Boss Là Nữ Phụ

Chương 441: Tần thời sơ ca (14)




Thời Sênh chậm rãi đi tới phòng sinh hoạt, trong thời gian này, Trần Khê đã gọi cho cô tới vài cuộc điện thoại.

Không khí trong phòng rất căng thẳng, khi Thời Sênh tiến vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người cô.

Nghi ngờ, tức giận, hoang mang… đủ loại ánh mắt chiếu thẳng vào Thời Sênh.

Thời Sênh chớp chớp mắt, nhìn về phía Trần Khê đứng gần đó.

Trần Khê lập tức tiến lên, nói với những người khác: “Các anh đừng có như thế, sự tình còn chưa có kết luận, tôi tin tưởng nhân cách của Sơ Sơ.”

Trần Hiểu nhướng mày: “Trần Khê, giờ không phải là lúc cậu nói tin tưởng là xong, chuyện cũng đã xảy ra rồi.”

Trần Khê lập tức nổi giận: “Sơ Sơ còn chưa nói gì, chỉ bằng một phán đoán mà áp đặt cho cô ấy, thật quá võ đoán.”

“Để học muội nói một chút đi.” Người bên cạnh lên tiếng hòa giải.

“Các anh đang nói cái gì thế?”

Thời Sênh vẻ mặt nghi hoặc, cô hoàn toàn không biết họ đang nói cái gì thì có thể phát biểu gì chứ?

Trần Khê thấy vẻ mặt của Thời Sênh liền nói qua mọi chuyện cho cô nghe.

Tác phẩm dự thi của bọn họ bị người ta âm thầm bán cho một công ty. Hiện tại công ty đó đang khởi tố cả nhóm. Ban Tổ Chức cũng đã hủy bỏ tư cách dự thi của họ, mà nếu đã bị khởi tố thì sẽ phải đền tiền.

Nhưng ai bán cho bọn họ thì không biết, công ty kia cũng không nói.

Tác phẩm của bọn họ gần đây mới nộp. Bọn họ trở về mở camera theo dõi thì thấy gần đây, chỉ có một mình Thời Sênh hay ra vào phòng sinh hoạt này.

Cho nên bọn họ đang nghi ngờ cô.

Thời Sênh xem qua video theo dõi kia, camera luôn được lắp ở bên ngoài hành lang, tầng học nào cũng có.

Nhưng trong phòng sinh hoạt này lại không.

Camera chỉ theo dõi được tới đoạn cô đi vào phòng sinh hoạt mà thôi.

“Sao các anh lại chỉ hoài nghi tôi?” Thời Sênh nhíu mày nhìn họ. “Phòng sinh hoạt nhiều người ra vào như thế, ai cũng có khả năng mà?”

“Tôi tin tưởng nhóm của mình.” Trần Hiểu đáp.

Thời Sênh chớp mắt, còn cô chỉ là một người ngoài, người ta tin tưởng đồng đội của mình cũng là bình thường, chỉ là…

“Tại sao tôi phải bán dự án của các anh?” Cái chương trình này lỗ hổng khắp nơi, không biết tên đần nào mới coi trọng nó?

“Còn có thể vì sao nữa, vì tiền.”

Hiện tại, nghĩ tới hai mươi vạn trước đây của cô lại thấy có điểm không thích hợp.

“Tiền? Cái thứ rách nát này thì bán được bao tiền?”

Trần Hiểu như đã nhận định chắc chắn là Thời Sênh làm chuyện này. “Bán được bao nhiêu không phải cô là người rõ nhất sao?”

Dự án này của bọn họ rất được, nhưng vẫn còn rất non nớt, vừa mới hoàn thành về mặt hình thức. Cái thứ linh tinh này đem bán ra thì chẳng được bao nhiêu tiền cả.

Đương nhiên, cũng có người nhìn trúng tiềm lực của nó nên sẽ mua về để tự mình khai phá.

“Sao lại không nói nữa?” Trần Hiểu từng bước ép sát, có chút không kiềm chế được mà quát lên: “Trước đây tôi nể cô là bạn của Trần Khê mới cho cô tùy tiện ra vào phòng sinh hoạt. Tôi đã có thể tốt nghiệp rồi, chính vì dự án này nên mới cố tình chậm trễ, hiện tại chẳng còn gì hết.”

“Trách tôi sao?” Thời Sênh khoanh tay. “Cái đó tôi không bán, tùy các anh tin hay không.”

“Học muội… em có chứng cớ gì chứng minh mình không bán không?”

“Vậy anh có chứng cớ gì chứng minh là tôi bán? Thấy tôi ký hợp đồng với họ, hay là thấy tôi lén lút nói chuyện với họ?” Thời Sênh không khách khí vặn hỏi lại.

“Sơ Sơ, tớ tin tưởng cậu, đừng giận dữ.” Trần Khê vẫn cố chấp đứng về phía Thời Sênh.

“Các cậu xem thái độ của cô ta thế nào đi, ăn cắp đồ của chúng ta đem bán mà còn kiêu ngạo như thế.” Trần Hiểu giận tím mặt.

“Nếu các anh có chứng cớ thì trực tiếp đi tố cáo tôi đi, ở đây lằng nhằng cái gì.” Thời Sênh xoay người, cánh tay huơ huơ trong không khí.

