Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 144: Trời ạ, cô đang nói bừa gì đây..




Ôn Hướng Dương lùi lại một bước, liên tục lắc đầu, “Không có gì, Mộ tổng. cái kia liền…… Là, cổ phiếu, báo chí nói cổ phiếu công ty anh rớt giá trầm trọng, tôi…tôi…”

Mộ Lăng Khiêm nhíu mày, Ôn Hướng Dương trong lòng lộp bộp một chút, che kín miệng mình nói, trời ạ, cô đang nói bừa gì đây.

Mộ Lăng Khiêm liếc mắt nhìn cô một cái, thẳng tay liền đoạt tờ báo tới, khí thế của hắn làm cho người ta sợ hãi, Ôn Hướng Dương căn bản là không dám cùng Mộ Lăng Khiêm tranh đoạt.

Tờ báo bị lấy đi, Ôn Hướng Dương cúi đầu, trong lòng không khỏi thấp thỏm một trận.

Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến giọng nói thâm trầm âm lãnh của Mộ Lăng Khiêm, “Cùng tôi đi vào.”

Đi vào?

Đi vào làm cái gì?

Ôn Hướng Dương ngẩng đầu, chỉ còn thấy lại bóng dáng của Mộ Lăng Khiêm, cô bước chân theo đi lên lầu, hận không thể so rùa đen đi còn chậm hơn.

Vào biệt thự, Ôn Hướng Dương ngắm đến Mộ Lăng Khiêm ngồi ở trên sô pha, cô đứng tại ở tại chỗ, lại thấy Mộ Lăng Khiêm vỗ vỗ vào chỗ cạnh bên, mở miệng nói, “Ngồi lại đây.”

Ôn Hướng Dương trong lòng không khỏi một trận buồn bực.

Rõ ràng là anh ta ở bên ngoài bao dưỡng một người con gái khác, bị cô phát hiện, nhưng vì cái gì khiến như là cô ở bên ngoài bao dưỡng đàn ông, bị anh ta phát hiện vậy?

Ôn Hướng Dương đi qua, ngồi xuống.

Mộ Lăng Khiêm đem tờ báo đặt lên trên bàn trà, nhìn cô nói, “Muốn biết cái gì?”

Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, ngẩng đầu nhìn phía Mộ Lăng Khiêm, thấy anh ta chờ chính mình trả lời.

Ôn Hướng Dương cắn cắn môi, cuối cùng mở miệng nói, “Mộ tổng, đây đều việc riêng tư của anh, tôi không muốn biết gì hết. Chỉ là, nếu như anh chán ghét tôi, không nghĩ lại phí tiền để bao dưỡng tôi nữa, thì trước tiên hãy cùng tôi nói một tiếng, có được không……”

Ôn Hướng Dương nói đến đây, cảm giác xung quanh mình bỗng nhiên có chút không khí không thích hợp.

Cô ngẩng đầu nhìn phía Mộ Lăng Khiêm, liền thấy Mộ Lăng Khiêm dường như sắc mặt đen như đít nồi

Ôn Hướng Dương thầm nghĩ, “ mình lại nói sai chỗ nào nữa hay sao”?

Ôn Hướng Dương vội vàng ngậm miệng, yên lặng ngồi.

“Đầu tôi có chút đau, lại đây ấn huyệt giúp tôi.” Ước chừng qua mười phút, truyền tới giọng nói mệt mỏi của Mộ Lăng Khiêm

Ôn Hướng Dương nghe âm thanh như thế, tâm cô nháy lên một chút, liền đứng dậy đi tới sau lưng dùng tay ấn nhẹ trên đầu Mộ Lăng Khiêm.

Trước khi vào đại học, Ôn Hướng Dương cũng có thêm một giấy chứng nhận về y học, đối với cơ thể vị trí huyệt vẫn là có chút hiểu biết, hiện giờ nói cô không biết mới là lạ, mát xa là thủ pháp tương đối chuyên nghiệp nhất của cô

Mộ Lăng Khiêm nhắm hai mắt lại.

Ôn Hướng Dương tiếp tục tạo lực độ tay vừa phải cho anh ta thả lỏng, bên tai dần dần truyền đến tiếng hít thở vững vàng của Mộ Lăng Khiêm

Ôn Hướng Dương mát xa hơn liên tục hơn nửa giờ, thấy Mộ Lăng Khiêm đã ngủ say, cô dừng động tác, xoa xoa chính tay mình cho đỡ mỏi.

Nhìn người trước mắt mặc dù đang ngủ, nhưng mí mắt vẫn cứ nhíu chặt lại không chịu giãn ra, Ôn Hướng Dương yên lặng ngồi xuống bên cạnh Mộ Lăng Khiêm.

Có rất nhiều điều, cô đều muốn biết.

Nhưng, một khi đã biết, chắc chắn sẽ không hay.

Giống như Mộ Lăng Khiêm vậy đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, là người không phải côcó thể xứng đôi, hàng phục được.

Ôn Hướng Dương trở về phòng lấy một tấm chăn mỏng, khoác nhẹ lên người Mộ Lăng Khiêm.

Cô ngồi ở bên cạnh nhìn, nhìn nhìn, liền như vậy dựa vào Mộ Lăng Khiêm, rồi ngủ.

Cô mới vừa ngủ không bao lâu, Mộ Lăng Khiêm mở mắt, nhìn cô dựa vào bên cạnh chính mình.

“Em liền như vậy muốn rời đi, cùng phân rõ giới hạn với tôi sao?””

Mộ Lăng Khiêm đứng dậy, đem Ôn Hướng Dương ôm lên.

Đem cô ôm về phòng, cởi áo khoác ra, đắp lên người cô một tấm chăn mỏng, Mộ Lăng Khiêm liền đứng trước giường, nhìn Ôn Hướng Dương.