Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi

Chương 26: Ngoại truyện 2




Cận Tư Vũ vừa chuyển nhà mới, đương nhiên là cũng chuyển sang nhà trẻ mới.

Giờ tan học.

Cận Tư Vũ và bạn cùng học là Phương Nhạc Nhạc đang ngồi ở cửa phòng học chờ bố mẹ đến đón.

Người nhà của Phương Nhạc Nhạc đến đón trước.

Cô bé kéo tay cha lão khí hoành thu (làm bộ như người lớn, như bà cụ non) hỏi: “Cận Tư Vũ, không phải cậu nói ba của cậu rất tuấn tú hay sao, hơn nữa hôm nay sẽ tới đón cậu nữa? Không phải là nói dối chứ? Ba tớ mới thực là người đẹp trai nhất!” (Meott: chết mất!!!!  *ôm bụng cười*)

Cận Tư Vũ tức giận, khuôn mặt đỏ hồng phản bác: “Mẹ nói là đứa nhỏ nói dối không phải là đứa nhỏ ngoan, tớ không thèm nói dối!” Đúng lúc này, cô bé nghe thấy có người ôn nhu gọi mình, liền giống như hỏa tiễn lao ra ngoài, nhào vào lòng Cận Thiếu Triết cọ cọ: “Ba!” Lại còn thị uy liếc Phương Nhạc Nhạc một cái như muốn nói, tớ không lừa cậu, đây là ba ba đẹp trai của tớ.

Phương Nhạc Nhạc liếc lại cô bé một cái, nắm chặt bàn tay cha mình.

Đúng thật là thế giới của trẻ con.

“Thiếu Triết?” Cha Phương Nhạc Nhạc là Phương Văn Hạo chợt giật mình gọi.

Cận Thiếu Triết đang ôm Cận Tư Vũ trong lòng cũng ngẩng đầu lên nhìn, khẽ cười đáp lại: “Học trưởng, đã lâu không gặp.”

Phương Văn Hạo sau khi tốt nghiệp đã trở thành nhân phiên khảo nghiệm và điều phối nhà đất, anh cười nói: “Đúng vậy, sau khi uống rượu mừng của cậu cũng phải đến ba bốn năm rồi chưa gặp nhỉ? Gần đây tôi đã trở về, không nghĩ đến bọn nhỏ lại học cùng nhà trẻ, thật là có duyên. Tôi nghe Lăng Tuấn nói cậu gần đây rất khó gặp, đều đã thành nhân vật lớn rồi.”

“Nói quá rồi, cũng vẫn làm công cho người ta thôi mà.”

“Có thể làm công cho hoàng đế không phải ai cũng làm được đâu nha, khi nào tụ tập một chút đi?”

“Lúc nào cũng được, đây là danh thiếp của tôi, đến lúc đó có gì cứ liên hệ.”

“Mộtt lời đã định, tôi đi trước vậy. Nào, Nhạc Nhạc, chào chú đi nào.”

“Chào chú ạ.”

“Tạm biệt.”

Ôn Thuấn đứng đợi ở xe nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu Triết, vị kia là?” Cô thuận tay đón lấy Cận Tư Vũ, để Thiếu Triết lái xe đi.

Cận Tư Vũ đã nhanh nhảu tranh công mà ồn ào: “Mẹ, đó là ba của Phương Nhạc Nhạc.”

Cận Thiếu Triết cười sờ sờ đầu con gái, giải thích cho Ôn Thuấn biết: “Là học trưởng thời đại học của anh, thi đấu bóng rổ lần đó em đã gặp qua rồi, quên rồi sao?”

“Vâng.” Anh vừa nói vậy cô cũng cảm thấy có chút ấn tượng.

Cận Tư Vũ bất mãn vì bị bố mẹ bỏ qua, liền làm nũng: “Mẹ, chúng ta hôm nay đi đâu vậy?”

