Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 94: Tỉnh lại!




Edit: Tịnh Hảo

Noãn Noãn mơ một giấc mơ dài, mỗi ngày trong mơ đều là trời tối và đổ mưa không dứt, mưa như trút nước như làm ướt đôi mắt cô, làm sao cũng không thấy rõ người ở phía trước, bên tai rất ồn ào, có Chiến Vân Không khẽ gọi nỉ non, có hai người mẹ khóc thút thít, còn có Diệu Diệu nói quán ăn vặt gì đó ở đâu muốn lập tức dẫn đi, nhưng mà cơ thể giống như đinh không nhúc nhích được, mỗi đêm tay đều bị Chiến Vân Không nắm chặt, sau đó cùng ôm nhau ngủ.

Lực ôm chặt rất lớn quấn lấy làm cô không tránh thoát ra, cô không muốn cứ ngủ như vậy, không muốn bỏ lại một mình anh, không muốn không muốn… Buông cô ra buông cô ra… Trái tim bị nỗi đau bao lấy làm cô rất muốn nằm trong lồng ngực rộng lớn, dựa sát vào làm nũng nói xin lỗi anh, xin lỗi vì tính tùy hứng của cô làm hại anh lo lắng, chuyện lần này xảy ra càng nghiêm trọng.

“A— Noãn Noãn, cậu đã tỉnh rồi, Cố Lưu Niên, bác sĩ, y tá…”

Chốc lát, mắt mở ra nhưng cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe tiếng thét chói tai của Diệu Diệu vui vẻ mừng rỡ chạy ra bên ngoài gọi y tá, người này người người kia, một đám người, không tới một phút bỗng chốc căn phòng bị nhét đầy.

“Đều đi ra ngoài!” Cố Lưu Niên chạy đến khẽ quát, trừ anh ta và Bạch Diệu ra, không cho phép những người khác ở trong phòng bệnh, Chiến Vân Không không có mặt càng phải giữ bầu không khí ở đây thật tốt, Chiến gia sạch sẽ ghét trong không gian có năm người trở lên, đó là ô nhiễm không khí phá hoại môi trường.

“Diệu Diệu, em lập tức gọi điện thoại cho lão đại, nói cho anh ấy biết Noãn Noãn đã tỉnh để anh ấy mua chút đồ ăn ngon, nhóc con này vừa mới tỉnh nhất định đói đến điên rồi, đúng không?” Nói xong quay đầu nhìn vẻ mặt mơ màng của cô gái nhỏ.

“Em, em ngủ bao lâu rồi.” Giọng nói khàn khàn khô khốc khó nghe giống như yêu quái bỗng chốc bụm miệng lại, mất đi tiêu cự rốt cuộc hội tụ thành một điểm rõ ràng, ồ? Mình có thể chuyển động, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, ha ha, mình không có tàn tật, cô có cảm giác mỗi ngày mẹ xoa bóp cho cô.

Nửa tiếng sau.

“Khôi phục rất tốt, nhóc con phúc lớn mạng lớn khẩu vị lớn, nửa tháng không ăn uống gì vẫn nên ăn ít dầu mỡ một chút.” Cố Lưu Niên cầm lấy thịt kho tàu, đủ loại thịt bò, đồ ăn vặt ở trên bàn mà Chiến gia đặc biệt mua cho Noãn Noãn, để lại một chén cháo và một đĩa dưa muối nhỏ.

Vết dầu mỡ bên mép miệng được người đàn ông cầm khăn giấy dịu dàng lau, “Ăn từ từ thôi, đợi em khỏe lại anh dẫn em đi ăn ẩm thực Nhật Bản mà em luôn muốn đi, nhưng với điều kiện là em ngoan ngoãn dưỡng cơ thể cho thật tốt cho anh.”

“Không thành vấn đề.” Vỗ bàn tay to của Chiến Vân Không, tất cả đồ nhét đầy trong miệng đều là thịt kho tàu, thịt bò giành được từng phút từng giây. Người bệnh vừa mới tỉnh lại không cho ăn đồ dầu mỡ tất cả đều phải thanh đạm, Chiến gia nhìn thấy, đau lòng vì Noãn Noãn, cưng chìu bé con, nói với Cố Lưu Niên: “Sức khỏe của Noãn Noãn liền giao cho cậu, nếu có gì không ổn thì xử theo quân pháp.”

