Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 64-3: Viết một ngàn chữ lý do em thích anh! (3)




Edit: Tịnh Hảo

Cố Lưu Niên là người có bản lĩnh đã gặp qua chuyện gì thì sẽ không quên, hàng năm anh ta đều phụ trách công việc kiểm tra sức khỏe của lãnh đạo trung ương, trường hợp của nhà họ Tinh, trước kia cũng chưa từng xuất hiện loại bệnh này.

Trong chốc lát, bầu không khí ngưng lại.

Gương mặt Chiến Vân Không lạnh lẽo, lạnh lùng liếc anh ta.

Cả người Cố Lưu Niên không được tự nhiên, lạnh quá, một cơn gió lạnh thổi qua cái ót phía sau.

Anh ta cười gượng, “Tôi lập tức đi điều tra, hai ngày sau sẽ nhắn lại với lão đại.” Mấy ngày nay cuộc sống của Noãn Noãn như thần tiên, Chiến Vân Không còn đặc biệt gọi Đường Đóa tới chăm sóc cô, người chị dâu Đường Đóa này cũng rất tận tâm, mỗi ngày d đ l q đ ba bữa cơm đều do cô ấy làm.

Bởi vì chuyện té xỉu trong nhà vệ sinh, cô vừa mở mắt liền có thể được thủ trưởng Chiến thương xót ném vào bồn tắm lớn vô cùng xa hoa mát xa hơn hai giờ, cái này còn chưa tính xong.

Chiến gia còn một bụng lửa giận không có nơi phát tiết, người đàn ông đứng trước bồn tắm vén tay áo lên, trên bông tắm là hơn phân nửa chai sữa tắm tay bắt đầu rửa sạch Noãn Noãn, cả người bị anh lau đến thiếu chút nữa rớt lớp da, làm cho cô dở khóc dở cười.

Thủ trưởng hạ lệnh: Để cho cô ở nhà dưỡng bệnh không cho phép đi đâu.

Nếu như lén chạy mất một khi phát hiện sẽ xử theo quân pháp.

Chiều hôm đó, Noãn Noãn nhàm chán nằm sắp trên lan can làm bằng gỗ ở lầu hai của nhà cổ, cơn gió thu thổi qua làm rối loạn mái tóc ngắn của cô, mùi hoa quế lan tỏa ở trong sân nhỏ cổ kính.

Nhìn xuống dưới đã thấy Đường Đóa một thân váy dài trắng ngâm nga bài ca tay cầm bình nước đang ở trong sân tưới hoa.

“Chị dâu, hai ta ra ngoài tản bộ một chút thôi.” Noãn Noãn hô to một tiếng về phía dưới lầu.

Đường Đóa cười nâng tay phải lên cản lại ánh mặt trời chói mắt ngửa đầu, vẫy tay nói. “Được rồi, mau xuống đây đi.”

Thật ra buổi sáng Chiến Vân Không đã cho phép rồi, bằng không Đường Đóa chết cũng không dám tự tiện dẫn nha đầu ra khỏi cửa.

Cửa hàng Ginza (*).

(*) Ginza là một quận của khu Chūō, Tokyo, nằm về phía nam của Yaesu và Kyōbashi, phía tây của Tsukiji, phía đông của Yūrakuchō và Uchisaiwaichō và phía bắc của Shinbashi. Nó được biết đến như một khu vực sầm uất của Tokyo với nhiều cửa hàng bách hóa, cửa hàng thời trang, nhà hàng và quán cà phê.

Vừa xuống xe, Đường Đóa kéo Noãn Noãn đến cửa hàng ở tầng trên cùng.

Cô ấy là tổng giám đốc của tập đoàn STAR, mỗi quý thời trang quốc tế cô ấy đều có thân phận khách quý tới tham dự, mỗi quý đơn đặt hàng trang phục của công ty cô ấy đều nhất định phải tự mình chọn lựa mới có thể nhập kho.

“Đường tổng, mời qua bên này.” Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi chờ ở trước cửa thang máy.

