Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 105: Giết người diệt khẩu




Hẻm Ngọc La là một con hẻm nhỏ xưa cũ, vị trí hẻo lánh, không quá dài, ở đây phần lớn là dân chúng phổ thông, sinh hoạt bình thường, nhiệt tình và chất phác.

“Ông lão họ Nghiêm? Cậu muốn hỏi ông Nghiêm thợ mộc hả? Có có, nhìn thấy dãy sân bên kia không? Đếm ngược ba cái là tới nhà ổng!”

“Cảm ơn cụ ạ.”

“Không cần khách khí, không cần khách khí.”

Có người láng giềng nhiệt tình chỉ đường, Lục Quý Trì nhanh chóng lần được chỗ ở của ông già họ Nghiêm.

“Điện hạ, chắc là căn nhà này.”

“Ừ, đi gõ…” Lời còn chưa dứt, đằng sau cánh cửa khép chặt, từ sân trong đột nhiên truyền ra tiếng kêu thảm thiết sợ hãi, nghe như còn kèm theo cả tiếng vật nặng bổ xuống đất, dọa cho Lục Quý Trì giật nảy mình, “Mau vào xem!”

“Dạ!”

Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng đồng loạt phá cửa xông vào, Lục Quý Trì theo sát phía sau, nhanh chóng nhìn thấy cảnh tượng bên trong: Một gã đàn ông trẻ tuổi ngụy trang như người bán hàng rong, đang ấn một ông lão ngã quỵ vào vũng máu, chuẩn bị bổ thanh đao xuống.

Wtf thằng cha này muốn giết người diệt khẩu à?!

Mặt Lục Quý Trì tái hẳn đi, chàng nện củ cái trắng trong tay xuống: “Nhanh tới ngăn gã lại!”

Gã sát thủ cũng sợ hết hồn, theo bản năng nghiêng đầu né tránh, nhát đao bổ xuống không thành. Đợi khi hắn ta định thao tác lại thì đã muộn, Ngụy Nhất Đao đã giơ chân đạp hắn bay vọt ra ngoài.

Gã sát thủ tự biết không địch lại, cũng không hiếu chiến, thoắt vọt người leo qua tường chạy biến.

“Tôi đuổi theo! Lão Vương cậu ở lại bảo vệ điện hạ!”

“Được!”

Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng chia nhau hành động, một người đuổi theo tên sát thủ, một người cùng với Lục Quý Trì đỡ ông già nằm trong vũng máu dậy, tiến hành băng bó sơ qua vết thương trên người ông.

“Cậu…các cậu là…”

“Bọn cháu tới cứu ông đây, ” Lục Quý Trì lấy lại bình tĩnh, chàng cúi đầu nhìn ông già đang trong trạng thái không mấy khả quan, “Xin hỏi ông có phải họ Nghiêm, năm ngoái từng tham gia xây dựng đê điều không?”

Cơ thể của ông già cứng đờ, dường như đã hiểu ra điều gì: “Vừa rồi… vừa rồi kẻ kia…”

“Là tới giết ông diệt khẩu.”

Ông lão này rõ ràng biết một chút nội tình quan trọng, bằng không sẽ không cần thiết phải dùng tới sát thủ. Lục Quý Trì vừa mừng vừa sợ, đang định tiếp tục truy hỏi, ông lão kia thở hổn hển hai hơi đã lăn ra bất động. Vương Thắng vội vàng kiểm tra vết thương của ông lão, bẩm với Lục Quý Trì: “Là do sợ hãi quá mức cộng thêm mất máu quá nhiều, lâm vào hôn mê rồi ạ.”

Đúng lúc này Ngụy Nhất Đao quay lại, nghe kể tên sát thủ kia lấy dân chúng bên đường làm bia đỡ đạn, đã thành công trốn thoát, trong lòng Lục Quý Trì thầm mắng hai tiếng chết tiệt.

“Kẻ nọ hẳn sẽ nhanh chóng mang theo truy binh trở lại, lão Ngụy anh đi đánh lạc hướng đám truy binh, lão Vương anh cõng ông già đi, chúng ta lập tức ra khỏi thành đi tìm anh Cửu của ta!”