Tim của Cố Lưu Niên run rẩy, một ngày anh ta sống dễ dàng lắm sao, ban đầu ôm đầy nhiệt huyết đi tới tập đoàn quân đội A đưa tin, khi nhìn thấy trên sân huấn luyện có một người chiến sĩ vẫn luôn bị Chiến Vân Không luyện tập đến hôn mê, thân là một quân y, anh ta lập tức chạy tới muốn cướp người cứu giúp, lại bị một cước của Chiến gia đá văng ra, “Biến, nơi này của tôi không cần loại phế vật vô dụng, ném anh ta vào trong bãi rác cho đến khi mình tỉnh lại cũng không cho phép quan tâm đến anh ta.” Ngày đó, Chiến gia xưng hùng xưng bá ngạo mạn như vậy thu nhận anh ta vào cấp cưới của mình, trở thành quân y dành riêng cho quân đội của Chiến gia. Một quân y treo ở trên dây lưng quần.

Buổi tối, Mộ Thanh Nhi đến đưa cơm biết tin tức Noãn Noãn tỉnh lại, vui mừng nắm chặt tay của con dâu lại khóc, nói tất cả mấy ngày qua đều là lo lắng và sợ hãi của bà: “Noãn Noãn, hu hu, con hù chết mẹ, nếu như con thật không tỉnh lại, chúng ta phải làm sao đây, hu hu hu, mẹ muốn con khỏe mạnh, nếu con vẫn không mở mắt ra được, thì mẹ sẽ chăm sóc con cả đời không rời đi!”

Noãn Noãn ngẩn ra, lời nói này cũng quá bi thương rồi, “Ách, mẹ đừng khóc nữa, không phải mẹ dùng mascara không thấm nước của con sao, bây giờ mẹ khóc giống như…” Chữ quỷ đó cô thật sự không dám nói.

Chiến gia ở một bên nhìn thấy giật mình, thứ đồ mẹ lau xuống là gì hả, hai hàng màu đen ở trên má, nếu như cô vợ của mình trở thành như vậy, nhất định anh sẽ một cước đá cô vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ cho anh rồi mới ra ngoài.

Mộ Thanh Nhi đi ra ngoài từ phòng tắm, gương mặt sạch sẽ đơn thuần hoàn toàn giống như người phụ nữ ba mươi tuổi, Noãn Noãn tâng bốc vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Thật xinh đẹp đấy, người phụ nữ xinh đẹp!”

“Dáng vẻ ngốc nghếch!” Biết rõ vẻ đẹp của mình đã đạt đến một cảnh giới, nhưng lời tán dương vẫn nghe hoài không chán, sờ sờ đầu của con dâu, mấy ngày nay lòng run sợ cũng trở về vị trí ban đầu, “Mẹ rất vui, Noãn Noãn muốn ăn gì, mẹ lập tức về nhà làm cho con ăn.”

Còn ăn? Không phải vừa mới ăn xong sao? Cô nhóc Noãn Noãn suy yếu dịu dàng che miệng để mình không bật cười, vội vàng khoát tay nói, “Con không ăn nổi món gì nữa, mẹ chăm sóc cho con nhiều ngày như vậy, mọi người tiều tụy vì con, để thủ trưởng đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.” Ôm lấy eo của Mộ Thanh Nhi, đầu cọ sát vào, mẹ ở đây sao cô có thể ra oai dính với thủ trưởng chứ, nửa tháng không thấy anh, cô nhớ muốn chết.

Cúi đầu nhìn gương mặt hồng hồng như quả táo của con gái, ánh mắt lại chuyển sang bên kia, lông mày nhướng lên khẽ than thở nói, “Vân Không, chăm sóc cho vợ thất tốt, hai ngày nay mẹ cũng không tới đây, một đống chuyện dồn ép, công ty cần mẹ trở về xử lý.”

Tiễn Mộ Thanh Nhi xuống lầu, hai tay của Chiến Vân Không đặt trong túi đi sau lưng bà, đôi mắt sắc bén dừng lại, một sợi tóc bạc giấu trong mái tóc xoăn màu đen, rất không dễ nhìn thấy, nhưng vẫn bị anh thấy được, thời gian sẽ không dừng lại chờ bất cứ ai, đã từng xinh đẹp cũng sẽ có một ngày suy yếu, bước nhanh tiến lên, cánh tay dài ôm bả vai của Mộ Thanh Nhi buộc chặt vào trong ngực, giọng nói dễ nghe giống như hồ nước suối trong suốt, vừa ngọt vừa lạnh mang theo một chút gượng gạo, không tự nhiên, “Con đưa mẹ trở về.”

