Bong Bóng

Chương 48




Đỗ Nhược trở về rất nhanh, tỏ vẻ tiếc nuối: "Chuyện là... Em không nhớ rõ 'Đau bụng' nói thế nào, người ta lại không hiểu tiếng Pháp, cho nên..."

Vừa nói cô vừa cười rộ lên.

Kiều Cận Nam liếc cô một cái, tự mình xuống lầu, trước khi ra cửa trước còn quay đầu lại nhìn cô, giọng nói có hút bất mãn: "Đỗ Nhược, buồn cười lắm sao?"

Đỗ Nhược liền ngừng lại, lắc đầu đầy chân thành.

Kiều Cận Nam ra khỏi phòng, Đỗ Nhược ngã xuống giường cười lớn.

Cũng không phải chuyện gì quá đặc biệt, nhưng vì đó là Kiều Cận Nam... Thì ra anh cũng bị đau bụng, thì ra người tự cho mình thông minh cũng làm chuyện ngu xuẩn như thế...

Bởi vì vẫn còn ảnh hưởng múi giờ, nên ba người đều dậy sớm, cô nghĩ Kiều Cận Nam vẫn đau bụng cần nghỉ ngơi, dù sao mình cô có thể mang Kiều Dĩ Mạc đi cùng. Kết quả là bụng anh đã khá hơn, cho nên dưới sự thúc giục của Dĩ Mạc ba người lại tiếp tục cuộc hành trình.

Bị Kiều Dĩ Mạc thúc giục vì ngày hôm qua cu cậu ngủ sớm nhất, tỉnh dậy sớm nhất, kết quả là ngồi một trong phòng lúc trời chưa sáng, chờ thêm lúc nữa trời vẫn chưa sáng, thêm chút nữa bầu trời vẫn chưa sáng, tâm tình ngứa ngáy muốn ra ngoài chơi. Nhưng Kiều Cận Nam vẫn bình thản ăn sáng, ăn xong còn mở máy làm việc, đến khi trời sáng hẳn mới từ từ dọn dẹp hành lý.

Anh lấy một chiếc khăn đổ quàng giúp Đỗ Nhược, che lấp nửa gương mặt cô: "Hôm nay có chút lạnh."

Kiều Dĩ Mạc thấy vậy liền hô to: "Bố, có khăn quàng cho con không?"

Kiều Cận Nam bình tĩnh đáp: "Không có."

Đỗ Nhược thấy khăn quàng rất quen mắt, hình như lần trước hai người cãi nhau, đặt trên ghế sô pha?

"Đây là..." Đỗ Nhược hỏi: "Anh đi công tác mua cho em đúng không?"

Kiều Cận Nam giả vờ sắp xếp lại hành lý: "Không nhớ rõ."

Đỗ Nhược bĩu môi, không thèm để ý đến anh.

Mặc dù trời sáng trễ, nhưng người dân đã bắt đầu làm việc từ sớm, lúc ba người ra khỏi khách sạn, các cửa hàng trên đường đã mở cửa. Các sản phẩm từ lông cừu rất nổi tiếng ở Iceland, đi qua cửa hàng quần áo lông cừu, cửa hàng khăn, Kiều Dĩ Mạc nhất quyết muốn chọn một một chiếc khăn màu đỏ, thêm một chiếc mũ đỏ mới bằng lòng lên đường.

Trên đường lại khoái chí ca hát, còn hỏi Đỗ Nhược: "Chị Hoa nhỏ, tại sao hôm nay chỗ đi chơi lại gọi là con đường hoàng kim? Trên đường có rất nhiều vàng phải không?"

Đỗ Nhược cười giải thích cho cu cậu: "Không phải, bởi vì con đường này rất đặc biệt, rất được hoan nghênh, quý như vàng nên cho nên gọi là con đường hoàng kim."

"À..." Kiều Dĩ Mạc mê man gật đầu: "Vậy thì sau này em sẽ gọi Chị Hoa nhỏ hoàng kim!"

Đỗ Nhược lại bị thằng bé chọc cười.

