Bong Bóng

Chương 56




Đối với Kiều Cận Nam, sáu trăm vạn không phải số tiền lớn, nhưng mấu chốt của vấn đề không phải cầm bao nhiêu tiền, mà là “Giao con nhận tiền” , bản chất sự việc thay đổi.

Giống như cuộc cãi vã giữa cô và Tần Nguyệt linh, nhận tiền thì khác nào bán con.

Kiều Cận Nam nói Kiều Dĩ Mạc do bà nội ôm về, chắc chắn anh không biết chuyện nhận tiền đó. Cô không muốn anh biết chuyện này từ một người khác, anh sẽ nghĩ rằng cô cố ý giấu giếm.

Kiều Cận Nam nghe cô kể lại, anh không nói câu nào chỉ ôm cô đi ngủ.

Nhưng ngày hôm sau trong nhà có vài người tới chuyển đồ, gói ghém lại sách báo trong thư phòng mang đi. Hiếm khi Kiều Cận Nam ở nhà vào buổi trưa, nhìn Đỗ Nhược vẫn ngẩn người không biết chuyện gì đang xảy ra, anh liền giải thích: "Mấy hôm nữa chúng ta chuyển tới Hoa Hằng."

Hoa Hằng chính là khu nhà trọ cũ của Đỗ Nhược.

Chỗ đó nằm trong trung tâm thành phố, mặc dù diện tích lớn bằng không bằng biệt thự, điều kiền sinh hoạt cũng không tốt bằng nhưng thoải mái hơn rất nhiều.

Đỗ Nhược cũng không phản đối, tiếp tục nhìn máy tính. Không biết từ lúc nào Kiều Cận Nam đứng phía sau lưng cô, nhìn thấy nội dung trong máy tính liền cười một tiếng: "Vẫn đang tìm việc?"

Vừa nói anh liền cầm lấy con chuột, xóa hết hồ sơ xin việc của Đỗ Nhược.

"Anh..." Đỗ Nhược tức giận nhìn anh.

Kiều Cận Nam xoa đầu cô dỗ dành: "Không muốn đi làm thì ở nhà, nếu muốn đi làm thì tới J.M, tới mấy công ty vớ vẩn làm gì."

Đỗ Nhược không cam lòng lẩm bẩm: "Tại sao anh không nói muốn làm phải tới Thịnh Thế ..."

"Ý kiến này không tệ, đúng lúc anh đang thiếu thư ký bên người."

Đỗ Nhược: "..."

Kiều Cận Nam làm tới cùng, lấy điện thoại ra ấn một dãy số, Đỗ Nhược liền gấp gáp, vội vàng đứng lên ngăn cản anh: "Em nói đùa thôi, ai muốn làm thư ký bên cạnh anh..."

Kiều Cận Nam đặt điện thoại xuống, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Đỗ Nhược nhấc cô ngồi lên đùi anh: "Anh sẽ gọi điện cho bộ phận nhân sự J.M, thứ hai đi làm được không?"

Khoảng cách quá gần, hơi thở ấm áp bên tai, mặt Đỗ Nhược liền đỏ lên, cô cố gắng trấn tĩnh lại: "Em không muốn dựa vào quan hệ đi cửa sau."

Kiều Cận Nam bật cười, càng dán lại gần cô: "Em đang nghĩ đi đâu vậy?"

Anh nhìn Đỗ Nhược, trong mắt lóe lên tia sáng: "Theo như lời em nói, anh cũng phải dựa vào quan hệ mới được như hôm nay."

"Chim sẻ không hóa thành Phượng Hoàng, là vàng thì ở nơi nào cũng sáng."

Sau khi nói xong anh để cô ngồi lại suy nghĩ.

Đỗ Nhược nằm bò trước máy vi tính, suy nghĩ mấy lời kia của anh. Kiều Cận Nam quá nổi bật, không chỉ vì anh là người thừa kế Kiều gia, mà năng lực bản thân quá xuất sắc, cho dù không có Thịnh Thế, anh vẫn có thể đạt được thành công.

Đỗ Nhược quyết định đi làm, cô dự định mấy ngày nghỉ cuối cùng sẽ mang Dĩ Mạc đi chơi, không ngờ ở vườn trẻ lại tổ chức hoạt động gia đình. Lúc ăn cơm Kiều Dĩ Mạc do dự rất lâu mới hỏi nhỏ: "Bố ơi, lần này để chị Hoa nhỏ đi cùng được không?"

Vườn trẻ tổ chức hoạt động gia đình mỗi quý một lần, mất cả một ngày, Kiều Cận Nam luôn bận rộn nên chưa lần nào tham gia, trước đây có bà nội hoặc cô nhỏ đi cùng, nhưng bà nội đang ở Châu Âu, cô nhỏ đã đi du học, nên hoạt động lần trước không có ai đi cùng Dĩ Mạc, cu cậu giận dỗi ở nhà, nhất quyết không đến lớp.