Mộ Thanh Nhi sững sờ, từ nhỏ đến lớn đây là hành động thân mật mà tên nhóc đối với bà, sau khi năm tuổi vào bộ đội thì không còn nắm tay bà, một năm cũng không trở về mấy lần, hai mẹ con rất ít tiếp xúc với nhau, sau khi lớn lên thời gian hai người ở chung một chỗ cũng có thể đếm bằng đầu ngón chân, người làm mẹ nào không đau lòng cho con của mình, nhưng các thế hệ đàn ông của nhà họ Chiến không thể không làm lính, sinh ra là quân nhân, chết là hồn ma của quân đội, chua xót xông lên chóp mũi đến khóe miệng, tay của con trai vừa to vừa dày.

Trong lúc Noãn Noãn nằm viện, Chiến Vân Không phái nhiều lính đặc chủng tinh nhuệ lẫn vào trong dám người giả trang mặc thường phục, một ngày 24 tiếng âm thầm bảo vệ xung quanh bệnh viện, Thiên Lý ngồi cả ngày trên ghế dài bên cạnh cửa ở ngoài trông chừng, một tấc cũng không rời, đôi mắt đen như mực, râu thô ráp mọc ở dưới cằm, vẻ suy sụp tinh thần mang theo sự lưỡng lự âm trầm, trong tiềm thức của mình, Noãn Noãn bị thương đều do chính mình nhất thời sơ suất, không kịp thời phát hiện cô mất tích, trong nửa tháng, lời nói của cậu tổng cộng không tới mười câu.

Bả vai trầm xuống, Cổ Thanh Dạ ngậm điếu thuốc ngồi ở bên cạnh cậu, “Hút một điếu đi!”

Mùi thuốc là nhàn nhạt lượn lờ ở đầu ngón tay, chỉ là giữa hai tay không có ý rút ra, khoé môi cong lên cười khổ sở, đầu dựa vào trên vách tường ở phía sau, ánh mắt không tập trung nhìn điếu thuốc, “Em chưa từng nghĩ từ một cảnh sát giao thông nho nhỏ chốc lát mười mấy quỷ thần sai khiến nhảy lên bộ đội đặc chủng bậc nhất, càng không nghĩ đến có một ngày sẽ trở thành vệ sĩ của vợ thủ trưởng, rất nhiều tin đồn nói cô ấy là một thiên kim tiểu thư tùy hứng ngang tàng bị làm hư, trên thì ức hiếp người già, dưới thì bắt nạt trẻ con, có đứa trẻ nào trong giới thượng lưu chưa từng bị cô ấy đánh, đó cũng gọi là không bình thường.”

Một ngọn lửa vọt lên, Cổ Thanh Dạ mím môi châm điếu thuốc trong tay cậu, “Bây giờ biết Tiểu Phật Gia này còn lợi hại hơn trong truyền thuyết, không có chuyện cô ấy không dám làm, không có người cô ấy không dám đánh, yêu ghét rõ ràng, cô nhóc sâu sắc, chính trực, tùy ý.”

Nhắm mắt lại, Thiên Lý hít khói thật mạnh, phun ra một làn sương trắng thật dài, tán thành gật đầu. Chỉ có tiếp xúc với cô gái nhỏ mới hiểu rõ tính tình như thế nào, làm người khác không tự kìm hãm được sẽ có ấn tượng tốt, làm người khác không tự chủ được muốn bảo vệ cô, phối hợp với cô cùng nhau trêu chọc Tô Thanh đã trở thành một thói quen.

Thân hình cao lớn dựa vào cửa xe, hai cánh tay khoác lên trên cửa kính xe, khí nóng xông lên bầu trời đêm lạnh lẽo, môi cong lên thành một đường, tiếng nổ vang trên bầu trời như ngôi sao xẹt qua, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, vừa đúng lúc, nếu tối nay ông không nóng nảy là chuyện không thể.

Mười lăm phút sau.

“Ông cụ sảng khoái tinh thần, xem ra lần này không phí công đi.”