Thằng bé tiếp tục hỏi: "Vậy nếu con đường không được hoan nghênh, rất đáng sợ sẽ gọi là gì?"

Đỗ Nhược suy nghĩ một chút: "Gọi là con đường ma quỷ đi!"

"À ~~~", Giọng nói Kiều Dĩ Mạc vang dội: "Vậy thì gọi bố là ông bố ma quỷ!"

Đỗ Nhược cười lớn, Kiều Cận Nam đang lái xe lạnh lùng nói: "Kiều Dĩ Mạc, có tin không bây giờ bố không cho con đi chơi?"

Kiều Dĩ Mạc vẫn còn tức giận vì hôm qua bố ăn hết kem, cu cậu liền le lưỡi làm mặt quỷ.

Iceland là một mảnh đất thần kỳ, có băng tuyết, có núi lửa, có thác nước, có hồ nước nóng, có sông hồ, cũng có biển rộng. Dọc theo đường đi khung cảnh thiên nhiên hiện ra trước mắt, ba người dừng chân tại núi lửa, ngắm thác nước lớn, thời tiết rất đẹp rất thích hợp đi tham quan.

Kiều Dĩ Mạc vô cùng tò mò ối với tất cả mọi thứ.

"Chị Hoa nhỏ, tại sao nước lại bốc hơi lên, lại còn có mùi trứng gà thối?"

"Chị Hoa nhỏ, tại sao thỉnh thoảng lại có nước phun ra? Có giống suối phun chúng ta thường nhìn thấy không?"

"Chị Hoa nhỏ, tại sao thác nước lại lớn như vậy? Trên mặt nước còn có cầu vồng!"

Kiến thức về Địa lý của Đỗ Nhược rất kém, kết quả chính là mười vấn đề thì đến chín là không trả lời được, còn Kiều Cận Nam thì trả lời trôi chảy.

"Bốc hơi nước vì bên dưới là núi lửa, dung nham có nhiệt độ cao, mùi trứng thối vì có bột lưu huỳnh."

"hiện tượng suối phun là hiện tượng tự nhiên. Dung nham làm nóng nguồn nước, nhanh tới mức khi nhiệt độ giảm xuống, hơi nước liền biến thành nước có nhiệt độ cao, nước và hơi nước đạt tới một lượng nhất định sẽ phun trào, chính là cái mà con vừa nhìn thấy."

"Con có nhìn thấy thác nước có hai tầng không? Phía dưới hẻm vực sâu khoảng bảy mươi thước, khi nước đổ xuống tạo thành bọt nước, gặp ánh mặt trời khúc xạ trở thành cầu vồng."

Kiều Dĩ Mạc mê man cái hiểu cái không, miệng há hốc có thể nhét được trứng gà, gật đầu liên tục, lập tức liền quên mất chuyện " Ông bố Ma quỷ", vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Bố lợi hại nhất!"

Đỗ Nhược cũng phát hiện, lúc Kiều Cận Nam giảng giải kiến thức rất mạch lạc rõ ràng, có đầu có đuôi, thái độ hòa nhã.

Hành trình một ngày kết thúc, bọn họ không về khách sạn mà ở lại thị trấn nhỏ lân cận. Lần này ba người ở lại nhà dân, chủ nhà nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, còn thiết đãi các món ăn đặc sản của địa phương. Kiều Dĩ Mạc rất hưng phấn, vừa ăn cơm còn học mấy câu tiếng Iceland.

"Bố, tự con tắm được." Kiều Dĩ Mạc rất ngoan tự cầm quần áo vào phòng tắm.

Nơi này nói là trấn nhỏ, nhưng chỉ có vài hộ dân, sống gần chân núi, vào ban đêm rất an tĩnh, chỉ có tiếng gió núi thổi ầm ầm ngoài cửa sổ.

Đỗ Nhược mệt mỏi liền nằm lỳ ở trên giường lên mạng, hỏi Kiều Cận Nam: "Ngày mai chúng ta đi đâu?"

"Biển đen, hồ băng."