Đỗ Nhược nhìn thấy cử chỉ dè dặt của thằng bé liền đau lòng, vội vàng đáp ứng: "Được, chị đi cùng em."

Ngay lập tức Kiều Dĩ Mạc vui vẻ trở lại: "Nếu như các bạn nhỏ khác hỏi, em có thể nói chị là bạn gái của bố được không?"

Đỗ Nhược không biết nên nói thế nào, Kiều Cận Nam đã bình tĩnh trả lời : "Nói thẳng là mẹ con."

Đỗ Nhược lén lút đá chân anh dưới gầm bàn, ánh mắt Kiều Dĩ Mạc bừng sáng, vui vẻ nói: "Hai người chuẩn bị kết hôn sao?"

Đỗ Nhược vội vàng giải thích: "Không phải..."

Còn chưa dứt lời, kiều cận nam liền trừng mắt nhìn cô: "Em không kết hôn với anh thì định kết hôn với ai?"

Đỗ Nhược nhất thời cứng họng, sao lại có người ngang ngược như thế...

Kiều Cận Nam thấy bản thân mình không nói sai gì cả, nhìn thẳng vào mắt cô chờ câu trả lời, Đỗ Nhược cũng nhìn lại, thấy ánh mắt đầy khiêu khích của anh, mặt cô dần đỏ lên, bối rối nhìn đi chỗ khác.

"Được rồi." Kiều Dĩ Mạc đột nhiên che miệng cười khanh khách: "Hai người không cần phải liếc mắt đưa tình nữa.”

Đỗ Nhược nghe thấy bốn chữ “Liếc mắt đưa tình” liền ngẩn người, Kiều Dĩ Mạc vội vàng nhảy xuống ghế: "Con không làm kỳ đà cản mũi nữa, hì hì hì hì..."

Giống như phát hiện ra bí mật của người khác, cu cậu đỏ mặt vội vàng chạy về phòng.

***

Ngày hôm sau Kiều Dĩ Mạc dậy rất sớm, Đỗ Nhược cũng vậy, cô lấy bộ quần áo gia đình lần trước đi du lịch Iceland, mặc vào dịp này vô cùng thích hợp, hai người mặc giống nhau, Kiều Dĩ Mạc càng vui vẻ hơn, liên tục thúc giục: "Bố ơi nhanh lên, con muốn đến lớp, con muốn đến lớp!"

Sắc mặt Kiều Cận Nam lại khôngđược tốt, ánh mắt dừng trên người Đỗ Nhược và Kiều Dĩ Mạc rất lâu, bình tĩnh ăn bữa ăn sáng.

Đỗ Nhược thấy vẻ mặt anh buồn bực không vui, liền hỏi: "Anh muốn đi cùng đúng không? Nhưng anh nói sáng nay có một buổi họp rất quan trọng mà?"

Kiều Cận Nam lạnh lùng liếc cô một cái.

Chẳng lẽ bị cô phát hiện ra bí mật nên thẹn quá hóa thành giận? Đỗ Nhược che miệng cười trộm.

"Đi, chúng ta vào trong xe trước, bố không đưa thì chúng ta tự đi!" Đỗ Nhược đội cho Kiều Dĩ Mạc một chiếc mũ lưỡi trai giống cô, cười híp mắt ôm thằng bé ra cửa.

Không khí mùa xuân ấm áp, bầu trờicao trong xanh. "Đi học là đi học!" Kiều Dĩ Mạc nằm trên vai Đỗ Nhược, Đỗ Nhược mỉm cười, ánh mặt trời rực rỡ làm hai khuôn mặt tươi cười bừng sáng.

Kiều Cận Nam nhìn qua cửa sổ, hình ảnh này làm trái tim anh xúc động, bất giác cười theo.

Vườn trẻ rất náo nhiệt, bởi vì là hoạt động gia đình nên đại đa số bố mẹ cũng tới, Kiều Dĩ Mạc mới đến nơi liền hô to: "Hà Kiều Kiều, Hà Kiều Kiều, ở bên này!"

Đỗ Nhược quay đầu lại thấy Hà Kiều Kiều tết hai bím tóc đuôi sam, đang tươi cười chạy tới.

"Chị Hoa nhỏ, hôm nay bố Hà Kiều Kiều cũng bận, ba chúng ta cùng chơi được không?" Kiều Dĩ Mạc lắc lắc bàn tay cô, khuôn mặt nhỏ đầy hy vọng.

"Dĩ nhiên là được." Đỗ Nhược đáp.