Bên trong khoang phía sau xe, xoa trán hơi đau, giọng nói của Long Lân mệt mỏi trầm thấp, “Gần đây Cổ Thành có chuyện gì xảy ra?”

Sau khi đi vào Tam Giác Vàng, hủy bỏ tất cả thiết bị liên lạc truyền tin với bên ngoài, trong nửa tháng, Long Lân không rõ chuyện xảy ra ở bên này, Cổ Thành có Lãnh Thương khống chế ông rất yên tâm.

Nắm chặt tay lái trong tay, Lãnh Thương nhíu chặt mày, mắt lóe lên có chút mơ hồ, lòng lo nghĩ có nên nói hay không, trong kinh doanh, nhà họ Tinh và bọn họ là quan hệ hợp tác, ở phương diện tình cảm nói là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng sự quan tâm của cha đối với Noãn Noãn có phần làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi.

“Ách, gần đây rất yên bình, công ty, mấy tờ danh sách khách hàng đã ký xong rồi, phòng làm việc Cầu Đại bên kia cũng bình thường, còn có cuối năm sắp tới rồi, danh sách quà tặng con đã liệt kê xong cho cha, để bên trái trên bàn trong phòng làm việc…”

“Nói chuyện chính.” Lông mày dựng thẳng đứng, đáy lòng của Long Lân a một tiếng, vòng vo với ông chuyện gì đó, biết rõ rành rành mình muốn nghe chuyện gì mà.

“Nhập viện rồi, nghe nói là bị thương do đạn bắn, trả lời xong!”

Nằm viện? Vết thương đạn bắn? Người đàn ông không hiểu, trái tim co lại hết sức đau đớn, tự trách mình tại sao lo lắng vô ích đối với một đứa nhỏ chỉ gặp mặt vài lần, làm cho ông hoảng sợ, cổ họng căng lại, đưa tay nới lỏng cổ áo sơ mi vẫn cảm thấy có chút không thở nổi.

“Chuyện khi nào hả, tra được là ai không, là ngoài ý muốn hay là có người cố ý?”

“Tin tức phong tỏa nghiêm mật, người của chúng ta căn bản không đến gần phòng bệnh được, nghe nói là… báo thù.”

Đôi mắt âm trầm làm người khác sợ hãi, báo thù? Ai có kẻ thù? Tinh Tử Bằng luôn luôn công bằng tuân theo pháp luật, giữ địa vị đã nhiều năm, tính tình ôn hòa, là người tốt bụng nổi danh trong giới chính trị, chưa từng nghe nói quá đáng với ai, con ngươi chuyển sang ngoài cửa sổ, lông mi che giấu đi nỗi lo lắng, Thu Như thì càng không thể, chẳng lẽ Noãn Noãn chọc vào người không nên dây vào?

“Điều tra cho cha, cha muốn biết chuyện cụ thể.” Nhóc con vui vẻ đối với ông, có lẽ đời này làm quá nhiều chuyện xấu, ngay cả ông trời đã trừng phạt ông, để ông mất đi người quan tâm nhất, người phụ nữ ông yêu nhất, còn có đứa bé chưa chào đời.

Quan Lê Hiên dẫn theo 58 người bộ đội đặc chủng, tối hôm nay ngồi máy bay tiến về biên giới phía nam nước J trấn giữ chống khủng bố vũ trang, Cổ Thanh Dạ bị Chiến Vân Không giữ lại, sau mâu thuẫn lần trước, buổi chiều Vương Chấn đi nước ngoài phỏng vấn, vấn đề điều động nhân viên vẫn nằm trong quyền hành của Chiến Vân Không, đi ra từ văn phòng thị trưởng, Chiến Vân Không đứng trên bậc cầu thang cúi đầu châm thuốc, đúng lúc này bốn, năm cậu trai trẻ tuổi cao lớn mặc quân phục đi tới nhẹ nhàng ở phía sau.

Một người trong đó làm dấu tay đừng lên tiếng, bốn người còn lại hoàn toàn ăn ý gật đầu phối hợp. Miệng đếm 1, 2, 3......

“Lão đại, cấm hút thuốc!” Tiếng rống đinh tai nhức óc, năm người theo sát cùng nhau nhào lên phía trước, lông mày của Chiến Vân Không nhíu lại, cơ thể nhanh nhẹn nhảy qua bên cạnh, nhanh chóng cất bật lửa trong tay, đặt vào trong túi áo khoác, sau đó không nhanh không chậm phun một ngụm khói qua phía bên trái.