“Dạ!”

Ba người quyết định chia hai ngả, nhanh chóng hành động.

Ấy thế mà chờ đến khi Lục Quý Trì và Vương Thắng cõng ông già họ Nghiêm bị thương nặng ra đến cửa thành, lại phát hiện ngoài đó đứng đầy hai đội binh lính, đang lục soát khắp người và xe qua lại bên đường, bảo là muốn bắt một đám trộm cướp.

Ha hành động cũng đến là nhanh.

Lòng Lục Quý Trì nặng trĩu, chàng dẫn Vương Thắng và ông già Nghiêm đã ngụy trang trở về theo đường cũ, thuê một khách điếm tầm thường gần đó.

“Điện hạ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Có thể trong thời gian ngắn như vậy điều động được quan sai vây quanh cửa thành, thân phận của kẻ đứng đằng sau đã dần phơi bày. Lại nghĩ đến bọn chúng sẽ nhanh chóng phái người lục soát tới đây, Lục Quý Trì tức không nhịn được, vung chân đá một cước vào chân bàn: “Khốn kiếp!”

Tuy nhiên lúc này tức giận hoàn toàn không có ích gì, chàng hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế, từ ngực lấy ra chiếc khăn tay Khương Hằng tặng, sự sốt ruột cũng như cơn tức giận trong lòng mới dần dần bị mùi thơm nơi chóp mũi xua tan.

A Hằng, A Hằng ơi, nàng nói ta nên làm sao bây giờ?

Thiếu niên nhíu chặt mày trầm tư, không lâu sau, chàng đột nhiên ngồi phắt dậy: “Lập tức gửi tín hiệu cho Chương Tinh Dương!”

***

Lúc nhìn thấy đạn báo hiệu của Vương Thắng, Chương Tình Dương mới từ căn nhà Nghiêm gia đi ra.

“Đại nhân, là Tấn vương điện hạ phát tín hiệu cầu cứu!”

“Đi!”

Đạn báo hiệu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là mấy ám hiệu chỉ đường thông thường, Chương Tinh Dương men theo ám hiệu, thuận lợi đi tới khách điếm nhỏ kia, hội ngộ cùng Lục Quý Trì.

“Hóa ra điện hạ đã cứu được ông già này!” Chương Tinh Dương cũng vừa tra được danh tính của ông già Nghiêm, chẳng qua chậm hơn một bước so với Lục Quý Trì, hiện giờ thấy ông lão còn sống, gương mặt non choẹt đẹp đẽ không khỏi lộ ra nụ cười.

Song Lục Quý Trì lại không cười nổi, tiếng động của đạn báo hiệu khá lớn, có thể dẫn Chương Tinh Dương tới, đương nhiên cũng có thể dẫn đám truy binh tới theo, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa. Chàng nhìn Chương Tinh Dương một lát, lại nhìn thị vệ bên cạnh y, nhanh chóng nói: “Chương đại nhân đổi quần áo cùng ông già này đi.”

Chương Tinh Dương quay sang nhìn chàng, không hỏi gì thêm, đoạn bắt đầu làm theo.

Nói chuyện với người thông minh quả nhiên tiết kiệm sức lực!

Lục Quý Trì thở hắt một hơi, chờ cho hai người thân hình cao cao không mấy khác biệt thay quần áo xong, chàng quay sang dặn thị vệ Cao Dương của Chương Tinh Dương: “Chờ khi truy binh ở cửa thành bị bọn ta đánh lạc hướng, anh nhanh chóng đưa ông già ra khỏi thành tìm anh Cửu của ta.”

Cao Dương sửng sốt, quay đầu hỏi ý Chương Tinh Dương.

“Cứ làm theo lời Tấn vương điện hạ.”

“Dạ!”

Lục Quý Trì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bảo Chương Tinh Dương: “Chúng ta đi thôi.”

