thượng lưu cao quý này không cùng một thế giới, đành phải chống tay lên cửa xe, ngắm nhìn phong cảnh chạy như bay bên ngoài.

Trong khi dừng đèn đỏ, Phạm Vân Đình vô ý đảo mắt, lại nhìn thấy bộ dáng thất thần ngẩn người của Ôn Thuấn, mặt đỏ hồng, vài sợi tóc không an phận phe phất bên sườn mặt cô, nhìn qua chẳng khác gì con nai con bất lực. Anh không khỏi bật cười, chẳng lẽ bản thân mình nhìn giống hổ ăn thịt người thế sao, mà để cô từ lúc vừa lên xe đã trầm mặc đến bây giờ? Nhớ rõ lần trước, anh tan làm có đến bệnh viện thăm cô, vốn dĩ phòng bệnh đang tràn tiếng nói cười, nào biết anh vừa xuất hiện liền hóa thành cục diện đáng buồn, anh cũng không phải là người không hiểu chuyện, nên cũng chỉ ân cần thăm hỏi hai ba câu rồi rời đi.

Phạm Vân Đình nhăn mặt nhíu mày, không biết vì sao, anh có chút khó chịu khi thấy cô đang cố ý xây dựng khoảng cách với mình. Anh hơi nghĩ ngợi rồi đột nhiên nói: "Vừa rồi tôi có đi ngang qua cửa hàng bán hoa của cô thấy có biển thông báo ngừng kinh doanh để sửa chữa lại, là sao vậy? Cô muốn sửa sang lại cửa hàng sao?"

Ôn Thuấn sửng sốt một chút, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, ngại ngùng cười cười: "Vâng, cửa hàng tôi đã cổ xưa quá không theo kịp xu hướng nữa rồi, nên muốn trùng tu lại một phen, thu hút khách hàng đến."

"Ý tưởng này cũng tốt, có chỗ nào cần tôi hỗ trợ hay không?" Phạm Vân Đình khẳng khái nói.

Ôn Thuấn thụ sủng nhược kinh(được yêu sủng mà kinh sợ)khoát tay, cự tuyệt anh: "Không cần! Không cần! Anh đã giúp đỡ tôi quá nhiều rồi, cũng chỉ là trang hoàng nhỏ nhặt chút ít thôi, không dám phiền toái đến anh đâu?"

Phạm Vân Đình mân mân môi, giọng nói mang theo một tia không bằng lòng: "Tôi cứ nghĩ mình là bạn bè rồi chứ." Ngụ ý là bạn bè còn khách khí như vậy thì thật không nên.

"Đương nhiên!" Ôn Thuấn vội vàng đáp: "Chỉ là mọi việc đã gần như ổn rôi, chờ đội đến thi công là được, cũng chính là nhân viên công ty Nhã Huệ, bọn họ nói tôi mới xuất viện, không cho tôi quan tâm đến chuyện gì hết, cho nên tôi cũng buông tay mặc kệ, thực sự là rất có lỗi." Cô giải thích lưu loát một lượt, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn sang Phạm Vân Đình một chút, sợ anh tức giận.

Phạm Vân Đình khẽ nhếch khóe môi: "Thì ra là thế...... ha ha, thật ra tôi cũng tiện đó thì hỏi thăm thôi, nhưng tóm lại là nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì đừng khách khí, cứ việc nói với tôi."

Ôn Thuấn mạnh mẽ gật gật đầu, cô cảm thấy, ở trước mặt người này, dường như mọi suy nghĩ trong đầu đều không thể nào che giấu, cô áp lực vô cùng, nhưng rõ ràng anh ta rõ ràng là người tao nhã, lịch sự như vậy nha, nghe Nhã Huệ nói anh ta vốn có tiếng là người đàn ông độc thân kim cương trong mắt các thiếu nữ.

"Aiz, sao lại tắc đường thế này?" Ôn Thuấn có chút ngờ nghệch vươn đầu nhìn phía trước xe, chỉ thấy một dãy dài xe cộ nối tiếp, nhìn mãi cũng không thấy gì nữa.

Màn đêm cũng dần buông xuống, đèn đường đã sáng lên, ánh sáng lóa mắt.

Sau đó dưới sự chỉ huy của cảnh sát giao thông, bọn họ chỉ có thể đi theo một con đường khác, nghe nói phía trước có sự cố xảy ra.

Ôn Thuấn vẻ mặt đau khổ, lẩm bẩm nói: "Không thể đến đường Trung Sơn, làm sao bây giờ?" Cô nghĩ tới nghĩ lui, lại lên mạng dò tìm một chút, thật vất vả mới có thể tìm được một nhà hàng cơm Tây mà cấp bậc cũng không làm mất mặt Phạm Vân Đình mà giá cả lại vừa phải, bây giờ mà đi đường vòng thế này, có lẽ phải đến mười giờ, còn ăn uống gì nữa?

