Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 55




Thời tiết ngày càng ngày càng lạnh. Bệnh của Phương Cẩm An, sợ nhất là mùa đông. Ngày đại hôn gần tới, nàng cũng không thể xảy ra tình huống gì vào ngày đó được. Bởi vậy Hoàng Phủ Cực so với trước kia càng bận rộn, thuốc thang cũng ngày càng nhiều. Bếp lò nhỏ nấu thuốc cả ngày cả đêm cũng không tắt lửa.

Thuốc này Hoàng Phủ Cực vốn là đích thân canh chừng. Thuốc của hắn thuốc tinh tế, canh đúng độ lửa, lượng nước tăng thêm xíu cũng không được phép, bởi vị dược hiệu liền giảm bớt đi nhiều. Nhưng liên tiếp mấy ngày sau, người khó tránh khỏi mệt mỏi, mà Ô Mạn Ti đã thân quen với mọi người, Hoàng Phủ Cực rốt cuộc để cho hắn thay thế.

Nhưng nơi này của Phương Cẩm An an bài kỹ càng. Trước khi nấu thuốc, dược liệu, nước thậm chí dụng cụ nấu thuốc than củi, đều có ngự y chuyên biệt kiểm tra. Trong quá trình nấu thuốc, cung nhân, thị vệ cùng với ngự y thự giám sát, không dưới bốn năm người gần gần xa xa đứng nhìn, đôi mắt trừng to. Ô Mạn Ti thật cũng không sợ, chỉ một mực ấn theo yêu cầu của Hoàng Phủ Cực, đúng là không phạm sai lầm, Hoàng Phủ Cực rất là hài lòng.

Ngày hôm đó, Điềm công chúa lại tới nữa. Lúc Ô Mạn Ti nấu thuốc, nàng liền ngồi xổm bên cạnh nhìn.

"Tiểu Ô Tử, dây trên tay ngươi sắp rơi vào thuốc kìa, dơ quá đi!" Nàng kêu lên.

Thì ra bao cổ tay cột trên cổ tay Ô Mạn Ti, dây buộc rủ xuống, gần như rơi vào trong chén thuốc. Ô Mạn Ti bất động thanh sắc: "Chỗ nào sắp rơi vào!"

Nói xong liền bưng thuốc đã nấu xong xuống lò thuốc. Ngự y giám sát biết thuốc đã nấu xong, bước lên phía trước dùng ngân châm thử qua, thấy không có biểu hiện gì, mới ra hiệu cung nhân bên cạnh cùng Ô Mạn Ti bưng thuốc lên trên phòng.

Điềm Điềm vội đuổi theo.

Ở bên trong phòng chính, Hoàng Phủ Cực đang nói tỉ mỉ bệnh tình của Phương Cẩm An với một phụ nhân trung niên: "Tại hạ chỉ có thể nói hết sức nỗ lực, về phần có thể khôi phục thành bộ dáng gì nữa, tại hạ không dám nói bừa.."

Thấy thuốc đã đến, trước nhận lấy, lấy một cái thìa tự mình thử qua, cảm thấy thuốc sắc không có vấn đề, lúc này mới ra hiệu mời Phương Cẩm An dùng thuốc.

Phương Cẩm An hiện tại cũng phối hợp hơn trước kia. Cho dù là liệu pháp kỳ lạ nào, dịch thuốc dạng lỏng đắng chát, cũng không hề hai lời uống hết. Hiện tại lúc này một chén thuốc đen sì, không nói tiếng nào uống hết sạch sẽ.

Ô Mạn Ti nhìn ở trong mắt, thản nhiên cười cười, lạnh nhạt lui ra.

Phụ nhân trung niên kia nhìn Phương Cẩm An uống thuốc, cảm khái không thôi: "Con nói con sớm nghe lời như vậy thật tốt biết bao? A! Bệnh cũng sớm tốt rồi! Ngẫm lại hai năm trước ta liền tức giận, Lý Mẫn này không thương tiếc con, con liền cả ngày mang cái dáng vẻ chán chường kia, thật tức chết người, thật khiến liệt tổ liệt tông hổ thẹn.." Càng nói càng tức, đúng là nhịn không được đưa tay vặn lỗ tai Phương Cẩm An -- Bà cũng biết rõ, hiện tại cả người Phương Cẩm An, chỉ có lỗ tai này không sợ xoa nắn thôi.

Phương Cẩm An bị vặn nhe răng nhếch miệng: "Được rồi ma ma, đây không phải chuyện đã qua rồi sao, ta không phải đều sửa lại.."

Vừa ngẩng đầu nhìn Điềm công chúa hít một hơi lãnh khí: "Lớn mật, ngươi mau mau buông chị dâu ta ra!" Tạ Tụ cũng vội vàng khuyên nhủ: "Trân phu nhân, người buông tay, thân thể nương nương nghìn vàng, người nên cẩn thận!"

Trân phu nhân ngượng ngùng cười cười, vội vàng buông lỏng tay ra, lại bóp hai cái: "Công chúa, phu nhân, nô tài không dùng sức."