Trần Khê chần chờ một chút rồi cũng theo Thời Sênh ra ngoài.

Đi xuống lầu, Thời Sênh thở dài một hơi, “Cậu theo tớ ra đây làm gì?”

“Cậu là huynh đệ của tớ, đương nhiên phải đi theo cậu rồi.” Trần Khê bày ra vẻ mặt đương nhiên.

Thời Sênh liếc nhìn hắn: “May là cậu còn chưa mù mắt.”

“Tớ quen cậu bao lâu rồi chứ, đương nhiên phải tin tưởng cậu rồi.” Trần Khê vỗ vỗ ngực, nhưng rồi lại hạ giọng. “Nhưng như thế thì người đó là ai nhỉ?”

“Cậu muốn biết à?” Thời Sênh nhíu mày.

“Đương nhiên muốn rồi, tớ cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức trong dự án này…” Vẻ mặt Trần Khê ảm đạm. Ngoại trừ đi học, đa số thời gian hắn đều đầu tư vào chương trình này. Đột nhiên mất hết… sao có thể không tức giận?

“Đi.”

“Đi đâu?”

“Lên mạng.”

“A? Giờ lấy đâu ra tâm tình mà lên mạng nữa? Sơ Sơ, cậu nói thật đi? Cậu không tức giận sao, bọn họ nói xấu cậu như thế, rõ ràng ở chung với nhau lâu như vậy… Sơ Sơ, từ từ nào, gần đây cậu ăn gì mà đi nhanh thế, chân tới dài thế mà sắp đuổi không kịp rồi đấy.”

Thời Sênh vào tiệm net thuê một phòng riêng chỉ có hai máy.

“Công ty đó là gì?” Thời Sênh vừa khởi động máy vừa hỏi.

“Công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa học kỹ thuật Thần Phong.”

Tốc độ đường truyền rất tốt, máy nhanh chóng hoàn thành khởi động, Thời Sênh gõ tìm website của công ty kia.

Không phải nhỏ nhưng danh tiếng không được tốt lắm…

“Cậu chắc chắn là cậu muốn biết ai làm chứ?” Thời Sênh hỏi lại Trần Khê một lần.

Trần Khê gật đầu không hề do dự.



Thời Sênh và Trần Khê rời khỏi tiệm net, Thời Sênh vỗ vỗ vai hắn an ủi một chút.

Vẻ mặt Trần Khê đầy mất mát lại có một chút phẫn nộ không thể phát ra.

“Sao anh ta phải làm như thế chứ?” Hắn thật sự không hiểu, dự án này anh ta là người đứng đầu, vì sao cuối cùng lại làm như thế?

“Vì tiền.”

Đàn ông vì tiền, vì quyền, vì sắc đẹp.

Đàn bà vì tiền, vì đẹp, vì đàn ông.

Chẳng có gì khác nhau.

“Nhưng bọn tớ đã cố gắng lâu như thế, cứ vậy làm áo cưới cho người khác sao?” Trần Khê vẫn có chút không cam lòng.

“Áo cưới?” Thời Sênh hừ một tiếng. “Cậu cũng quá coi trọng cái nhóm nhỏ của cậu rồi, cứ chờ mà xem cái công ty kia ngồi khoác đi.”

“Sơ Sơ…” Lời này của cô nghĩa là gì?

Thời Sênh nở nụ cười, không trả lời Trần Khê.

Tâm tình của Trần Khê không tốt, Thời Sênh cũng không để hắn đưa mình về ký túc nữa mà một mình quay về.

“… Chỉ hôn một chút thôi.”

“Có người.”

“Làm gì có ai, em không hôn anh sẽ không đi.”

“… Một chút thôi nhé?”

Thời Sên nhìn thấy hai người đang âu yếm nhau dưới lầu ký tức thì chỉ hận không thể chọc mù hai mắt, mẹ kiếp, lại ngược cẩu.

Không được, cô phải đi tìm cầm thú, à nhầm, tìm thầy Tần tìm chút an ủi cho tâm hồn vừa bị thương tổn mới được.

Thời Sênh xoay người đi, không ngờ lại đá trúng một cái chai không biết do tên ngu đần nào quăng ra. Âm thanh vô cùng lớn, hai người đang hôn hít bên kia cũng nhìn về phía này.

Kiều Thiển Thiển thấy rõ người thì không khỏi sửng sốt, lại có cảm giác bị người ta phá hỏng chuyện xấu hổ.

Cô ta đẩy Đường Cẩm Thần ra, đi tới gần Thời Sênh: “Tiểu Sơ, em đừng nói chuyện này cho mẹ có được không?”

Cô ta rất sợ bà Kiều biết được chuyện cô ta và Đường Cẩm Thần yêu nhau.

Bà Kiều vẫn luôn mong muốn cô ta tìm một người đàn ông lớn hơn mình, nhưng giờ cô ta lại yêu một người ít hơn mình tới bốn tuổi, chắc chắn bà Kiều sẽ không chấp nhận.

“Liên quan gì tới tôi?”

Thời Sênh dừng lại, móc từ trong túi áo ra hai cái “áo mưa”: “Chú ý an toàn.”

Kiều Thiển Thiển cầm “áo mưa” trong tay: “…” Hình như em gái của cô ta có điểm không thích hợp.