Boss Là Nữ Phụ

Chương 390: Cố ngôn ngoại truyện(hoàn)




Cố Ngôn vừa tham gia xong một bữa tiệc, uống hơi mơ màng đi ra, chán nản đâm vào Triệu Xuyến.

Triệu Xuyến?

Ồ, người phụ nữ thấy công ty của anh xảy ra vấn đề, liền chạy theo người khác.

Sau này anh mới biết Triệu Xuyến có người đàn ông khác.

Khi ở bên anh, cũng đã có người đàn ông khác rồi.

Triệu Xuyến ăn mặc gọn gàng, trang điểm tỉ mỉ, xách túi phiên bản giới hạn, vô cùng huênh hoang, khoác tay người đàn ông kia, liếc nhìn anh một cách chán ghét.

“Cố Ngôn, nhìn bộ dạng hiện giờ của anh kìa.” Tiếng chế giễu của Triệu Xuyến giống như một cái gai đâm vào trong tim anh.

Cố Ngôn cố chống cơ thể mới không ngã xuống, “Triệu Xuyến, tôi tự nhận đối xử không tồi với cô, chúng ta đã chia tay, cần gì ở đây ép người quá đáng như vậy.”

Tình cảm nhiều năm như vậy, trong mắt cô ta coi là gì.

“Đối với tôi không tồi? Cố Ngôn anh tự hỏi xem anh đã cùng tôi bao nhiêu lần, bảo anh đưa tôi dạo phố anh ngoài gọi điện thoại vẫn là gọi điện thoại. Hẹn anh ăn cơm, đều phải hẹn trước một tuần.”

Đưa cô ta dạo phố, không phải anh đi để thanh toán sao?

Cùng cô ta ăn cơm, cô ta không phải chỉ đòi tiền anh sao?

Cố Ngôn đột nhiên có chút khó chịu, anh mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì.

Làm đàn ông phải có phong độ và khí lượng của đàn ông.

“Nói không ra lời rồi sao?” Triệu Xuyến còn đang kiêu ngạo tự mãn nói, “Loại đàn ông giống như anh, không có phụ nữ nào có thể đi theo anh. Giờ công ty nát đó của anh cũng sắp phá sản rồi, sau này ai còn có thể nhìn trúng anh?”

“Cố Ngôn?”

Không biết là ai ở phía sau gọi một tiếng, tiếp theo Cố Ngôn liền cảm thấy bị người ta ôm lấy vai, tay người đó còn dùng lực mạnh vỗ vỗ vào vai anh, nói một cách thân thuộc: “Sao cậu lại ở đây, vừa nãy tôi còn tưởng nhận nhầm rồi.”

“Úc Tổng.” Thái độ của người đàn ông đối diện bị Triệu Xuyến ôm thay đổi, thận trọng đưa tay ra.

Úc Hành Vân tùy tiện bắt tay anh ta một cái, thái độ hơi lạnh nhạt, “Tôn Tổng.”

“Cố Tổng là bạn của ông sao?” Người đàn ông cẩn thận thăm dò.

Úc Hành Vân không trả lời, chỉ vỗ vai Cố Ngôn, “Có cần tôi đưa cậu một đoạn không.”

“Cảm ơn.”

“Khách sáo gì, đều là anh em.” Úc Hành Vân bảo người bên cạnh đỡ Cố Ngôn, đi về phía xe của ông.

Tôn Tổng đi theo hai bước, “Úc Tổng, chuyện lần trước tôi nói với ngài…”

“Để sau đi.”

Cho tới khi xe rời khỏi, Triệu Xuyến mới phản ứng lại, “Tôn Tổng người đàn ông đó là ai?”

“Úc Hành Vân của HK, gần đây mới về nước, ông ta có quan hệ gì với Cố Ngôn.” Tôn Tổng nhìn Triệu Xuyến.

Triệu Xuyến lắc đầu, cô ta chưa từng gặp người đàn ông này.



Áp lực của công ty khiến Cố Ngôn không có tâm trạng nghĩ tới việc thất tình, nhưng lần này tình cờ gặp Triệu Xuyến, lần đầu tiên anh cảm thấy buồn như vậy.

Kéo Úc Hành Vân lại uống rất lâu.

Quan hệ của anh và Úc Hành Vân còn tốt hơn với cha mẹ Thịnh Hạ một chút. Ban đầu anh không biết gì cả, là cha mẹ của Thịnh Hạ giới thiệu Úc Hành Vân cho anh, tới nước ngoài theo học ông ấy một khoảng thời gian.

Nhiều năm sau gặp lại, lại là cảnh còn người mất.

Công ty của Cố Ngôn dưới sự giúp đỡ của Úc Hành Vân, rất nhanh liền có khởi sắc, dần dần đi lên quỹ đạo.

Một năm tiếp theo anh đều rất bận, thỉnh thoảng gặp mặt Úc Hành Vân một lần.

Sự việc bất thường xảy ra vào ngày sinh nhật 18 tuổi đó của Thời Sênh.

Có lẽ là vì vui, anh và Úc Hành Vân đều uống không ít rượu.

Anh đưa Úc Hành Vân về nhà, hai người không biết mơ hồ thế nào liền lăn vào nhau.

Sau sự việc hai người đều rất lúng túng, một khoảng thời gian rất lâu sau đều không gặp mặt.

Ở cùng một người đàn ông, Cố Ngôn chưa từng nghĩ tới.

Nhưng từ sau việc đó, không biết sao anh lại luôn luôn nghĩ tới Úc Hành Vân.

Mấy năm nay ông ấy đã giúp anh không ít, coi như là rất chiếu cố anh.

