Boss Là Nữ Phụ

Chương 437: Tần thời sơ ca (10)




Thời Sênh không có việc gì nên về nhà một chuyến, kết quả bà Kiều vừa thấy cô đã chửi mắng ầm ầm.

Ông Kiều không có nhà, cô quay người đi luôn.

Cô về không phải để nghe chửi.

Bà Kiều giữ chặt tay cô: “Kiều Sơ, hai tháng này mày lêu lổng ở đâu? Nhà cũng không thèm về, mày không cảm thấy xấu hổ như mấy đứa con gái khác à? Tao không cho mày tiền, mày lấy tiền ở đâu ra? Có phải ra ngoài học mấy con tiểu yêu tinh chuyên đi dụ dỗ đàn ông không…”

Thời Sênh đứng ở cửa, mặt mũi lầm lì. Đây là lời mà một người mẹ nên nói với con gái sao?

Cô trở về, chưa được hỏi han một câu đã bị chửi sấp mặt rồi, còn nghĩ ra đủ thứ kịch bản hay ho.

Hắt nước bẩn lên người con gái nhà mình thì tốt lắm sao?

Thật ra, Kiều Sơ mới là con rơi được nhặt về nuôi đi.

“Bỏ ra.”

“Hôm nay mày không nói rõ ràng, tao sẽ không cho mày đi. Rốt cuộc mày làm gì ở bên ngoài?” Bà Kiều lớn giọng chất vấn.

Thời Sênh hít sâu một hơi: “Con không bị người bao nuôi, không làm chuyện gì ám muội, mẹ vừa lòng chưa?”

“Vậy mày lấy tiền đâu mà tiêu?” Bà Kiều vẫn không buông tha.

“Tự mình kiếm.”

“Tự mình kiếm?” Vẻ mặt bà Kiều đầy hồ nghi. “Mày có mấy cân mấy lượng, tao còn không rõ sao. Tiền của mày lấy ở đâu ra?”

Thời Sênh: “…”

Giờ mà là thời cổ đại thì cô nhất định sẽ móc kiếm ra giết chết người đàn bà này.

Kiếm của lão tử đâu?

Kiếm vẫn đang thăng cấp…

Thời Sênh bực bội rút tay ra, đi nhanh ra khỏi nhà.

“Kiều Sơ!”

Thanh âm thở hổn hển của bà Kiều truyền tới từ phía sau.

Ra khỏi nhà, Thời Sênh đi bộ tới ngã tư. Cô vẫn không hiểu tại sao bà Kiều lại có thể đối xử với nguyên chủ như thế?

Cô không hề nhìn thấy một chút tình cảm nào của người mẹ trong mắt bà Kiều.

Dù con gái có sai thế nào, nhưng bỏ đi hai tháng mà không hề có tin tức gì thì điều đầu tiên phải là lo lắng, hỏi han xem con mình có phải chịu khổ ở ngoài không.

Chứ không thể giống bà Kiều, vừa gặp là chất vấn liên hồi rồi chửi bới tung tóe.

Nghĩ không ra, Thời Sênh liền bỏ quên chuyện này ra sau đầu luôn.



Về tới trường học, Thời Sênh tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm.

Quanh trường học có rất nhiều quán ăn ngon, Thời Sênh chọn một quán có vẻ xa hoa, view cực đẹp, đồ ăn cũng nổi tiếng không tệ. Cô tìm một vị trí gần cửa sổ và ngồi xuống.

Lúc ăn được một nửa, cô nghe thấy thanh âm có chút quen thuộc.

Thời Sênh quay đầu, xuyên qua một đám chậu hoa treo lủng lẳng, mơ hồ thấy được người ngồi ở sau lưng mình.

Đường Cẩm Thần và Kiều Thiển Thiển…

Thực đúng là oan gia ngõ hẹp.

“Đường học đệ, chúng ta thật sự không có khả năng đâu.”

“Vì sao?” Đường Cẩm Thần có vẻ kích động. “Đừng nói với tôi về tuổi tác này kia, tôi không tin đâu.”

“Dù sao cũng chính là không có khả năng.” Giọng của Kiều Thiển Thiển mang theo vài phần quyết tuyệt. “Sau này mong Đường học đệ đừng tới tìm tôi nữa.”

“Kiều Thiển Thiển!”

Bên kia vang tới một trận âm thanh xô bát xô đũa, Thời Sênh lắc lắc đầu nhìn.

Đường Cẩm Thần giữ tay Kiều Thiển Thiển, một tay giữ sau gáy cô ta, kéo đầu cô ta lại gần mình. Hai người cách nhau một cái bàn, thực hiện một nụ hôn đòi hỏi yêu cầu cao về tư thế.

Vị trí của bọn họ ở góc chết, chỉ cần không có người tiến lại thì sẽ không thấy những gì mà họ đang làm.

Nhưng vì động tĩnh quá lớn nên cũng có người chú ý.

Vì thế, Kiều Thiển Thiển không dám làm ra động tác giãy giụa mạnh nữa.

Đường Cẩm Thần đưa lưng về phía Thời Sênh, Thời Sênh không thấy biểu tình của hắn. Cô nhìn đến tận khi Đường Cẩm Thần mạnh mẽ buông Kiều Thiển Thiển ra.

Kiều Thiển Thiển ra sức lau miệng: “Đường Cẩm Thần, cậu điên rồi sao? Tôi lớn hơn cậu bốn tuổi, chúng ta sẽ không có khả năng.”

“Tôi không quan tâm.”

“Nhưng tôi quan tâm.” Kiều Thiển Thiển hơi khóc lên. “Tôi để ý, có được không hả?”

