Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 70




Lúc Lục Thi Duy trở lại, Lạc Vĩ Vĩ còn đang ngồi trên ghế sô pha ngẩn ngơ nhìn tấm thiệp. Cái gì cũng nhớ không được, mỗi lần cô cho là mình muốn nhớ tới, đáy lòng lập tức sẽ có một thanh âm nói với cô, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, có mệt hay không hả, nếu như nhớ không được thì không cần phải tiếp tục xoắn quýt nữa.
"Tự dưng ngẩn ngơ ra vậy?" Lục Thi Duy đem bữa tối vừa mua về để lên bàn, "Tôi mua móng heo nướng cho cậu rồi." Vừa dứt lời, còn chưa kịp nhìn phản ứng của Lạc Vĩ Vĩ, Lục Thi Duy đã nhìn thấy tấm thiệp mừng kia trước.
Nàng lập tức ý thức được đó là cái gì. Bởi vì trong mấy năm qua, nàng từng không chỉ lấy ra xem một lần, hơn nữa coi nó như là tấm thẻ kẹp sách bên trong quyển sách mà nàng từng yêu thích.
Thì ra cậu nhỏ gửi cho nàng vật này. Lạc Vĩ Vĩ vì sao hỏi cũng không hỏi một tiếng mà mở ra xem? Lục Thi Duy có loại cảm giác bị người ta phát hiện bí mật mà thẹn quá hóa giận, nàng không biết Lạc Vĩ Vĩ có nhớ ra cái gì đó hay không, trong lòng muốn trách cứ Lạc Vĩ Vĩ vừa ngẩng đầu trong nháy mắt đã tiêu tan.
Lạc Vĩ Vĩ đã bắt đầu gặm móng heo, vừa ăn vừa nói: "Lục Thi Duy, có phải cậu có việc lừa tôi không?"
Lại nữa! Nhưng Lục Thi Duy biết rõ lúc này không thể chạy thoát, rõ ràng mà, Lạc Vĩ Vĩ hỏi chỉ có thể là sự kiện kia. Về những năm đó, về cô và nàng.
"Cậu... Nhớ tới?" Lục Thi Duy cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Lạc Vĩ Vĩ không ngừng miệng, liên tục tán dương móng heo nướng này rất hợp tâm ý của cô, nướng vừa vặn. Nhưng cô cái gì cũng không nhớ được, cô nói: "Trí nhớ của tôi thật sự rất tệ, rõ ràng không nhớ được đã đưa cho cậu tấm thiệp như vậy, tôi đưa lúc nào vậy?"
Lục Thi Duy im lặng trong chớp mắt, chậm chạp đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, cầm lấy thiệp mừng trên bàn, muốn nói rồi lại thôi.
"Tại sao cậu không nói chuyện?" Động tác của Lạc Vĩ Vĩ cũng dừng lại một chút.
Lục Thi Duy suy nghĩ một chút nói: "Cậu thật sự cái gì cũng không nhớ sao? Cậu cố gắng nhớ đi, thời điểm cao trung Tết Nguyên Đán năm đó..." Nàng định dẫn dắt Lạc Vĩ Vĩ nhớ đến cái gì đó.
Bởi vì lời nói của nàng, dù sao cũng là từ góc độ của nàng mà nhớ lại, chuyện mà nàng cho rằng như thế, cũng không phải cảm nhận của Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu, tiếp tục gặm móng heo, "Nghĩ nhiều như thế đau đầu lắm, dù sao tôi biết từ rất lâu trước đây tôi đã bắt đầu thích cậu rồi... Nhưng thật sự không nhớ nổi, tôi vẫn nên ăn móng heo thì hơn."
Lục Thi Duy bất đắc dĩ thở dài, đại khái trên thế giới này cũng chỉ có loại như Lạc Vĩ Vĩ, chỉ cần thấy ăn, mặc kệ là chuyện hiếu kỳ cỡ nào, mặc kệ cùng một nhịp thở với mình cũng để sang một bên trước.