Đỗ Nhược lập tức lên mạng, chuẩn bị tìm hiểu thì điện thoại liền bị Kiều Cận Nam lấy mất.

"Tìm hiểu trước thì còn gì mới mẻ?" Kiều Cận Nam nằm xuống bên cạnh, nghịch điện thoại của cô.

"Vậy anh cầm điện thoại của em làm gì?" Đỗ Nhược không cam lòng nhìn chằm chằm anh.

Kiều Cận Nam nhướng mày: "Có thứ gì mà không muốn anh nhìn?"

Trong điện thoại của cô cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi đi du lịch rất vội vàng, điện thoại lại không đăng ký quốc tế, mấy ngày nay chưa lên mạng, muốn xem có ai liên lạc với cô không.

"Chẳng phải anh cũng mang theo máy tính sao?"

"Ở trên xe."

"Anh cũng có điện thoại."

Kiều Cận Nam mặc kệ cô, vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại cô: "Không nhìn ra, em còn thích tự sướng?"

Đỗ Nhược xấu hổ.

Con gái mà, ai chẳng yêu cái đẹp, trong điện thoại con gái chẳng phải có một vài tấm hình tự sướng? Lúc rảnh rỗi cô cũng tạo dáng, hơn nữa ... còn làm vài biểu cảm kỳ quái...

"Trả lại đây!" Đỗ Nhược nhổm dậy giành lại điện thoại.

Kiều Cận Nam không cho, hết tay trái lại đổi sang tay phải, tay phải đổi lại sang tay trái, lại có ưu thế về thể trạng, Đỗ Nhược không giành được, liếc mắt thấy tấm hình mình đang trợn tròn mắt: "Anh đừng xem, Kiều Cận Nam!"

Kiều Cận Nam cũng cười, giơ điện thoại lên cao, Đỗ Nhược cảm thấy thật mất mặt.

"Kiều Dĩ Mạc đúng là di truyền từ em." Kiều Cận Nam lẩm bẩm một câu.

Đỗ Nhược không nghe rõ: "Cái gì?"

Kiều Cận Nam nắm chặt tay cô, lật người đè cô ở phía dưới.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mặc dù quần áo chỉnh tề, nhưng tư thế này, không khí vẫn có chút mập mờ.

Đỗ Nhược liền ngưng cười, nuốt nước miếng, đưa tay muốn đẩy anh ra. Kiều Cận Nam càng dựa gần cô, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, thấy hai gò má cô hồng lên.

"Cái đó..." Đỗ Nhược muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng này: "Anh... Bụng đã khỏi chưa?"

"Bụng tốt rồi." Hơi thở ấm áp đích phả vào mặt cô, thấp giọng nói: "Bụng phía dưới lại không tốt."

Mặt Đỗ Nhược càng đỏ hơn.

Kiều Cận Nam cười khẽ, ánh mắt cũng cười, cúi đầu xuống định hôn cô.

"Bố cùng chị Hoa nhỏ đang chơi gì vậy?" Kiều Dĩ Mạc vội hô to: "Con cũng muốn chơi!"

Đỗ Nhược bị hù dọa vội vàng đẩy Kiều Cận Nam ra, ngay lập tức quả cầu mềm mại lăn vào lòng cô: "Chị Hoa nhỏ, em cũng muốn làm giống bố!"

Vừa nói tay chân đã hành động, nằm đè lên người cô.

Đỗ Nhược dở khóc dở cười, Kiều Cận Nam lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, có chút tức giận nhìn Kiều Dĩ Mạc rồi bước vào phòng tắm.

Kiều Dĩ Mạc hồn nhiên không biết mình đã đắc tội với bố, ngáp liên tục nhưng vẫn không chịu ngủ, chờ Đỗ Nhược cùng Kiều Cận Nam lên giường, sau đó chen lấn nằm vào giữa.

Bên trái là bố, bên phải là chị Hoa nhỏ, một tay nắm một tay.

Thật vui vẻ, thật hạnh phúc, thật thỏa mãn ~~~~(>_

Ở bởi vì khoảng cách đi lại khá xa, cũng có thể vì khí hậu, lại phải đi bộ nhiều nên Đỗ Nhược ngủ rất nhanh.