Vị Trân phu nhân này, chính là nhũ mẫu một tay nuôi lớn Phương Cẩm An. Năm ấy Phương Cẩm An gả cho Lý Mẫn, bà vốn cũng theo Phương Cẩm An tiến cung, sau lại lấy cớ thân thể có bệnh xuất cung -- nhưng thật ra là giận Lý Mẫn lạnh nhạt Phương Cẩm An. Bây giờ với tư cách là bộ hạ cũ của Phương thị hộ tống người gọi là Phương tam tiểu thư vào kinh thành, lần nữa trở lại kinh thành, cũng tới thăm Phương Cẩm An.

Lúc này Trân phu nhân lại hỏi Hoàng Phủ Cực: "Còn có một chuyện quan trọng, cô nương nhà ta, sau khi kết hôn có thai sinh sản thế có trở ngại gì không?"

Phương Cẩm An nâng trán -- tuy từng lăn lộn trong đám nam nhân quanh năm, nhưng loại chuyện này hỏi một nam đại phu, thật đáng ghét mà.. Ở đây còn có một hài tử nhỏ như vậy! Nàng vội ôm Điềm công chúa, che lỗ tai nàng: "Đang ở trước mặt công chúa, nói mò gì đó?"

"Lỗ tai bị nàng che kín rồi!" Trân phu nhân phóng khoáng phất phất tay, vừa thúc giục Hoàng Phủ Cực: "Người nhanh nói nghe một chút?"

Hoàng Phủ Cực tằng hắng một cái: "Tại hạ đối với phu nhân có thai cũng không am hiểu. Nhưng thân thể của nương nương, trong thời gian ngắn, sợ khó có thai, tốt nhất cũng đừng có thai."

"Trong thời gian ngắn, là thời gian bao lâu?" Trân phu nhân truy hỏi.

"Cần phải xem thân thể nương nương mà định ra, gần nhất là trong vòng ba năm rưỡi, sợ là đều không được." Hoàng Phủ Cực nói.

"Đây, phải làm sao mới ổn đây? Người phải tìm cách!" Trân phu nhân vội la lên.

Tạ Tụ thật ra cũng muốn suy nghĩ chuyện này một đoạn thời gian. Lý Ức tuổi cũng không nhỏ, nếu một năm hai năm cũng dễ nói, lâu quá, lòng hắn đối với Phương Cẩm An còn có thể không thay đổi? Dù sao không có con cháu kế thừa sẽ làm dao động nền tảng lập quốc..

Nhưng mặt Hoàng Phủ Cực lộ vẻ khó xử, tỏ vẻ thật sự không có biện pháp gì hay.

"Các ngươi đừng làm khó dễ tiên sinh." Phương Cẩm An ngược lại giống như không thèm để ý: "Điều này cũng không có gì, ta không sinh tự nhiên có người khác sinh.. Được rồi được rồi Hoàng Phủ tiên sinh ngươi cũng mệt mỏi, mau nghỉ ngơi đi."

Đợi Hoàng Phủ Cực vừa đi, Điềm công chúa ngẩng đầu nhìn Phương Cẩm An nói: "Chị dâu không phải sợ."

"Hả? Sợ cái gì?" Phương Cẩm An không rõ.

"Chị dâu không phải sợ không có tiểu bảo bảo, có Điềm Điềm ở đây, cũng giống như nhau." Điềm Điềm nghiêm túc nói.

Phương Cẩm An lập tức nóng mặt: "Điềm Điềm muội thật tốt, chị dâu thích muội nhất. Ách, Điềm Điềm muội và nhũ mẫu đi chơi đi, đi tìm Tiểu Ô Tử chơi đi.. Ai nha, đã nói không nên nói loại lời này trước mặt tiểu hài tử mà.."

Mà Trân phu nhân ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Phương Cẩm An: "Con không sinh tự nhiên có người khác sinh lời này có ý tứ gì hả? Con còn muốn hiền lương thục đức, để cho hắn nạp hơn mấy phòng cơ thiếp sao? Ta vốn cho là, con đã chịu tái giá, lần này xem như lưỡng tình tương duyệt rồi, hiện tại nghe xong lời này của con, sao vẫn là ý tứ miễn cưỡng được thông qua?"

"Không có mà, ma ma suy nghĩ nhiều rồi." Phương Cẩm An bất đắc dĩ nói: "Bất quá thân thể ta cái dạng này, cũng không thể chậm trễ người ta.."

"Hắn cũng xứng đáng với lời "Trì hoãn" của con sao!" Trân ma ma không đồng ý: "Lòng dạ con đi đâu hết rồi? A? An An chúng ta, luận tài, luận mạo, luận gia thế, trên đời này có thể có mấy người so sánh được với con? Sao lại để cho Lý gia hắn giày xéo con thành cái bộ dáng này?"

Nói xong, trong mắt liền rủ xuống rơi lệ.