Lúc này điện thoại của Lục Thi Duy vang lên, nàng vừa nhìn thấy là cậu nhỏ gọi đến, gấp gáp vội vàng đi vào phòng mình, khoảnh khắc đóng cửa phòng lại mới nhấn nút nghe.
"Cậu nhỏ..." Lục Thi Duy vốn nghĩ thầm thôi xong rồi, bị cậu nhỏ phát hiện, phải giải thích thế nào đây?
Liêu Kiệt ở đầu bên kia hỏi: "Nhận được đồ chưa?"
Lục Thi Duy rồi một tiếng, chờ đợi câu hỏi của anh.
Liêu Kiệt thở dài, sau đó nói: "Cậu vốn không định gọi điện thoại con đâu, nhưng mà cậu biết nếu cậu không gọi, ngược lại lòng con sẽ bất an."
Không sai, thời điểm Lục Thi Duy biết được đồ vật trong bưu kiện là gì, phản ứng đầu tiên là Lạc Vĩ Vĩ có phải nhớ ra gì đó hay không, rất nhanh trong lòng thảng thốt một chút, cảm thấy cậu nhỏ phát hiện bí mật của nàng, nàng sống không yên. Coi như tuổi tác chênh lệch không quá lớn, nhưng dù sao cũng là một trưởng bối.
"Cậu nhỏ..." Lục Thi Duy nghĩ, chủ động thẳng thắn có thể đổi lấy khoan hồng không? Ít nhất đừng nói cho mẹ nàng biết là được rồi.
Liêu Kiệt nói tiếp: "Thật ra cậu có thể giữ im lặng, nhưng cậu cảm thấy nếu như là vật quan trọng của con, vẫn là mang theo bên người cho thỏa đáng."
"Dạ?" Chỉ số thông minh của Lục Thi Duy bị Lạc Vĩ Vĩ kéo xuống, dường như rất lâu chưa quay trở lại, trong nháy mắt không có hiểu được Liêu Kiệt là có ý gì.
"Cậu lấy cuộc đời mà cậu trải qua nói cho con biết, con đường này không đơn giản như con nghĩ, cậu sẽ không ủng hộ con." Dừng một chút lại nói: "Nhưng cậu cũng sẽ không phản đối."
"Cậu nhỏ..."
"Chị của cậu đã biết chuyện này chưa?" Đây là điều Liêu Kiệt quan tâm nhất đấy.
"Còn chưa biết..."
"Vĩnh viễn cũng đừng nói." Liêu Kiệt nói.
"Con đã biết rồi, cám ơn cậu nhỏ." Thấp thỏm trong lòng lúc này mới buông xuống được, tâm tình Lục Thi Duy hơi sáng lại.
Liêu Kiệt lại hỏi: "Trước kia con luôn nói có bạn trai, thật ra đó là Vĩ Vĩ, đúng không?"
Lục Thi Duy dùng trầm mặc để thay thế câu trả lời.
Lạc Vĩ Vĩ rõ ràng nhìn thấy lúc điện thoại Lục Thi Duy vang lên, trên màn hình hiển thị là cậu nhỏ, nhưng cô không rõ vì sao Lục Thi Duy phải về phòng nghe điện thoại. Lục Thi Duy quả nhiên còn có chuyện đang gạt cô.
Cô yên lặng cầm móng heo thả lại vào trong hộp, trong lòng trở ngại rất nhiều chuyện, thật ra căn bản ăn không vào, cho dù món ăn mà cô thích, cũng như nhai sáp nến.
Tâm cô lớn bao nhiêu? Sau khi phát hiện chuyện này, còn có thể ăn ngon miệng sao? Nếu như trước kia bọn cô từng cùng một chỗ, vậy tại sao sau này lại tách ra? Cô rõ ràng quên hết mọi thứ. Cô rất muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại sợ mất đi tốt đẹp hiện tại.
Cho nên Lạc Vĩ Vĩ tự nói với bản thân mình: Đừng nghĩ nữa. Đã quên thì quên đi.
xxxx
Đêm tuyết lại rơi, sáng hôm sau kéo rèm cửa ra, Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được kinh ngạc: "Trận tuyết này cũng lớn quá đi?" Phóng tầm mắt, khắp nơi đều trắng xoá một mảnh, nhìn thấy không thấy đường lối, trông không đến tận cùng.