Nhưng đang ngủ say thì cô bị gọi dậy.

Người còn mơ mơ màng màng, quần áo do Kiều Cận Nam khoác thêm giúp cô, còn không chưa phản ứng kịp, cả người đã bị quấn lại, khăn quàng mũ được trang bị đầy đủ.

"Kiều Cận Nam, chúng ta đi đâu?" Mượn ánh đèn yếu ớt, Đỗ Nhược quay đầu lại nhìn trên giường: "Không gọi Dĩ Mạc sao?"

"Để thằng bé ngủ tiếp." Kiều Cận Nam kéo cô ra cửa.

Đỗ Nhược nhìn đồng hồ, bây giờ là mười một giờ, lúc này ra ngoài làm gì?

Nhiệt độ ban đêm rất thấp, nhưng thời tiết tốt, lúc này không có tuyết rơi, ở gần bờ biển gió rất to. Kiều Cận Nam lái xe, bốn phía đen như mực, khoảng gần mười phút mới dừng lại, sau đó anh dẫn cô đi bộ tiếp.

Địa thế trên cao, mơ hồ có thể thấy bên trái là núi, bên phải là biển, gió lạnh thổi tới đây, làm cơn buồn ngủ bay mất.

Kiều Cận Nam cũng mặc giống cô, nhưng khí chất là trời sinh, cho dù là mặc đồ gì cũng đẹp mắt. Hai người cùng nhìn về một hướng.

"Chúng ta đến đây làm gì?" Cô thấy mệt liền tìm một hòn đá ngồi xuống.

Kiều Cận Nam quay đầu lại, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy giọng anh trả lời: "Chờ một chút."

Chờ cái gì ...

"Lạnh?" Thấy cô ngồi co ro một chỗ, Kiều Cận Nam lại gần, cởi khăn quàng ra quấn cho cô.

"Đừng, em không thấy gì hết!"

Đỗ Nhược lấy khăn xuống trả lại cho anh, tầm mắt nhìn về phía xa, bầu trời đen đầy mây mù.

Giống như mây mù, rồi lại không giống...

"Đó là cái gì?" Đỗ Nhược hỏi.

Kiều Cận Nam quay đầu lại nhìn, dẫn cô tới bãi đất trống, thản nhiên nói: "Tới đây."

Đỗ Nhược nhìn chằm chằm mây mù, thấy nó càng ngày càng lớn, nhanh chóng khuếch tán, màu sắc xám trắng dần dần biến thành màu xanh biếc, màu xanh biếc càng ngày càng đậm, tạo thành một dải màu rực rỡ.

Đây là...

"Cực Quang..." Đỗ Nhược lôi kéo cánh tay Kiều Cận Nam, không kiềm chế được tâm trạng kích động: "Kiều Cận Nam, là Bắc Cực quang! Là Bắc Cực quang, Kiều Cận Nam!"

Màu xanh biếc nhanh chóng khuếch tán, chiếu sáng nửa bầu trời, biển rộng cũng một màu xanh biếc, ngọn núi cũng phát sáng, biến hóa ảo diệu.

Bức tranh thiên nhiên kỳ vỹ.

Đỗ Nhược cảm thấy một nguồn nhiệt xông lên mũi, làm cô rất muốn khóc.

Đột nhiên cô hiểu tại sao Kiều Cận Nam lại mang cô tới đây.

Giống như ở tận cùng trái dất, có những thời khắc làm con người cảm thấy nhỏ bé.

Một chút thất bại có là cái gì?

Một chút khó khăn có là cái gì?

Những điều không vui thì có làm sao?

Cũng thật bé nhỏ so với thế giới rộng lớn.

"Thích không?" Kiều Cận Nam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đầy tình ý.

"Ừ!" Đỗ Nhược gật đầu, ánh mắt vẫn không rời Bắc Cực quang.

"Anh cũng thích." Kiều Cận Nam cúi đầu, hôn lên bờ môi lạnh lẽo của cô.