Boss Là Nữ Phụ

Chương 1431: Thành phố giáp ranh (27)




Bọn họ ở bên ngoài đấu tranh giành thiên hạ, kết quả lại có người lẻn ra sau lưng đánh sụp hang ổ, đại khái không có gì nhục nhã hơn chuyện này.

Trưởng quan rất tức giận, ra lệnh cho người đi hủy diệt Thời Sênh ngay tại chỗ.

Bọn họ có thể cài “virus” vào thân thể người bình thường thì cũng đã tính toán tới trường hợp “virus” không nghe lời rồi.

Dị chủng bị điểm danh đi chấp hành án “tử hình” cho Thời Sênh cúi đầu thao tác trên màn hình thực tế ảo một chặp, theo thời gian trôi qua, tay dị chủng bắt đầu run lên.

Sau một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, không thể nén nổi sự kinh hãi, “Báo cáo trưởng quan, không có tác dụng…”

Không có tác dụng…

Nói cách khác, cô ta đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế của bọn chúng.

Trong đôi mắt như mắt cá chết của tên trưởng quan như phát ra một cỗ tức giận không nói thành lời, nhưng nhìn kỹ thì nó vẫn chỉ là mắt cá chết, không có gì khác biệt.

“Mang hai người kia tới đây cho ta.” Trưởng quan quát lên, hắn không tin một quân cờ lại có thể lật trời được.

“Vâng.”

Hiển nhiên, Thời Sênh có thể lật trời. Chẳng những cô làm căn cứ của bọn chúng nổ tung mà còn giết không ít dị năng giả. Dị năng giả không ở đây, bọn họ hoàn toàn không có cách nào khống chế được loài người bên dưới.

Trong thời gian ngắn ngủi, quyền chủ đạo trên chiến trường lại rơi vào tay con người.

Trận đánh này chẳng khác nào trò chơi vậy.

Con người còn tưởng rằng đã nghênh đón được Chúa cứu thế, ai ngờ Thời Sênh chỉ phụ trách giết, căn bản chẳng quan tâm những cái khác, thường là cô vừa đi thì dị chủng lại phái đại quân tới lấy lại quyền chủ đạo.

Thế cục vô cùng hỗn loạn.



Buổi tối, Thời Sênh thu phục xong một thành phố đầy dị năng giả liền ra khỏi thành cùng đám người Liễu Thư, nghỉ ngơi ở bên ngoài.

Liễu Thư chịu trách nhiệm nhóm lửa. Hắn nhìn Thời Sênh, cẩn thận ngồi xích lại, “Cô Khương, tại sao chúng ta không tổ chức cho con người phản kháng lại dị chủng?”

“Tại sao phải làm thế?” Thời Sênh khó hiểu nhìn Liễu Thư.

Liễu Thư đần mặt ra, “Vậy thì cơ hội đuổi dị chủng đi sẽ càng lớn hơn mà.”

“Tại sao phải đuổi dị chủng đi?” Thời Sênh tiếp tục hỏi lại.

Liễu Thư: “…” Đây chẳng phải là những việc cô làm gần đây sao?

Thời Sênh cười nham nhở: “Tôi chỉ ngứa tay muốn giết người thôi. Ở thế giới này giết người không phạm pháp, không giết cho thỏa thích sao được.

Liễu Thư: “…” Mẹ ơi, ở đây có biến thái.

Liễu Thư ho khan một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác, “Không ngờ đám dị năng giả đó lại là chó săn của dị chủng. Trời cao cho bọn họ năng lực, bọn họ lại cấu kết với dị chủng để làm việc xấu, thật quá đáng giận.”

Thời Sênh nhìn Liễu Thư, ánh lửa hắt lên mặt cô lúc sáng lúc tối: “Bọn họ vốn dĩ là do dị chủng tạo ra, nói trắng ra chính là con rối.”

Liễu Thư cố gắng tiêu hóa những lời của Thời Sênh, một hồi lâu mới hỏi: “Ý của cô là… đám dị năng giả đó cũng là… dị chủng?”

Ý của cô ấy là thế đúng không?

“Không hẳn.” Dị năng của dị năng giả hẳn là được sinh ra sau khi gen của họ bị trung hòa và xảy ra dị biến. Nhưng bọn họ vẫn là con người, chẳng qua là bị dị chủng khống chế mà thôi.

“Cô Khương, hình như cô biết không ít, nói cho tôi nghe đi.” Liễu Thư nhìn chằm chằm Thời Sênh với vẻ tràn ngập tò mò.

Dù thế nào, cô luôn có bộ dáng như đã định liệu sẵn rồi. Bọn họ hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì thì cô lại vô cùng thản nhiên và thong dong, dường như những việc đó không đáng để nhắc tới với cô ấy.

“Tôi có nói với anh, anh cũng chẳng hiểu đâu.”

“Cô chưa nói sao biết tôi sẽ không hiểu? Khả năng lý giải của tôi rất khá, thật đó cô Khương. Dù sao hiện giờ cũng không có việc gì, cô nói với tôi xem nào.”

Thời Sênh liếc nhìn hắn một cái. Liễu Thư chắp tay trước ngực, vẻ mặt đầy cầu khẩn. Những chuyện xảy ra gần đây khiến hắn nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.