Bằng không xin phép nghỉ ở nhà ngủ thôi. Lạc Vĩ Vĩ nghĩ.
Cô vừa muốn nằm lại trong chăn ngủ bù, đột nhiên nhớ tới Tề Thụy bảo hôm nay bọn họ hôm nay mở cuộc họp.
Lục Thi Duy đã thức dậy đang ở trong bếp bận rộn, mặc kệ thời tiết như thế nào, bữa sáng nhất định phải ăn, nàng chuyên tâm nhìn thức ăn trong nồi, hoàn toàn không biết Lạc Vĩ Vĩ xuất hiện sau lưng nàng lúc nào, mãi cho đến khi bị người ôm lấy từ phía sau.
"Cậu làm tôi sợ muốn chết." Lục Thi Duy oán giận nói.
Mặt Lạc Vĩ Vĩ chôn ở sau gáy nàng, giọng nói vừa mới ngủ dậy có chút khàn khàn, "Trong nhà ngoại trừ tôi ra thì còn có ai?"
"Vậy cũng không như cậu, chút động tĩnh cũng không có..."
Lạc Vĩ Vĩ không tranh cãi với nàng, chỉ muốn dựa vào nàng giống như thế, chỉ có như vậy mới có cảm giác an tâm. Người ta thường nói, sáng sớm thức dậy nhìn thấy cô gái vì mình mà bận rộn, đó là chuyện hạnh phúc nhất. Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy không sai, mặc dù đây là chuyện hết sức bình thường, nhưng càng dễ dàng khiến con người ta cảm động.
Lục Thi Duy cảm thấy Lạc Vĩ Vĩ không đúng, trước kia coi như là không cãi nhau với mình, dưới tình huống này cũng nên nói chút gì đó, mà không phải im lặng giống như vậy.
"Lạc Vĩ Vĩ..." Nàng gọi cô, "Có phải cậu có tâm sự hay không?"
Lạc Vĩ Vĩ tựa vào lưng nàng lắc đầu, "Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát."
Lục Thi Duy bất đắc dĩ giãy giãy, "Nhưng... Cậu như vậy... Trứng chiên và lạp xưởng sắp tiêu rồi..."
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng buông tay, vừa rồi chỉ lo muốn ôm, hoàn toàn không có chú ý tư thế có cái gì đó không đúng, sao có thể hồ đồ ôm luôn cánh tay của Lục Thi Duy vậy chứ...
"Trứng của tôi..." Lạc Vĩ Vĩ nhìn vào trong nồi, phát hiện trứng chiên chưa có cháy mới buông lỏng một hơi.
"..." Lục Thi Duy quả thực không biết nói cái gì cho phải, một giây trước vẫn bộ dáng tiểu công u buồn, một giây sau lại bị đánh về nguyên hình là kẻ ham ăn. Gần đây tâm tình Lạc Vĩ Vĩ nhịp điệu biến hóa có chút nhanh, có đôi khi nàng theo không kịp, nhưng bắt đầu cũng dần thành thói quen.
Một đường lái xe gian nan, thời điểm đến đơn vị tuy đã muộn, nhưng lãnh đạo mới vẫn đang rất rộng lượng mà tỏ vẻ hiểu được. Bên trong phòng những người khác cũng không có cảm thấy có cái gì dị thường, bởi vì các sếp trước sau như một thích Lạc Vĩ Vĩ, bọn họ cảm thấy sếp mới cũng không ngoại lệ. Chỉ có Lạc Vĩ Vĩ tự mình biết, nhưng thật ra mình được hưởng ánh sáng của Lục Thi Duy.
Bình thường Tề Thụy nói chuyện với Lục Thi Duy luôn xưng đàn anh, có chuyện gì không có chuyện gì cũng gọi nàng đến văn phòng anh ta, Lạc Vĩ Vĩ đã sớm cảm thấy không thích hợp, chỉ có nàng đơn thuần như vậy cho rằng chỉ là công sự.