Cuối cùng vẫn là Úc Hành Vân hẹn gặp mặt anh.

Hai người ngồi ở quán cà phê, mặt đối mặt, lại vô cùng lúng túng.

“Cố Ngôn…” Úc Hành Vân thở dài, “Sự việc đã xảy ra rồi, tôi cũng không nói cái khác, tôi có cảm giác với cậu, chúng ta có thể thử xem.”

Úc Hành Vân ở nước ngoài rất nhiều năm, tư tưởng khá thoáng với việc này.

Từ khi mẹ Úc Tửu qua đời, bao nhiêu năm nay ông ấy đều không tìm phụ nữ, chính là không có cảm giác gì với phụ nữ.

Sau lần đó với Cố Ngôn, ông ấy dần dần phát hiện mình có lẽ là thích Cố Ngôn.

Hai tay Cố Ngôn đặt trên bàn, mím môi không nói chuyện.

“Cậu cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội trả lời tôi.”

Lần gặp mặt này kết thúc rất nhanh, Cố Ngôn về nhà lặng yên suy nghĩ rất lâu, cảm thấy như vậy rất không đúng.

Gọi điện thoại từ chối Úc Hành Vân.

Úc Hành Vân cũng rất dứt khoát, không nói chuyện này nữa.

Hai người hiểu ngầm ép chuyện này xuống.



Buổi đấu giá từ thiện, Cố Ngôn được mời tham dự.

Gặp Triệu Xuyến là ngoài dự liệu của anh.

Mấy năm nay anh không nghe thấy tin tức của cô ta, vừa nhìn thấy còn có chút hoảng hốt.

Triệu Xuyến đã đổi đàn ông, hơn 50 tuổi, tai to mặt lớn trong ngành bất động sản, nghe nói Triệu Xuyến là bồ ông ta nuôi bên ngoài.

Nhiều năm như vậy qua đi, Cố Ngôn sớm đã quên Triệu Xuyến đi rồi.

Cho nên khi Triệu Xuyến tới tìm anh nói chuyện, anh cũng không nghĩ nhiều, giữ phong bộ người đàn ông nên có hàn huyên vài câu đơn giản với cô ta.

“Trước đây là em không hiểu chuyện, Cố tổng đừng để trong lòng, ly rượu này coi như em tạ lỗi với anh.” Triệu Xuyến nói chuyện khéo hơn trước nhiều, cũng rất thành khẩn.

Cố Ngôn không nghi ngờ gì cô ta, lại không ngờ Triệu Xuyến có thể hạ thuốc anh, đưa anh tới khách sạn thuê phòng.

Trong ánh đèn nhập nhoạng, anh loáng thoáng nhớ lại, gần đây anh và một công ty đang cạnh tranh một mảnh đất, lão tổng của công ty đó hình như chính là người đàn ông Triệu Xuyến đi theo.

Cố Ngôn nắm lấy cổ tay Triệu Xuyến, “Triệu Xuyến, cô thật sự khiến tôi buồn nôn.”

Triệu Xuyến không để tâm cười cười, đẩy anh lên giường, “Cố Ngôn, đâu phải chúng chưa từng làm chuyện này, anh sợ gì.”

Cố Ngôn khắc chế dục vọng trong cơ thể, nhưng Triệu Xuyến vẫn nhớ điểm nhạy cảm của anh, khiêu khích một cách thuần thục, ngay khi anh sắp không kiềm chế được, cửa phòng bị người ta đá tung.

Anh nghe thấy tiếng lôi kéo và tiếng kêu thất thanh của Triệu Xuyến.

“Bịch!”

Cửa phòng bị đóng, trong phòng chỉ có tiếng thở hổn hển của anh.

“Cố Ngôn.” có người vỗ vỗ mặt anh.

Giờ anh chỉ có một suy nghĩ, muốn xả ra.

Nắm cánh tay vỗ mặt mình, lật người đè người đó xuống.

Người bên dưới không có phản kháng, Cố Ngôn rất nhanh liền tiến hành bước cuối cùng.

Nhưng khi anh phát hiện mình không tìm được cửa vào, đột nhiên trở nên luống cuống.



Ngày hôm sau khi anh tỉnh lại, phát hiện người nằm ngủ bên cạnh mình, ký ức tối hôm qua đột nhiên tuôn trào lên.

Nhưng đợi khi anh nhìn rõ người đang nằm ngủ, lập tức ngây ra đó.

Úc Hành Vân luôn tỉnh, thấy Cố Ngôn nhìn chằm chằm vào mình, chống người nghiêng mắt nhìn anh, “Cố Ngôn, lần này là em ngủ với anh, em không chịu trách nhiệm sao?”

Cố Ngôn vén chăn nhìn, trên giường hình như có máu.

“Tôi…” Tối hôm qua anh đã làm gì?

Cố Ngôn rất ít khi hút thuốc, nhưng lần này anh hút liên tục mấy điếu, lại không thể nào đè nén được trái tim sắp nhảy ra ngoài đó.

Hết lần này tới lần khác ngủ với người anh em của mình, anh điên rồi sao?

“Cố Ngôn, thử cùng anh đi.”

Cố Ngôn quay đầu nhìn người bên cạnh.

Trong mắt ông ấy đều là nghiêm túc, ánh sáng nhuộm lên làn da màu tiểu mạch của ông ấy một lớp ánh sáng óng ánh, trên người còn sót lại vết bầm tối qua anh giày vò gây ra.

Cố Ngôn hình như nghe thấy trái tim lặng ngắt nhiều năm của mình bắt đầu đập.

Anh muốn.

Thử thì thử thôi.

Dù sao cũng ngủ rồi.