Hà Kiều Kiều chạy tới, còn có chút xấu hổ không dám nắm tay Đỗ Nhược mà nắm tay Kiều Dĩ Mạc.

Thật ra tối ngày hôm qua, hai người bạn nhỏ len lén thỏa thuận với nhau, nếu như không có người lớn đi cùng thì cả hai đều không tham gia, lần này Kiều Dĩ Mạc nói Đỗ Nhược sẽ đến, vừa đúng hai người bạn nhỏ cùng Đỗ Nhược đủ một tổ.

Đỗ Nhược cũng phát hiện ra hầu hết các hoạt động đều là một tổ ba người.Nhưng những đội khác đều là bạn nhỏ ngồi giữa, bố mẹ ngồi bên cạnh, còn đội Đỗ Nhược biến thành cô ngồi giữa, Kiều Dĩ Mạc và Hà Kiều Kiều ngồi bên cạnh.

Cuộc thi làm thủ công, những tổ khác bố mẹ sẽ giúp đỡ con, còn tổ cô ngoại lệ, hai đứa trẻ cùng nhau hoàn thành.

Hà Kiều Kiều rất khéo léo, phụ trách cắt giấy, Kiều Dĩ Mạc nhanh nhẹn xếp xếp, dán dán. Ngược lại Đỗ Nhược hiếm khi tiếp xúc với việc này, thấy hai đứa trẻ thuần thục phối hợp với nhau, cô chỉ biết ngồi bên cạnh tròn mắt.

"Tròi ơi, Kiều Dĩ Mạc, cậu làm sai rồi!"

"Kiều Dĩ Mạc ngu ngốc! Đây là đuôi nhỏ, không phải mỏ chim!"

"Kiều Dĩ Mạc mau lên, có người đã làm xong, chúng ta nhất định phải đứng nhất!"

Nếu hai đứa trẻ cùng tuổi thì bé gái thường hiểu chuyện hơn bé trai, tính cách Hà Kiều Kiều lại hướng ngoại, giọng nói rất vang dội, Kiều Dĩ Mạc đành ậm ừ: "Hà Kiều Kiều, cậu nói nhỏ thôi", "Đừng giục nữa" .

Đỗ Nhược không nhịn được cười, không ngờ đội cô về thứ nhất.

Lúc lên sân khấu nhận thưởng, mọi người đồng loạt nhìn tổ hợp hai nhỏ một lớn.

"Tác phẩm đạt giải nhất hôm nay thuộc về, à..."

Những đội trước đều giới thiệu là Bố X và Mẹ Y cùng bảo bối hoàn thành tác phẩm, cô giáo đang suy nghĩ nên đổi lại thế nào, Kiều Dĩ Mạc đột nhiên lên tiếng: "Là Bố Kiều và Mẹ Hà mang theo bảo bối Đỗ Nhược hoàn thành một con chim nhỏ."

Tất cả mọi người cười ầm lên

Đỗ Nhược âu yếm xoa đầu hai đứa, che miệng cười không ngừng.

Không ngờ danh hiệu “Bố Kiều, mẹ Hà” lại theo suốt một ngày, buổi chiều tổ chức chơi trò chơi, ba người một tổ đạp khinh khí cầu.

Nhà người khác thì con ngồi giữa, bố mẹ ngồi hai bên, đến phiên bọn họ, Kiều Dĩ Mạc và Hà Kiều Kiều không thể ngồi giữa, như vậy liền mất thăng bằng, vì vậy Đỗ Nhược ngồi chính giữa, hai đứa bé ngồi hai bên.

Kết thúc buổi hoạt động ngoại khóa, có gia đình còn trêu chọc hai đứa bé là "Bố Kiều, mẹ Hà”. Hà Kiều Kiều xấu hổ, gương mặt đỏ bừng: "Kiều Dĩ Mạc!Tất cả là tại cậu!"

Sau đó cô bé giơ tay lên muốn đánh Kiều Dĩ Mạc, Kiều Dĩ Mạc co chân bỏ chạy, chạy vòng vòng xung quanh Đỗ Nhược.

Bởi vì hoạt động tổ chức cả ngày, nên kết thúc rất sớm. buổi sáng Kiều Cận Nam đưa hai người tới nên hai người đứng chờ trước cổng trường. Cô đã nhắn tin cho Kiều Cận Nam nhưng vẫn chưa thấy anh xuất hiện.

Vẫn chưa có ai tới đón Hà Kiều Kiều nên cô bé cùng Kiều Dĩ Mạc ngồi chồm hổm trên mặt đất tán gẫu.

Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng Đỗ Nhược vẫn nghe thấy.

"Kiều Dĩ Mạc, cậu thật may mắn vì có cô giáo Đỗ."

"Sau này rồi cậu cũng có mẹ."