Ôn Thuấn yêu thương hôn cái trán của con, cười nói: “Chúng ta cùng ông nội ăn cơm, con có thích không?”

“Thích!” Cận Tư Vũ mặt mày mừng rỡ, hớn hả, ông nội hiểu cô bé nhất, khẳng định là sẽ có thật nhiều đồ ăn ngon nha!

Lúc biết được là do Hứa Phong làm áp lực khiến Ôn Thuấn khuyên mình đi Anh du học, Cận Thiếu Triết thiếu chút nữa tức chết, quan hệ giữa hai người vốn đã không tốt nay lại đúng là họa vô đơn chí*. Có điều từ khi Cận Tư Vũ sinh ra, lại có Ôn Thuấn ở giữa dàn hòa, vài năm nay quan hệ giữa anh và Hứa Phong hòa hoãn không ít, ít nhất cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa.

(*Họa vô đơn chí: Ý nói Tai họa thường xảy đến liên tiếp, dồn dập.

Thường nói: Họa vô đơn chí, Phước bất trùng lai.

Nghĩa là: Cái họa thì không đến một lần, còn cái phước thì không đến nhiều lần.

Cái họa thì luôn luôn nhiều hơn cái phước, bởi vì con người thường làm ác nhiều hơn làm thiện)

Không biết là vì mệt mỏi hay thế nào, Cận Tư Vũ vừa lên xe một lúc đã gục trong lòng Ôn Thuấn mà ngủ.

Ôn Thuấn nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ hỏi anh: “Thứ sáu này anh có rảnh không, Nhã Huệ sẽ đính hôn.”

“Thật sao?” Cận Thiếu Triết hơi nghĩ ngợi rồi lại nói tiếp: “Chắc là có thể, có điều hôm đó không phải là đại thọ sáu mươi của ba em sao?”

Ôn Thuấn cười nói: “Anh rảnh là được rồi, vẫn có thể kịp được.”

“Ừ.” Cận Thiếu Triết cầm tay cô.

Mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, vậy là quá đủ rồi.

~ Toàn văn hoàn ~

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Ngoại truyện 2:

Cận Tư Vũ vừa chuyển nhà mới, đương nhiên là cũng chuyển sang nhà trẻ mới.

Giờ tan học.

Cận Tư Vũ và bạn cùng học là Phương Nhạc Nhạc đang ngồi ở cửa phòng học chờ bố mẹ đến đón.

Người nhà của Phương Nhạc Nhạc đến đón trước.

Cô bé kéo tay cha lão khí hoành thu (làm bộ như người lớn, như bà cụ non) hỏi: “Cận Tư Vũ, không phải cậu nói ba của cậu rất tuấn tú hay sao, hơn nữa hôm nay sẽ tới đón cậu nữa? Không phải là nói dối chứ? Ba tớ mới thực là người đẹp trai nhất!” (Meott: chết mất!!!!  *ôm bụng cười*)

Cận Tư Vũ tức giận, khuôn mặt đỏ hồng phản bác: “Mẹ nói là đứa nhỏ nói dối không phải là đứa nhỏ ngoan, tớ không thèm nói dối!” Đúng lúc này, cô bé nghe thấy có người ôn nhu gọi mình, liền giống như hỏa tiễn lao ra ngoài, nhào vào lòng Cận Thiếu Triết cọ cọ: “Ba!” Lại còn thị uy liếc Phương Nhạc Nhạc một cái như muốn nói, tớ không lừa cậu, đây là ba ba đẹp trai của tớ.

Phương Nhạc Nhạc liếc lại cô bé một cái, nắm chặt bàn tay cha mình.

Đúng thật là thế giới của trẻ con.

“Thiếu Triết?” Cha Phương Nhạc Nhạc là Phương Văn Hạo chợt giật mình gọi.

Cận Thiếu Triết đang ôm Cận Tư Vũ trong lòng cũng ngẩng đầu lên nhìn, khẽ cười đáp lại: “Học trưởng, đã lâu không gặp.”

