Boss Là Nữ Phụ

Chương 568: Ranh giới (1)




Thời Sênh vừa mở mắt liền nhận ra quần áo của mình tả tơi, bị một đống người vây quanh.

Người cái quỷ!

Mẹ kiếp, đây rõ ràng là xác sống.

Có tên đầu đã bị đập vỡ toác ra mà vẫn có thể hoạt động.

Có tên lòi ruột cả ra ngoài, bị một xác sống túm lấy, kéo dài lằng ngoằng.

Vô số xác sống đều đang tiến về phía cô.

Mẹ nhà nó!

Hệ thống, xem như mi giỏi, hóa ra ‘hình thức trốn truy sát cấp cao’ chính là cái loại này!

Cmn, thân thể này đang mang cái gì đây? Giày cao gót?

Tận thế tới mông rồi mà còn đi giày cao gót.

Muốn chết cũng đừng chết thế này.

Thời Sênh vung chân đá giày cao gót ra, chỉ trong thời gian ngắn này, đội quân xác sống đã tới trước mắt, giương nanh múa vuốt lao tới bắt cô.

Thời Sênh rút thiết kiếm ra chém mấy xác sống gần nhất.

Thân thể này rõ ràng không hề luyện tập gì, Thời Sênh không dám dừng lại, mở một con đường máu, nhanh chóng chạy tới siêu thị bên kia.

Ngay khi cô sắp tới gần siêu thị, một xác sống từ trên cao nhảy xuống, ngăn trở đường đi của cô.

“Grừ!” Xác sống giống như động vật, hơi cúi người, trợn mắt rít gào với Thời Sênh.

Trên mặt nó đã thối rữa, tròng mắt cũng rơi ra ngoài, tròng mắt còn lại có màu đỏ.

“Grừ!” Xác sống rống lên một tiếng, đám xác sống đuổi theo sau lưng cô như bị kinh sợ, chỉ đứng nguyên tại chỗ, không dám tiến lên nữa.

Mẹ… nó!

Xác sống này rõ ràng là biến dị.

Xác sống lại rống lên một tiếng, một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay hư thối, tiếp theo đó bùng lên, nhưng hỏa long đánh úp về phía Thời Sênh.

Thời Sênh: “…”

Mẹ nhà nó, Hệ thống bị phình não rồi!

Nhiệt độ nóng cháy ầm ầm ập tới, Thời Sênh lăn một vòng từ chỗ đứng tới sau một chiếc xe đẩy, ngọn lửa vừa tới trước mặt cô, chiếc xe đẩy bị nung chảy luôn.

Xác sống, lợi hại đó!

Mắt thấy xác sống kia đuổi tới đây, Thời Sênh lấy tiểu cầu ra rồi ném luôn.

Cho mày lợi hại này!

Trận nổ mạnh kịch liệt làm cho mấy cửa sổ thủy tinh gần đó vỡ vụn, rơi xuống đất như thiên nữ tán hoa, Thời Sênh nhanh mắt lẹ tay tránh đi.

Nhưng đầu lại đụng vào cửa xe một chút, còn chưa kịp đứng dậy, trong xe lại có một xác sống chui ra.

Thời Sênh lộn thêm một vòng trên đất, nhảy dựng lên rồi lại ném một cái nữa về xác sống đó.

Giá trị vận may thật là…

Bản cô nương mệt tim quá, không muốn nói chuyện nữa.

Thời Sênh liếc mắt nhìn về nơi vừa phát nổ, không thấy xác sống biến dị kia nữa, có lẽ bị nổ banh xác rồi.

Không phải nam nữ chính có vòng ánh sáng bảo vệ, bị nổ chết là bình thường.

Đám xác sống xa xa lại bắt đầu rục rịch.

Thời Sênh chạy vọt vào siêu thị.

Xác sống biến dị đã xuất hiện, vậy thì mạt thế đã bắt đầu được một đoạn thời gian rồi, trong siêu thị cũng đã bị cướp sạch không còn lại một thứ gì.

Thời Sênh giải quyết hết mấy xác sống trong siêu thị, chạy lên lầu hai, phá hỏng hết các cửa thông lên, sau đó mới bắt đầu dọn dẹp đám xác sống ở lầu hai.

Chờ dọn dẹp xong, Thời Sênh có cảm giác tay mình đã sớm không còn là của mình nữa.

Thời Sênh kiểm tra lại một lần, xác định không còn xác sống nữa mới tìm một địa phương có tầm nhìn tốt và ngồi xuống.

“Mẹ nó, ‘hình thức trốn truy sát cấp cao’ này độc ác lên thì đúng là giết người.”

[…] Chỉ thấy ký chủ chơi rất vui, chẳng thấy có chút nào gian khổ cả.

Nếu không phải vận khí quá thấp thì cô còn có thể sống ảo tới vô hạn.

Thời Sênh cởi đồ trên người, quay đầu nhìn thắt lưng mình.

Vừa rồi cô chỉ thấy hơi đau, lúc này nhìn lại thì vẻ mặt lập tức đần ra.

Thân thể này bị cào rồi.

Miệng vết thương không sâu nhưng lúc này đã biến thành màu đen.

Thời Sênh hít sâu vài ngụm.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Bị cào cũng có thể trở thành dị năng giả.

Thời Sênh xử lý miệng vết thương qua loa, sau đó lấy ra một chiếc máy, trên màn hình màu đen hiển thị tiến độ 100%.

Thời Sênh chạm vào khung tiến độ, hình ảnh đột nhiên thay đổi.

[… Ký chủ, cô có thể nói cho tôi biết đây là cái gì không?] Sao nhìn quen mắt thế?