Thời Sênh trầm mặc trong giây lát.

“Vậy bắt đầu nói từ bức ảnh của cha anh đi.”

Quái vật xúc tu và đám dị chủng xâm chiếm địa cầu đầu tiên kia không phải cùng một đám. Có lẽ bọn họ theo đuôi dị chủng tới được đây, hoặc cũng có thể tự họ phát hiện ra hành tinh này.

Dù phát hiện thế nào thì tóm lại nhóm quái vật xúc tu phát hiện ra nơi này rất tốt, không thể để đám dị chủng khác chiếm được.

Sau đó, xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà bọn họ không cướp đoạt địa bàn của dị chủng ngay, chỉ thả rất nhiều “virus gây bệnh” ở thế giới con người.

Đừng hỏi cô “virus gây bệnh” là thứ gì, cô phải phải chuyên gia nghiên cứu nên cũng không rõ được.

Tóm lại, loại “virus gây bệnh” này sẽ làm cho nhân loại có được dị năng, cũng có thể giúp cho nhóm quái vật xúc tu khống chế được dị năng giả qua những dị năng này.

Từ thời gian chụp bức hình kia mà tính thì đó hẳn là thời gian mà đám quái vật này thả “virus gây bệnh” xuống.

Cốt truyện không nói tới những cái này vì trước đó căn cứ của nhóm dị chủng đầu tiên đã xây dựng xong rồi. Kết quả gần đây, chẳng những Thời Sênh xóa sổ nó mà còn giết của Hoàng của dị chủng. Cơ hội tốt như thế, sao đám quái xúc tu có thể bỏ qua chứ.

Hiện tại Thời Sênh còn chưa biết mục đích của nhóm quái vật này là gì. Hiển nhiên bọn chúng không tới vì đồ ăn, bọn họ khống chế con người nhưng không tàn sát.

“Có thể vì sinh sôi nảy nở không? Cô nhìn xem, bọn họ xuất hiện đều dùng thân thể của con người.”

“A, chỉ số thông minh của anh mới online đấy à?” Thời Sênh nhướng mày.

Liễu Thư đột nhiên nhận được lời khen thì hơi thẹn thùng sờ đầu: “Tôi chỉ tự nhiên nghĩ tới điểm này thôi. Không phải lúc trước cô nói sức sinh sản của bọn chúng rất thấp, mỗi quái vật con đều là bảo bối sao?”

Những lời này Thời Sênh đã phổ cập cho bọn họ sau khi cho bọn họ xem con quái xúc tu nhỏ tuổi kia.

“Nói đúng lắm, chúng ta vì sinh sôi nảy nở mà tới đây.”

Một giọng nói đột nhiên xen vào. Liễu Thư sợ tới mức trượt từ tảng đá xuống đất. Hắn nhìn quanh bốn phía nhưng lại chẳng thấy gì.

Có ma à?

Thời Sênh trấn tĩnh chỉ lên trời.

Liễu Thư ngẩng đầu lên liền thấy mấy chiếc phi thuyền xuất hiện trên bầu trời, ánh sáng từ phi thuyền rọi xuống mặt đất sáng lòa.

Không có phản ứng lớn như Liễu Thư, Thời Sênh vô cùng trấn định, thậm chí lông mày cũng chẳng động một chút nào.

Chân sau cô gác lên tảng đá, bộ dáng mười phần thổ phỉ, rung chân cực kỳ hăng say.

Ánh sáng phi thuyền rơi xuống, mấy gã đàn ông xuất hiện trong luồng sáng đó, ai nấy mặt đều tái nhợt như thi thể mới bò từ trong quan tài ra vậy.

Lúc Thời Sênh quan sát chúng thì chúng cũng quan sát Thời Sênh.

“Tôi có một nghi hoặc, không biết cô có thể giải thích cho tôi một chút được không?” Trưởng quan đứng ở đầu nhóm lên tiếng.

“Không thể.” Ông cũng chẳng phải Bách Khoa Baidu của nhà các người, tại sao phải giải đáp cho mi chứ?

Trưởng quan: “…”

Bỏ đi, dù sao kiểm tra thi thể thì cũng có được câu trả lời thôi.

“Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, quay về cùng tôi.”

“Mi là cái thá gì chứ?” Giọng Thời Sênh ngập tràn sự kiêu căng.

Trưởng quan như bị chọc giận, âm thanh đã nhiễm vài phần tức tối: “Đây là cô tự tìm, đưa bọn chúng xuống đây.”

Câu sau là ra lệnh cho người khác.

Ánh sáng dịch chuyển của phi thuyền lại sáng lên lần nữa, đến lúc ánh sáng tan đi, có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt của Thời Sênh.

Hai người ăn mặc áo giáp kỳ quái từ bên kia đi tới. Chờ họ tới gần rồi, Thời Sênh mới nhìn rõ diện mạo của họ.

“Mi trâu đấy!” Thời Sênh đột nhiên dựng ngón tay cái với trưởng quan.

Ngay cả nam nữ chính cũng dám lăn lộn, không phải là quá trâu bò sao?

Những áo giáp kia rõ ràng là hòa hợp hoàn toàn với cơ thể, chỉ để lộ ra hai gương mặt của Quý Tu và Vân Đóa.

Biểu tình của hai người này đều dại ra, trong con ngươi không còn bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.