Phạm Vân Đình cầm vô lăng, nhìn chăm chú xe cộ trên đường, lại hỏi cô: "Cô rất thích đến chỗ đó ăn sao?" Nơi đó anh cũng đến rồi, có điều cảm thấy đồ ăn cũng bình thường mà.

Ôn Thuấn cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải, chỉ là nghe nói nơi đó cũng không tồi." Ví của cô cũng sắp khô cạn rồi.Vừa rồi khi cô bước xuống lầu, nhìn thấy Phạm Vân Đình một thân tây trang xa hoa thì cũng biết anh khẳng định sẽ không thích nơi đó. Aiz, cô âm thầm thở dài một hơi, nếu là đi cùng Thiếu Triết, tùy tiện đi ăn ở đâu đó, hoặc đến chỗ bác Cao kia ăn cháo xương heo là được rồi, làm sao phải băn khoăn nhiều thế này?

"Vậy không bằng để tôi đề cử một nơi đi, bảo đảm cô vừa lòng." Phạm Vân Đình đề nghị.

"Cũng được....." Có thể nói không được sao? Ôn Thuấn ngoài miệng đáp ứng, trong lòng cũng đã bắt đầu tính toán, hôm nay vì cẩn thận đã mang theo hơn một ngàn, nếu quán ăn bình thường, ví dụ như chỗ cô đã chọn kia thì hẳn như vậy là đủ rồi, cô ăn ít đi một chút là được, nhưng nếu là chỗ anh ta cảm thấy tốt.... sẽ không phải là khách sạn Tân Vũ năm sao cao cấp chứ, nếu thế khẳng định tiền của cô không đủ rồi.

Chờ xe đến nơi, Ôn Thuấn liền choáng váng, quả nhiên đoán bừa mà trúng thật, thực sự là Tân Vũ! Có cô loại cảm giác khóc không ra nước mắt, trong lòng chua xót nghĩ, không biết người ta có nhận lại rửa chén làm công không....

Nhân viên khách sạn thấy xe dừng lại đã nhanh chóng đi ra nghênh đón, hơn nữa dường như còn nhận biết Phạm Vân Đình, tươi cười đầy mặt cung kính: "Phạm tiên sinh, mời đi bên này."

Phạm Vân Đình gật gật đầu, chờ Ôn Thuấn đuổi kịp mình, lúc này mới bước tiếp, vừa đi vừa nói với Ôn Thuấn: "Cơm Tây ở khách sạn này cũng không tồi."

Ôn Thuấn oán thầm, mắt mù cũng biết nơi này tốt, bằng không tiêu chuẩn năm sao kia làm cái gì chứ?

Có điều cô vẫn tươi cười nói: "Đương nhiên, anh đã giới thiệu khẳng định là tốt rồi." Cô bắt đầu nghĩ đến lúc thanh toán không đủ tiền thì làm sao bây giờ, nếu sớm biết thì khi Tư Hiền bảo mình đi làm thẻ tín dụng cô đã làm một cái rồi, nhưng lúc đó cô không muốn tiêu phí vượt mức nên đã cự tuyệt, nếu không thì bây giờ cũng sẽ không khốn quẫn như vậy.

Cô không biết Phạm Vân Đình đã chăm chú nhìn mình một hồi lâu, thấy biểu tình trên mặt cô thay đổi vài lần, anh cười nói: "Tôi chính là tự hát tự khen hay ấy mà, nơi này tôi có cổ phần ở đây, sao có thể để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài được?"

Ôn Thuấn mấp máy miệng, kinh ngạc nhìn anh, người này sản nghiệp rốt cuộc lớn đến thế nào? Từ bách hoa kia cũng có cổ phần, đến khách sạn này cũng có cổ phần? Xem ra, cô trở về nên bổ sung một ít tin tức tài chính, kinh tế đi thôi.

Quản lí khách sạn đón đường lễ phép hỏi: "Phạm tiên sinh, xin hỏi chỉ đến dùng cơm sao?"

Không biết có phải là ngôn giả vô tâm, người nghe có ý hay không, mà khuôn mặt Ôn Thuấn chợt nhăn nhó, đôi mày thanh tú nhíu lại, không phải dùng cơm, chẳng lẽ đến thuê phòng sao?

Phạm Vân Đình mím mím môi, vuốt cằm: "Ừm, giúp tôi sắp xếp một chút, cứ ở chỗ ngày thường hay ngồi là được rồi."

Chỉ là vị quản lí kia như có điều muốn nói lại thôi, giống như vướng mắc gì đó.

"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Phạm Vân Đình liếc liếc anh ta, con ngươi đen sâu thẳm, ẩn hàm khí thế vương giả trời sinh.

"Chuyện này....." Quản lí dừng một chút, có vẻ không yên: "Trùng hợp hôm nay tổng tài cũng dùng cơm ở nơi này." Mà còn mang theo người không phải là phu nhân tổng tài, anh biết giải thích thế nào đây? Đắc tội với bên nào anh cũng đều không gánh nổi.

