Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 263: Nếu tôi không ra, em tính chờ tới khi nào? 




Beta: Stuki^^

Ôn Hướng Dương ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn đến đường cong lạnh lùng của chiếc cằm.

Cô biết người ôm cô là Mộ Lăng Khiêm, cô duỗi tay ôm lại hắn, đem cả khuôn mặt đều vùi vào ngực hắn, cô rất lạnh, cô cũng có rất nhiều lời nói muốn hỏi hắn, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn vùi vào trong lòng ngực hắn, ôm hắn sưởi ấm.

Tiểu Q thấy Mộ Lăng Khiêm ôm Ôn Hướng Dương, nó cũng vội vàng ôm chân hắn.

Mộ Lăng Khiêm đem Ôn Hướng Dương bế lên xe, liền đẩy tay cô ra, làm cả người Ôn Hướng Dương ngã xuống, kém chút nữa liền đập đầu vào cửa xe.

Ôn Hướng Dương nhìn Mộ Lăng Khiêm không nói lời nào.

Mộ Lăng Khiêm ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Hai người nhìn nhau gần hai phút, Mộ Lăng Khiêm rốt cuộc vẫn là đóng cửa xe lại, còn mở máy sưởi, đem Ôn Hướng Dương gói vào trong âu phục.

“Nếu tôi không ra, em tính chờ đến bao giờ?” Mộ Lăng Khiêm thật sự rất muốn bóp chết cái người không biết nghe lời này.

Ôn Hướng Dương bị chùm kín chỉ lộ ra một cái đầu.

Cô nhìn Mộ Lăng Khiêm, có chút ủy khuất.

Cô cũng tưởng có thể lên tìm hắn, nhưng là nếu cứ cố tình đi lên, hẳn sẽ chọc giận hắn.

Việc duy nhất cô có thể làm là ở dưới lầu chờ hắn.

Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương một bộ như muốn khóc, hắn hơi hơi khép mắt, đem cô ôm vào trong ngực: “Như thế nào lại có người phụ nữ ngốc như vậy?”

“Mộ thiếu……” Ôn Hướng Dương bị Mộ Lăng Khiêm ôm vào trong ngực, hơn nữa trên xe có máy sưởi, cô hơi nóng, muốn kêu Mộ Lăng Khiêm một tiếng, do dự một lát, thanh âm nặng nề nói: “ Lúc chạng vạng tối, ở dưới lầu em thấy ba em. Ông ấy có phải lại tới phiền anh không?”

“Còn có, em thấy trên báo viết……” Ôn Hướng Dương còn chưa nói xong, đã bị Mộ Lăng Khiêm bịt miệng.

Mộ Lăng Khiêm hôn cô, hôn đến khi thở hổn hển mà ngã xuống trên chỗ ngồi, đè lên trên cô, nói: “ Em lo lắng cho tôi? Vẫn sợ tôi không giúp em?”

Ôn Hướng Dương mặt có chút hồng, bị Mộ Lăng Khiêm đè nặng, căn bản không thể động, thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ nóng trên người Mộ Lăng Khiêm.

“Em rất lo lắng cho anh.” Ôn Hướng Dương không có phủ nhận.

“Tiểu ngốc nghếch.” Mộ Lăng Khiêm thân mật kêu Ôn Hướng Dương một tiếng, còn nhéo mũi cô, dời khỏi thân thể cô, đem cô ôm ở trong lòng ngực.

“Mấy ngày nay đều xử lý việc công ty. Báo chí là viết bừa nói linh tinh. Việc của ba em thế nào lại bị em suy diễn như vậy.”

“Mộ thiếu, em……” Ôn Hướng Dương không nghĩ tới Mộ Lăng Khiêm sẽ giải thích với cô.

Tuy rằng ngôn ngữ vẫn là lời ít mà ý nhiều như cũ, nhưng ít ra hắn là suy nghĩ vì cô mà giải thích.

“Trở về đi, ngày mai tôi sẽ đúng giờ tan tầm về nhà.” Mộ Lăng Khiêm hôn khoé miệng Ôn Hướng Dương đem cô đặt trên ghế, hắn lên ngồi ghế lái, khởi sự động xe.

Ôn Hướng Dương ngồi ở đằng sau, liền nhìn Mộ Lăng Khiêm phía trước.

Ngày hôm sau, Mộ Lăng Khiêm là chờ Ôn Hướng Dương thức dậy, hắn mới đi làm, hắn đi ra ngoài trước, Ôn Hướng Dương nhịn không được kéo lại ống tay áo hắn.

Mộ Lăng Khiêm quay đầu lại nhìn nữ nhân phía sau.

Liền thấy cô cúi đầu, thanh âm so với tiếng con muỗi còn nhỏ hơn: “ Em có thể ra ngoài đi làm không? Ở quán cà phê. Em không muốn của ngày đều ở nhà.”

Mộ Lăng Khiêm đều không có gạt cô, Ôn Hướng Dương cũng không nghĩ lại muốn lén lút chuồn ra.

Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương, lâu không nói gì.

Ôn Hướng Dương có chút thấp thỏm.