“Kho dữ liệu của mi đó.” Thời Sênh điểm ngón tay trên màn hình rất nhanh, giọng điệu cực kỳ thoải mái như thể đang nói hôm nay thời tiết rất đẹp.

[…] Chủ nhân! Chủ nhân! Ngài mau ra đây! Đã xảy ra chuyện rồi!

“Đừng kêu nữa, ta đã cắt đứt liên hệ của các ngươi rồi. Hắn muốn liên hệ được mi cũng phải tốn không ít thời gian đấy.”

Màn hình phản chiếu gương mặt cô lúc này đột nhiên cực kỳ âm trầm.

[…] Hệ thống khóc tới choáng váng trong nhà vệ sinh. Lần trước cô xâm nhập vào Hệ thống, chủ nhân nói chắc chắn cô đã làm gì đó, nó còn không tin, trong thời gian ngắn như thế thì có thể làm gì chứ?

Kết quả, giờ cô đã phục chế hết cả kho dữ liệu của nó.

Còn thành lập một đường truyền tới kho dữ liệu tổng nữa.

Thời Sênh rất nhanh xem xét toàn bộ kho dữ liệu, ngoại trừ một ít số liệu cơ bản thì hoàn toàn không có tin tức gì liên quan tới chủ nhân của Hệ thống.

Hừ hừ!

Ẩn rất sâu đấy.

Hơn nữa cũng không có tin tức gì về Phượng Từ.

Dựa theo suy đoán của Thời Sênh, nếu Phượng Từ cũng là một người, như vậy có khả năng bọn họ dùng chung một hệ thống.

Nhưng giờ xem ra không phải rồi.

Hệ thống mà Phượng Từ dùng không giống thế này, hoặc có thể nói là độc lập.

Cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít nhất có cốt truyện.

“Như vậy…” Thời Sênh dừng một chút, mỉm cười. “Từ hôm nay trở đi, ta là chủ nhân tạm thời của mi, hợp tác vui vẻ.”

[…] Không, tôi không muốn hợp tác với cô.

Hệ thống thầm nghĩ có lẽ chủ nhân của nó sẽ nhanh chóng trở về thôi.

Nhưng nó không biết rằng Thời Sênh đã trực tiếp cắt đứt đường truyền. Chủ nhân nhà nó muốn thiết lập lại đường truyền thì cần phải tốn một thời gian rất dài.

[Quyền hạn không đủ, không thể sửa đổi.]

Đột nhiên xuất hiện một khung cảnh báo khiến cho Thời Sênh phải từ bỏ việc thay đổi số liệu.

“Tải nội dung truyện.”

[Giá trị làm người của ký chủ quá thấp, không thể tải nội dung truyện.]

Hệ thống vốn định nói như thế, nhưng sự thật lại là…

[Đang tải cốt truyện…]

Hệ thống hỏng mất, nó vừa nói phải không?

Kỷ chủ, cô làm gì tôi thế này?



Đây là một cuốn tiểu thuyết mạt thế.

Nữ chính Mộc Hâm, trước mạt thế là sinh viên đại học bình thường. Lúc mạt thế tới, cô ta nhận được một siêu thị tới từ một nền văn minh ngoài hành tinh.

Dựa vào siêu thị, vô tận đồ đạc và vũ khí, nữ chính sống vô cùng vui vẻ và kiêu ngạo ở mạt thế.

Nguyên chủ Cảnh Hề, trước mạt thế là thiên kim nhà giàu, ở tại thành phố mà nữ chính tới học.

Không thích nói chuyện, tính tình cổ quái, cả ngày chỉ biết cáu kỉnh như ai thiếu tiền cô vậy.

Vậy nên nguyên chủ rất không được hoan nghênh.

Sau khi mạt thế tới, cô và nữ chính cùng chạy trốn. Trên đường chạy trốn, anh trai của nguyên chủ là Cảnh Chỉ tìm được cô.

Kết quả, không biết tại sao nữ chính lại thích Cảnh Chỉ, bắt đầu vô tình hoặc cố ý tiếp cận hắn.

Nhưng trong mắt Cảnh Chỉ chỉ có Cảnh Hề, không có một chút cảm giác nào với nữ chính cả.

Nữ chính thấy Cảnh Chỉ tốt với Cảnh Hề như thế thì cực kỳ khổ sở, ghen tâm, rồi ghen tị.

Vào lúc này, Cảnh Chỉ và bọn họ lại lạc mất nhau. Lúc nữ chính ra ngoài giết xác sống đã thất thần, thiếu chút nữa chết dưới tay xác sống, còn liên lụy toàn bộ đội ngũ.

Nguyên chủ cũng bị thương vào lúc đó, người bị thương dù có tỷ lệ trở thành dị năng giả, nhưng dù sao tỷ lệ đó cũng rất thấp.

Lúc ấy, toàn bộ tiểu đội đều bị vây chặt, phải có người dụ xác sống rời đi. Nữ chính giả vờ có ý tốt hỏi thăm chuyện nguyên chủ bị thương, thế là cả đội quyết định vứt nguyên chủ lại.

Cảnh Chỉ không ở đây, nguyên chủ lại không được lòng người, vì thế chẳng ai nói chuyện với cô cả.

Vậy nên nguyên chủ bị để lại. Nhưng cô không trở thành xác sống mà lại thức tỉnh dị năng hệ mộc và hệ ánh sáng.

Hệ mộc và hệ ánh sáng đều là loại dị năng trị liệu, loại dị năng này ở thực tế rất được chào đón.

Nhưng một cô gái không có sức chiến đấu, cho dù có được dị năng trân quý như thế thì cũng không tránh được bị người chà đạp.

Mặc dù nguyên chủ cũng có được một địa vị nhất định ở một căn cứ lớn, nhưng trong đáy lòng cô có hận thù, hận những người đó đã bỏ cô lại.