"Mình không thích!Bố mình không thích họ, mình cũng không thích!"

"Không sao, chờ chúng ta kết hôn, cô giáo Đỗ cũng là mẹ cậu."

Hà Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu.

Đỗ Nhược bật cười, lời nói của trẻ con luôn luôn chân thành.

Một lúc sau, một chiếc xe thể thao xuất hiện trước tầm mắt, Hà Kiều Kiều lập tức đứng lên: "Bố tới rồi!"

Đỗ Nhược kéo hai đứa bé lui về phía sau một chút, xe thể thao vững vàng dừng trước mặt, lúc này Đỗ Nhược mới hiểu ra "Mẹ mới" là gì.

Hà khâm sinh bước xuống, mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, khóe miệng luôn luôn mỉm cười, khoác lên mình hình tượng công tử ăn chơi tuấn lãng, cùng anh ta xuống xe là một cô trẻ tuổi, đi giày cao gót, mặc quần áo ngắn khoe được đường cong cơ thể, tóc nhuộm màu vàng kim, tất nhiên là ngoại hình vô cùng xinh đẹp, vừa xuống xe còn mang theo mùi nước hoa nồng nặc.

Cô gái kia khom lưng muốn ôm Hà Kiều Kiều, Hà Kiều Kiều cau mày tránh được, nhào vào lòng Hà Khâm Sinh.

Nhưng xe thể thao chỉ có hai chỗ ngồi, Hà Khâm Sinh lên xe đành để con gái ngồi vào lòng người cô gái kia, Hà Kiều Kiều liền mở cửa xe, ánh mắt ngập nước nhìn Đỗ Nhược và Kiều Dĩ Mạc, vẫy tay: "Tạm biệt cô giáo Đỗ, lần sau chúng ta lại cùng chơi."

Cô đúng đây, chắc chắn Hà Khâm Sinh phải nhìn thấy. Nhưng anh ta đeo kính râm nên Đỗ Nhược cũng không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ thấy nụ cười bên khóe miệng cứng lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.

"Khâm Sinh, đi thôi." Cô gái trẻ ngồi bên nhìn lướt qua Đỗ Nhược và Kiều Dĩ Mạc, cũng không để trong lòng, vội vàng thúc giục Hà Khâm Sinh.

Hà Khâm Sinh quay đầu lại, Đỗ Nhược thấy ánh mắt anh ta dừng trên người mình.

Đỗ Nhược mấp máy môi nhưng lại không nói gì.

Hà Khâm Sinh nhìn cô rất lâu, sau đó gỡ kính xuống, ánh mắt chăm chú, khóe miệng không mỉm cười như mọi khi, dường như đang đợi cô lên tiếng.

Đỗ Nhược liền nói: "Hà tiên sinh, tôi muốn nhắc nhở anh, Kiều Kiều ngồi vị trí kế bên lái xe không an toàn."

Ánh mắt Hà Khâm Sinh tối lại, nở nụ cười đầy châm chọc, không nhìn Đỗ Nhược, đạp chân ga rời đi như một cơn gió lốc.

Đúng lúc sau lưng có tiếng còi xe, Đỗ Nhược quay đầu lại, Kiều Cận Nam đã tới.

Chơi cả một ngày, Kiều Dĩ Mạc lên xe liền ngủ thiếp đi, hai người lớn cũng không lên tiếng, không khí trong xe trở nên ngột ngạt.

Đỗ Nhược nghĩ, chắc chắn Kiều Cận Nam đã nhìn thấy Hà Khâm Sinh, cô liền giải thích: "Hà Kiều Kiều cùng một tổ với Kiều Dĩ Mạc."

"Anh biết." Kiều Cận Nam lạnh lùng nói.

Đỗ Nhược không có nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ.

So với xe thể thao, xe của Kiều Cận Nam có một ưu điểm, đó chính là yên tĩnh, khi không nói chuyện có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

"Hà Khâm Sinh trả lại Thiên Hồng cho Lạc Tang Tang." Kiều Cận Nam đột nhiên lên tiếng, giọng nói bình thản không đoán được tâm tình.

"Quay trở về cuộc sống ăn chơi chác táng." Kiều Cận Nam cười nhẹ.

Hà Khâm Sinh là người thế nào, Kiều Cận Nam còn hiểu rõ hơn Đỗ Nhược, cho nên mới dùng từ "Lại".

Đỗ Nhược chẳng buồn để tâm, chỉ đáp lại qua loa: "Ừ."

Kiều Cận Nam không nói gì nữa, một lúc sau mới lên tiếng: "Ngày mai bà nội Dĩ Mạc trở lại, sáu giờ chiều, em và Dĩ Mạc, cùng anh tới sân bay đón bà."