Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 67: Hướng Dương, ta là ba của con đấy!




Editor: Địa Ngục

Ôn Hướng Dương cười cười xin lỗi, cầm tay của Nghiêm Hân, “Tiểu Hân, đừng có giận mà. Cậu cũng biết là bây giờ mình đang nợ ngập đầu, mình là đang cố gắng kiếm tiền trả lại cho cậu đó.”

“Cậu……” Nghiêm Hân rất muốn nói là không cần phải vội, thậm chí không cần phải trả cũng được.

Nhưng cô biết, Ôn Hướng Dương chắc chắn sẽ không đồng ý.

Cô đành phải nói, “Thôi được rồi, cậu bận lắm, bận đến mức không thèm nghe máy của mình.”

“Ây da, thật ngại quá. Lần sau mình sẽ nhớ mang theo đồ sạc điện thoại.”

“Được rồi, lần này tớ tạm tha cho cậu một lần.” Nghiêm Hân cũng không phải là người thích ra vẻ, cô liền chuyển đề tài, cười nói, “Hướng Dương, tớ nói cho cậu biết, anh tớ đã tìm được một bệnh viện rất tốt, là một bệnh viện tư nhân ở Mỹ rất nổi tiếng chuyên trị bệnh bạch cầu. Tối hôm qua anh ấy đã sang nước ngoài gặp mặt mấy người đó, đợi hai ngày sau đưa Thiệu Kiệt chuyển đến đó thì có thể làm ngay.”

“Nhưng mà, Hướng Dương, cậu hãy nói thật cho tớ biết, tại sao cậu phải vội vàng chuyển viện cho Thiệu Kiệt, thật sự không có chuyện gì xảy ra sao?”

Đây không phải là lần đầu tiên Hân Nghiêm hỏi như vâyh.

Ôn Hướng Dương có chút chần chờ, không biết có nên nói cho Nghiêm Hân biết hay không.

Cô không hy vọng Nghiêm Hân sẽ lo lắng, nếu Nghiêm Hân đã biết, Nghiêm Khắc khẳng định cũng sẽ biết.

“Tiểu Hân, thật ra là……” Ôn Hướng Dương trầm mặc một lát, đang lo lắng là phải nói như thế nào, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy có một người từ cửa bước vào.

Ôn Hướng Dương vừa thấy người đến là ai.

Cô lập tức liền đứng lên, đáy mắt cũng lộ ra vẻ chán ghét.

Nghiêm Hân thấy phản ứng của Ôn Hướng Dương, cô kỳ quái nhìn về phía Ôn Hướng Dương, “Hướng Dương, làm sao vậy?”

Cô đứng lên, vừa mới xoay người lại, liền thấy Ôn Lợi Thịnh hướng về phía hai người bọn họ đi tới.

Nghiêm Hân cũng không thích Ôn Lợi Thịnh, nhưng xuất phát từ lễ phép, cô vẫn nên thăm hỏi một tiếng, “Ôn bác trai, chào ngài.”

“Tiểu Hân cũng ở đây à.” Ôn Lợi Thịnh đối với Nghiêm Hân cũng có chút khách khí, mẹ của Ôn Hướng Dương cùng với mẹ của Nghiêm Hân là khuê mật, sau khi mẹ của Ôn Hướng Dương qua đời, Ôn gia cùng Nghiêm gia còn thể quan hệ hợp tác với nhau là vì dựa vào Ôn Hướng Dương để duy trì.

“Tiểu Hân, bác có chuyện muốn nói với Hướng Dương, con đi về trước đi.” Ôn Lợi Thịnh đối với Nghiêm Hân lộ ra tươi cười, ông ta đương nhiên nghĩ Nghiêm Hân chắc chắc không biết chuyện ông ta uy hiếp Ôn Hướng Dương, vì một khi Nghiêm Hân biết, người của nghiêm gia khẳng định cũng sẽ biết, đến lúc đó bọn họ ở sinh ý thượng lui tới khẳng định sẽ đã chịu ảnh hưởng.

Nghiêm Hân nghi ngờ nhìn Ôn Lợi Thịnh liếc mắt một cái, cảm thấy có vấn đề, “Ôn bác trai, có chuyện gì có chuyện gì mà con không thể biết sao? Con cùng Hướng Dương từ nhỏ lớn lên bên nhau, chuyện của Hướng Dương, con đều biết.”

Ôn Lợi Thịnh thấy Nghiêm Hân không muốn đi, ông ta liền mở miệng nói, “Là chuyện nhà đó mà.”

“Hướng Dương, con cùng ba trở về.” Ôn Lợi Thịnh cực kì chắc chắn mở miệng, ông ta khẳng định trăm phần tră, Ôn Hướng Dương sẽ đi với ông ta, bây giờ Ôn Hướng Dương đã không một xu dính túi, mà trong tay của ông ta còn nắm lá bài tẩy là Ôn Thiệu Kiệt.

Dù cho không bị Ôn Lợi Thịnh lợi dụng thì Ôn Hướng Dương cũng phải đem chính mình bán đi.

Cô lại không dám trêu chọc Mộ Lăng Khiêm, thế thì hiện tại cô còn dám ngỗ nghịch với Ôn Lợi Thịnh sao?

Ôn Hướng Dương nhún vai, khóe miệng mỉm cười, mắt tràn đầy vẻ châm chọc nói, “Tôi tại sao lại phải trở về với ông chứ? Từ khi tôi lên mười, trong mắt của ông đã không có người con gái như tôi rồi, tôi phải dựa vào cái gì để cùng ông trở về chứ?”

“Mày ——!” Ôn Lợi Thịnh không nghĩ tới Ôn Hướng Dương cư nhiên sẽ phản kháng.

Hắn nhìn thấy Nghiêm Hân đứng ở trước mặt của Ôn Hướng Dương, lúc đầu ông tả định là sẽ dùng Ôn Thiệu Kiệt để uy hiếp Hướng Dương nhưng lại không thể mở miệng nói được, ông ta chỉ có thể trừng mắt Ôn Hướng Dương, âm thanh lạnh lùng nói, “Hướng Dương, ta là ba của con con đấy!”