Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 271: Cả chó cũng có thể lợi dụng




Editor: Rin đẹp trai~~

Beta: Stuki°°

“Anh Chân, nếu các ạn muốn nhìn, vậy xem đi.” Ôn Hướng Dương không có gì để giải thích, cô vốn nghĩ rằng bầu không khí ở đây rất tốt, lại không nghĩ đến, tình bạn bè bao lâu nay lại phai nhạt như vậy.

Tiểu Kim nghe được những lời Ôn Hướng Dương nói, kiêu ngạo đi lên phía trước, bảo Ôn Hướng Dương đưa chìa khóa cho cô ta.

Ôn Hướng Dương nhìn cô ta một cái, lấy chìa khóa đưa cho cô ta.

Tiểu Kim hận không thể mở cái hộp mang đồ vật đó ra, để mọi người nhìn thấy trong cái dương của Ôn Hướng Dương có cái gì, và để Chân Khâm thấy rằng Ôn Hướng Dương rõ ràng là một người trộm cắp.

Nhưng mà, sau khi cô ta mở ra, không thấy ai chỉ trích Ôn Hướng Duơng, cũng không thấy Chân Khâm đối xử lạnh nhạt với Ôn Hướng Dương.

Cô nhìn thấy chính là từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào người cô.

Trong lòng Tiểu Kim hồi hộp một chút, cô xoay người nhìn về phía cái tủ của Ôn Hướng Dương, bên trong không có cái gì, balo của Ôn Hướng Dương cư nhiên cũng không có, cô rõ ràng đã đem mấy đồ vật kia bỏ vào trong balo của Ôn Hướng Dương!

“Cái này, là sao…… Chuyện gì xảy ra?” Tiểu kim không thể tin nổi ánh mắt quên cả dấu đi sự kinh ngạc.

Tiểu Kim hoảng hốt nhìn vào mắt Chân Khâm, ánh mắt Chân Khâm nhìn cô ta có một tia nghi ngờ.

Trong lòng Ôn Hướng Dương cũng có chút hơi kinh ngạc, nhưng hiện tại sự thật phơi bày ngay trước mắt, cô nhìn về phía Chân Khâm và những người khác nói: “Đồ vật không phải do tôi ăn cắp. Vậy cho hỏi, bây giờ tôi có thể đi rồi chứ?”

“Cái gì mà không phải cô ăn cắp? Nói không chừng là cô giấu mất rồi! “Tiểu Kim và nữ sinh kia hồi phục tinh thần, chỉ vào Ôn Hướng Dương trách móc nói: “Không phải cô để đồ trong tủ sao, đồ vật đâu? Nhất định là cô mang đi giấu rồi!”

Những người khác suy nghĩ, cũng cảm thấy hợp lý, thời điểm Ôn Hướng Dương đến, là có đeo ba lô, nhưng bây giờ cái tủ trống không.

Lúc này, còn có người phát hiện, Tiểu Q không thấy.

“Con chó cô mang đến đâu? Con chó kia không thấy, có phải là cô bỏ điện thoại chúng tôi vào balo cho con chó kia mang đi mất đúng không?”

Một người bắt đầu chỉ trích, những người khác tìm một vòng, cũng không thấy được Tiểu Q, họ bắt đầu cảm thấy cũng có khả năng như vậy.

Ánh mắt bọn họ nhìn Ôn Hướng Dương vẫn khinh thường như trước.

Ôn Hướng Dương cũng không nhìn thấy Tiểu Q đâu, cô có chút lo lắng, nhưng mà, Tiểu Q ngoan như vậy, không thể nào chạy lung tung khắp nơi, điều duy nhất có thể lí giải chính là Tiểu Q phát hiện hai nữ sinh kia muốn hãm hại cô, cố ý ngậm đồ vật mang đi mất.

Mộ Lăng Khiêm có nói Tiểu Q là quân khuyển (chó huấn luyện), dù sao cũng là chó trong đội ngũ quân sự, có thể ngậm đồ vật mang đi cũng không phải là lạ.

“Tiểu Ôn, chó của cô đâu?” Chân Khâm nhìn về phía Ôn Hướng Dương dò hỏi.

Ôn Hướng Dương liếc mắt nhìn Chân Khâm một cái: “Anh Chân, tôi cũng muốn biết Tiểu Q nhà tôi đang ở đâu.”

Chuyện xảy ra như vậy, liền tranh cãi lên xuống.

Nhưng mà, ánh mắt mọi người nhìn Ôn Hướng Dương giống như kẻ ăn cắp.

Còn Tiểu Kim và nữ sinh kia trong lòng đắc ý, xem cô ta làm sao còn dám quyến rũ Chân đại ca.

Anh Chân, điện thoại đó là do một năm trước em nhận chức mới mua được, anh nhất định phải giúp em tìm về a. “Một nữ sinh đi đến trước mặt Chân Khâm, khóc lóc kể lể nói.”

Chân Khâm nhìn Ôn Hướng Dương: “Tiểu Ôn, nếu là cô lấy……”

Ôn Hướng Dương nhìn Chân Khâm, ánh mắt ít nhiều có chút thất vọng, cô vẫn luôn cho rằng Chân Khâm có thể nhìn rõ được mọi chuyện, lại không nghĩ rằng anh ta vẫn là tin tưởng những người khác.

Chân Khâm bị ánh mắt Ôn Hướng Dương nhìn, trong lòng có chút khó chịu, câu tiếp theo muốn nói cũng nuốt xuống.

“Anh Chân, tôi nghĩ chính là cô ta lấy! Trước kia tôi cảm thấy tay chân cô ta không trong sạch, lúc nãy còn tự nhiên mang theo chó vào đây, quả nhiên là mang theo vật cưng tới gây án. Thậy không phải là người, cả chó cũng có thể lợi dụng!”