Nội dung của buổi họp là về cuộc họp hằng năm của tập đoàn.
Tề Thụy nói: "Tôi vừa tới chưa bao lâu, hiểu biết về mọi người cũng không quá sâu, cho nên không biết mọi người có năng khiếu gì, thời điểm họp hằng năm nhìn xem phòng chúng ta có thể đề cử mấy tiết mục không."
Đại mỹ nữ nói tiếp nói: "Những năm qua đều là Vĩ Vĩ lên đài ca hát."
Những người khác cũng phụ họa nói: "Đúng, có Vĩ Vĩ là đủ rồi, chúng ta coi như xong." Loại trường hợp này kỳ thật nói trắng ra chính là cho thanh niên lên biểu diễn, có cơ hội quen mặt lãnh đạo, bọn họ đi lên ai thích xem chứ.
Tề Thụy nhìn nhìn Lạc Vĩ Vĩ còn nói: "Vĩ Vĩ khẳng định phải hát rồi, nhưng mà những người khác có thể đề ra tiết mục khác hay không? Tốt nhất toàn bộ thành viên đều tham dự, có thể thể hiện diện mạo tinh thần phòng tài vụ chúng ta."
Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được dưới đáy lòng mắng, tại sao anh không nói có thể thể hiện ra chúng ta là người đi theo chủ nghĩa xã hội, để chúng ta dắt tay nhau xây dựng chủ nghĩa xã hội hiện đại hoá ...
"Em không có năng khiếu gì cả." Lục Thi Duy phát biểu trước tiên.
Tề Thụy cảm thấy có chút lúng túng, nhìn Lục Thi Duy muốn nói lại thôi, đại khái là thầm nghĩ, lời nào lãnh đạo như anh ta nên nói, lời nào không nên nói.
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng cứu vãn đề tài này, cô nói: "Sếp, trước đây anh không ở trong tập đoàn nên không biết, cuộc họp hằng năm này của chúng ta, biểu diễn tiết mục chỉ là một cái hình thức, điều quan trọng nhất, là khâu khen thưởng ối... Là giao tiếp giữa các đồng nghiệp."
Tề Thụy không ngốc, Lạc Vĩ Vĩ vừa nói như vậy anh trên cơ bản đều nghe rõ. Lúc trước anh ta đã từng làm ở xí nghiệp nhà nước, nhưng không phải một phần của một tập đoàn, mỗi tập đoàn đều có một bản sắc riêng. Quy củ của nơi này như Lạc Vĩ Vĩ nói vậy, nói tóm lại chính là uống rượu.
"Được rồi, đến lúc đó Vĩ Vĩ em có gắng biểu hiện, bọn tôi đều dựa vào em rồi." Cuối cùng Tề Thụy dùng một câu hai nghĩa kết thúc cuộc họp.
Lạc Vĩ Vĩ cười đưa mắt nhìn anh ta rời khỏi, xoay đầu lại chuẩn bị bắt đầu công tác, ai mà biết được anh ta nửa đường lại vòng trở về.
Tề Thụy gọi Lục Thi Duy: "Tiểu Duy này, em đến phòng làm việc của tôi một chút."
Không đợi Lục Thi Duy trả lời, Lạc Vĩ Vĩ giật bắn khỏi ghế ngồi một chút, có ý tứ gì? Có lời gì không thể nói ở trước mọi người trong phòng? Cần phải âm thầm nói?
Tề Thụy sửng sốt một chút, lập tức nói: "Vĩ Vĩ, tôi không có gọi em, tôi gọi Tiểu Duy."
Lạc Vĩ Vĩ không cam lòng mà ngồi lại, vẻ mặt lo lắng mà nhìn về phía Lục Thi Duy, Lục Thi Duy cười cười an ủi cô.
Nội tâm Lạc Vĩ Vĩ gần như đang gầm thét, không phải lo lắng cậu bị ai phê bình có được không! Anh ta có hứng thú với cậu, cậu không thấy sao, đồ ngốc!