Chương Tinh Dương gật đầu, vò xù bộ tóc lại đội lên chiếc nón lá Lục Quý Trì tìm tới để che giấu tai mắt, rồi nhảy lên nằm bò trên lưng Vương Thắng, giả vờ như một người bị thương rõ nặng, sắp chết tới nơi.

Lục Quý Trì nhìn hai mắt y, giơ tay lên xoa xoa mặt, cũng làm ra vẻ nôn nóng, hớt ha hớt hải chạy xuống lầu dưới: “Ông chủ! Ông chủ! Gần đây có y quán nào không?!”

“Y, y quán?” Ông chủ khách điếm đang tính toán sổ sách, nghe vậy thì sợ hết hồn, vội đáp, “Có có, ở ngay trên con phố kế bên…”

Còn chưa dứt lời, Lục Quý Trì đã ngoảnh đầu hướng ra phía sau lưng Vương Thắng nói: “Nhanh! Bên kia!”

Vương Thắng gật đầu, cõng Chương Tinh Dương vội vàng chạy theo phương hướng ông chủ kia đã chỉ, Lục Quý Trì cười cảm ơn ông chủ một câu, thanh toán tiền phòng, rồi cũng tất tả chạy theo.

Nửa giờ sau, có quân lính đến, nói muốn lục soát khách sạn.

Nghe bọn họ nói muốn tìm hai người trẻ tuổi và một ông lão đang bị thương, ông chủ lập tức nhớ tới hình ảnh ba người hối hả vừa nãy: “Bọn họ quả thật từng tới đây, nhưng nửa canh giờ trước đã đi về phía y quán bên kia rồi!”

Bọn binh lính vừa nghe, vội xoay người đuổi theo hướng ông chủ đã chỉ. Trên lầu, Cao Dương nghe được động tĩnh, thở hắt một hơi, cõng ông già Nghiêm vẫn đang hôn mê bất tỉnh, lặng lẽ rời khỏi khách điếm, tìm một cái sọt to nhét ông lão vào.

Không bao lâu sau, ‘ba người trộm cướp’ bị bọn binh lính truy đuổi xuất hiện ở của thành, dẫn tới đám quân lính đang kiểm tra dân chúng qua lại, Cao Dương nhân cơ hội đó gánh hai cái sọt nặng nề chạy ra khỏi thành, nhanh chóng đi tới biện viện của Lạc vương.

Bên này, khi chắc chắn Cao Dương đã thành công thoát ra được, ba người Lục Quý Trì chạy tới chạy lui mệt muốn chết rốt cuộc cũng dừng lại.

“Đầu hàng đầu hàng, mẹ nó mấy người đừng đuổi nữa!” Lục Quý Trì dừng lại, thở hồng hộc, mặc cho đám lính lộn xộn vây cả ba vào giữa.

“Chạy à! Sao không chạy tiếp đi! Mẹ nó không phải tụi bay rất có bản lĩnh sao?!” Nhớ đến cấp trên nói hai kẻ cứu ông già họ Nghiêm rất có thể là người khâm sai đại nhân phái tới, ánh mắt của gã dẫn đầu đội binh lính chợt lóe lên sát ý lạnh như băng. Nếu không phải lúc này đang ở trên đường lớn, người đến kẻ đi quá gây chú ý, hắn đã giơ một đao giải quyết cả bầy rồi. Chẳng qua dù không giết được, nhưng đánh vẫn có thể, vì thế sau khi mắng xong, hắn cười lạnh, nhấc chân đạp một phát lên người Lục Quý Trì, “Ông cho mày chạy này!”

Lực kia thực mạnh bạo, mi mắt Vương Thắng trầm xuống, bất chấp Chương Tinh Dương hãy còn trên lưng, đột nhiên đạp bay hắn ta ra xa.

Chương Tinh Dương bất ngờ bị rơi từ trên lưng xuống: “…!”

“Ha ha,” Lục Quý Trì không nhịn được bật cười, vươn tay kéo y từ dưới đất lên, hắng giọng, “Bờ mông còn khỏe ha?”