Phương Văn Hạo sau khi tốt nghiệp đã trở thành nhân phiên khảo nghiệm và điều phối nhà đất, anh cười nói: “Đúng vậy, sau khi uống rượu mừng của cậu cũng phải đến ba bốn năm rồi chưa gặp nhỉ? Gần đây tôi đã trở về, không nghĩ đến bọn nhỏ lại học cùng nhà trẻ, thật là có duyên. Tôi nghe Lăng Tuấn nói cậu gần đây rất khó gặp, đều đã thành nhân vật lớn rồi.”

“Nói quá rồi, cũng vẫn làm công cho người ta thôi mà.”

“Có thể làm công cho hoàng đế không phải ai cũng làm được đâu nha, khi nào tụ tập một chút đi?”

“Lúc nào cũng được, đây là danh thiếp của tôi, đến lúc đó có gì cứ liên hệ.”

“Mộtt lời đã định, tôi đi trước vậy. Nào, Nhạc Nhạc, chào chú đi nào.”

“Chào chú ạ.”

“Tạm biệt.”

Ôn Thuấn đứng đợi ở xe nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu Triết, vị kia là?” Cô thuận tay đón lấy Cận Tư Vũ, để Thiếu Triết lái xe đi.

Cận Tư Vũ đã nhanh nhảu tranh công mà ồn ào: “Mẹ, đó là ba của Phương Nhạc Nhạc.”

Cận Thiếu Triết cười sờ sờ đầu con gái, giải thích cho Ôn Thuấn biết: “Là học trưởng thời đại học của anh, thi đấu bóng rổ lần đó em đã gặp qua rồi, quên rồi sao?”

“Vâng.” Anh vừa nói vậy cô cũng cảm thấy có chút ấn tượng.

Cận Tư Vũ bất mãn vì bị bố mẹ bỏ qua, liền làm nũng: “Mẹ, chúng ta hôm nay đi đâu vậy?”

Ôn Thuấn yêu thương hôn cái trán của con, cười nói: “Chúng ta cùng ông nội ăn cơm, con có thích không?”

“Thích!” Cận Tư Vũ mặt mày mừng rỡ, hớn hả, ông nội hiểu cô bé nhất, khẳng định là sẽ có thật nhiều đồ ăn ngon nha!

Lúc biết được là do Hứa Phong làm áp lực khiến Ôn Thuấn khuyên mình đi Anh du học, Cận Thiếu Triết thiếu chút nữa tức chết, quan hệ giữa hai người vốn đã không tốt nay lại đúng là họa vô đơn chí*. Có điều từ khi Cận Tư Vũ sinh ra, lại có Ôn Thuấn ở giữa dàn hòa, vài năm nay quan hệ giữa anh và Hứa Phong hòa hoãn không ít, ít nhất cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa.

(*Họa vô đơn chí: Ý nói Tai họa thường xảy đến liên tiếp, dồn dập.

Thường nói: Họa vô đơn chí, Phước bất trùng lai.

Nghĩa là: Cái họa thì không đến một lần, còn cái phước thì không đến nhiều lần.

Cái họa thì luôn luôn nhiều hơn cái phước, bởi vì con người thường làm ác nhiều hơn làm thiện)

Không biết là vì mệt mỏi hay thế nào, Cận Tư Vũ vừa lên xe một lúc đã gục trong lòng Ôn Thuấn mà ngủ.

Ôn Thuấn nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ hỏi anh: “Thứ sáu này anh có rảnh không, Nhã Huệ sẽ đính hôn.”

“Thật sao?” Cận Thiếu Triết hơi nghĩ ngợi rồi lại nói tiếp: “Chắc là có thể, có điều hôm đó không phải là đại thọ sáu mươi của ba em sao?”

Ôn Thuấn cười nói: “Anh rảnh là được rồi, vẫn có thể kịp được.”

“Ừ.” Cận Thiếu Triết cầm tay cô.

Mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, vậy là quá đủ rồi.