“Cấm lớn tiếng ồn ào.” Chiến gia dựa vào cửa sổ giống như vị vua trong rừng vừa mới tỉnh ngủ, mang theo sự ưu nhã lười biếng, đôi mắt đen khép hờ ẩn chứa sự sắc bén.

Mặc dù tất cả năm người đều là binh lính thuộc cấp dưới của Tinh Nhiên, nhưng là binh lính mà Chiến Vân Không tự mình dẫn tới, hai năm trước bị biên chế lần nữa phân công đến bộ đội đặc chủng “Thương Ưng.”

“Ha ha, lão đại, anh thật sự không có đi trấn giữ vùng biên giới nha.” Bây giờ, bộ đội đặc chủng đều đang đồn nói ngày đó thủ trưởng Chiến uy vũ ngang ngược đập tan phòng làm việc của Phó Tổng Lý, bao gồm bình hoa cổ có giá trị cao bằng mấy tòa thành của thời kỳ nào đấy. Sự thật bị bóp méo, Chiến gia cũng chẳng muốn để ý đến, một người há miệng sửa đổi một chữ truyền ra ngoài đương nhiên sẽ bị biến đổi rồi.

Vứt cho bọn họ một gói thuốc lá, mũi Chiến gia hừ nhẹ che giấu cường ngạo, cười lạnh nói, “Nửa năm không thấy đã sắp thành bà nhiều chuyện rồi, tối nay trở về đóng gói hành lý, buổi sáng ngày mai sẽ có trực thăng đưa các cậu đến vùng biên giới, thủ trưởng Quan nhớ các cậu.”

Mấy người đều sững sờ, nói thật năm trước, nhiệm vụ trấn giữ biên giới là ước mơ tha thiết của nhiều binh lính, người đàn ông chính trực nói là bọn họ không có quân đội đặc biệt bậc nhất ưu tú mà là tập đoàn quân đội, để thực lực quân sự cân bằng mà rút sạch một nhóm người phân chia đến trong bộ đội đặc chủng, thật ra nhân viên điều động phân công nhiệm vụ tất cả đều do Chiến Vân Không phụ trách.

“Thật!” Năm trai đẹp không thể tin trợn to hai mắt, đưa tới rất nhiều ánh mắt của nữ háo sắc OL, ở chỗ này có thể thường thấy người trong bộ đội, nhưng giống như bây giờ, người đàn ông vừa đẹp trai vừa để dưỡng mắt thì không gặp nhiều, bây giờ là thời gian tan làm, người ở đại sảnh tòa thị chính nhốn nháo, quá nhiều người quen biết Chiến Vân Không, mọi người ở chỗ không xa xì xào bàn tán chỉ trỏ sau lưng, chờ Hổ Tử lái xe đến theo thói quen sạch sẽ, ngón tay phủi phủi vạt áo đến khi không nhìn thấy tro, áo khoác đen mặc trên người đàn ông còn hơn cả người mẫu, giống như giá mắc quần áo, ẩn giấu khí phách uy vũ, gương mặt anh tuấn giống như một vị thần được điêu khắc, thu hút ánh mắt của mọi người, hay là âm u, hay là huyền bí, hay là cao quý thanh nhã, tất cả đều nhìn không thấu.

“Lập tức cút đi, ở đây lằn nhằn, tôi cho các cậu canh giữ biên giới cả đời.” Giả bộ nhấc chân đá về phía mấy tên con trai, năm người cùng nhau lách người, đứng nghiêm chào hi hi ha ha.

“Xin tuân theo lời dạy bảo của thủ trưởng!” Sau đó biến mất giống như cơn gió, biến mất không còn tăm hơi.

Nhìn cửa lớn đông người, từ lối đi nhỏ chợt nhớ đến điều gì đấy, Chiến Vân Không lấy điện thoại di động ra cất bước đi ra ngoài, lúc này ở phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông.

“Nghe nói tiểu phu nhân của thủ trưởng Chiến nhập viên rồi? Bây giờ có khá hơn một chút không, xung đột với lão Vương cũng là vì cô ấy sao, thật không nhìn ra thủ trưởng Chiến dũng mãnh thiện chiến của chúng ta còn là một người si tình.”