“Noãn Noãn, hôm nay chị dâu muốn em giúp một chuyện.”

Ngay từ lúc trước khi chưa gặp Noãn Noãn, cô ấy đã sớm nghe nói thị trưởng Tinh có một cô con gái là thiên tài trong giới nghệ thuật, còn từng có ý nghĩ muốn mời cô làm cố vấn nghệ thuật.

Không ngờ, sẽ có ngày mọi người có duyên trở thành người một nhà, tài nguyên người tài giỏi như thế sao cô ấy lại không tận dụng cho phải đạo lý.

“Ha ha chỉ cần chị dâu mở miệng chuyện gì em cũng giúp.”

Noãn Noãn đã nhìn ra, chị dâu nhất định kêu cô giúp đỡ chọn lựa một trang phục phối với trang sức mới nhất của quý này.

Quả nhiên, cô đã đoán trúng, hai người đi theo người đàn ông tới tầng cao nhất, bước vào căn phòng đối diện với thang máy, cửa bị người từ bên trong mở ra.

Noãn Noãn chấn động, cả phòng toàn là đồ xa xỉ quốc tế đều trưng bày ở nơi này, trong phòng khoảng hơn hai nghìn món cái gì cũng có.

Trên một trăm vật phẩm hơn ngàn loại kiểu dáng trang phục khiến mắt cô sáng lên

Đường Đóa phất tay, vài người hiểu ý lập tức rút lui đi ra ngoài.

“Noãn Noãn, hôm nay chị dâu muốn mời em làm cố vấn nghệ thuật cho tập đoàn STAR, yên tâm lượng công việc không lớn chỉ phụ trách phối trang phục, em xem được không?” Đường Đóa chân thành nhìn Noãn Noãn đang mê mang.

Cố vấn nghệ thuật, cô có năng lực hướng dẫn tạo hình cho nghệ sĩ bậc thiên vương thiên hậu sao. Lại nói mình chưa bao giờ nghiên cứu loại trang phục này, cô thật sự sợ đến lúc đó sẽ làm mất thể diện Đường tổng.

Hồi lâu cô cũng không trả lời, mày khẽ cau, tầm mắt nhìn xung quanh một vòng, thật là một khiêu chiến hoàn toàn mới.

“Noãn Noãn, tin tưởng chị chức vụ này em tuyệt đối có thể đảm nhiệm.” Lần đầu tiên gặp mặt Đường Đóa đã cảm giác được cả người đứa nhỏ này tản ra một loại năng lực bẩm sinh. Cô có phong cách ăn mặc cá tính mạnh mẽ, khuôn cách trang phục cổ mát mẻ nghệ thuật.

“Ách, được rồi, em sẽ cố gắng, không cần ngồi phòng làm việc chứ?”

Nói thế nào cô cũng đã đồng ý với mẹ đồng ý với thủ trưởng Chiến đi học, không được trốn học, cô là người trọng lời hứa.

Đường Đóa thanh nhã cười, kéo tay nhỏ bé của cô, “Không cần, về sau em hãy lăn lộn theo chị, cô giáo Noãn Noãn chúng ta bắt đầu đi.”

Nghệ sĩ ở tập đoàn STAR, trong giới thời thượng rất nổi tiếng, này cũng là công sức của Đường Đóa tự mình bồi dưỡng được tập thể ưu tú.

Sáu giờ chiều, Yên Vũ Hoa Đình.

Hai người mệt mỏi ngồi trên ghế, nhân viên phục vụ đứng ở một bên kiên nhẫn chờ phục vụ hai người.

Vì để khao ăn Noãn Noãn, Đường Đóa chọn một bàn lớn đầy món ăn, còn gọi Phong Tây đến đây.

Lúc Phong Tây vừa vào cửa nhất thời hấp dẫn tới ánh mắt của nhiều người, một thân tây trang màu đen, trên gương mặt là mắt kính đen, dưới chân là đôi giày Cavans bình thường cũng được anh ta tạo ra vẻ thời thượng.