Phạm Vân Đình rùng mình một cái, bàn tay bất giác nắm chặt thành quyền, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh lùng: "Vậy sao? Thật đúng là khéo quá." Hay lắm! Nói là bay sang Mĩ, vậy mà đảo mắt cái người đã ở chỗ này rồi, làm chuyện gì thì người sáng suốt đều biết cả. Có điều, anh cũng không có hứng thú để người khác chê cười chuyện nhà mình, nhất là, Ôn Thuấn vẫn còn ở bên cạnh, anh không muốn để cô biết chuyện xấu xa ở nơi này. Anh quay người sang nói với Ôn Thuấn: "Tôi đột nhiên không muốn ăn cơm Tây nữa, chúng ta đi chỗ khác thôi."

Ôn Thuấn như lọt vào trong sương mù, không biết hai người bọn họ bí hiểm cái gì với nhau, nhưng cũng nhìn thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Phạm Vân Đình, mà có thể rời nơi này cũng chính là hợp ý cô, nên liền ôn hòa đồng ý: "Được."

Vừa ra khỏi cửa, gió đêm lạnh thổi tới, khiến Ôn Thuấn không khỏi rùng mình, bỗng nhiên lại thấy cả người ấm áp, ngẩng lên, thì ra Phạm Vân Đình vừa cởi áo khoác phủ lên vai cô.

Ôn Thuấn nhợt nhạt cười nói: "Cám ơn anh, không ngờ bây giờ buổi tối đã bắt đầu lạnh rồi."

Phạm Vân Đình đáp lời: "Hiện giờ đã vào thu rồi, nên cũng lạnh hơn. Bây giờ cô có đề nghị gì hay không?" Bản thân anh bây giờ đã không còn ham muốn ăn uống gì nữa, nghĩ đến cha mình, trong lòng liền lạnh cùng cực.

Ôn Thuấn nghiêng đầu nghĩ ngợi, bỗng dưng bật ngón tay, cười nói: "Tôi biết một nơi rất được, món ăn rất tuyệt, có điều là chỗ rất bình thường, có lẽ đành thiệt thòi cho anh một chút, có thể chứ?" Cô đột nhiên nhớ tới gần đây có một quán cơm, chỗ này đã lưu truyền bí quyết chế biến món ăn mấy chục năm, cô và Tư Hiền trong lúc vô tình mà phát hiện được, từ đó về sau đều rất yêu thích nơi này, một hai tháng lại đến một lần giải quyết cơn thèm ăn.

Phạm Vân Đình vừa bực mình vừa buồn cười: "Haiz, đừng coi tôi như cái loại ăn chơi trác táng thế được không? Ngày trước tôi đi du học cũng từng làm công trong nhà hàng kiếm tiền học phí đó, cô nói được là được, lên xe đi."

"Không cần lái xe, đi bộ vài bước là đến rồi, ở trong một ngõ nhỏ, lái xe đến không tiện." Nếu anh đã nói không sao cả, thì cô cũng không khách khí.

Trong quán ăn...

Ôn Thuấn gọi vài món ngày thường hay ăn, lại hỏi Phạm Vân Đình có đặc biệt thích ăn gì không, thấy anh lắc lắc đầu, cô liền làm chủ gọi thêm hai món mới nữa, nghĩ ngợi trong đầu, nếu ăn ngon thì lần sau sẽ rủ Thiếu Triết đến nếm thử.

Ôn Thuấn vừa thấy đồ ăn mang lên, ngón tay đã động, ngửi mùi đã thấy ngon nha.

Phạm Vân Đình cũng rất chịu khó cầm đũa gắp, đây là lần đầu tiên anh đến nơi thế này, nhưng cũng không háo hức háu ăn cho lắm, chỉ là anh cứ nhìn vào Ôn Thuấn, thấy cô lúc ăn cái gì đều thích nheo mắt lại, cười vô cùng ngọt ngào, làm cho người ta cảm thấy dù là chén nước bình thường, ở trước mặt cô cũng biến thành cao lương mĩ vị.

Nhìn cô vui vẻ như vậy, tâm tình anh cũng hòa hoãn dần xuống.

Cơm nước xong xuôi, Phạm Vân Đình đưa cô trở về nhà trọ.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, vẻ mặt của anh trong bóng đêm có phần không chân thực, đôi mắt đen thẳm kia như dung nhập vào màn đêm.

Anh trầm ổn lịch sự nói: "Hôm nay cám ơn bữa tối của cô, tôi ăn thực sự rất ngon miệng."

Ôn Thuấn lại trả lời: "Là tôi phải cảm ơn anh mới đúng, anh đã giúp tôi rất nhiều, hiện giờ khuya rồi, anh mau trở về đi, đi đường cẩn thận."

Nghe thấy câu "đi đường cẩn thận", trong lòng Phạm Vân Đình chợt xẹt qua một tia dị thường, chợt cảm thấy, anh đối với cô, có chút gì đó không giống bình thường.

Lái xe trên đường, trong đầu anh hiện lên đều là hình ảnh Ôn Thuấn nở nụ cười.