“…” Miệng Chương Tinh Dương méo xệch, y liếc sang chàng, đáp, “Đa tạ đã quan tâm, còn ổn.”

“Mày…mày không phải ông già kia!” Sau khi tên cầm đầu đám lính nhìn rõ gương mặt của Chương Tinh Dương, hắn ta chợt biến sắc. Hắn mặc kệ việc báo thù, cắn răng bò từ dưới đất dậy, lao vọt tới người Chương Tinh Dương, “Chúng mày đã đưa lão già đó đi đâu rồi! Nói!”

Vương Thắng nhanh chóng che chắn trước mặt Chương Tinh Dương, hơi ngượng ngùng nói: “Vừa rồi thật sự xin lỗi Chương đại nhân.”

“Không sao,” Chương Tinh Dương phủi phủi bụi bặm trên quần áo, nhếch miệng cười với gã cầm đầu kia, “Người mày nói là ông lão họ Nghiêm à? Ông ấy đương nhiên đến nơi cần đến.”

Nơi cần đến…

Nghĩ đến đại đội khâm sai đại nhân sắp vào thành, gã cầm đầu đám lính run bắn người, hai mắt long sòng sọc: “Người đâu! Giết chết ba tên ác tặc đã gây ra tội ác tày trời, lại còn chống người thi hành công vụ giữa đường phố này cho ta!”

Nếu vừa rồi Vương Thắng không động thủ, hắn ta không thể hạ mệnh lệnh này, nhưng Vương Thắng đã ra tay rồi, chuyện thành ra hợp pháp.

Bầu không khí tức thì trở nên giương cung bạt kiếm.

Lục Quý Trì liếc mắt, không hề thấy sợ hãi: “Anh còn không gọi người của anh ra nữa thì cả đoàn mình toi đấy.”

Cả đoàn toi? Chương Tinh Dương không hiểu, nhưng không có thời gian đặt nghi vấn, y chỉ ngạc nhiên, cười cười nhìn chàng: “Sao điện hạ lại biết người của tôi đã tới?”

“Đoán,” Lục Quý Trì đáp, “Nếu không anh có thể bình tĩnh vậy sao?”

Chương Tinh Dương không trả lời, một lát sau, ánh mắt y hiện lên ý cười: “Chuyến này đi, điện hạ quả thực làm thần nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Đại đội của khâm sai lẽ ra chạng vạng hôm nay mới vào thành, song Chương Tinh Dương hôm qua đã đưa tin, báo mấy cao thủ bên kia gia roi thúc ngựa chạy suốt đêm, tranh thủ trước buổi trưa hôm nay nhập thành. Y làm vậy vốn có sắp xếp khác, không ngờ bây giờ lại cần dùng tới,

“Sau này anh sẽ thường xuyên được thấy, riết quen thôi.”

Lúc Quý Trì dứt lời, Chương Tinh Dương đã huýt một tiếng sáo, ngay sau đó mấy chục thanh niên ăn mặc như dân chúng bình thường từ bốn phương tám hướng đổ xô tới, chạy về phía y đồng loạt quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến khâm sai đại nhân!”

Bọn họ vừa mới vào thành đã nghe được tiếng gọi, cũng do Chương Tinh Dương tính toán tốt cả.

Khâm, khâm sai đại nhân?!

Không chỉ đám binh lính kia chết lặng, mà dân chúng trên đường cũng chết lặng.

Thế nhưng bất kể vì lý do gì mà họ sững người, mối nguy hiểm tạm thời đã được giải quyết,

Dưới con mắt bao người, những quan binh lúc nãy còn muốn chụp mũ lên Chương Tinh Dương tội danh ‘lừa gạt’, mượn dịp để diệt trừ, giờ chỉ có thể cắn răng quỳ xuống theo.

Lục Quý Trì phụ giúp kế hoạch, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm thở ra một hơi.

Mọe nó hù chết ông!
Tác giả có lời muốn nói:

Cánh gà: Hôm nay ta sắm vai người cơ trí đẹp trai, hê! Mê hông (︾▽︾)