Tạ Tụ biết rõ Lý Ức vì sao chỉ cho Trân ma ma tới thăm, mà không cho bà tới ở bên cạnh Phương Cẩm An: Thật sự là chọc vào nỗi đau của Phương Cẩm An mà. "Phu nhân thật sự là tâm địa từ mẫu, lại làm ta nhớ tới mẹ ta rồi." Nàng vội ngắt lời nói: "Nàng cũng là như thế này, tự mình như thế nào cũng không sao, chỉ sợ ta chịu tí xíu ủy khuất.."

"Ma ma trở về đi, ta mệt mỏi." Nhưng Phương Cẩm An bỗng nhiên lạnh nhạtlên tiếng, cắt đứt lời của bà.

Tạ Tụ ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng, thì thấy trong mắt nàng một giọt nước mắt chảy xuống. Nàng dùng tay áo che mặt, vội vàng đứng dậy quay về nội thất.

"Đây, nha đầu chết tiệt kia!" Trân ma ma lại càng hoảng sợ: Nha đầu chết tiệt kia còn biết khóc hả?

"Nương nương mang bệnh chịu không nổi ủy khuất, ma ma không cần thiết để ở trong lòng.." Tạ Tụ dỗ Trân ma ma đi, quay đầu vội vàng nhìn Phương Cẩm An.

"Bà đi rồi?" Phương Cẩm An bưng mặt ngồi ở trên giường. Trên mặt nàng còn có vệt nước mắt, nhưng vẻ mặt dĩ nhiên khôi phục bình thường. "Vừa rồi sao vậy, sao một chút lại khóc rồi hả?" Tạ Tụ cẩn thận từng li từng tí hỏi nàng.

"A. Ta cũng đang thắc mắc nè." Phương Cẩm An ngượng ngùng nói: "Ta cũng không biết làm sao vậy, trong lúc đó tự nhiên thấy người khổ sở không chịu nổi.. Một hồi thì tốt rồi. Ai nha, vừa xúc động lên, liền đối với Trân ma ma vô lễ như vậy, làm ta hối hận muốn chết."

"Không có chuyện gì đâu, Trân phu nhân sẽ không để ở trong lòng." Tạ Tụ cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng sau một thời gian, Tạ Tụ phát hiện, loại khổ sở đột nhiên xuất hiện này của Phương Cẩm An càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nghiêm trọng.

Thí dụ như đến thời điểm đọc chiếu thư sắc phong Thái Tử Phi, nàng không khỏi lại khóc nữa: "Ta không phải tên Am này, ta chính là An An, vì sao ngay cả kêu tên của mình cũng không thể.."

Trong lúc nhất thời khóc đến thở không ra hơi, làm cung nhân cả phòng bị dọa không nhẹ, vội mời Hoàng Phủ Cực đến xem, nhưng đợi Hoàng Phủ Cực đến, nàng lại tái hiện nét mặt tươi cười, giống như người không có chuyện gì.

"Thân thể cũng không có gì khác thường. Có lẽ tới gần hôn kỳ, trong lòng khẩn trương chăng?" Hoàng Phủ Cực chỉ có thể phán đoán như thế.

Nhưng mà ở trước mặt Lý Ức nàng ngược lại không có như vậy. Lý Ức bởi vì sự vụ bận rộn, hiện tại cách vài ngày mới có thể đến biệt uyển một chuyến, thật đúng là trùng hợp, một lần cũng không có đụng phải lúc Phương Cẩm An khác thường này, bởi vậy mặc dù nghe thuật lại xong, chỉ cho là nguyên nhân Hoàng Phủ Cực nói.

Hôn kỳ ngày từng ngày tới gần. Nhưng mà trong lòng Phương Cẩm An, có một cái ý niệm trong đầu càng ngày càng xao động.

"Trước đại hôn, ta muốn gặp Lý Mẫn một chút." Rốt cuộc nàng nhịn không được nới với Lý Ức.

Nhưng mà đối với Lý Ức nàng muốn gì được đó, nghe nói chuyện đó bỗng nhiên đen mặt: "Không được."

Phương Cẩm An vốn định hảo hảo thuyết phục hắn, nhưng nhìn đến sắc mặt hắn lúc này khó xem, bỗng nhiên lại là một cỗ khó chịu xông lên đầu. Nàng lập tức cảm thấy thế giới trước mắt tối tăm mờ mịt một mảnh, Lý Ức trước mắt, diện mạo đáng ghét.

Nói là nguyện vọng đã trọn, rốt cuộc tâm nguyện khó mà cân bằng. Phương Cẩm An lắc đầu, cười cười: "Vậy thôi đi."

Nhưng Lý Ức bởi vì lời này của nàng, trong lòng dâng lên sóng cả vạn trượng. Hắn bỗng nhiên cũng rất muốn gặp Lý Mẫn một lần.

Gặp hắn ta làm cái gì? Nhìn dáng vẻ chán nản của hắn ta? Nhìn hắn ta tức giận lại không biết làm sao với đại hôn của mình?

Cũng không phải.

Lý Ức nhắm mắt lại: Hắn gặp Lý Mẫn, là muốn xác nhận hắn ta đối với hắn đã không còn là uy hiếp nữa.. Không, chỉ là lừa mình dối người mà thôi..