“Ôi, hôm nay có lộc ăn như vậy, còn là Đường tổng biết yêu thương em, vừa đúng lúc tập diễn xong chưa có ăn cơm.”

Phong Tây vừa nói xong móng vuốt lớn duỗi về hai má Noãn Noãn, chính là hung ác bóp.

Ngang ngược ngồi bên cạnh Đường Đóa.

“Phong Tây, có phải anh muốn chết không, không ăn thì cút ngay, động tay động chân lần nữa cẩn thận em la lên.”

Trêu cợt Noãn Noãn là một tật xấu dưỡng thành từ nhỏ của Phong Tây, dần hình thành thói quen, nếu không xoa bóp hai má cô thì trong lòng Phong Tây cảm thấy thiếu gì đó.

“Ha ha, chú ý đến hình tượng phu nhân Chiến, không cần thừa dịp lúc thủ trưởng Chiến không có ở đây liền càn rỡ, cẩn thận anh tố cáo.”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Tây cũng chỉ có lúc hướng về phía Noãn Noãn anh ta mới có thể lộ ra nụ cười cưng chìu, đây là công chúa nhỏ trong lòng anh ta, cô gái vẫn luôn ở trong lòng anh ta nay lại đã sớm không thuộc về anh ta.

Đường Đóa vẫn cười ưu nhã uống rượu đỏ, nhìn hai người anh một câu em một câu cãi nhau, trong mắt lóe lên tia vui mừng.

Cô ấy hiểu Phong Tây, cũng hiểu rõ sự lựa chọn của anh ta, mặc dù sự lựa chọn này sẽ rất khổ sở.

Nhưng đây cũng là một loại phương thức yêu thương Noãn Noãn không phải sao.

Qua nửa bữa tiệc, Noãn Noãn nói muốn đi toilet, Phong Tây nói vừa đúng lúc anh ta cũng muốn đi Noãn Noãn trợn mắt nhìn anh ta liếc một cái, Phong Tây cười mị hoặc câu vai cô.

Hiện tại, Noãn Noãn có chút ám ảnh với toilet công cộng rồi, không dám lưu lại quá lâu, sửa sang bản thân xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Trên hành lang có rất nhiều người, cô đứng trong góc khuất đợi Phong Tây.

Phong Tây rất nhanh cũng đi ra, anh ta kéo Noãn Noãn đi qua phía bên kia, nhỏ giọng, “Noãn Noãn, em nói thật với anh đi, mấy ngày trước có phải phát bệnh hay không?”

Noãn Noãn sững sờ, “Phát cái gì?”

“Lại còn giả bộ, hiện tại chỉ có anh và em, vậy anh nói lại lần nữa cho em hiểu một chút, tim của em có phải bắt đầu xuất hiện vấn đề rồi không?”

Chốc lát, ánh mắt Noãn Noãn ảm đạm, không muốn nhớ tới chuyện cũ đột nhiên lại quay trở về trong đầu, đôi mắt phấn hồng một mảnh.

“Phong Tây, em cảnh cáo anh đừng nhắc lại chuyện này, bằng không đừng trách em không nhận anh là bạn bè.”

Lạnh lùng giận dữ mắng anh ta.

Phong Tây đưa tay kéo Noãn Noãn đến bên cạnh anh ta, bàn tay to xoa đầu của cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cặp mắt xinh đẹp đầy sương mù dày đặc.

Hít sâu một cái, Phong Tây gầm nhẹ trong giọng nói mang theo sự kiên định, “Anh mặc kệ sau này em có hận anh hay không, nên tới thì sẽ tới, anh nhất định sẽ không để cho em tiếp tục mặc kệ buông xuống mà chờ chết…”

Tầm mắt ngập nước hoàn toàn mơ hồ, Phong Tây đáng chết, sống chết của cô cần anh ta quản sao.

Noãn Noãn thở phì phò bỏ rơi Phong Tây đi lên phía trước, đưa tay lau giọt nước mắt sắp rơi xuống.

Mẹ kiếp, thật vất vả tự chữa miệng vết thương lại bị vạch trần máu chảy đầm đìa, tim thắt lại.