“Thiển Thiển…”

Kiều Thiển Thiển nói một hơi: “Tôi nói với cậu rồi, tôi đã có người trong lòng. Đường Cẩm Thần, cậu rất tốt, đừng quấn lấy tôi nữa, để cho tôi một con đường sống đi.”

Đường Cẩm Thần như bị chọc giận, gầm nhẹ một tiếng: “Tôi thì kém anh ta ở chỗ nào chứ?”

“Cái gì cũng kém.” Kiều Thiển Thiển gằn từng chữ một.

“Tần Ca, nơi này.” Kiều Thiển Thiển đột nhiên kêu lên một tiếng.

Thời Sênh căng thẳng siết chặt tay, nhìn về phía cửa vào.

Tần Ca đang từ ngoài cửa đi vào, nghe thấy tiếng của Kiều Thiển Thiển thì hơi ngẩng đầu, mày nhíu lại, ánh mắt liếc qua thấy Thời Sênh ở ngay gần đó thì lông mày càng nhíu chặt hơn.

Thời Sênh nhìn hắn với vẻ thản nhiên, không hiểu sao Tần Ca lại cảm thấy hơi chột dạ.

Tự nhiên chột dạ.

Sao hắn phải chột dạ chứ?

Hắn cần gì chột dạ, hắn không quen cô.

Hắn tự nhủ dưới đáy lòng như thế rồi đi về phía Kiều Thiển Thiển.

Lúc đi ngang qua Thời Sênh, ánh mắt hắn vẫn đảo qua cô. Nhưng cô lại cúi đầu ăn miếng bánh ngọt nhỏ xinh trên bàn, từng miếng từng miếng đưa lên miệng, không hề nhìn hắn.

Đến khi hắn đi qua rồi, Thời Sênh mới mạnh tay đập cái thìa xuống, cái thìa chạm vào đĩa bánh phát ra âm thanh chói tai.

Thân mình Tần Ca run lên, hắn muốn quay đầu lại nhìn.

Nhưng Kiều Thiển Thiển đã đứng dậy, kéo cánh tay hắn.

“Đường học đệ, bạn trai tôi tới đón rồi, cảm ơn cậu đã mời cơm.”

“Kiều Thiển Thiển!” Hốc mắt Đường Cẩm Thần đỏ lên.

Kiều Thiển Thiển hơi mỉm cười với hắn, sau đó kéo Tần Ca ra ngoài. “Đi thôi, hôm nay anh tan lớp muộn vậy?”

“Ừm.” Tần Ca khẽ gật đầu.

Lúc đi ra, hắn cố ý nhìn tới chỗ mà Thời Sênh ngồi ban nãy.

Nhưng nơi đó đã không có người.

Hắn không biết cô đi từ lúc nào nữa.

Trong đáy lòng Tần Ca đột nhiên thấy phiền chán. Nhưng lúc nhân viên cửa hàng mở cánh cửa ra, hắn lại thấy cô gái ấy đang đứng ở bên ngoài.

Cô cầm di động gọi điện thoại, vẻ mặt hơi lười nhác, không biết đầu bên kia nói gì mà cô lại hơi nở nụ cười.

Kiều Thiển Thiển vội vàng muốn đi nên cũng không chú ý tới Thời Sênh.

Tần Ca lái xe đến, hai người lên xe. Tần Ca nhìn tới kính chiếu hậu theo bản năng.

Cô đã cúp máy, nhìn theo phương hướng mà hắn rời đi.

Tần Ca càng chột dạ hơn, cảm xúc này tới rất tự nhiên, mãnh liệt mà mênh mông.

Giống như hắn đã làm một chuyện gì đó có lỗi với cô vậy.

Nhưng hắn và cô có quen nhau đâu…

Hắn vội vàng khởi động xe. Thân ảnh của cô dần bé lại trong kính chiếu hậu, cuối cùng biến mất.

Đáy lòng Tần Ca chẳng thoải mái hơn chút nào.

Hắn chỉ cảm thấy cử chỉ của mình rất điên rồ.



Thời Sênh lập tức đưa điện thoại lên tai: “… Tớ sẽ về trường ngay đây… Tớ không phải bảo mẫu của cậu nhé… Nể mặt chúng ta học cùng khoa nên tớ mới đồng ý đấy.”

Thời Sênh cúp máy, xoay người lại đi vào quán.

Chỉ chỉ mấy đồ ăn rồi bảo nhân viên cửa hàng đóng gói lại.

Lúc đang chờ gói đồ, Đường Cẩm Thần mang theo vẻ mặt sầm sì đi qua người cô, đi được vài bước hắn liền quay trở lại.

“Kiều Sơ?”

Thời Sênh: “…” Làm sao? Bản cô nương không trêu chọc ngươi nhá!

Đường Cẩm Thần lại phun ra một câu: “Làm bạn gái tôi!”

Ngữ khí cực kỳ bá đạo như thể đang thông báo cho cô chứ không phải hỏi ý kiến gì.

Thời Sênh: “…” Nhà ngươi bị nữ chính kích thích đến điên rồi à?

“Tiểu thư, đồ của cô đã đóng gói xong rồi.” Nhân viên cửa hàng đưa đồ ăn lại.

Thời Sênh nhận lấy, nở một nụ cười với Đường Cẩm Thần: “Không có hứng thú.”

“Cô từ chối tôi?” Đường Cẩm Thần bày ra vẻ mặt không thể tin được.

“Anh có thể cho là tôi đang muốn thu hút sự chú ý của anh đi.”

Đường Cẩm Thần: “…”